Chương 61
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Cố Nguyên gõ cửa rất lâu, mới nghe thấy tiếng động khẽ vang lên bên trong.
Mạc Phi kéo cửa ra, cả người lấp ló trong khe cửa, mái tóc xoăn màu hạt dẻ ướt sũng dính vào mặt, dưới ánh đèn, đôi mắt xanh lam nhạt toát lên vẻ lạnh lùng: “Tìm tôi có việc?”
Tay Mạc Phi khoác lên cửa, đôi mắt nhạt màu hơi cụp xuống, anh ta quấn chặt chiếc áo choàng tắm màu trắng, có vẻ không định cho hai người vào phòng.
Anh ta trông rất khác so với hôm qua, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.
Mặc Lâm cười nhạt một tiếng, che giấu rất tốt sự nghi ngờ trong lòng: “Muốn hỏi anh một chuyện.”
Lúc này, một luồng không khí lạnh từ trong phòng bay ra, Mạc Phi rùng mình, lập tức siết chặt cổ áo: “Muốn biết gì?”
Mặc Lâm: “Anh như vậy rất dễ bị cảm lạnh, hay là đổi sang một nơi ấm áp hơn để ngồi nói chuyện?”
“Các anh lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi? Cảnh sát? Hay là khách trọ?” Mũi Mạc Phi đã bị lạnh đến đỏ ửng, cơ bắp cũng run rẩy nhẹ vì lạnh, nhưng giọng nói vẫn đầy kiêu ngạo.
Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Cố Nguyên đã vượt qua Mạc Phi, rơi vào cửa phòng tắm, chỉ thấy từ cửa phòng tắm bốc lên một luồng hơi nóng trắng xóa.
Mặc Lâm cười đáp lại: “Đương nhiên là khách trọ, khu vực này không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi, chúng tôi chỉ có một số thắc mắc về chuyện tối qua.”
Mạc Phi quay người lại, chuẩn bị về phòng ngủ thay quần áo: “Vào đi, nói trước, những chuyện ngoài vụ án, tôi sẽ không nói một chữ nào.”
Hai người bước vào phòng, căn phòng này có bố cục gần như giống hệt căn phòng của bọn họ, chỉ có điều, căn phòng không có hệ thống sưởi này toát ra một cái lạnh thấu xương.
Phòng có hai mặt tiếp giáp với tuyết, nhiệt độ trong nhà dưới 0 độ, điều hòa sưởi ấm chỉ như một giọt nước giữa sa mạc, không thể sưởi ấm cả căn phòng.
Cố Nguyên nhận ra, đối phương đã phải dựa vào việc ngâm mình trong bồn nước nóng để vượt qua đêm lạnh.
Rõ ràng có nơi ấm áp hơn để ở, nhưng lại cố tình đóng cửa không ra ngoài, rất giống đang trốn tránh cảnh sát.
Cố Nguyên cảm thấy, trên đời này có hai loại người sẽ kiêng kị cảnh sát, một là tội phạm bị truy nã, hai là cảnh sát làm việc không tuân thủ quy tắc, từ lần tiếp xúc ngắn ngủi với Mạc Phi tối qua, Cố Nguyên cảm thấy đối phương giống loại thứ hai hơn.
Bởi vì Mạc Phi trông rất chuyên nghiệp, khi tiếp xúc có cảm giác như đang tiếp xúc với đồng nghiệp.
Một lúc lâu sau, Mạc Phi thay một bộ quần áo dày cộp đi ra, bên ngoài chiếc áo sơ mi kẻ sọc là một chiếc áo khoác lông vũ đen dài, trên sống mũi anh ta là một cặp kính gọng đen, trông giống hệt một chàng trai khoa học tự nhiên bình thường.
Nếu như trước khi thay đồ có thể chấm điểm nhan sắc của Mạc Phi là 8 điểm, thì sau khi thay đồ chỉ có thể chấm 5 điểm, bộ trang phục này không hợp với Mạc Phi, anh ta hẳn phải hợp với phong cách phóng khoáng và ngẫu hứng hơn.
