Chương 114
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Đêm đã khuya, mặt đường phản chiếu ánh đèn cảnh sát đỏ xanh vừa bị nước mưa gột rửa. Những bước chân dồn dập giẫm lên vũng nước nhỏ, bùn bắn tung tóe lên ống quần sẫm màu.
Một nhóm cảnh sát hình sự xông vào cầu thang, một người đàn ông hói đầu kiểu Địa Trung Hải xuống từ xe cảnh sát, bị cảnh sát áp giải vào tòa nhà chung cư.
“Sao nào? Giờ mới bắt đầu lo lắng à? Nếu tôi là anh, tôi sẽ nhận tội ngay!”
Vương Nhạc áp giải Trần Nham đi vào cầu thang, liên tục tạo áp lực tâm lý cho Trần Nham.
Trần Nham chống cự quyết liệt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bị đẩy lên lầu.
Sau khi chuyên gia mở khóa phá cửa, một nhóm người xông vào.
Tổ Giám định Dấu vết lập tức tiến hành khám nghiệm và lấy mẫu toàn bộ căn nhà.
Vương Nhạc ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tủ TV một lúc lâu, “Đứa trẻ này là con trai của anh à?”
Trong ảnh, Trần Nham còn trẻ, đang dắt tay một cậu bé khoảng hai ba tuổi. Đứa bé đó rất giống hắn, nhìn là biết có quan hệ huyết thống.
“Không liên quan gì đến anh!”
Lời nói của Vương Nhạc dường như đã kích động hắn, hắn đột nhiên trở nên rất kích động.
Vương Nhạc lấy điện thoại ra, chụp lại bức ảnh, “Tôi đã điều tra anh, năm đó anh đâm người bị thương rồi vào tù, nghe nói là vì một cô gái? Cô gái đó giờ thế nào rồi? Sau này hai người có gặp lại nhau không?”
Trần Nham cúi đầu, không chịu nói.
“Anh không nói tôi cũng điều tra ra.”
Vương Nhạc cất điện thoại, cầm khung ảnh lên, góc dưới bên phải khung ảnh có ghi thời gian chụp.
“Chụp hai năm trước? Chắc thằng bé đã vào mẫu giáo rồi.”
Vương Nhạc tặc lưỡi hai tiếng, “Chỉ có thể nhìn ảnh con… Sao? Bị người phụ nữ kia bỏ rơi à?”
Câu nói này dường như đã chạm đúng vào tim đen của Trần Nham, hắn siết chặt nắm đấm, hoàn toàn trong trạng thái sắp bùng nổ.
Vương Nhạc biết, nếu mình thêm một chút dầu vào lửa, tên đần này sẽ không nhịn được nữa.
“Anh mà cũng xứng đáng làm cha sao? Làm chuyện xấu sẽ làm giảm tuổi thọ của con cái!”
“Anh thì hiểu cái gì?!” Trần Nham dùng tay đang bị còng nắm chặt cổ áo Vương Nhạc. “Anh cũng chỉ là một người làm thuê, lấy tư cách gì mà nói tôi!”
Vương Nhạc nheo mắt lại, lại thêm một chút dầu vào lửa, “Súc sinh không xứng làm cha!”
“Anh cũng chưa làm cha bao giờ, có tư cách gì mà nói tôi?!”
Trần Nham nói xong, dường như nhận ra Vương Nhạc đang gài bẫy mình, bàn tay hắn chậm rãi nới lỏng cổ áo Vương Nhạc, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Đáng lẽ sắp khai thác được rồi, nhưng lại không có gì, Vương Nhạc có chút bực bội.
Anh châm một điếu thuốc, cầm điện thoại ra ban công, gọi cho Mộng Lan.
“Điều tra vụ án trước đây của Trần Nham, đặc biệt là bạn gái của hắn trước khi vào tù. Ngoài ra, kiểm tra xem bọn họ có con hay không.”
Anh vừa nói vừa quay lại nhìn Trần Nham, phát hiện Trần Nham cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc này, trong mắt Trần Nham tràn đầy sát khí, đó là ánh mắt mà rất anh quen thuộc, ánh mắt của kẻ giết người.
