Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 2

Chương 116

Chương 116

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

“Anh đừng có mà giả thần giả quỷ, tôi không tin vào những thứ tà đạo đó đâu!”

Trần Nham biết mình đang đối mặt với một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng, vì vậy mỗi từ anh ta nói ra đều khiến hắn vô cùng cảnh giác và chống đối.

Mặc Lâm mỉm cười, trông không giống đang thẩm vấn, anh rất kiên nhẫn, “Tôi đã thẩm vấn rất nhiều người giống như anh, có người trở nên điên loạn, có người không nghĩ thông và tự kết liễu đời mình. Tôi hy vọng anh thuộc về trường hợp thứ ba.”

Trần Nham tuy không nói gì, nhưng thần kinh đã trở nên vô cùng căng thẳng. “Anh đang hù dọa tôi?”

“Anh là người thông minh.” Biểu cảm của Mặc Lâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến không khí thẩm vấn cũng trở nên căng thẳng. “Muốn kết bè kết phái khi cùng đường, nhưng dường như anh chẳng biết gì về đội của mình cả.”

Trần Nham: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Mặc Lâm: “Có một bức tranh phong cảnh tên là [Mặt trời mọc], hẳn là anh rất có ấn tượng mới phải.”

Trần Nham như đang nhớ lại điều gì đó, lông mày nhíu chặt.

“Bức tranh này vẽ tổng cộng 12 cây tùng, trên mỗi cây tùng đều có một con sóc đã chết. Có người nói, [mặt trời mọc] là kết quả của một cuộc thảm sát sau khi ác quỷ giáng lâm, sau khi mặt trời mọc, mọi tội ác của ác quỷ đều bị phơi bày, và ác quỷ hóa thân thành một con sóc, ẩn mình trong bức tranh này.

Đây cũng là lý do tác phẩm này được yêu thích, mọi người luôn đoán xem, rốt cuộc con sóc nào đang giả chết.

Mỗi con sóc đều chết theo một cách khác nhau, dựa vào những manh mối nhỏ, có thể suy ra nguyên nhân cái chết. Có con bị đá đè chết, có con bị đóng băng, có con bị cành cây siết cổ, có con chết vì ngã từ trên cao xuống, có con bị chôn sống, và cũng có con bị đầu độc chết…”

Trần Nham siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, dường như đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội.

“Ban đầu đây chỉ là một bức tranh thôi, nhưng có người đã cố gắng dùng bức tranh này làm bối cảnh trò chơi, tạo ra một trò chơi thực tế rất thú vị. Bọn họ khiến những người đáng thương chết như những con sóc, rồi tìm ra kẻ giả chết…”

Lúc này, trên trán Trần Nham đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên ngày càng tái nhợt.

“Trò chơi này đã kéo dài nhiều năm, lẽ ra người nên bị đá đè chết lại không chết, mà còn sống thêm 20 năm nữa với một thân phận khác, 20 năm sau, ác quỷ cuối cùng cũng được tìm thấy. Nhưng đây không phải là kết thúc của trò chơi, kết thúc của trò chơi là kẻ đã tạo ra ác quỷ, phải tự kết liễu cuộc đời của mình khi mặt trời ló rạng.”

Nghe đến đây, Trần Nham đang đổ mồ hôi lạnh đột nhiên bật cười lớn, vai và cơ thể hắn run lên, hắn cười rất lâu, cười đến mức không thể đứng thẳng lưng được nữa, cho đến khi sắp hết hơi, hắn mới phải dừng lại để thở. “Câu chuyện mà anh kể thật buồn cười!”

“Đúng là rất buồn cười.” Mặc Lâm cũng cười theo. Trong mắt anh có một sự bí ẩn khó lường. “Bây giờ trò chơi lại bắt đầu lại rồi.

Vì để đánh dấu ‘con sóc’ trong trò chơi, người chơi sẽ để lại thông tin liên quan đến người chết tiếp theo tại hiện trường vụ án, cố gắng xâu chuỗi các ‘con sóc’ lại với nhau bằng các manh mối.

Hội chứng siêu hùng đã trở thành công cụ để tạo ra những con sóc hình người trong trò chơi này. Bọn họ bị kích động, bị mê hoặc, để cung cấp ‘con sóc’ cho trò chơi.”