Vì vậy, Cố Nguyên cảm thấy đối phương đầy bí ẩn, như thể cố ý cải trang.
Mặc Lâm ngồi xuống, nhìn thoáng qua Cố Nguyên: “Lạnh không?”
Cố Nguyên lắc đầu, đút tay vào túi áo khoác lông vũ, ngước mắt nhìn Mạc Phi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: “Tối qua, anh có động vào điều khiển không?”
Khi Cố Nguyên nói câu này, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như cậu đã nhìn thấu tất cả.
Mạc Phi nhìn vào mắt Cố Nguyên, một lúc sau, khẽ cười một tiếng: “Đợi một chút.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của hai người, Mạc Phi bỏ lại họ và quay về phòng ngủ, nhưng rất nhanh đã đi ra, trên tay anh ta cầm một túi vật chứng màu đỏ: “Tôi nghĩ các anh đang tìm nó.”
Mạc Phi đặt chiếc túi vật chứng chứa hai viên pin màu xanh lam lên bàn: “Vì các anh đã đoán ra rồi, vậy thì hãy mang thứ này về sở cảnh sát và để những người chuyên nghiệp giám định đi.”
Cố Nguyên cầm chiếc túi vật chứng trên bàn, cẩn thận quan sát, vỏ pin có dấu vết bị tháo ra rất rõ ràng.
Cố Nguyên: “Bên trong có vấn đề gì?”
Mạc Phi thong thả nhấp một ngụm trà nóng: “Pin đã được cải biến.”
Trong ánh mắt nghi hoặc và hoài nghi của hai người, Mạc Phi nói tiếp: “Bên trong giấu một bo mạch điện tử rất nhỏ, một mạch tích hợp rất đơn giản, tôi đoán, rất có thể là một loại thiết bị nhận tín hiệu nào đó.”
Cố Nguyên nhìn thoáng qua Mặc Lâm, sau khi hiểu ý nhau, Mặc Lâm hỏi: “Anh không phải Quỷ Nam Sênh, Quỷ Nam Sênh thật đâu rồi?”
Vẻ mặt Mạc Phi trở nên nghiêm túc, nhưng anh ta rất nhanh lại cười: “Hắn đã rời khỏi đây rồi, tôi chỉ mượn thông tin danh tính của hắn để ở lại đây thêm vài ngày… Tôi là một người thích thám hiểm, chỉ cần các anh không vạch trần tôi, tôi sẽ tiếp tục cung cấp manh mối cho các anh.”
“Ồ? Anh còn manh mối gì nữa?” Mặc Lâm hỏi.
“Tôi đã mạnh dạn suy đoán, vũ khí gây án hẳn là một loại sản phẩm điện tử nào đó.” Mạc Phi nói.
Cố Nguyên hơi kinh ngạc, bởi vì suy nghĩ của người này trùng khớp với cậu.
“Anh rốt cuộc là ai?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mạc Phi: “Tại sao lại đến đây?”
“Tôi đã nói rồi, những chuyện ngoài vụ án, tôi sẽ không nói một chữ nào.” Mạc Phi vẫn mỉm cười trong mắt, với một thái độ thoải mái và thẳng thắn.
Ngón tay Mặc Lâm nhẹ nhàng gõ gõ hai cái lên ống quần, cười nói: “Khi một mình vào hiện trường vụ án, anh hẳn đã tìm thấy những manh mối khác đúng không?”
Mạc Phi nghe vậy lại cười: “Tôi đã vào cùng với các anh mà.”
Mặc Lâm bình tĩnh nói: “Anh rất quen thuộc với tình hình trong căn phòng, không giống như lần đầu tiên bước vào, nếu tôi đoán không sai, anh đột nhiên xuất hiện trong buổi livestream là để ngăn Đại Lê đi vào.”
