Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1

Chương 40

Chương 40

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Cố Nguyên trầm ngâm một lúc, cố gắng khống chế sự căng thẳng trong cơ thể, phân tán sự chú ý của mình: “Người chết từng bị ung thư dạ dày và đã phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ dạ dày, hiện tại ung thư đã tái phát… Tôi phát hiện có tế bào ung thư tái phát và số lượng lớn tế bào viêm tăng sinh quanh tụy… Dựa vào vị trí và đặc điểm của vùng viêm, có thể suy đoán rằng người chết đang trong quá trình xạ trị trước khi qua đời… Chu kỳ xạ trị khá dài, thường kéo dài khoảng một tháng. Nhìn mức độ viêm này, có lẽ việc xạ trị vẫn chưa kết thúc. Nếu bây giờ đến bệnh viện điều tra, có khả năng sẽ tìm được hồ sơ bệnh nhân đang điều trị.”

Cả phòng họp xôn xao, phát hiện này tương đương với việc thu hẹp phạm vi điều tra một cách đáng kể.

Xạ trị là phương pháp dùng tia định vị để tiêu diệt chính xác tế bào ung thư, là kỹ thuật điều trị ung thư tương đối tiên tiến trong nước hiện nay. Ở thành phố Nham Hải, chỉ có hai bệnh viện có khả năng thực hiện xạ trị là Bệnh viện Nhân dân và Bệnh viện Trung tâm. Các bệnh viện tuyến huyện hoàn toàn không có kỹ thuật này. Nếu người chết thực sự đang điều trị xạ trị, khả năng lớn là ở một trong hai bệnh viện đó, mà khoa có thể thực hiện xạ trị chỉ có Khoa Ung bướu xạ trị.

“Có thể liên hệ trực tiếp với bác sĩ ở khoa xạ trị, hỏi xem gần đây có bệnh nhân nam nào khoảng 55 tuổi, cao 1m67, nặng 48kg đã bỏ giữa chừng không đến điều trị hay không. Hoặc cũng có thể tìm bệnh nhân phù hợp đang nằm viện, sao chép ảnh CT, rồi so sánh với cấu trúc xương của người chết… Tốt nhất là tìm được mẫu sinh thiết mà người chết từng lấy lúc còn sống để đối chiếu DNA, như vậy mới chính xác nhất.” Cố Nguyên bổ sung.

Tiêu Trạch ghi chú lại manh mối Cố Nguyên vừa nêu: “Mọi người còn gì cần bổ sung không?”

Nghiêm Cát: “Chúng tôi tìm thấy hung khí trong thùng rác ở ngõ Ngư Mễ. Đó là một chiếc búa sắt dài 30cm, có dính máu của nạn nhân. Không tìm thấy DNA hay dấu vân tay của hung thủ, chứng tỏ lúc ra tay kẻ đó đã đeo găng tay. Chúng tôi đã phân tích vân găng tay, đây là loại găng dùng trong xây dựng.

Dựa vào vết thương sau đầu người chết, có thể suy đoán chiều cao của hung thủ không vượt quá 157cm… Ngoài ra, nguyên nhân gây ra vụ nổ là do bếp gas đun nóng bình gas liên tục, khiến áp suất bên trong vượt quá giới hạn và phát nổ.”

Tiêu Trạch liếc nhìn Mặc Lâm ngồi cạnh Cố Nguyên: “Thầy Mặc, anh có gì muốn bổ sung không?”

Hôm nay Mặc Lâm đeo kính gọng vàng, trông có vẻ nho nhã hơn hẳn. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, mỗi lần anh phát biểu, không khí đều trở nên thư thái.

