Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 2

Chương 121

Chương 121

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Trước khi đến đồn cảnh sát, có một vài chuyện cậu nhất định phải làm rõ.

“Về tổ chức Lan Thủy Tinh, các người còn bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?”

Hồ Lâm và Vương Trụ nhìn nhau, không ai nói gì.

“Được rồi.” Cố Nguyên đổi câu hỏi, “Nhiệm vụ của Mặc Lâm là gì?”

Hồ Lâm thở dài, vẫn không nói gì, Vương Trụ cũng rất khó xử, cuối cùng cũng chọn cách im lặng.

“Các anh không nói gì, thì tôi giúp các anh bằng cách nào?” Cố Nguyên tựa vào tủ sách, liếc nhìn hai người, “Bây giờ Mạc Phi và Mặc Lâm đều mất tích, một người là chuyên viên kỹ thuật, một người là vệ sĩ, các anh có giải quyết được không?”

Lông mày Hồ Lâm nhúc nhích, rơi vào trầm tư.

Cố Nguyên định giả vờ rời đi, Hồ Lâm đã gọi cậu lại.

“Khoan đã.”

Hồ Lâm nhìn Vương Trụ, dường như đang trưng cầu ý kiến của đối phương.

Vương Trụ gật đầu, “Nói đi, đằng nào thì tình hình cũng không thể tồi tệ hơn được nữa.”

Hồ Lâm hắng giọng, “Là như này.”

Cố Nguyên dừng bước, khoanh tay trước ngực, ra vẻ rửa tai lắng nghe.

“Nhiệm vụ của Mặc Lâm là… thanh trừng tổ chức Lan Thủy Tinh, nhiệm vụ của tôi và Vương Trụ là hỗ trợ anh ấy hoàn thành nhiệm vụ.”

“Rồi sao nữa?” Cố Nguyên chờ đợi phần tiếp theo.

Hồ Lâm lại nhìn Vương Trụ, Vương Trụ gập máy tính lại, “Để tôi nói.”

“Khoảng 20 năm trước, ‘Con Thỏ điên cuồng’ lợi dụng đặc điểm dễ phạm tội của người siêu hùng, cố gắng mở rộng đội ngũ của mình, thu thập một lượng lớn mẫu máu người để sàng lọc những người siêu hùng.

Bí mật này đã bị tổ chức phát hiện, ban lãnh đạo tổ chức nhận ra việc này gây hại lớn cho xã hội, nên đã tiêu diệt ‘Con Thỏ’.”

Nghe đến đây, lông mày Cố Nguyên giật giật, “Tôi đề nghị anh nói chi tiết hơn, tiêu diệt bằng cách nào?”

“Thông qua Chim Bói Cá.” Hồ Lâm tiếp lời, “Chim Bói Cá là nội gián của chúng tôi, hồi nhỏ Mặc Lâm từng bị tổ chức nghiên cứu bắt giữ, cuối cùng được Chim Bói Cá đưa về, khi đó Chim Bói Cá đã dàn dựng một vụ bắt cóc, thông qua Mặc Lâm để truyền ra ngoài những bí mật về ‘Con Thỏ’.

Chim Bói Cá đã thành công, tổ chức nghiên cứu của ‘Con Thỏ’ bị triệt phá, nhiều thành viên bị bắt, những người siêu hùng bị đánh dấu cũng quay trở lại xã hội, sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng sau khi trở lại xã hội, tỷ lệ tội phạm của người siêu hùng tăng lên theo từng năm, để đối phó với vấn đề này, tổ chức đã thành lập trường học trong nhà tù, giáo dục lại những người siêu hùng đó, để bọn họ trở lại xã hội và trở thành người tốt, những người có thành tích xuất sắc có thể ở lại giảng dạy.

Sau đó, quản lý trường học thay đổi hết lượt này đến lượt khác, học viên xuất sắc cũng càng ngày càng nhiều, một số đã được tổ chức tuyển dụng vào nội bộ.

Hai năm trước, Đoạn Dương phát hiện trong tổ chức lại có thành viên của ‘Con Thỏ’ trà trộn vào, ‘Con Thỏ’ dường như có xu hướng hồi sinh.