Vương Nhạc bước tới, nhấc Trần Nham từ dưới đất lên như nhấc một món đồ, “Nếu anh không khai, tôi sẽ điều tra những người bên cạnh anh!”
Vừa rồi Trần Nham còn tỏ vẻ hung ác, giờ lại đột nhiên nở nụ cười.
Vương Nhạc tức giận, “Cười cái rắm!”
Vương Nhạc không biết, lúc này, cách đó không xa, có người đang dùng ống nhòm đứng trước cửa sổ sát đất để theo dõi mọi thứ.
Trần Nham liếc nhìn ra cửa sổ, rồi cả người như phát điên chạy về phía nhà bếp. Vương Nhạc nghĩ hắn muốn chạy trốn, thầm hô không hay, anh lập tức xông tới, đè người kia xuống đất.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, bụi và mảnh vỡ bay tứ tung.
Tai Vương Nhạc ù đi, tay anh siết chặt cánh tay của Trần Nham, sau khi hoàn hồn lại, anh quay đầu hỏi thằng đệ Trịnh Mậu, “Có bị thương không?”
Trịnh Mậu lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, bị tiếng nổ vừa rồi dọa sợ không nhẹ, suýt nữa không nghe rõ thầy đang nói gì.
“Người nào không bị thương thì rút ra ngoài trước!”
Vương Nhạc vừa hét xong câu này, cảm thấy cổ họng có vị tanh, anh cúi đầu xuống, phát hiện mũi mình đang chảy máu.
Nơi này rất có thể sẽ xảy ra vụ nổ thứ hai, nhưng anh không quan tâm nhiều lắm, đồng đội của anh vẫn đang ở trung tâm vụ nổ.
Vương Nhạc loạng choạng đi về phía trung tâm vụ nổ, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh giật mình, chỉ cảm thấy tiếng ù tai trở nên lớn hơn.
Cánh cửa bị nổ tung thành nhiều mảnh, mảnh kính vỡ găm vào cẳng tay của Nghiêm Cát, máu tươi tuôn ra. Vài cảnh sát khác nằm ngổn ngang trên sàn nhà, một số đã bất tỉnh.
Một cảnh sát duy nhất còn tỉnh táo đang kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của đồng đội.
Vương Nhạc lập tức xông lên, ấn vào cánh tay Nghiêm Cát, cố gắng cầm máu cho anh ta, “Lão Nghiêm, anh sao rồi?”
Nghiêm Cát lắc đầu, “Mẹ nó, trong tủ có bom, may mà uy lực không lớn!”
Mặt Nghiêm Cát trắng bệch vì đau, có vẻ như anh ta bị thương không nhẹ.
Vương Nhạc nhìn bố trí trong phòng, chiếc tủ bị nổ tung thành nhiều mảnh, anh cảm thấy choáng váng, cảm giác buồn nôn có vị tanh của máu dâng lên từ cổ họng.
“Tôi đưa các anh đi bệnh viện trước!”
**
Trần Nham được đưa về đồn cảnh sát và ngồi trong phòng thẩm vấn, sau vụ nổ, toàn bộ đồn cảnh sát đều náo loạn, hắn lặng lẽ thưởng thức tất cả những điều này.
Hắn luôn là một người làm thuê dưới đáy bị xã hội khinh rẻ, từ xưa đến nay chưa từng có ai thực sự quan tâm hắn là người như thế nào, cho đến khi hắn phạm tội và bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn.
Lý Mông đẩy cửa phòng thẩm vấn, giận dữ bước vào, vừa vào đã chĩa súng vào đầu Trần Nham.
“Rốt cuộc anh đang giở trò gì!”
Nòng súng chĩa thẳng vào Trần Nham, khiến đầu của hắn phải nghiêng đi, hắn ngước mắt nhìn Lý Mông.
“Cảnh sát các anh cũng chỉ là người làm thuê thôi, tại sao phải liều mạng như vậy?”
Lý Mông thấy hắn ngang ngược như vậy, càng thêm tức giận.
