Chương 14
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Vương Nhạc, Chu Tử Minh vẫn giữ bình tĩnh: “Các anh có thể kiểm tra camera. Bây giờ là thời đại thông tin, tôi đi qua nhiều nơi hẳn là đều có camera giám sát.”
Chu Tử Minh đẩy gọng kính, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén: “Có lẽ các anh nên kiểm tra camera ở khu chung cư xem có ai khả nghi cố tình vào đây để vu oan cho tôi hay không. Dù sao, bất kỳ ai cũng có thể đặt quần áo của Lưu Vân dưới nhà tôi. Hơn nữa, nếu thật sự là tôi giết người, tôi có ngu đến mức vứt bằng chứng ngay dưới nhà mình sao?”
Lời Chu Tử Minh nói khá hợp lý. Nếu thật sự là hung thủ, hắn hoàn toàn có thể hủy quần áo dính máu hoặc vứt ở một nơi cách xa nhà mình, không nhất thiết phải vứt dưới nhà mình, cho dù muốn vứt, cũng phải vứt trước khi công nhân vệ sinh đến, sao lại đợi đến khi rác được dọn đi rồi mới vứt? Làm vậy chẳng khác nào cố tình để quần áo bị phát hiện.
Nhưng vấn đề là, nếu Chu Tử Minh không phải hung thủ, vậy hung thủ là ai? Và vì sao hung thủ lại chọn đổ tội cho hắn?
Vương Nhạc cho rằng, cho dù Chu Tử Minh không phải hung thủ, thì hắn vẫn là một đầu mối quan trọng.
“Nếu anh không phạm pháp thì càng tốt, nhưng nếu có phạm pháp, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù!” Vương Nhạc nhìn chằm chằm Chu Tử Minh: “Cha của anh, Chu Ổn, có liên lạc với anh không?”
Nghe đến tên Chu Ổn, Chu Tử Minh rõ ràng khẽ giật mình, rồi lập tức cười khẩy: “Ông ta mất tích đã hai năm rồi, hỏi ông ta làm gì?”
Vương Nhạc: “Vì cha anh rất phù hợp với đặc điểm tội phạm.”
Khóe miệng của Chu Tử Minh đầy mìa mai: “Cả đời ông ta xui xẻo đủ rồi, mất tích từng ấy thời gian mà vẫn có người nhớ đến. Việc tốt chẳng tới lượt, chuyện xấu thì lại đến hết cái này đến cái khác.”
Chu Tử Minh gạt tàn thuốc: “Tại sao nghi ngờ ông ta?”
Vương Nhạc: “Chúng tôi đã phác họa chân dung tội phạm, nhận định hung thủ rất có thể là quân nhân xuất ngũ và mang theo dao găm ba cạnh.”
Chu Tử Minh bật cười ra tiếng: “Xin lỗi, nhưng cái chân dung tội phạm này của các anh có phải hơi nực cười không? Loại người như thế, khua tay là có cả đống, thời cấp ba tôi còn có vài người bạn tham gia quân ngũ, vậy họ cũng đều là nghi phạm sao?”
“Đúng không, tôi không ngại mời cả đám bạn của anh vào phòng thẩm vấn một lượt, anh đừng quên, giờ anh là nghi phạm. Tất cả thông tin liên quan đến anh đều là manh mối phá án của chúng tôi.”
Thần sắc của Chu Tử Minh nghiêm túc hơn một chút: “Tôi giao thiệp ít, người khó chịu với tôi nhất chắc là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi nghĩ hắn không có đủ gan giết người.”
Hắn hút xong một điếu thuốc, trầm ngâm một lát: “Tôi không có chứng cứ gì giúp các anh, nhưng tôi biết một chuyện. Nghe xong câu chuyện này, chắc hẳn các anh sẽ thấy khó tin.”
Vương Nhạc: “Nói nghe thử xem.”
Chu Tử Minh chìm vào hồi ức sâu…
“Ba tôi từng là quân nhân, nhưng đã giải ngũ hơn mười năm. Ông ta rất hoài niệm những ngày tháng trong quân ngũ và cực kỳ si mê các loại võ thuật, dao quân dụng. Sau khi giải ngũ, ông ta không chọn một công việc ổn định mà chạy đi làm vệ sĩ. Lúc rảnh rỗi, ông thích làm đồ thủ công, một miếng sắt vụn cũng có thể bị ông ta mài thành một con dao găm ba cạnh.
Con dao găm đó là ông ta chế tạo dựa trên ảnh mẫu, tỷ lệ 1:1, nhìn rất giống thật. Ông ta đặt nó trên giá sách như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi khi nhà có khách lại mang ra khoe.
Sau đó, xảy ra một vụ án mạng có liên quan đến ông ta. Nạn nhân chết vì dao găm ba cạnh, đúng lúc con dao găm ông ta làm lại bị mất, nên cảnh sát liền nhắm vào ông ta. Hình như ông ta đã đoán trước được chuyện gì đó, không nói lời nào đã bỏ đi.
Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại ông ta. Nếu ông ta vẫn còn sống, tôi thật sự rất muốn hỏi ông, rốt cuộc người có phải do ông giết hay không!”
Vương Nhạc sững sờ. Tại sao khi điều tra Chu Ổn, anh không phát hiện ra hồ sơ tiền án?
Anh lập tức rời phòng thẩm vấn, vội đi tìm Mộng Lan: “Tại sao Chu Ổn không có hồ sơ tiền án? Chuyện này là sao?”
Mộng Lan: “Nghi phạm thì đâu phải tội phạm, tất nhiên sẽ không có hồ sơ tiền án.”
Vương Nhạc: “Em tra giúp anh vụ án năm đó, mang hồ sơ tới đây!”
Mộng Lan suy nghĩ một chút: “Hồ sơ… bị thầy Mặc ôm đi rồi.”
Vương Nhạc bừng tỉnh. Thảo nào Mặc Lâm lại đột nhiên tra hồ sơ vụ án hai năm trước, thì ra là vì chuyện này!
Ra là trong lúc anh đang sốt ruột, Mặc Lâm đã nắm được manh mối mà không nói gì. Rốt cuộc là ý gì?
Vương Nhạc nhanh chóng đến cửa văn phòng của Mặc Lâm, trong lòng khó chịu cực độ, không hiểu tại sao Mặc Lâm lại giấu mình.
Đứng ngoài cửa, anh gõ mấy tiếng, hơi khó chịu hỏi: “Thầy Mặc, vụ án của Chu Ổn hai năm trước anh đã tìm được chưa?”
Lời vẫn là khách khí, nhưng ngữ khí đã thay đổi.
Mặc Lâm gập hồ sơ lại, bước đến trước mặt Vương Nhạc, đưa hồ sơ qua: “Giao cho anh đấy, mang về điều tra kỹ.”
Anh nói xong còn vỗ vai Vương Nhạc: “Vụ án này khá phức tạp, điều tra cẩn thận. Tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh.”
Mặc Lâm nói xong, ung dung rời đi như không có chuyện gì.
Vương Nhạc sửng sốt một lát, bắt đầu đoán ý câu nói vừa rồi của Mặc Lâm. Lẽ nào anh ta định đứng ngoài quan sát?
Làm sao anh ta lại biết mình muốn tự điều tra độc lập, chẳng lẽ thật sự có thuật đọc tâm?
Vương Nhạc nghi ngờ mở hồ sơ, ngay lập tức giật mình.
Ngoài sự kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, đôi mắt anh dán chặt vào di vật của Hạ Nhân, tất cả những thứ này đều rất quen thuộc.
Áo thể thao màu hồng, dây chuyền cung Cự Giải, và cùng loại hung khí — dao ba cạnh.
Chẳng lẽ đây là án mạng liên hoàn?!
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vương Nhạc.
Lẽ nào Chu Ổn sau khi giết người hai năm trước đã lẩn trốn, rồi hai năm sau lại dùng cùng một thủ pháp giết thêm một người nữa?
Nhưng anh lại thấy không hợp lý. Nếu Chu Ổn đã giết người, hắn có thể đổ tội cho bất kỳ ai, sao lại chọn đổ cho chính con trai của mình?
Điều này không hợp với lẽ thường.
Vương Nhạc không tìm ra manh mối, quay người bước vào phòng thẩm vấn số 4 thêm một lần nữa.
Vương Nhạc: “Rốt cuộc Chu Ổn và Lưu Vân có quan hệ gì?”
Chu Tử Minh suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây ba của tôi từng làm vệ sĩ cho Lưu Quyền, từng tiếp xúc với Lưu Vân.”
Điều này khiến Vương Nhạc hơi bất ngờ, vì khi Lưu Quyền khai về Chu Tử Minh, ông không hề nhắc đến việc cha của Chu Tử Minh từng làm việc cho mình.
Vương Nhạc: “Lưu Vân và Chu Ổn từng có hiềm khích gì không?”
Chu Tử Minh lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói giữa hai người có mâu thuẫn gì. Ngược lại, mỗi lần nhắc đến ba tôi, Lưu Vân đều rất cảm kích. Ba tôi từng coi cô ấy như con gái, thời gian cô ấy ở bên ba tôi còn nhiều hơn bên ba ruột.”
“Anh và Lưu Vân quen nhau lâu như vậy, cô ấy ở bên ngoài có kẻ thù hay ai đó không ưa cô ấy hay không?”
Chu Tử Minh bắt đầu nhớ lại những ngày bên Lưu Vân: “Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, làm gì có thù hằn với ai. So với Lưu Vân, kẻ thù của Lưu Quyền còn nhiều hơn. Ông ta là ông chủ vận tải lớn, vì lợi ích mà tranh chấp là chuyện bình thường, không loại trừ khả năng có người muốn trả thù Lưu Quyền nên ra tay với Lưu Vân.”
Điều này Vương Nhạc đã từng nghĩ đến, nhưng anh muốn nghe suy đoán từ Chu Tử Minh.
“Anh nghĩ ai có khả năng trả thù Lưu Quyền?” Vương Nhạc hỏi.