Nhưng khi đó Đoạn Dương đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư não, hắn đã sử dụng thuốc gây ảo giác và thôi miên để tìm hiểu các thành viên trong tổ chức, và lập ra một danh sách đáng ngờ, sau khi danh sách xuất hiện, nội bộ của tổ chức hoang mang.”

“Danh sách này có được công bố ra ngoài hay không?” Cố Nguyên hỏi.

Hồ Lâm lắc đầu, “Có người nói danh sách đó không hề tồn tại, nhưng cũng có người đoán danh sách đó có thể đang ở chỗ An An, dù sao thì trước khi chết Đoạn Dương đã cố gắng biến An An thành một bản sao khác của mình.”

Vương Trụ tiếp lời, “Khi đó Đoạn Dương bị bệnh tật giày vò, lại gánh trên vai nhiệm vụ nặng nề, bất đắc dĩ, hắn đã tìm đến Mặc Lâm, yêu cầu Mặc Lâm hỗ trợ mình hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt ‘Con Thỏ’.

Nhưng khi đó, Mặc Lâm đã nhận ra nội bộ của tổ chức không yên ổn, đã quyết tâm rời đi, Đoạn Dương bảo anh ấy quay lại, anh ấy chắc chắn không đồng ý, nên khi đó Đoạn Dương đã dùng một chút thủ đoạn để buộc anh ấy quay về.”

“Chuyện này, các anh biết bằng cách nào?” Cố Nguyên hỏi.

“Bởi vì khi đó, nhiệm vụ của tôi và Hồ Lâm là hỗ trợ Đoạn Dương hoàn thành nhiệm vụ, nên chúng tôi biết rất rõ ngọn ngành của chuyện này.”

“Những học sinh đó, thật sự bị thôi miên sao?”

“Một nửa thôi.” Hồ Lâm nói, “Tác dụng của thuốc gây ảo giác chiếm một nửa, thứ đó không ai chịu nổi.”

“Thuốc gây ảo giác?” Cố Nguyên suy nghĩ một chút, cậu nhớ lúc khám nghiệm tử thi không phát hiện ra thứ này.

“Các anh có thứ thuốc gây ảo giác này không?”

Vương Trụ lắc đầu, “Đó là bí quyết độc quyền của Đoạn Dương, hắn không để lại công thức trước khi chết.”

Hồ Lâm thở dài, “Dù sao thì cái chết của mấy nữ sinh đó cũng không thể tách rời khỏi Đoạn Dương, Mặc Lâm cũng vì chuyện này mà mất kiên nhẫn với Đoạn Dương.”

“Nói tóm lại, là do Đoạn Dương tự gây ra.” Vương Trụ nói.

Nhân tiện nhắc đến chuyện này, Cố Nguyên cũng muốn hỏi cho rõ, “Cái chết của Đoạn Dương có liên quan đến Mặc Lâm không? Tại sao trên người hắn lại có số 4 La Mã?”

“Khi đó Đoạn Dương đã đi vào ngõ cụt rồi,” Vương Trụ cảm thán, “Hắn hoặc là chịu đựng bệnh tật đến chết, hoặc là bị người của ‘Con Thỏ’ g**t ch*t, chỉ cần hắn sống một ngày, ‘Con Thỏ’ sẽ không buông tha cho hắn, khi đó Mặc Lâm đã nói chuyện riêng với hắn cả buổi chiều, nội dung cụ thể là gì thì chúng tôi không rõ, nói tóm lại, sau khi Mặc Lâm rời đi, hắn đã tự sát, chính tay hắn đã bóp cò.”

Cố Nguyên nhíu mày.

“Nhưng hắn vừa chết, ít nhất có thể khiến ‘Con Thỏ’ nghĩ rằng hắn và Mặc Lâm có lập trường khác nhau.” Hồ Lâm nói xong, hỏi ngược lại Cố Nguyên, “Nếu cậu là Đoạn Dương, cậu sẽ lựa chọn như thế nào?”

Cố Nguyên: “Sống được ngày nào hay ngày đó, tại sao phải chết?”

Hồ Lâm đột nhiên cười khẩy, “Đoạn Dương mặc dù tiện, nhưng tuyệt đối không thể làm hại anh Lâm, hắn hoàn toàn có thể hy sinh bản thân để đối lập với anh Lâm.”

