Cố Nhân Chuyện

Chương 13

Nhìn bộ dạng thảm đến không thể thảm hơn của Phạm Gia, Trịnh Tả khẽ nhếch miệng, trong lòng nhói một đợt đau, mặc dù người cảm giác nên đau là Phạm Gia nhưng hắn cũng không khỏi có cảm giác đau theo, có lẽ đây là giết gà dọa khỉ, mặc dù Trịnh Tả không phải là khỉ, nên sửa giết Phạm Gia dọa Trịnh Tả.

Chính xác là như vậy.

Nguyễn Đạt tắc lưỡi:”khi nãy Phạm Gia nó bị ma nhập xác à?”.

“Nhìn rõ biết còn hỏi” Trịnh Tả trách móc, không thấy ông mày suýt bị nó cào một phát là lên mây ăn tết với ông bà, quá nguy hiểm, đầu năm nay mọi việc đều không thuận, nên về xem tử vi, có kiêng có lành, đúng đúng.

Nguyễn Quang không nói gì, chỉ nhíu mày, hắn vừa nãy có thấy một đoàn ánh sáng mờ mờ ảo thoáng xuất hiện từ người của Phạm Gia sau khi bị Đoàn Kiều chém cho một dao, nghĩ tới đây, cả người hắn lạnh từng đợt, mẹ nó, ai lại để phụ nữ nghịch dao thế kia, quá nguy hiểm, quá vô nhân đạo đi, kiện cáo, ta kiện cáo, nếu còn thế này thì đàn ông chúng ta ai có thể đảm bảo an toàn.

“Hử” cảm giác có ai nhìn mình, Đoàn Kiều quay thoắt về sau, trên tay vẫn cầm con dao tỏa ra từng tia sáng phản chiếu, trên lưỡi dao còn phản chiếu khuôn mặt nhĩu mồ hôi hạt của Nguyễn Quang.

Nguyễn Quang mếu mặt, ông cố nội, nghĩ trong lòng thôi cũng có làm gì chết ai đâu, tha con đi.

Đối với biểu cảm lạ của Nguyễn Quang, Đoàn Kiều không quan tâm, chỉ có con dao trên tay nàng vẫn chiếu chiếu sáng vào mặt hắn.

“Hắn có sao không?” Trịnh Tả cẩn thận từng li từng tí nhìn con dao trong tay Đoàn Kiều, không dám quá thân cận, biết đâu nữ nhân điên khùng tùy lúc, chém chết người cũng không biết kiếm ai đòi mạng.

Đoàn Kiều nhìn lưỡi dao sáng trong đêm, nhu hòa nói:”không sao đâu”.

Trịnh Tả mếu mặt, lời thoại này, vẻ mặt này, vào lúc này, có vẻ rất không được hợp.

Nếu bọn hắn có thần giao cách cảm, hiểu được suy nghĩ của nhau, có lẽ Nguyễn Quang sẽ hai tay tán thành hô “mẹ nó, chính xác là không hợp”.

Nguyễn Đạt đằng sau đi tới bên cạnh Phạm Gia, hai mắt chằm chằm nhìn bất tỉnh Phạm Gia, không biết đang chờ đợi điều gì.

Trịnh Tả nhìn dáng vẻ hắn chăm chú, vẻ mặt có phần vô cùng lo lắng, mắt không ngừng đảo qua lại, miệng cắn chặt môi, liền không khỏi cảm khái, hóa ra trước giờ là hắn suy nghĩ xấu về Nguyễn Đạt, thì ra nó vẫn rất trọng tình nghĩa anh em, từ nay không thể nhìn bề ngoài mà suy đoán, Nguyễn Đạt Trịnh Tả ta xin lỗi.

Lúc này, không hề biết suy nghĩ của Trịnh Tả, Nguyễn Đạt vẻ mặt lo lắng,” tay chảy máu, người thì đầy bụi bẩn, khi nãy còn té rách một lỗ trên quần, đã trời rất tối, kiểu này không về nhà thì ba mẹ đánh chết mất, phải làm sao đây, bị đánh thì đau lắm”.

