Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1

Chương 58

Chương 58

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Khi còn học trung học, Ôn Tử Hàm luôn là một thanh niên đầy nhiệt huyết, rất yêu thích những vĩ nhân có cuộc đời huyền thoại.

Cậu ấy có thiên phú rất cao. Khi du học ở Mỹ, cậu luôn muốn trở thành một trong những người xuất sắc nhất. Nhưng giữa biển người chen chúc qua chiếc cầu độc mộc, con đường học hành nơi đất khách không hề đơn giản như tưởng tượng. Cậu dần dần bị chìm lấp giữa đám đông.

Thỉnh thoảng đạt được một chút thành tựu nhỏ, cậu cũng không cảm thấy vui mừng gì mấy.

Mặc dù đã ổn định ở nước ngoài, có một công việc với mức lương không tồi, môi trường y tế cũng tốt, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu đi một điều gì đó, thiếu linh hồn.

Cố Nguyên dùng kiến thức y học mình học được để đòi lại công bằng cho bác sĩ trước mặt bao người, khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng mình lại bùng cháy!

Đặc biệt là khi Cố Nguyên ký tên lên báo cáo giám định thi thể,

Nhìn thật sự quá ngầu!

Khi Cố Nguyên sấy tóc xong bước ra khỏi phòng tắm, thì vừa vặn thấy Ôn Tử Hàm và Mặc Lâm đang đứng trò chuyện ngoài ban công. Hai người đàn ông cao trên 1m85 đứng đó như hai cây cột.

Hai “cây cột” nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không nhận ra Cố Nguyên đang đứng phía sau nhìn họ.

Bỗng nhiên Ôn Tử Hàm nói: “Ai đùa với anh? Tôi về nước là nộp đơn nghỉ việc luôn đó!”

“Cậu chắc chứ? Nếu chắc thì tôi gọi người đặt vé máy bay cho cậu ngay.”

“Cũng đâu cần gấp vậy, đuổi tôi đi nhanh thế làm gì, tôi còn chưa chơi đã đời mà, cho tôi nán lại hai hôm nữa!”

Mặc Lâm đút tay vào túi quần, dù mặc đồ thường ngày nhưng vẫn toát lên khí chất cuốn hút. Gió lùa qua cửa sổ ban công, thổi bay lọn tóc trước trán anh, chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ động: “Hai hôm nữa là mấy hôm?”

Ôn Tử Hàm cười lém lỉnh: “Nói thật với anh nhé, anh bạn, anh vẫn còn đang trong thời gian tôi quan sát đấy, nên anh nên mừng là tôi chưa đi…”

“Ờm…” Mặc Lâm quay đầu nhìn cậu, nhướng mày: “Vậy cậu quan sát được gì rồi?”

“Tạm được,” Ôn Tử Hàm nói, “Vẫn còn hơi thua tôi một chút!”

Cố Nguyên đứng tựa vào tường một lúc, đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối qua, mặt cậu hơi đỏ lên.

Một người đàn ông trưởng thành mộng xuân là phản ứng sinh lý và tâm lý bình thường. Nhưng người xuất hiện trong giấc mơ của Cố Nguyên lại là Mặc Lâm, điều này khiến Cố Nguyên cảm thấy rất rối rắm.

Sau khi tỉnh dậy, cậu nhận được tin nhắn chúc buổi sáng từ Mặc Lâm, tim bắt đầu đập nhanh không kiểm soát. Khi ngồi dậy, cậu phát hiện q**n l*t dính thứ gì đó, cả người cậu gần như bị đơ luôn.

Hai giọng nói cãi nhau bên tai bỗng dưng biến mất, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc bứt rứt không tên. Đến mức hôm nay khi nhìn Mặc Lâm, cậu luôn cảm thấy đối phương tràn đầy hormone và sức hút.

Cảm giác lần này mạnh mẽ hơn hẳn trước đây. Mỗi cử chỉ hành động của Mặc Lâm đều có thể kéo theo trái tim cậu, cái cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát này khiến cậu luống cuống không biết phải làm sao.