Thấy sắc mặt Cố Nguyên không tốt lắm, anh ta tiếp tục nói, “Không ai biết thuật thôi miên của Đoạn Dương rốt cuộc cao siêu đến mức nào, cũng không ai biết nhân cách thứ hai của An An có tồn tại hay không, có lẽ màn phán xét nhân cách rầm rộ đó chỉ là một vở kịch, một vở kịch diễn cho công chúng xem để An An có thể sống sót, mặc kệ sự thật là gì đi nữa, anh Lâm đã thắng.”

Vương Trụ: “Nói tóm lại, sau chuyện đó, An An tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, vào tổ chức, chịu sự giám sát của chúng tôi.”

“Sau chuyện này chúng tôi cũng từng nghĩ, có lẽ Mặc Lâm cố tình, để mượn An An theo dõi ngược lại ‘Con Thỏ’?” Hồ Lâm đoán.

“Dù sao đi nữa, chúng tôi quả thật đã theo dõi ngược được dấu vết của ‘Con Thỏ’, cuối cùng xác định hang ổ của ‘Con Thỏ’ ở khu Vân Đỉnh.”

“Các anh phát hiện hang ổ của Thỏ ở khu Vân Đỉnh từ khi nào?” Cố Nguyên hỏi.

“Khoảng… nửa năm trước.” Hồ Lâm nói.

“Nói chính xác hơn, là từ manh mối của Ngụy Châu, chúng tôi đã tìm thấy hang ổ của Con Thỏ, sau khi vụ án xác chết khỏa thân trong bồn tắm xuất hiện, chúng tôi mới liên kết Ngụy Châu với ‘Con Thỏ’.

Khi đó anh Lâm vẫn ở trạng thái không nhúng tay vào, không hề nhận nhiệm vụ này.

Sau khi vụ án của Hoàng Thiến xảy ra, Mặc Lâm đã chủ động xin tổ chức nhận lấy củ khoai nóng hổi này. Còn tại sao anh ấy đột nhiên nhận nhiệm vụ này, tôi nghĩ có thể liên quan đến Chu Hiển.”

Ánh mắt Hồ Lâm trở nên ảm đạm, “Anh ấy chắc hẳn rất tò mò, tại sao trên đời này lại có một bản sao khác của mình, ai đã thiết kế ra tất cả những chuyện này, có phải ‘Con Thỏ’ đã làm hay không? Mục đích là gì?”

Vương Trụ: “Vậy nên, tổ chức Lan Thủy Tinh chính là ‘Con Thỏ’ đã hồi sinh, bây giờ cậu đã biết tình cảnh của chúng tôi rồi.”

Hồ Lâm: “Đây là hang ổ của ‘Con Thỏ’, việc Mặc Lâm mất tích rất có thể liên quan đến ‘Con Thỏ’, An An đột nhiên bị đưa vào kế hoạch ‘thanh trừ’ cũng có thể là do ‘Con Thỏ’ đã nhận ra điều gì đó và đột ngột quyết định ra tay, mỗi bước đi của chúng tôi đều như đi trên lớp băng mỏng.”

Cố Nguyên tiếp nhận quá nhiều thông tin cùng một lúc, đầu óc của cậu có chút rối.

“Nghe các anh nói nhiều như vậy, cảm giác của tôi là, có người đang không ngừng ép Mặc Lâm, ép anh ấy tham gia vào trò chơi.”

Hồ Lâm và Vương Trụ nhìn nhau.

“Cậu có thể hiểu như vậy.”

“Ban đầu là Đoạn Dương, sau đó là Ngụy Châu và Chu Hiển…” Cố Nguyên cố gắng tiến gần hơn đến sự thật, “Nhưng mục đích của việc này là gì?”

Hồ Lâm và Vương Trụ đều lắc đầu.

Cố Nguyên cảm thấy sự việc thật nan giải, dường như có một thế lực nào đó đang dồn ép từng bước.

Việc cấp bách hiện tại là phải làm rõ cái chết của Vương Lan rốt cuộc là chuyện gì.

Cố Nguyên vừa đặt chân vào đồn cảnh sát, ngay lập tức nhận được một tin nhắn từ một số lạ.