“Đây là một vụ án được lên kế hoạch trước, do người quen gây ra. Hung thủ là nữ, cao dưới 1m57, khoảng 30–35 tuổi. Tâm lý bị dồn nén lâu dài. Khi ra tay, cô ta dùng búa đánh nhiều lần vào sau đầu nạn nhân, toàn bộ quá trình giống như trút giận, chứng tỏ hung thủ có lòng thù hận sâu sắc với nạn nhân…

Vì là lần đầu giết người, sau khi nạn nhân chết, cô ta hoảng loạn trong thời gian ngắn. Hung thủ từng ở trong căn phòng này một thời gian. Sợ để lại dấu vết nên mới tạo ra vụ nổ để hủy hiện trường…

Hung thủ có khả năng là người thân của nạn nhân, có thể là họ hàng ruột thịt. Bởi vì người ngoài không có nghĩa vụ chăm sóc bệnh nhân ung thư tái phát. Hung thủ hiểu rất rõ tình trạng bệnh và sinh hoạt của nạn nhân, sau khi gây án thậm chí còn lấy đi các loại thực phẩm dinh dưỡng mà người chết đang dùng…”

Mặc Lâm cười tủm tỉm nhìn thoáng sang Cố Nguyên: “Pháp y Cố hẳn cũng biết, bệnh nhân đã cắt toàn bộ dạ dày chỉ có thể ăn thực phẩm dễ tiêu hóa, dạng lỏng, nhẹ bụng. Do thức ăn đi thẳng xuống ruột non, sẽ gây kích ứng khiến tiêu chảy. Tình trạng dinh dưỡng của người chết không quá tệ, cho thấy ông ta đang dùng đều đặn thực phẩm dinh dưỡng giàu đạm dạng lỏng…”

Cố Nguyên nghe đến đây, bất giác có cái nhìn mới về Mặc Lâm, không ngờ anh ta cũng hiểu biết về cấu tạo cơ thể và y học, đúng là lĩnh vực nghiên cứu của anh ta rất rộng…

“Nhưng trong phòng không phát hiện những thứ đó… Lẽ ra cũng phải có một chiếc bô để xử lý việc tiêu chảy thường xuyên của nạn nhân… Điều này chứng tỏ hung thủ là người cực kỳ cẩn thận, có năng lực ý thức đối phó điều tra.

Làm sao cô ta biết căn phòng ở góc tầng 4 bị bỏ trống, lại không ai quản lý? Có khả năng cô ta rất quen thuộc khu vực này… biết rõ căn phòng đó ra sao. Nếu vậy, nhiều khả năng cô ta sống gần đó… hoặc biết chủ nhà, biết chủ nhà không có thời gian quản lý căn phòng…

Người chết phải chịu đựng bệnh tật lâu dài, tính tình lại không tốt. Thêm vào đó, chi phí điều trị cao gây áp lực lớn cho hung thủ. Gia đình không muốn chăm sóc người chết nữa nên ép cô ta đưa ông ta ra ngoài chăm sóc. Cô ta lén đưa nạn nhân vào căn phòng tồi tàn kia ở…

Sau khi biết nạn nhân tái phát ung thư, phải đối mặt với chi phí y tế khổng lồ, hung thủ cực kỳ đau đầu, nảy sinh ý định giết người… Căn bệnh của nạn nhân đã di căn, đáng lý sống không được bao lâu nữa… Vậy tại sao cô ta vẫn mạo hiểm giết ông ta? Hoặc là vì quá sức chịu đựng… hoặc là có nguyên nhân khác… Giả thuyết thứ hai cần thêm bằng chứng để xác nhận, nên tạm thời tôi không kết luận.”

Tiêu Trạch chăm chú lắng nghe: “Tức là, chỉ cần xác định được thân phận nạn nhân, thì về cơ bản có thể khóa chặt được nghi phạm!”

Bức chân dung tội phạm này khiến mọi người đều vô cùng phấn khích, đồng thời cũng thắp lên ngọn lửa nhiệt huyết tiếp tục điều tra. Tiêu Trạch giao nhiệm vụ cho từng người, Lý Mông và Vương Nhạc mỗi người dẫn theo một nhóm đến hai bệnh viện để tìm người có khả năng là nạn nhân đã chết. Cố Nguyên ở lại cục cảnh sát chờ lệnh, khi cần thiết sẽ hỗ trợ kỹ thuật cho hai người kia. Những người còn lại tiếp tục điều tra ở ngõ Ngư Mễ, tìm nhân chứng. Còn Mặc Lâm thì có lẽ bận hơn tất cả mọi người, Tiêu Trạch nào dám sắp xếp nhiệm vụ cho anh ta.