“A” như trả lời Nguyễn Đạt, Phạm Gia đang bất tỉnh bỗng động động ngón tay, sau đó miệng gào một tiếng, bật nửa người lên khiến hắn kinh sợ.

Trong trạng thái kinh sợ, một chân thuận tiện, đá vào mồm của Phạm Gia, đầu Phạm Gia đập xuống sàn, ngẻo một bên, tiếp tục bất tỉnh nhân sự.

Trịnh Tả khô khốc mồm, nhìn Đoàn Kiều không biết làm sao.

Hắn không biết, khi nãy Phạm Gia có thật đã là Phạm Gia hay không, nếu thật là Phạm Gia thì có lẽ cũng quá thảm đi, chưa kịp được mọi người chào đón ăn mừng trở về, một chân vào mồm, tư vị thật quá mặn.

Đoàn Kiều thông tình đạt lý, cảm nhận nỗi khó hiểu của Trịnh Tả, đầu khẽ lắc nhẹ, mắt lóe ra một tia bất đắc dĩ.

Trịnh Tả khẽ hiểu, khi nãy là Phạm Gia, thật đáng thương.

Đối diện Nguyễn Đạt, thấy Đoàn Kiều lắc đầu, hắn tưởng nhầm, lắc đầu là không phải Phạm Gia, may quá không sao cả, một tay vuốt ngực, kém chút lại làm sai, vẻ mặt cao hứng.

Nguyễn Quang vẻ mặt khó hiểu, mắc mớ gì lúc này ngươi lại cao hứng, không thấy người ta lắc đầu.

Nguyễn Đạt hừ một tiếng, ưỡn ngực, như một lính canh tuần khu, hai tay chống hai bên sườn, tiếp tục tranh công xem chừng Phạm Gia.

Chờ đợi một lát, có vẻ thấy Phạm Gia bắt đầu có động tĩnh, cái mồm ăn một chân của Nguyễn Đạt còn đang tươm máu, ngoài vết máu chưa đọng hoàn toàn còn có dấu chân, miệng hắn khó khăn lắm mới mở được một ít, muốn hô:”A….”.

Cho dù người có bình tĩnh lý trí đến thế nào nhưng đột nhiên tỉnh dậy cảm thấy mồm mình rất đau, cảm giác như bị người khác đá thật mạnh vào mồm, ai câu đầu tiên cũng sẽ “A” một tiếng, đương nhiên cái này không phải cảm giác mà là hắn ăn một chân vào mồm thật.

Không thông hiểu sự đời Nguyễn Đạt chỉ thấy hắn mở mồm một tiếng “A”, liền phán xét đây không phải người thật, người không mở miệng tiếng người, cứ “A” chỉ có thể là yêu quái, Phạm Gia mà lúc này biết suy nghĩ của hắn sẽ chửi bới “mẹ nó, đá một chân vào mồm, răng môi còn lẫn lộn, lấy sức trâu mà để tao nói một lèo”, một chân khẽ nhích, chân hạ không lưu người, từng đợt cơ bắp trong chân hắn truyền xuống, bắp chân đưa lên cao, địa điểm đáp xuống “mặt Phạm Gia”, chuẩn bị đón nhận.

“Không” Trịnh Tả trợn mắt, một tay vươn ra cố nắm bắt điều không nên xảy ra, miệng hô to.

Mẹ nó, làm cái trò gì nữa.

Nguyễn Quang há hốc mồm, hai mắt trợn tròn, ngón tay run rẩy, Phạm Gia hắn có thù cướp vợ của ngươi hay sao.

Một cước cách mặt của Phạm Gia không tới 1centimet, Phạm Gia đuôi mắt run rẩy, hắn bắt đầu thấy rõ xung quanh một ít, cảnh tượng nhìn thấy đầu tiên mà hắn thấy là một cái chân đang không ngừng hướng về sát mặt hắn, có lẽ là còn hoa mắt đi, nhưng làm sao, lại có cảm giác quá chân thật đến thế, còn có từng luồng gió đang lướt qua mặt đây.

Đầu ngửa ra sau, máu từ mũi Phạm Gia phún cao, bất tỉnh nhân sự.