Ngoài phòng thẩm vấn, Mặc Lâm lạnh lùng nhìn vào những gì đang diễn ra bên trong. Anh cúi xuống, mở mic, nói với Lý Mông: “Trước tiên hãy hỏi về nguồn gốc của quả bom.”
Lý Mông nghe thấy âm thanh trong tai nghe, dần dần bình tĩnh lại, “Bom là ai đặt?”
“Ngoài tôi ra, còn ai nữa?”
“Lại đánh rắm!” Lý Mông lại một lần nữa bốc lửa giận bừng bừng, “Anh có thể chế tạo được quả bom phức tạp như vậy sao?! Chắc chắn anh còn có đồng phạm!”
Trần Nham nở nụ cười, “Sao tôi lại không làm được? Tôi không chỉ biết làm bom, tôi còn biết chiết xuất độc từ cá nóc, Diệp Thanh là tôi giết, vụ này cũng là do tôi làm! Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, cảnh sát Lý, anh đã nhìn nhầm rồi!”
Lý Mông cố gắng kiềm chế cơn giận, “Được rồi, anh nói người là anh giết, vậy anh hãy khai rõ chi tiết vụ án ngay bây giờ!”
Ngoài phòng thẩm vấn, Mặc Lâm bình tĩnh quan sát mọi chuyện đang xảy ra bên trong, anh cẩn thận xem xét từng biểu cảm của đối phương.
Phản ứng của Trần Nham không đúng, ban đầu hắn còn biết sợ hãi, cũng đã từng căng thẳng khi bị cảnh sát tra hỏi. Nhưng sau vụ nổ, dường như hắn đã trở nên không biết sợ hãi là gì. Sự thay đổi tính cách trước sau này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hắn giống như một kẻ cuồng loạn trong bóng tối vừa được kích hoạt.
Nghĩ đến đây, Mặc Lâm nhíu mày.
“Ngay từ đầu tôi đã lừa cô ta, là do cô ta tự ngu xuẩn, xã hội này là vậy mà. Anh lừa tôi, tôi lừa anh. Cô ta quá ngây thơ, chỉ có thể tự trách bản thân mình.”
“Tôi tiếp cận cô ta cũng vì cô ta trông quá dễ lừa.
Ban đầu tôi chỉ muốn lừa một chút tiền, nào ngờ cô ta còn nghèo hơn cả tôi, vay nợ trực tuyến không ít. Tôi không muốn dọn dẹp đống nợ cho cô ta, nhưng cô ta cũng không phải là không có giá trị gì.
Nghe nói Văn Nguyệt còn nợ cô ta một khoản tiền, vẫn chưa trả.
Thế là tôi định lấy khoản tiền đó rồi đá cô ta.
Cái bản tin tìm người thân kia tôi đăng không phải để giúp cô ta tìm cha mẹ, chỉ là muốn lấy lòng cô ta mà thôi.
Nào ngờ, cô ta dễ cảm động như vậy, còn muốn đi theo tôi đến chết. Nhưng tôi thì sớm đã mất hứng thú với đàn bà rồi. Cho dù cô ta thật lòng với tôi, tôi cũng không có hứng thú.
Nữ ca sĩ Trương Mị chết vì tai nạn xe hơi cách đây vài tháng, các anh biết chứ? Chắc không ai không biết cô ta đâu nhỉ? Cô ta ra mắt từ nhỏ, được vô số đàn ông tôn sùng là nữ thần. Nhưng năm 17 tuổi cô ta đã lén lút với đàn ông, còn bí mật sinh một đứa con, trước khi chết, cô ta đã để lại toàn bộ di sản cho đứa bé đó.”
Lý Mông: “Cái này có liên quan gì đến vụ án?”
Trần Nham cười một lúc, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, tôi nói với Diệp Thanh rằng cô ta chính là con gái của Trương Mị. Cô ta tin thật! Người phụ nữ này thật là ngu ngốc!
Tôi đã thuê một nhóm người, diễn một vở kịch trước mặt cô ta, còn làm giả báo cáo DNA. Cô ta tin chắc chắn mình chính là người con gái thất lạc bấy lâu của Trương Mị!