[Chúc mừng bạn đã nhập vai, đóa hoa hắc ám, cuối cùng sẽ nở rộ.]

Khi nhìn thấy tin nhắn này, lưng cậu cứng lại, cả người nổi da gà.

Đóa hoa hắc ám, chỉ chính là Lan Thủy Tinh.

Vì lệnh điều động đã được ban hành, cho nên Cố Nguyên rất thuận lợi tiếp cận được thi thể của Vương Lan.

“Hiện trường rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vân tay nào.” Lông mày đội trưởng Mã nhíu lại, “Trên sàn nhà chỉ có dấu chân của nạn nhân, tôi chưa bao giờ thấy một hiện trường vụ án nào sạch sẽ như vậy, có chút bất thường.”

Cố Nguyên không nói gì, vì hiện trường là do cậu bố trí.

Chưa đến lúc nói ra sự thật, Cố Nguyên chỉ có thể giấu đội trưởng Mã.

Mở túi đựng xác ra, vết siết trên cổ Vương Lan rất rõ ràng, là vết siết do treo cổ mà thành.

Chẳng lẽ cô ta tự treo cổ?

“Cậu nói xem sắp chết rồi, còn làm cho sạch sẽ như vậy để làm gì?” Đội trưởng Mã thực sự không thể hiểu nổi, “Cậu xem xem rốt cuộc có phải tự sát hay không?”

Kéo khóa kéo, toàn bộ thi thể của Vương Lan lộ ra, cô ta ăn mặc chỉnh tề, trên người không có bất kỳ dấu vết giằng co nào.

Mí mắt, mặt có những đốm xuất huyết nhỏ, phù hợp với đặc điểm của ngạt thở do cơ học.

Thi thể vẫn còn thân nhiệt, hiện trường có bật máy sưởi, kết hợp với nhiệt độ lúc đó, có thể suy ra thời gian tử vong vào khoảng ba giờ đồng hồ.

Gần với thời gian bọn họ dự kiến.

Kiểm tra đến đây, Cố Nguyên đột nhiên mất tập trung.

Sau khi hiện trường được bố trí xong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao camera mà cậu giấu trong góc lại đột nhiên mất tín hiệu, đối phương, rốt cục đã làm cách nào?

Cảm giác này giống như có một đôi mắt đang theo dõi mọi hành động của bọn họ.

Cậu càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không đúng.

Việc bố trí của bọn họ bắt đầu 6 giờ trước khi vụ án xảy ra, ngay cả khi đối phương nhận được thông tin mật ngay lập tức, cũng cần có thời gian để bố trí. Làm thế nào có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy khiến một người tự nguyện treo cổ?

Chất gây ảo giác…

Ý nghĩ này đột nhiên bật ra trong đầu Cố Nguyên.

Cậu lấy mẫu máu của Vương Lan, gửi đi phân tích độc tố.

Hai giờ sau, kết quả phân tích độc tố đã có, là một loại m* t** mới, công thức phân tử khác với các loại m* t** thông thường.

Cố Nguyên lại rơi vào trầm tư.

Thuốc gây ảo giác này, có phải là loại mà Đoạn Dương đã sử dụng năm đó hay không?

Trong lòng cậu đã có một phỏng đoán táo bạo, nhưng trước khi mọi thứ chưa có kết luận, cậu không dám dễ dàng nói ra.

Cố Nguyên mở cửa sổ tin nhắn, gửi một tin nhắn đến số lạ kia: [Ai?]

Đối phương không trả lời lại cậu.

Trên cửa kính phản chiếu khuôn mặt Cố Nguyên, cậu nhìn khuôn mặt của mình, nghĩ đến một người.

Những gì cậu đang làm bây giờ, giống như đã được sắp xếp từ trước.

[Đóa hoa hắc ám cuối cùng sẽ nở rộ.]

Có phải không?

Khi đóa hoa hắc ám nở rộ, điều gì sẽ xảy ra?

Cố Nguyên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào khung chat, rồi cậu gửi một tin nhắn khác: [Muốn làm cái gì?]

Điện thoại đột nhiên rung lên, người kia gửi đến một tin nhắn.

[Đương nhiên là phá hủy tất cả.]

Hết chương 121

Bình Luận (0)
Comment