Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 2

Chương 130

Chương 130

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Ánh đèn hành lang rất mờ ám, bóng của hai người bị kéo dài ra.

“Anh nói cho rõ đi, rốt cuộc Thẩm Quân và em có quan hệ gì?”

— Con Thỏ Điên Cuồng là một trong những nhân cách của Thẩm Quân…

Câu nói này có sức sát thương cực lớn đối với Cố Nguyên, nếu Con Thỏ Điên Cuồng là Thẩm Quân, và Mặc Lâm lại có cùng gen với Thẩm Quân, vậy cậu là ai, giữa cậu và Mặc Lâm tồn tại mối quan hệ di truyền nào hay không?

“Giữa em và ông ta không có quan hệ huyết thống, nên không cần lo lắng.”

Mặc Lâm đứng đối diện Cố Nguyên, khóe miệng khẽ giật giật, “Thực ra em là con trai của Mặc Tung.”

“Anh chắc chắn?”

“Đương nhiên, anh đã tìm người xác nhận rồi, nhưng Mặc Tung không hề biết sự tồn tại của em.”

“Lại là một trò đùa khác của Thẩm Quân sao?”

Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên một cách đau lòng, có chút không đành lòng nói: “Điều tiếc nuối lớn nhất của Thẩm Quân là không thể ở bên Mặc Tung.

Bọn họ đã từng có tình cảm thật sự, nhưng vì lập trường của hai bên khác nhau, nên không thể ở bên nhau. Vì vậy, sự tiếc nuối này đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Thẩm Quân. Ông ta đã dùng đội ngũ thí nghiệm của mình để tạo ra em. Giống như Chu Hiển, cái chết của cha em, thậm chí cả cái chết của em gái em đều có liên quan đến ông ta. Bao nhiêu năm nay, ông ta đã lén lút sống ở nhà bên cạnh nhà em, nhìn em lớn lên từng chút một. Những năm em ra nước ngoài, ông ta đã dùng danh nghĩa của anh để tài trợ cho em.

Trong nhân cách nữ của ông ta, em chính là đứa con của ông ta và Mặc Tung. Ngay cả việc chúng ta gặp nhau, quen nhau cũng đều do một tay ông ta sắp xếp. Điều ước mà ông ta không thể hoàn thành, ông ta hy vọng anh sẽ thay ông ta thực hiện.

Ông ta đã luôn giám sát cuộc sống của chúng ta, cho đến ba năm trước, khi ông ta mắc bệnh Alzheimer, ông ta mới dần dần ngừng giám sát chúng ta.”

“Tính ra, em về nước đúng ba năm, anh tiếp cận em là để tiếp tục giám sát sao? Em có thể hiểu anh là điệp viên hai mang không?”

“Giám sát em là một phần công việc của anh, nhưng nó không mâu thuẫn với việc anh thích em. Còn về điệp viên hai mang… anh không bao giờ định nghĩa thân phận của mình. Điều anh muốn là đôi bên cùng có lợi.”

“Đôi bên cùng có lợi?”

“Em có biết tại sao trên thế giới lại có chiến tranh không?” Mặc Lâm hỏi, “Có mâu thuẫn sẽ bùng phát chiến tranh, đây là một vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ. Mâu thuẫn được giải quyết lại phát sinh mâu thuẫn mới.”

“Rồi sao?”

“Chỉ có leo l*n đ*nh của chuỗi thức ăn, mới có thể kết thúc cuộc tranh chấp này.”

Cố Nguyên nhìn Mặc Lâm, một lúc lâu sau mới nói: “Anh mà em biết chỉ là một phần rất nhỏ.”

“Đối với Mặc Lâm, em là tất cả của hắn.”

“Nhưng đối với cơ thể sở hữu ‘đa não’ này, Mặc Lâm chỉ là một phần của nó.”

“Xin hãy tha thứ cho anh vì không thể thay đổi gen của mình.” Mặc Lâm đưa tay ra về phía Cố Nguyên, “Bây giờ em đã biết tất cả mọi chuyện rồi, còn muốn ở bên anh không?”

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, mãi không đáp lại.

— Em có nguyện ý cùng anh đi qua mọi giai đoạn của đời người, dù mưa gió, dù khó khăn cũng mãi không đổi chứ?

— Anh có nguyện ý chia sẻ với em niềm vui, quá khứ và cả tương lai không?”

Lời thề của hai người trong hôn lễ vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện phá vỡ ba quan, nhiều chuyện sau khi sắp xếp lại, dần trở nên rõ ràng hơn.

Ngụy Châu là con trai của Thẩm Quân và Thái Vân Chi, vì vậy rất có khả năng hắn cũng di truyền “đa não”. Nếu Ngụy Châu cũng là đa não, vậy thì có thể giải thích góc nhìn đồng tính luyến ái trong tiểu thuyết của hắn.