Tôi nói Trương Mị để lại cho cô ta 10 triệu tệ, phải làm thẻ ngân hàng để nhận di sản. Cô ta không kịp nghỉ ngơi đã đi làm thẻ ngay, sau đó, tất cả mọi thứ đều do tôi sắp xếp. Sau khi cô ta làm thẻ xong, tôi nói với cô ta rằng chuyển khoản số tiền lớn bị giới hạn, phải gửi 200.000 tệ để nâng cấp thành hội viên bạch kim thì mới không bị giới hạn, thế là cô ta đã gửi 200.000 tệ vào thẻ.”
“Nếu anh đã lừa được tiền rồi, tại sao còn phải giết cô ta?”
“Vì cô ta cứ cắn mãi không chịu buông tha!
Sau khi tiền bị lừa mất, tôi giả vờ là nạn nhân và cùng cô ta đến đồn cảnh sát. Nhưng cô ta không cung cấp được thông tin hữu ích nào, đành phải về nhà chờ tin của cảnh sát.
Ban đầu tôi làm chuyện này rất hoàn hảo, nhưng vẫn bị cô ta phát hiện. Cô ta đã sao chép lại lịch sử chat chia chác tiền với người khác của tôi.
Hóa ra cô ta đã nghi ngờ tôi từ lâu rồi, luôn ở bên cạnh tôi để tìm bằng chứng!
Cô ta định mang bằng chứng đi báo cảnh sát, nhưng tôi đã phát hiện ra. Tôi đập điện thoại của cô ta, xem cô ta lấy gì mà báo cảnh sát!
Tôi nói, chỉ cần cô dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết cô!”
Khi Trần Nham nói câu này, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ hung ác.
“Sau đó cô ta trốn trong nhà không dám ra ngoài, thật ra từ ngày đó tôi đã muốn giết cô ta rồi. Nhưng tôi chưa nghĩ ra được cách nào để giết, vừa phải giết được cô ta, lại không bị cảnh sát bắt, tôi đau đầu rất lâu!
Cho đến một ngày, tôi thấy độc cá nóc trên mạng. Vừa hay tôi có cách kiếm được thứ này, thế là tôi định dùng độc cá nóc để đầu độc cô ta!”
Trần Nham nói xong, ngả người ra sau ghế và cười một lúc lâu.
“Anh cười cái gì?!” Lý Mông hỏi.
“Các anh thấy câu chuyện tôi vừa bịa thế nào? Những gì tôi vừa nói đều là giả! Cảnh sát các anh có bản lĩnh thì đi tìm bằng chứng, chứng minh tôi đã giết người đi!”
**
Xe cứu thương 120 rú còi lướt qua, chuyên gia chống đạn và lính cứu hỏa đã rút ra khỏi căn nhà sau khi khám nghiệm hiện trường.
Mũi Vương Nhạc nhét một cục khăn giấy để cầm máu, nhìn lên tầng 3 nơi xảy ra sự cố.
May mà uy lực của quả bom không lớn, không gây thương vong, vết thương của lão Nghiêm cũng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không, anh không biết phải về giải thích thế nào.
Mặc dù uy lực của quả bom không lớn, nhưng ngọn lửa do nó gây ra đã đốt cháy bên trong nhà, may mà đám cháy đã được kiểm soát kịp thời, không gây ra hỏa hoạn nghiêm trọng hơn.
Điều khiến anh lo lắng là hiện trường đã bị phá hủy, bây giờ bọn họ chỉ có thể tìm kiếm những chứng cứ còn sót lại trong căn nhà bị cháy đen.
Tại sao Trần Nham đột nhiên kích hoạt quả bom?
Lúc này, Vương Nhạc hoàn toàn không nhận ra rằng có người đang dùng ống nhòm từ trên cao quan sát mọi hành động của anh.
Một người đàn ông gầy gò mặc áo khoác gió màu đen ẩn mình như một bóng ma trong đêm tối, đôi mắt đen kịt đó đang theo dõi mọi thứ xảy ra xung quanh.
Khóe miệng hắn cong lên, trên cằm có một vết sẹo nhỏ nhàn nhạt.
“Tuyệt đẹp cực kỳ! Tiếp tục tỏa sáng đi, các dũng sĩ của ta!”
Hết chương 114