Sau khi toàn bộ nhân lực được huy động, người trong cục cảnh sát lập tức trở nên thưa thớt. Mặc Lâm tổ chức họp video trong văn phòng của mình, còn Cố Nguyên thì trở lại văn phòng riêng, có vẻ như hơi mất tập trung.

Cố Nguyên vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm, cứ mãi tìm kiếm câu trả lời trên điện thoại…

[Tại sao khi bị hôn mà không phản kháng?]

Hóa ra có nhiều người cũng thắc mắc giống Cố Nguyên, câu trả lời khá phong phú…

[Bạn để người ta hôn nghĩa là bạn cũng thích người đó.]

[Không phản kháng, chỉ có thể nói là cả thể xác lẫn tinh thần đều đã sa lầy….]

[Một người muốn hôn, một người sẵn lòng bị hôn, còn làm quá gì nữa…]

Cố Nguyên đọc hết một lượt, trong lòng cũng dần dần có nhận thức rõ hơn. Cậu cầm điện thoại định nhắn tin cho Mặc Lâm, nhưng dừng lại ở khung soạn tin, mãi vẫn không gõ được chữ nào.

Sau đó, cậu lại chuyển sang mục tìm kiếm, gõ vào một câu khác:

[Làm thế nào để khuyên nhủ người ta đừng đến gần mình?]

Một cư dân mạng có kinh nghiệm đã đưa ra lời khuyên của mình: [Chỉ cần nói rằng bạn đã có người mình thích rồi.]

Cố Nguyên nghĩ một lúc, quay lại khung chat với Mặc Lâm, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gõ ra một dòng: [Tôi đã có người mình thích rồi, làm ơn tránh xa tôi ra.]

Mặc Lâm đang họp video thì điện thoại đột nhiên sáng lên. Anh liếc mắt nhìn qua màn hình, là tin nhắn từ Cố Nguyên. Anh bất giác nở một nụ cười.

Đầu bên kia cuộc họp đang bàn luận nghiêm túc về một vụ án phân xác b**n th**, không khí trong cuộc họp khá nặng nề.

Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, lông mày hơi nhướng lên, bỗng cười khẽ, sau đó trả lời ba chữ: [Đừng làm loạn.]

Viên cảnh sát hình sự đang trình bày trong cuộc họp thấy anh cười thì dừng lại hỏi: “Thầy Mặc, có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, chỉ là có một cậu nhóc đang chọc ghẹo tôi thôi. Các anh tiếp tục đi, tôi vẫn đang nghe.”

Viên cảnh sát gật đầu, tiếp tục trình bày nội dung vụ án…

Cố Nguyên nhận được tin nhắn với ba chữ đó, ném mạnh điện thoại lên ghế sofa,  suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Cái tên này rốt cuộc là có ý gì, cậu nói nghiêm túc như vậy, mà đối phương lại coi là đang làm loạn?

Qua khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, Cố Nguyên đã không còn tin tưởng vào cơ thể của mình nữa. Cứ đến lúc quan trọng thì cơ thể lại phản bội cậu, không chịu nghe theo điều khiển. Cách duy nhất cậu nghĩ ra được là khiến Mặc Lâm chủ động giữ khoảng cách với mình…

Nhưng nhìn phản ứng này của Mặc Lâm, chuyện giữ khoảng cách có vẻ không còn khả thi nữa rồi!

Cố Nguyên càng nghĩ càng tức, trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy bùng…

Một lúc sau, Mặc Lâm lại gửi tới một tin nhắn nữa: [Nếu thực sự có người như vậy, tôi không ngại mời người đó ăn một bữa cơm, tiện thể kết nối cảm tình.]