Nghe đối phương nói vậy, Mạc Phi không những không giận mà còn cười: “Nói suông không bằng chứng, bằng chứng đâu?”
Mặc Lâm không nhanh không chậm cười nói: “Tôi đã tìm thấy camera giám sát ở cửa hàng tiện lợi, nơi anh đã mua pin.”
Trên thực tế, tối qua Mặc Lâm không hề đến cửa hàng tiện lợi để kiểm tra camera, anh nói vậy chỉ là để xác minh suy đoán của mình, moi lời từ miệng đối phương.
Mạc Phi nhíu mày: “Xem ra các anh đã chuẩn bị từ trước rồi.”
Mặc Lâm: “Anh phát hiện điều khiển điều hòa hết pin, nên đã xuống lầu mua pin, nhưng trong lúc mua pin, không ngờ lại có người livestream thám hiểm, cố gắng đột nhập vào căn phòng đó.
Vì vậy, trong tình huống cấp bách, anh đã cố tình tạo ra ảo ảnh về người thứ tư trong phòng, để dọa họ bỏ chạy… Sau đó, anh nghe thấy có người đi đến hành lang, không kịp suy nghĩ, liền diễn một màn bất tỉnh.
Sau đó nữa, lại tranh thủ lúc chúng tôi không để ý, phục hồi chiếc điều khiển chưa kịp phục hồi về trạng thái ban đầu.”
Mạc Phi xoa xoa thái dương: “Cảnh sát thật phiền phức.”
Anh ta xoa xoa chiếc mũi đã đỏ ửng vì lạnh, biết hai người này đến đây có mục đích thật sự là để ép cung, liền khẽ thở dài: “Hay là đến chỗ các anh nói chuyện đi, lạnh chết mất!”
Hai căn phòng cách nhau một hành lang rất dài, Mạc Phi hắt hơi vài cái trên đường đi, xem ra thực sự đã bị cảm lạnh.
Cố Nguyên mở cửa, một luồng hơi nóng ập đến, khuôn mặt Mạc Phi đang đông cứng ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh ta xoa xoa tay: “Có thể cho tôi một ly cà phê nóng không?”
Mặc Lâm quay người đi pha cà phê, Cố Nguyên thì đứng ở một khoảng cách không quá xa, không quá gần với Mạc Phi, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm người trước mặt.
Mạc Phi quấn chặt mình trong chiếc áo khoác, nép mình trên chiếc ghế sofa ấm áp, quan sát cách trang trí xung quanh, rồi cười nói: “Bốn căn phòng có bố cục hoàn toàn giống nhau, ông chủ đúng là biết tiết kiệm tiền!”
Mặc Lâm đưa cà phê hòa tan cho Mạc Phi: “Thực ra cũng không hoàn toàn giống nhau đâu.”
“Ồ? Chỗ nào không giống?” Mạc Phi dường như rất hứng thú: “Nói nghe xem nào!”
“So với hiện trường vụ án, trong phòng tắm thiếu một chiếc tủ.”
Mạc Phi đặt tách cà phê xuống: “Tủ gì?”
Cố Nguyên: “Một chiếc tủ có gương.”
Nghe đến đây, Mạc Phi đột nhiên đứng dậy: “Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ!”
Anh ta đột nhiên có chút kích động, vội vã đi ra khỏi phòng, đi về phía hiện trường vụ án.
Dường như nhận ra phản ứng của đối phương quá bất thường, Cố Nguyên và Mặc Lâm nhìn nhau, rồi cũng đi theo.
Mạc Phi đứng bên cạnh bồn tắm tại hiện trường vụ án, chăm chú nhìn vào tấm gương khổng lồ này.
Nhưng Cố Nguyên nhanh chóng phát hiện Mạc Phi không phải đang nhìn gương, mà là đang nhìn kiến trúc phản chiếu trong gương.
Mạc Phi nhìn rất kỹ, để nhìn rõ kiến trúc phản chiếu, anh ta thậm chí còn đi đến phía bên phải của bồn tắm, từ từ cúi người, hạ tầm mắt xuống.