Lần này, Trần Nham không thể cười nổi nữa, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Mặc Lâm, cố gắng phân biệt thật giả trên khuôn mặt anh.

“Làm sao anh lại biết nhiều như vậy?!”

Mặc Lâm mỉm cười, ngón tay gẩy gẩy dây đồng hồ trên cổ tay trái. “Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, việc siêu hùng giết người không phải là ý định ban đầu của bọn họ, bọn họ cũng là nạn nhân bị ‘người chơi’ lừa gạt.

Nhưng nếu người này là kẻ tạo ra ác quỷ, thì lại là chuyện khác.”

“Anh có ý gì?”

Mặc Lâm nở nụ cười, tháo đồng hồ ra, ở giữa cổ tay, nơi bị dây đồng hồ siết, hiện ra một hình xăm màu đen.

Hình xăm đó trông giống hệt một con mắt đang mở, họa tiết trên con ngươi rất phức tạp.

Trần Nham nhìn thấy hình xăm này, sắc mặt ngay lập tức tái mét vì sợ hãi. Nhưng hắn không dám hỏi một câu nào, môi run rẩy vài cái, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Mặc Lâm thoải mái đeo lại đồng hồ, che đi hình xăm.

Sau một lúc im lặng rất lâu, Trần Nham cuối cùng cũng mở miệng, “Anh không thể tìm thấy!”

“Anh biết, điều này có ý nghĩa là gì, nếu tôi công bố ra ngoài, anh sẽ chết chắc.”

“Tôi khai, tôi sẽ khai hết!”

Sau đó, Trần Nham đã khai nhận toàn bộ quá trình chế độc và giết người của mình, hoàn toàn khớp với suy đoán của cảnh sát.

Hắn đã bỏ độc cá nóc vào phần thức ăn mang đi của Diệp Thanh. Sau khi Diệp Thanh chết, hắn đã lợi dụng máy điều hòa để tạo ra sự chênh lệch thời gian tử vong, thiết kế vụ ngộ độc tập thể, muốn Chu Dung phải gánh tội thay mình. Sau đó, hắn cầm phần thức ăn độc thứ hai rời khỏi hiện trường vụ án.

Hắn còn chủ động giao nộp chiếc balo đựng thức ăn, cảnh sát đã tìm thấy một lượng nhỏ độc tố cá nóc trong balo, vụ án đã được phá và bắt giam.

“Tôi giết người, tất cả là vì bị thứ ‘xúi quẩy’ đó điều khiển. Tôi tin rằng trên thế giới này không chỉ có một mình tôi bị điều khiển.”

Sau khi vụ án kết thúc, một mình Mặc Lâm đã vào phòng tắm, rửa sạch hình xăm trên cổ tay, nước nóng từ vòi hoa sen dội xuống, đưa anh trở lại thực tại.

Vương Nhạc đã xem đi xem lại lời nhận tội của Trần Nham, anh vô cùng khó hiểu.

Bức tranh đó là cái quái gì vậy?

Cái gọi là ‘xúi quẩy’ gì đó, thời buổi này rồi mà vẫn có người tin sao?

Lần này Mặc Lâm có thể dùng cách đó để khiến Trần Nham khai nhận, chắc chắn là do may mắn! Nếu gặp phải một tên tội phạm chỉ tin vào khoa học, chắc chắn anh ấy sẽ bó tay!

Mấy ngày nay trong đầu Vương Nhạc toàn những chuyện huyền bí, hễ rảnh rỗi, anh ta lại lên mạng tìm bức tranh có vẽ sóc. Anh ta tìm rất lâu nhưng không tìm thấy bức tranh nào tương tự.

Và cùng lúc đó, dư luận trên mạng dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm, các phương tiện truyền thông vốn chỉ đưa tin xã hội bỗng nhiên quan tâm đến từ “siêu hùng”.

Các phương tiện truyền thông lớn đều đua nhau đưa tin về việc “siêu hùng” phá hoại sự ổn định của xã hội trên nền tảng của họ.