Hai nhân cách của “đa não” đã thích hai người khác nhau, một người thích Vương Lan, người kia thích Lê Sơ Minh. Tuy nhiên, Vương Lan và Lê Sơ Minh lại có một đoạn quá khứ, họ thậm chí còn có một đứa con trai.

Là một “đa não”, Ngụy Châu chắc chắn đã sống rất đau khổ.

Cuối cùng, hắn đã chọn hủy diệt tất cả.

Hắn đã lợi dụng Vương Lan và đứa bé để g**t ch*t Lê Sơ Minh, cuối cùng tự sát, kết thúc mọi đau khổ.

“Đa não” thực sự khiến cho người ta thấy rất đau đầu…

Những nhân cách khác nhau sống trong cùng một cơ thể, bọn họ có ý thức tự chủ và cũng sẽ yêu những người khác nhau.

Thẩm Quân và Thái Vân Chi từng có một đoạn tình cảm. Sau đó, “Con Thỏ Điên Cuồng” là một nhân cách độc lập đã yêu Mặc Tung. Sự giằng xé giữa các nhân cách này đã khiến tất cả mọi người rơi vào đau khổ.

Thái Vân Chi không có được Thẩm Quân, nên đã quay sang kết hôn với Chu Ích Dân. Con thỏ điên cuồng đã sáng tác [Mặt trời mọc], giết rất nhiều người, Mặc Tung vì thế đã rời bỏ Thẩm *.

(*raw ở đây là cô ấy – tức là nhân cách nữ của Thẩm Quân aka con thỏ điên cuồng. Nhưng để tránh nhầm lẫn, tui sửa lại thành Thẩm Quân luôn nhé, không thì mọi người lại nghĩ đang nói đến Thái Vân Chi)

Sau đó, “Con Thỏ Điên Cuồng” biến mất, câu chuyện giữa Mặc Tung và Thẩm Quân cũng kết thúc.

Khi một “đa não” yêu một người, chính hắn cũng không biết tình yêu đó có thể tồn tại được bao lâu. Có lẽ giây tiếp theo sẽ biến mất cùng với nhân cách đó.

Có thể một ngày nào đó, Mặc Lâm cũng sẽ biến mất.

Bàn tay mà Mặc Lâm đưa ra đối với cậu vô cùng nặng nề — Anh mời em bước vào tương lai của anh, đồng thời em cũng sẽ phải đối mặt với rủi ro mất đi anh.

Cố Nguyên do dự một lúc, ánh mắt lại trở nên rực cháy.

Địa ngục còn chưa đến, giây phút này, cậu phải yêu anh ấy hết mình!

Cậu đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào bàn tay của Mặc Lâm, Mặc Lâm đã nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy bàn tay của cậu.

Chiếc giường ấm áp lún xuống, mỗi khung hình đều như đang tuyên bố chủ quyền.

“Anh bình tĩnh một chút đi.”

“Đừng.”

Những âm thanh vụn vỡ đều bị hút vào trong phổi, nuốt vào trong bụng.

“Bây giờ chúng ta vẫn đang trong giai đoạn yêu nhau nồng nhiệt. Ngày hôm qua như vậy có quá k*ch th*ch không?”

“k*ch th*ch một chút không tốt sao?” Cố Nguyên nhìn chằm chằm Mặc Lâm với ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu, “k*ch th*ch một chút, anh mới có thể luôn nghĩ về em.”

“Không cần những k*ch th*ch đó.” Khi Mặc Lâm nói chuyện, hơi thở của anh trở nên nặng nề, “Mỗi một tấc của em, đối với anh mà nói thì đều là sự cám dỗ.”

Trong phòng ngủ, rèm cửa che nắng quá tốt, đến mức khiến người ta không thể phân biệt được là ban ngày hay ban đêm. Mặc Lâm lún sâu vào chiếc giường mềm mại, hơi thở hỗn loạn.

Cuối cùng, Mặc Lâm đã vớt người đang ngủ say từ bồn tắm lên, cẩn thận lau sạch rồi bế về giường.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Cố Nguyên, biểu cảm của Mặc Lâm dần dần trở nên nghiêm túc.

Trong đầu anh có một giọng nói đang mách bảo: Dù dùng cách nào đi chăng nữa, cũng phải giữ Cố Nguyên lại bên cạnh!

Nếu mất đi em ấy, anh sẽ chán ghét chính bản mình.

Có lẽ cuối cùng anh sẽ biến mất hoàn toàn như “Con Thỏ Điên Cuồng”, hoặc chết một cách bi thảm như Ngụy Châu.