Cậu rất muốn tham gia cuộc trò chuyện giữa hai người, nên đã gửi cho Ôn Tử Hàm một tin nhắn: [Cậu thấy anh ấy thế nào?]

Hai người vẫn đang trò chuyện thì điện thoại của Ôn Tử Hàm bất chợt rung lên. Cậu cầm lên nhìn, hơi khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Cố Nguyên.

Mặc Lâm cũng nhìn thoáng qua Cố Nguyên rồi hỏi Ôn Tử Hàm: “Chuyện gì?”

“Không có gì…” Ôn Tử Hàm vừa nói vừa trả lời tin nhắn của Cố Nguyên: [Lát nữa nói cho cậu.]

Vừa mới nhắn xong thì điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của Vương Tử Minh gửi tới: [Người cậu nhờ tôi điều tra lần trước đã có thông tin rồi, giờ tiện nghe máy không?]

Xem xong tin nhắn, Ôn Tử Hàm sờ túi áo: “Hết thuốc rồi, tôi xuống mua bao thuốc.”

“Xuống cùng đi.” Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên phía sau: “Tiện thể đi ăn trưa luôn.”

“Vậy tôi chờ hai người dưới nhà.” Ôn Tử Hàm sốt ruột ra ngoài, thay giày vội vã.

Mặc Lâm đứng trên ban công nhìn bóng lưng Ôn Tử Hàm rời đi, cảm thấy có gì đó không ổn. Trực giác nhạy bén mách bảo anh rằng, tên này đang giấu giếm họ điều gì đó.

Ôn Tử Hàm đứng cạnh siêu thị gọi điện. Đầu dây bên kia là giọng nói thao thao bất tuyệt của Vương Tử Minh: “Sao cậu lại muốn tôi điều tra người này? Thông tin của anh ta bị mã hóa, nên tôi chỉ tra được tin tức trong vòng năm năm trở lại đây thôi. Người này không đơn giản đâu, là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng trong nước, trong năm năm qua đã tham gia rất nhiều vụ án hình sự lớn, chưa từng phạm sai sót, đúng kiểu như nhà tiên tri ấy!”

“Anh ta thật sự lợi hại đến vậy sao?!”

“Tôi lừa cậu làm gì?” Vương Tử Minh nói: “Hơn nữa gia thế của anh ta cũng rất tốt. Ba tên là Mặc Tung, chắc cậu biết rồi nhỉ, người dẫn đầu ngành tâm lý học trong nước.

Mẹ tên Hứa Mạn Tình, sở hữu một chuỗi khách sạn, chính là chuỗi Thành phố Ánh Sáng trải dài khắp cả nước. Người này rất kín tiếng, ít xuất hiện trước công chúng.”

“Chỉ có vậy thôi à?” Ôn Tử Hàm bóc bao thuốc, rút một điếu châm lửa.

“Tôi đã nói rồi, thông tin của anh ta bị mã hóa.”

“Vậy tại sao năm năm trước anh ta lại ra nước ngoài?”

“Năm năm trước…” Vương Tử Minh tra cứu dữ liệu liên quan trên máy tính: “Không rõ lắm. Chỉ biết năm đó anh ta quyên góp một khoản tiền cho Đại học Danyaton hình như để tài trợ cho hai sinh viên y khoa trong nước… Nhưng tên hai sinh viên đó không được công bố.”

“Có thể tra ra được hai sinh viên được tài trợ tên là gì không?”

“Để tôi thử xem sao!” Vương Tử Minh nói: “Nghe nói cậu về nước rồi, bao giờ tụ tập đi?”

“Đợi hai hôm nữa nhé, tôi còn chút việc, giải quyết xong sẽ liên lạc với anh.”

“Ok, tôi đợi cậu!”

Đúng lúc đó, Mặc Lâm lái xe từ bãi đậu dưới tầng hầm đi ra, Ôn Tử Hàm dụi điếu thuốc đang hút: “Không nói nữa.”