Cố Nguyên đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này.

Thế thì cậu phải đi đâu để tìm một người không hề tồn tại đến cùng ăn cơm đây?

Bạn bè của Cố Nguyên thì ít đến đáng thương, người duy nhất thân thiết là Ôn Tử Hàm thì còn đang ở tận nước Mỹ xa xôi.

Nghĩ đến đây, Cố Nguyên lại nhận được tin nhắn thứ ba từ Mặc Lâm: [Nếu không mời được người đó ra mặt, tôi sẽ coi như cậu đang nói dối. Mà người nói dối thì phải chịu phạt đấy [mỉm cười]]

Cố Nguyên cảm thấy mình tự đào cho mình một cái hố, mà lại không biết phải lấp thế nào. Một lúc sau, cậu lục lọi danh bạ, tìm đến số của Ôn Tử Hàm rồi bấm gọi với vẻ thiếu tự tin…

“Cố Nguyên, sao tự dưng lại gọi điện cho tôi thế? Có chuyện gấp à?” Giọng của Ôn Tử Hàm nghe như học sinh cấp ba, nhưng tuổi thật của người này thì chẳng nhỏ chút nào.

Cố Nguyên: “Khi nào cậu được nghỉ phép?”

“Sao lại hỏi thế? Nhớ tôi rồi à?”

Cố Nguyên đột nhiên thấy muốn dập máy luôn.

“Tuần sau tôi nghỉ, vé máy bay cũng mua rồi. Vốn định cho cậu bất ngờ, nhưng cậu đã hỏi thì nói luôn vậy.”

“Thứ mấy?”

“Tối thứ Sáu tuần này đến. Sao thế? Muốn mời tôi ăn cơm à?”

“Ừ. Tôi muốn dẫn một người bạn đến giới thiệu với cậu, chi tiết thì đợi cậu đến rồi nói…”

Ôn Tử Hàm nghe thấy từ bạn liền ngửi ra mùi tám chuyện: “Bạn… Không phải là người mà cậu thường nhắc tới đấy chứ?”

“Không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”

Ôn Tử Hàm còn định hỏi thêm, nhưng bên kia đã vội vàng cúp máy.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi, rơi vào trầm tư: “Chắc chắn có chuyện!”

Cúp máy xong, Cố Nguyên lập tức lấy lại khí thế, gửi cho Mặc Lâm một tin nhắn: [Thứ Bảy tôi dẫn cậu ta đến gặp anh.]

Mặc Lâm liếc thấy màn hình điện thoại sáng lên, cầm lên xem khá lâu.

Cậu ta thực sự tìm được người để dẫn đến sao?

Hơn nữa… từ mà cậu ta dùng là “cậu ấy”, chứ không phải “cô ấy” hay bất kỳ đại từ nào khác…

Mặc Lâm thấy chữ đó vô cùng chướng mắt, đan mười ngón tay lại đặt lên môi suy nghĩ một lúc, sau đó gửi vị trí nhà hàng cho Cố Nguyên: [Trưa thứ Bảy, 12 giờ. Không gặp không về.]

Cố Nguyên sẽ dẫn theo người như thế nào đến gặp anh đây, anh thực sự rất tò mò…

**

Chan: Làm ơn bỏ qua chuyện xưng hô trong bộ truyện này. Bộ này thật sự quá nhiều nhân vật, ko xác nhận được tuổi để xưng hô như thế nào. Tui sẽ chỉ ấn định Cố Nguyên là cậu, Mặc Lâm là anh. Còn lại tất cả mọi người khác. Đôi khi sẽ thay đổi lúc anh lúc cậu, miễn không phải lúc anh lúc chị là được nhóe. Ai ý kiến vấn đề này tui chích điện! Chủ sốp đang rất nhạy và stress với xưng hô trong bộ truyện này. [Phát điên]

Hết chương 40

Bình Luận (0)
Comment