Ánh mắt Chu Tử Minh trầm xuống, khóe môi lộ ra vẻ chán ghét: “Lưu Quyền có một đối tác tên là Trịnh Cao Đạt, CEO của Triều Thiên Dược Nghiệp. Người này sau một buổi tiệc rượu đã giở trò với Lưu Vân. Sau đó Lưu Quyền muốn hắn chịu trách nhiệm với Lưu Vân, nhưng Trịnh Cao Đạt mặc quần xong liền không quen biết. Lưu Quyền rất tức giận, bèn cho người đánh hắn một trận.”
Vẻ chán ghét trên mặt Chu Tử Minh càng rõ: “Lưu Quyền muốn một người đàn ông hơn Lưu Vân cả chục tuổi cưới cô ấy, căn bản không phải để đối phương chịu trách nhiệm, mà là để mở rộng đường tiền tài cho mình. Không ngờ cuối cùng vừa mất con gái vừa chẳng thu lợi gì, nên tức giận tìm người đánh Trịnh Cao Đạt.”
Nói đến đây, Chu Tử Minh lắc đầu: “Bọn họ là loại người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, phía sau chẳng biết còn bao nhiêu chuyện mờ ám!”
Đúng lúc này, phòng thí nghiệm gọi điện tới. “Ừ, tôi biết rồi.”
Cố Nguyên nghe xong, quay về văn phòng, đăng nhập hệ thống xét nghiệm, tải xuống báo cáo mới nhất. Báo cáo cho thấy tất cả mẫu vật gửi đi xét nghiệm đều không phát hiện DNA của người thứ hai.
Kết quả này khiến Cố Nguyên nhớ tới vụ án mạng giết người liên hoàn hai năm trước, hung thủ cạo sạch lông trên cơ thể, thậm chí còn mài mòn dấu vân tay.
Xét theo dấu vết tại hiện trường, việc hung thủ để lại chứng cứ là sự thật, việc che giấu chứng cứ cũng là sự thật.
Hắn dụng tâm cung cấp cho cảnh sát thông tin sai lệch, rốt cuộc là vì điều gì?
Đang lúc Cố Nguyên trầm tư suy nghĩ, Lý Mông bất ngờ đẩy cửa phòng pháp y. Anh vừa nghe tin phòng thí nghiệm gọi điện đến liền vội vàng chạy tới xem báo cáo xét nghiệm.
Cố Nguyên: “Anh tới xem báo cáo à?”
Lý Mông gãi đầu: “Ừ.”
Mỗi lần Lý Mông bước vào phòng pháp y đều có cảm giác như rơi xuống hầm băng.
“Không phát hiện DNA của người thứ hai, anh có thể qua hỏi tổ giám định dấu vết xem họ có phát hiện gì không.”
Lý Mông sững sờ một chút: “Sao lại không có DNA? Vụ án đang tiến triển suôn sẻ mà. Camera đã ghi lại xe khả nghi, quần áo dính máu của nạn nhân cũng tìm thấy rồi, sao lại không có DNA?”
Lúc này Lý Mông cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh nhìn Cố Nguyên: “Các cậu không thấy vụ này kỳ lạ sao?”
Cố Nguyên: “Kỳ lạ ở đâu?”
“Giống như sương mù vậy, tưởng sương tan ra sẽ thấy sự thật, nhưng khi sương tan thì lại là lớp sương dày hơn.”
Nói xong, Lý Mông ủ rũ rời đi.
Cố Nguyên cũng có cảm giác tương tự, vụ án này tuy vẫn đang tiến triển, nhưng cậu chưa nhìn thấy rõ chân tướng.
Giờ càng ngày càng nhiều người bị lôi vào, tình tiết của vụ án cũng càng ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Vương Nhạc nghe tin không tìm thấy DNA của hung thủ, sắc mặt tối sầm, vò tóc suy nghĩ.
Vương Nhạc vốn nghĩ, nếu tìm ra DNA của hung thủ, thì việc thu thập mẫu DNA diện rộng sẽ bắt được hung thủ, giờ chút hy vọng đó cũng đã tan biến.
Ban đầu có ba nghi phạm, Lưu Quyền, Chu Tử Minh, Chu Ổn, giờ lại có thêm một Trịnh Cao Đạt.
Tổ điều tra hình ảnh phải xử lý quá nhiều video giám sát, hơn nữa một camera trên đường bị hỏng, hiện tại vẫn chưa thể khôi phục hoàn chỉnh lộ trình bỏ trốn của hung thủ sau khi gây án.
Vương Nhạc thở dài, quay sang hỏi Lý Mông: “Cậu đặt đồ ăn chưa, tiện đặt giúp tôi một phần.”
“Vậy tôi đặt cơm giò heo nhé.” Lý Mông móc điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn.
Vương Nhạc: “Thôi, hay là sang quán mì đối diện ăn đi, ăn xong theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Lý Mông: “Đi đâu?”
Lý Mông quay đầu lại, thấy Vương Nhạc đã khoác áo bước ra khỏi đại sảnh, anh vội vàng chạy theo.
Hết chương 14