Vừa cúp máy, Mặc Lâm đã đỗ xe bên lề đường, Ôn Tử Hàm vừa bước về phía hai người, vừa nhớ lại chuyện năm năm trước…

Trường đại học trong nước nơi Cố Nguyên học mỗi năm có hai suất trao đổi sinh viên ra nước ngoài. Khi đó thành tích của Cố Nguyên rất xuất sắc, được ban lãnh đạo nhà trường để ý, muốn cử đi đào tạo ở nước ngoài. Nhưng có một điều kiện, sau khi hoàn tất chương trình học, cậu phải về nước làm việc.

Nhà trường chỉ trao cơ hội, còn mọi chi phí ở nước ngoài đều phải tự chi trả. Gia cảnh của Cố Nguyên khá đặc biệt, việc cậu được học đại học là nhờ nền giáo dục phổ cập 12 năm.

Với điều kiện khi ấy, cậu gần như không thể đi du học. Nhưng ngay khi đang chuẩn bị từ bỏ, nhà trường bất ngờ báo tin tốt: Có người sẵn sàng tài trợ toàn bộ chi phí học tập ở nước ngoài cho họ. Nghe nói người tài trợ là một thương nhân.

Cố Nguyên có hỏi ban lãnh đạo, họ chỉ nói là một người phụ nữ, không tiết lộ tên thật.

Cố Nguyên vốn không quá khao khát ra nước ngoài, cậu chọn học y vì yêu thích, chưa từng nghĩ sẽ đi xa đến đâu trên con đường này. Có người tài trợ, tất nhiên là chuyện tốt.

Lúc đó, Ôn Tử Hàm đã ở Mỹ được một năm. Trước kỳ thi đại học, cậu đã được một trường nước ngoài nhận. Dù hai người không học chung trường đại học, nhưng mỗi kỳ nghỉ, Ôn Tử Hàm đều đến tìm Cố Nguyên, nên rất hiểu tình hình của cậu.

Sau khi học xong bốn năm chuyên ngành lâm sàng, Cố Nguyên chọn học pháp y. Hằng ngày cậu theo thầy giáo đi khám nghiệm tử thi, chỉ trong một năm đã lấy được chứng chỉ hành nghề, rồi tốt nghiệp thạc sĩ sớm và trở về nước.

Liên kết những gì Vương Tử Minh nói về Mặc Lâm, Ôn Tử Hàm không thể không nghi ngờ…

Nếu Mặc Lâm dùng danh nghĩa mẹ mình để tài trợ cho Cố Nguyên, thì điều đó hoàn toàn có khả năng.

Nghĩ tới đây, cậu lại liếc nhìn Mặc Lâm đang ngồi ở ghế lái, bỗng thấy người này thật biết cách che giấu bản thân. Anh ta không nói cho Cố Nguyên biết chuyện này, có phải vì sợ gây áp lực tâm lý cho Cố Nguyên không?

Nếu mọi việc thật sự đúng như cậu đoán… vậy thì người đàn ông trước mắt này, không nghi ngờ gì, đã yêu Cố Nguyên rất sâu đậm.

Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ ràng!

Mặc Lâm lái xe đến nhà hàng đã đặt trước. Sau khi ngồi xuống, Cố Nguyên vào nhà vệ sinh.

Ôn Tử Hàm không nhịn được nữa, anh muốn hỏi rõ ngay bây giờ!

“Người tài trợ cho Cố Nguyên đi học chính là anh đúng không?”

Mặc Lâm dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn kính, rồi ngẩng đầu mỉm cười: “Cậu biết bằng cách nào?”

“Cái đó anh khỏi cần để ý.” Ôn Tử Hàm thầm nghĩ: Quả nhiên là anh, giỏi giấu thật!

Mặc Lâm chỉ cần nghĩ một chút đã hiểu được, hóa ra cuộc gọi lúc nãy là từ người điều tra anh gọi đến. Không trách Ôn Tử Hàm lại tìm cớ để tránh mặt.