Trong khi bất tỉnh, cả người hắn còn run rẩy từng đợt, nhìn có vẻ rất đau, không đúng, thật sự là rất đau, đầu ngẻo một bên, cả mặt đều đẩy máu.

“Làm cái trò gì “ Trịnh Tả tức giận nắm cổ áo Nguyễn Đạt, một lần còn có thể nhịn, làm người thì nên có mức độ, không trách lần đầu ngươi không biết, nhưng tại sao đã biết còn cố ý đánh người, không biết hắn là bạn của ta, ngươi có muốn ta cho ngươi biết ta là bạn của hắn không, đừng hỏi vì sao hoa hồng lại đỏ.

“Tôi…tôi không biết” Nguyễn Đạt dù ngu thế nào, lúc này cũng cảm giác không đúng, nhìn vẻ mặt muốn giết người của Trịnh Tả, mặt không khỏi chột dạ, gay còn quá đáng sợ đi.

“Đừng có giả ngu” Trịnh Tả bóp chặt, quyết không buông tha.

Một tay nhấc cổ áo, nhấc theo cả người của Nguyễn Đạt lên cao, cách mặt đất ngày càng cao.

Đoàn Kiều kinh ngạc, một người thân hình ốm yếu như Trịnh Tả, một tay có thể nâng một người cao to như Nguyễn Đạt lên cao, không hề cố gắng mất sức, mặt không đỏ, người không thở gấp.

Cảm nhận từng luồng sức mạnh truyền tới cổ áo, ngày càng lớn hơn, hắn cảm giác nếu mình chọc tên điên này, hắn sẽ không tới vài giây liền xé xác chết chính mình, Nguyễn Đạt đổ mồ hôi, chợt hắn cảm nhận từ người Trịnh Tả, không hiểu có một loại năng lượng nào đó rất áp bức linh hồn hắn, còn hơn cả con yêu quái hắn vừa gặp, đồng tử của Trịnh Tả dần dần thu nhỏ, thành một đường chỉ.

Nguyễn Quang hô hấp gấp, hắn thấy một luồng ánh sáng từ ban đầu rất yếu ớt truyền ra từ Trịnh Tả, nó ngày càng mạnh hơn, luồng sáng này có màu đỏ như máu tươi, đỏ tới tận cùng của biển máu, ngàn xương cốt chôn cùng.

“Chi chi”

Con dao trong tay Đoàn Kiều cùng lúc khẽ động, nó run run từng đợt, Đoàn Kiều không chắc chắn, nói:”linh lực”.

Linh lực là một dạng năng lượng của thầy trừ tà, người bình thường và thầy trừ tà không khác gì nhau, sẽ không phân biệt được họ nếu không có linh lực, linh lực nói giống như một dạng nội khí của người luyện võ, nhưng nó huyền diệu và mạnh mẽ hơn rất nhiều, linh lực không phải ai cũng có, phải nói rất hiếm, hầu như chỉ xuất hiện trong các gia tộc thầy trừ tà, không ngờ trên người Trịnh Tả lại có.

Linh lực có rất nhiều loại, có loại bao la như biển cả, có loại nhu hòa như nước, có loại nóng rực như lửa, có loại lại đầy sức sống như cây xanh, các loại đấy gọi là linh lực hệ thủy, hệ hỏa, hệ mộc, linh lực diễn sinh theo thuyết ngũ hành cấu tạo nên thế giới gồm đủ ngũ hệ “kim mộc thủy hỏa thổ” tương sinh tương khắc, ngoài ra còn có các hệ linh lực dị loại không nằm trong ngũ hành, trước mắt Trịnh Tả linh lực là một nguồn ví dụ, linh lực của hắn đỏ như máu tươi, càng ngày càng có xu thế thực chất hóa, mùi máu tanh khi thoảng ẩn hiện, một bông hoa màu đỏ trôi nổi phía trên.

Đoàn Kiều chưa hề gặp loại huyết linh lực mạnh mẽ lại tà ác như thế này, nó mang theo sức mạnh ô nhiễm, sát sinh mọi vật.
Bình Luận (0)
Comment