[Siêu hùng bắt cóc xe buýt]

[Người vợ phải chịu đựng bạo hành của người chồng siêu hùng gần 10 năm]

[Kẻ chủ mưu vụ ngộ độc tập thể là siêu hùng]

Ngay sau đó, trên mạng xuất hiện rất nhiều cuộc thăm dò ý kiến về siêu hùng:

[Bạn có nghĩ siêu hùng nên bị hạn chế hoạt động hay không?]

[Siêu hùng có đủ tư cách để chia sẻ tài nguyên xã hội với mọi người không?]

[Siêu hùng có nên được giáo dục đặc biệt không?]

Trong một thời gian, khắp nơi đều tràn ngập những câu hỏi nghi ngờ về siêu hùng.

Ngoài phòng khám phụ sản, có thai phụ nước mắt lưng tròng xếp hàng phá thai, chỉ vì đứa con chưa chào đời của mình được chẩn đoán là siêu hùng.

Bây giờ, siêu hùng đã trở thành một gen tội phạm được công nhận, vì vậy, khi bọn họ chưa kịp chào đời đã bị tước đi quyền sống.

Cố Nguyên cũng đã thấy những chủ đề tranh cãi về siêu hùng.

Thời tiết đã trở lạnh, cậu kéo mũ áo hoodie lên, che đầu lại, mở cửa kính của sảnh đồn cảnh sát, đi ngược gió lạnh về nhà.

Đến ngã tư, bóng dáng của Mặc Lâm xuất hiện trên màn hình lớn, vẫn là bộ vest chỉnh tề, gọn gàng.

“Là siêu hùng, những người xung quanh phải chịu bất hạnh vì bạn. Bạn cảm thấy bị dày vò và rơi vào sự tự nghi ngờ, từ đó trở nên buông thả bản thân và đi vào con đường không thể quay đầu… Nếu bạn đang trải qua những điều này, xin hãy đứng lên!

Gần đây, chúng tôi đã phát hiện ra một nhóm người có tổ chức, có mưu đồ và am hiểu về tâm lý học. Bọn họ tìm kiếm siêu hùng làm con mồi trong xã hội, thông qua nhiều thủ đoạn khác nhau, biến siêu hùng thành kẻ gây ra các vụ án nghiêm trọng, gây ra mâu thuẫn xã hội, rồi thu lợi từ đó.

Dù thế nào đi nữa, xin hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Khi cần thiết, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát, hoặc gọi đến đường dây nóng bên dưới màn hình. Sự an toàn của bạn chính là hạnh phúc của gia đình. Xin đừng bị ảnh hưởng bởi những lời nói trên mạng!”

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo lắng.

“Thầy Mặc, ngài nói nhiều như vậy, chúng tôi rất muốn biết, ngài nhìn nhận về siêu hùng như thế nào?”

Bàn tay Cố Nguyên giấu dưới áo hoodie siết chặt thành nắm đấm.

Lúc này, Mặc Lâm giống hệt một người hùng đơn độc chống lại kẻ thù mạnh mẽ.

Nếu chuyện Mặc Lâm là siêu hùng bị người ngoài biết được, trên mạng sẽ lại dậy lên biết bao nhiêu gió tanh mưa máu!

“Sự tồn tại là hợp lý, bất kỳ ai cũng có khoảnh khắc tà ác, nhưng con người có thể được giáo hóa.” Mặc Lâm nói xong câu này, nghiêm túc nhìn vào máy quay. “Chúng ta nên tôn trọng mỗi sinh mạng, đồng thời, mỗi sinh mạng đều có quyền lựa chọn để là chính mình.”

“Thầy Mặc, lúc này ngài có muốn nói gì với mọi người đang xem truyền hình không?”

“Con chó ở cửa thôn sủa, những con chó khác cũng sủa theo, nhưng chúng không biết tại sao mình lại sủa. Chúng ta chỉ nghe thấy một quan điểm, chứ không phải sự thật. Những gì chúng ta thấy, chỉ là những gì người có ý đồ muốn cho chúng ta thấy, hãy ngừng những phán xét, ngừng mọi hành vi gây tổn thương có chủ đích.”

Hình ảnh đứng yên, biểu cảm chân thành của Mặc Lâm cố định trên màn hình lớn. Vài giây sau, màn hình lớn chuyển sang một quảng cáo thời trang khác.