“Tuy biết anh thích Cố Nguyên, nhưng tôi vẫn thấy khó tin. Hành động của anh khiến tôi cảm thấy thế giới mình đang sống thật sự không chân thực một chút nào!” Ôn Tử Hàm hơi kích động khi nói.

“Đừng nói với cậu ấy…” Mặc Lâm nhẹ giọng: “Việc tôi thích cậu ấy là chuyện của riêng tôi, đừng gây áp lực cho cậu ấy.”

“Tôi CMN chịu thua anh luôn đấy!”

Ôn Tử Hàm vốn tưởng mình mới là người đối xử tốt nhất với Cố Nguyên, không ngờ, so với việc Mặc Lâm âm thầm làm vì cậu ấy, những hành động của mình chẳng đáng gì!

“Vậy tôi qua được bài kiểm tra của cậu chưa?”

Mặc Lâm mỉm cười hỏi.

Ôn Tử Hàm thở dài: “Tiểu Quế Viên lần đầu biết rung động… Tôi còn làm được gì hơn…”

Mặc Lâm bỗng khựng lại khi cầm tách trà: “Cố Nguyên nói cho cậu rồi?”

Ôn Tử Hàm liếc anh một cái, khẽ ừ một tiếng.

Ôn Tử Hàm vẫn nghĩ hai người này đã lên giường với nhau, nên khi Mặc Lâm hỏi vậy, cậu đã tự động hiểu theo nghĩa sâu xa.

Mặc Lâm: “Cậu ấy nói thế nào?”

Tuy rằng trong lòng Cố Nguyên nghĩ gì Mặc Lâm đều hiểu rõ, nhưng anh vẫn rất muốn biết rốt cuộc Cố Nguyên đã nói gì với Ôn Tử Hàm.

Ôn Tử Hàm uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Cũng chẳng nói gì cả, tôi chỉ tò mò… hai người, ai là người ở trên?”

Tay Mặc Lâm run lên một chút, nước trà bắn lên người anh, anh lập tức lấy khăn giấy lau.

“Anh căng thẳng cái gì, chuyện này chẳng phải rất bình thường sao?” Ôn Tử Hàm cảm thấy đối phương quá làm quá lên rồi.

Mặc Lâm vừa trấn tĩnh lại tâm trạng, thì lại nghe Ôn Tử Hàm nói thêm một câu: “Đáng tiếc thật, một cây cải trắng ngon lành lại bị anh ủi mất rồi!”

Mặc Lâm thầm nghĩ: Hình như tôi đâu có nói một câu nào đâu.

Cùng lúc đó, anh rất tò mò rốt cuộc Cố Nguyên đã nói gì mà khiến Ôn Tử Hàm hiểu lầm đến mức này…

Cố Nguyên rửa tay xong quay lại, phát hiện ánh mắt của hai người nhìn mình rất kỳ lạ.

Cậu cảm thấy khó hiểu: “Hai người đã gọi món chưa?”

Mặc Lâm: “Chưa, đợi cậu.”

Ôn Tử Hàm liếc Mặc Lâm một cái: “Hai người gọi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc!”

Cố Nguyên không nhận ra không khí có gì bất thường, cậu cầm máy tính bảng trên tay, bắt đầu mở thực đơn, vừa gọi món vừa nuốt nước miếng.

Mặc Lâm ngồi bên cạnh, cưng chiều nhìn gương mặt nghiêng của cậu: “Món thịt kho Đông Pha của quán này rất chuẩn vị, muốn thử không?”

Cố Nguyên vừa nghe xong liền lập tức lật ra phía sau trang thực đơn, bỗng nhiên, ngón trỏ của cậu bị một bàn tay khác nắm lấy, cảm giác ấm áp đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Chỉ nghe thấy Mặc Lâm ghé sát bên tai cậu nói, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Không phải ở phía sau, cậu lật về trước đi.”

Nói xong, anh liền buông ngón tay của Cố Nguyên ra, nhưng cả người Cố Nguyên liền ngẩn ra, như một bức tượng điêu khắc đẹp đẽ.

Hết chương 58

Bình Luận (0)
Comment