Mạng sống của anh đã nằm trong tay Cố Nguyên. Nếu em ấy buông anh ra…

Nghĩ đến đây, Mặc Lâm ôm Cố Nguyên thật chặt, như muốn hòa tan người đó vào tận xương tủy của mình.

Sẽ không có ngày đó.

Đúng không, Cố Nguyên?

Cố Nguyên có một giấc mơ, trong giấc mơ, Lôi Âm lại chết thêm một lần nữa.

Lôi Âm quấn chặt lấy cậu, cơ thể của bọn họ bị nổ tung thành từng mảnh.

“Mày thua rồi. Mày chính là ác quỷ a!”

Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Mặc Lâm một mình bước về phía đài hành hình…

“Bản án của hắn không phải là mặt trời mọc, mà là cậu!”

Sau khi ngủ dậy, trong đầu Cố Nguyên luôn hiện lên câu nói cuối cùng đó.

—Bản án của hắn không phải là mặt trời mọc, mà là cậu!

Cậu lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ về giấc mơ đó nữa.

Cậu đi làm, tan sở, mua thức ăn, nấu ăn như thường lệ. Dường như những ngày tháng bình yên và hạnh phúc thực sự đã quay trở lại.

Khi về nhà, cậu phát hiện có một người đang đứng trước cửa nhà mình, khi đến gần nhìn, là Mạc Phi.

“Cuối cùng cậu cũng về. Tôi đợi nửa ngày rồi!”

Cố Nguyên mở cửa, rót cho Mạc Phi một ly nước, “Có chuyện gì không?”

Mạc Phi lấy ra một phong bì từ trong ngực, “Đã tìm thấy được Dương Mục rồi. Hắn có liên quan đến con thỏ, nên đã bị đưa đi. Trước khi đi, hắn nhờ tôi đưa cái này cho cậu.”

Cố Nguyên nhận lấy lá thư đó.

Tại sao Dương Mục lại để lại một lá thư cho mình?

Với sự tò mò, Cố Nguyên mở lá thư ra.

[Tôi không muốn mang bí mật này xuống mồ, nên quyết định nói ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người tôi tin tưởng chỉ có cậu, Cố Nguyên.

Những ngày chạy trốn này, tôi đã luôn điều tra thế lực đen tối ở khu Vân Đỉnh. Tôi phát hiện ra rằng thế lực đen tối năm đó đã thay đổi diện mạo, bây giờ gọi là tổ chức Thủy Tinh Lan. Hình như Vương Lan có liên quan đến tổ chức này, nên tôi đã lén lút gặp cô ta một lần. Ai ngờ, không lâu sau khi chúng tôi gặp nhau, cô ta đã chết, điều này khiến tôi rất sốc.

Vương Lan đã làm việc cho một người có mật danh là L. Người này rất có thể là kẻ chủ mưu của vụ việc hơn 20 năm trước. L có bối cảnh vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.]

“Người này là ai?”

“Cậu nghĩ sao?” Mạc Phi vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ không quan trọng đó.

“Theo tôi được biết, kẻ chủ mưu hơn 20 năm trước là Thẩm Quân, đồng phạm là Thái Vân Chi. Cái người L này chắc là người có liên quan đến bọn họ.”

“Cậu nghĩ không sai.” Mạc Phi thong thả uống nước, “Nhưng ‘L’ là biểu tượng con dấu của tổ chức Thủy Tinh Lan, không đại diện cho một người cụ thể, mà đại diện cho người nắm giữ quyền lực.”

Lá thư đến muộn này không mang lại cho bọn họ sự bất ngờ hay hoảng sợ, nhưng việc Dương Mục có thể tự mình điều tra đến mức này đã là rất đáng nể.

“Về vòng chơi thứ hai, các anh có manh mối gì chưa?” Cố Nguyên hỏi Mạc Phi.

“Có rồi!” Mạc Phi nói, “Con ác quỷ đó đã được Mặc Lâm tìm thấy rồi.”

“Là ai?”

“Bà lão kia nhiều năm trước đã đánh mất một người cháu gái ruột, bà lão quá đau lòng nên đã nhặt một người cháu gái về nuôi, tên cũng không đổi, đó chính là nạn nhân đã chết sau này. Mặc Lâm vừa gửi tin, người cháu gái ruột đã mất tích đó đã được tìm thấy rồi.*”

(*Đây là ý kiến riêng theo tui hiểu thôi nhé, người chết ở vụ án ngộ độc cá nóc tên là Diệp Thanh, nhưng đó không phải là Diệp Thanh thật sự, mà chỉ là một đứa bé được bà của Diệp Thanh nhặt về, và hiện tại bọn họ đã tìm được Diệp Thanh. Trong bức tranh mặt trời mọc có 1 con sóc giả chết

Bình Luận (0)
Comment