Đột nhiên, anh ta nhếch môi, đứng thẳng dậy và nói: “Nói thật, tôi đã vào căn phòng đó, cũng đã động vào điều khiển điều hòa, nước nóng trong bồn tắm cũng là do tôi xả… Nhưng tôi làm những việc này, chỉ là để mô phỏng lại hiện trường vụ án mà thôi.”
Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút: “Khi tôi mua pin về, phát hiện có hai gã ngốc muốn đột nhập vào hiện trường vụ án, trong tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể dọa họ bỏ chạy, không ngờ, họ vừa đi, các anh lại đến, nên tôi chỉ có thể tương kế tựu kế.”
Cố Nguyên nhíu mày: “Còn nữa không?”
Mạc Phi nhún vai: “Chỉ có vậy thôi, tôi biết các anh đang nghi ngờ tôi, nhưng tôi thực sự không phải là kẻ giết người, tôi để các anh tìm kiếm kẻ giết người trong khách sạn là để kéo dài thời gian cho bản thân thoát thân, dù sao chuyện này đã bị người khác phát hiện rồi, chắc chắn sẽ kinh động đến cảnh sát.”
“Nếu anh nói anh không phải kẻ giết người, tại sao lại phải trốn tránh cảnh sát?” Cố Nguyên hỏi.
“Tôi đã nói rồi, những chuyện ngoài vụ án, tôi sẽ không nói một chữ nào. Chỉ cần các anh không báo cáo tôi với cảnh sát, tôi đảm bảo, trước khi phá được án, tôi sẽ không rời khỏi đây… Và sẽ cung cấp cho các anh tất cả những manh mối mà tôi đã tìm thấy trong những ngày qua, giúp các anh phá án hết mức có thể.”
Cố Nguyên vẫn chưa dẹp bỏ sự nghi ngờ với Mạc Phi, nhưng Mặc Lâm lại cười cười: “Trước khi phá án, chúng tôi sẽ không tố cáo anh.”
Mạc Phi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi muốn hỏi vị… pháp y trẻ tuổi này.” Mạc Phi đột nhiên quay đầu nhìn Cố Nguyên: “Cậu đã xem kết quả khám nghiệm tử thi chưa?”
“Ừm.”
Cố Nguyên ừm một tiếng, thấy Mạc Phi vẫn đang đợi mình nói tiếp, có chút không tình nguyện nói: “Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy trên người nạn nhân không có bất kỳ vết thương ngoài nào, xét nghiệm chất độc thông thường cũng không có gì bất thường.”
Cố Nguyên dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ những bức ảnh khám nghiệm không đủ chuyên nghiệp, báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên viết không đúng quy chuẩn, có lẽ là do một pháp y mới vào nghề xử lý, nhưng cho dù là vậy, đội trưởng đội cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm lại cũng đồng tình với kết quả đó, tôi thấy có chút kỳ lạ.”
Mạc Phi suy nghĩ một chút: “Khoan nói đến chuyện đó, cậu nghĩ nguyên nhân tử vong là gì?”
“Tôi nghĩ, nên suy nghĩ từ góc độ vật lý, nếu muốn giết người mà không để lại dấu vết, không nhất thiết phải tự tay ra tay, điều khiển máy móc cũng có thể đạt được mục đích, cách trực tiếp nhất và không để lại dấu vết là…”
Cố Nguyên đột nhiên dừng lại, dường như không tin tưởng Mạc Phi.
Mạc Phi đoán được sự lo ngại của đối phương, cười nói: “Không phải cậu đang nói đến sóng hạ âm* đó chứ?”