Cố Nguyên đứng ở ngã tư rất lâu, khi cậu hoàn hồn lại, trời đã tối.

Vụ án của Trần Nham đã kết thúc được hai tháng, may mắn là trong khoảng thời gian này, không có vụ án mạng nào xảy ra ở thành phố Nham Hải. Công việc của cậu bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, mỗi ngày cậu đều có thói quen lướt Weibo theo giờ cố định.

Một trong số các video vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu.

Khi phỏng vấn Mặc Lâm, một phóng viên đã nói với giọng gay gắt: “Thưa thầy Mặc, ý của ngài là, chúng ta nên dung thứ cho siêu hùng phạm lỗi sao?”

Mặc Lâm còn chưa kịp mở miệng, phía dưới đã vang lên những tiếng bàn tán gay gắt, ngay sau đó, một chiếc giày thể thao bay thẳng vào micro.

“Con gái tôi bị siêu hùng cưỡng h**p và g**t ch*t! Siêu hùng không thể tha thứ! Chuyên gia vô lương tâm, cút đi!”

“Cút đi!”

“Cút đi!”

Phía dưới có người hô hào, ngay sau đó, các vệ sĩ từ hai bên tràn vào, bao vây Mặc Lâm, hình bóng của Mặc Lâm lướt qua ống kính.

**

Sau sự việc đó, có bằng chứng cho thấy phóng viên phát biểu và những người hô hào phía dưới đều là do người có ý đồ cố tình sắp xếp. Nhưng chuyện này giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ, mặc dù đã tìm thấy hòn đá, nhưng những gợn sóng do hòn đá tạo ra vẫn không ngừng lan rộng ra ngoài.

Có những tiếng nói khác biệt, sẽ có người hùa theo. Cho dù Mặc Lâm rất được giới trẻ xã hội theo đuổi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nói khác biệt.

Một khi xuất hiện những lời phỉ báng siêu hùng, phỉ báng Mặc Lâm, hội fan của Mặc Lâm sẽ ngay lập tức bao vây, chỉ trích và giáo dục bọn họ.

Ban đầu tưởng đây là chuyện tốt, không ngờ lại diễn biến thành một vụ việc của một nhóm người khác.

Một cư dân mạng bị chỉ trích và giáo dục đã không chịu nổi những lời chỉ trích, đã nhảy từ cửa sổ tầng 17 của nhà mình xuống, chết ngay tại chỗ.

Sự việc này lại một lần nữa đưa Mặc Lâm lên top tìm kiếm.

Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, Mặc Lâm trở nên rất kín tiếng để “tránh thị phi”. Anh lo lắng sẽ mang lại rắc rối cho Cố Nguyên, khoảng thời gian này thậm chí còn không về nhà, hai người chỉ có thể gọi video cho nhau mỗi ngày.

Đã nhiều ngày không thấy Mặc Lâm lên TV, Cố Nguyên nghĩ rằng chỉ cần sự nổi tiếng của Mặc Lâm giảm xuống, chuyện này sẽ chậm rãi bị lãng quên. Không ngờ, video của Mặc Lâm lần này lại được chiếu trực tiếp trên màn hình lớn ở ngã tư đông người nhấ, hơn nữa, cứ nửa tiếng lại phát một lần.

Ngay cả vị trí quảng cáo đông người nhất cũng được đặt, thì nói gì đến các vị trí quảng cáo khác.

Bề ngoài thì có vẻ như đang ổn định tình hình hiện tại, nhưng thực chất lại một lần nữa đẩy Mặc Lâm ra đầu sóng ngọn gió.

Thế giới này, sẽ không bao giờ chỉ tồn tại một tiếng nói.

Vì vậy Cố Nguyên vô cùng lo lắng.

Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Lâm, chuông reo rất lâu, nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Cố Nguyên thất vọng cúp máy, kéo chặt balo, cùng dòng người tràn vào vạch kẻ đường.

Khi hình bóng Mặc Lâm lại sáng lên trên màn hình lớn, cậu có cảm giác như mọi chuyện đã qua từ lâu rồi.

Dường như anh ấy đang ở ngay bên cạnh cậu, nhưng cũng có vẻ như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hết chương 116

Bình Luận (0)
Comment