(*Sóng hạ âm là sóng âm có tần số thấp hơn 20 Hz, ngưỡng nghe thấy bình thường của người. Khả năng nghe trở nên kém đi khi tần số giảm, vì vậy nên để con người tiếp nhận được hạ âm, áp suất âm thanh cần phải đủ cao. Tai là bộ phận chính có thể cảm nhận sóng hạ âm nhưng ở cường độ cao, những phần khác của cơ thể cũng có thể cảm nhận được sự rung động hạ âm. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%B3ng_h%E1%BA%A1_%C3%A2m )
Cố Nguyên rất kinh ngạc, người này biết nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, khi cậu nhìn Mặc Lâm, cậu thấy Mặc Lâm dường như đã biết mọi chuyện từ trước, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc.
Mạc Phi cũng không úp mở nữa: “Những người đến đây không chỉ để trượt tuyết, mà còn có người đến làm ăn, là một khu du lịch, giá cả cũng tăng theo. Một gói khoai tây chiên, giá cũng có thể tăng gấp đôi.
Nơi này liên tiếp xảy ra hai vụ án tử vong không rõ nguyên nhân, quả thực rất kỳ lạ, ban đầu tôi nghi ngờ có người cạnh tranh không lành mạnh, nhưng rất nhanh tôi thấy suy nghĩ này là sai. Vụ việc ma quỷ này đã ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động kinh doanh du lịch của khu vực.
Vì vậy, tôi đã đổi hướng suy nghĩ, bắt đầu điều tra tình hình đặt phòng của các căn phòng Thiên Sơn Vân Đỉnh trước khi vụ án xảy ra. Bốn căn phòng này không thể đặt bằng phương thức đặt phòng thông thường, những vị khách trước đây ở trong đó, hoặc là những người có thân phận và địa vị, hoặc là những vị khách đã giành được mã đổi phòng thông qua các hoạt động bốc thăm trúng thưởng của khách sạn.
Hai du khách đã chết không phải là những người có thân phận và địa vị, vì vậy khả năng họ trúng thưởng là cao hơn, điều đó có nghĩa là, kẻ giết người có thể là nhân viên nội bộ của khách sạn.
Phạm vi này quá rộng, để tiết kiệm thời gian, tôi chỉ có thể lén lút đột nhập vào hiện trường vụ án để tìm kiếm những bằng chứng hữu ích. Tuy nhiên, ngoài viên pin không đáng chú ý kia ra, hiện tại không tìm thấy bất kỳ manh mối có giá trị nào, tất cả những suy đoán đều không có bằng chứng.”
“Không phải anh đã mô phỏng lại hiện trường vụ án sao? Có phát hiện gì không?” Cố Nguyên hỏi.
“Cũng có.” Mạc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Đổ đầy nước vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước ở 43 độ C, trong điều kiện tắt hệ thống sưởi và điều hòa, nhiệt độ sẽ giảm xuống 0 độ trong vòng chưa đầy hai giờ.”
Mạc Phi nói xong hít hít mũi: “Nếu ở trong tình huống như hôm nay, cả tòa nhà đều không có hệ thống sưởi, nhiệt độ sẽ giảm xuống 0 độ chỉ trong hơn một giờ, tôi đã thử rồi, ngâm mình trong nước một giờ, cơ thể sẽ lạnh đến không chịu nổi.”
Nghe đến đây, đồng tử Cố Nguyên hơi co lại.
Mạc Phi tiếp tục nói: “Tôi cho rằng, vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ, nếu kẻ giết người đã có âm mưu, tại sao hắn lại phải chọn một căn phòng có giá đặc biệt như vậy để giết người? Thiên Sơn Vân Đỉnh có tổng cộng bốn căn phòng, tại sao kẻ giết người lại chọn đúng căn này?”
“Bởi vì trong căn phòng này, có thứ mà hắn đã chuẩn bị từ trước.” Mặc Lâm suy đoán.
**
Chan: Quên không nói, lý do tui để Mạc Phi và Cố -Lâm đều gọi đối phương là “anh” là do ko biết tuổi tác, đối với một người lạ, tui sẽ để xưng hô là anh hết để thể hiện 1 sự xã giao bình thường nhé.
Hết chương 61