Cố Nhân Chuyện

Chương 3

Trịnh Tả hai mắt nhìn chằm chằm bàn học của học sinh số 31, học sinh vắng duy nhất ngày hôm nay.

Trịnh Tả tự động viên bản thân, là một công dân gương mẫu, một đảng viên chân thực, không nên bị mê tín dị đoan xâm nhập suy nghĩ, với thành tích hàng ngàn năm qua của khoa học nhân loại, với lý tưởng cách mạng vĩ đại của cụ Hồ, mình quyết không thể để suy nghĩ này tiếp tục lan truyền trong não.

“Hừ” Trịnh Tả nghĩ làm thế nào cũng không thể để bị một cái không có thật hù dọa được, hai mắt trợn trắng, lỗ mũi như muốn xì ra hai làn khói trắng không sợ khiêu khích nhìn bàn học số 31.

Một luồng áp lực bỗng dưng tỏa ra từ phía bàn học số 31 xông thẳng tới Trịnh Tả. Trịnh Tả hoảng sợ, tim đều muốn chạy mất, làm gì ăn thua đủ thế, “mình chỉ vừa tự động viên tinh thần thôi mà”, Trịnh Tả vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt.

Phần cuối của lớp học như bị bao trùm bởi một tầng bóng tối, bàn học số 31 dần bị nhấn chìm bên trong bóng tối thăm thẳm.

Một con mắt màu đỏ ẩn ẩn hiện hiện bên trong bóng tối, sau đó là lộ rõ ra hơn là một hàm răng trắng như tuyết, nó nở nụ cười với Trịnh Tả.

Trịnh Tả sởn gai óc, trên người có bao nhiêu tầng da gà thì nổi hết bấy nhiêu, thậm chí còn có xu thế, “này bạn học, tôi nổi hết da gà rồi có thể cho mượn một tí da gà được không”.

Trịnh Tả mở miệng kêu cứu, chợt cảm thấy cổ mình như bị một bàn tay vô hình nào đó bắt thóp lại, hoảng sợ lan tràn khắp người.

“Kêu cứu cũng không được phải làm sao đây” Trịnh Tả tim đập liên tục, “mọi người không cảm thấy bóng tối đang bao trùm lên bọn họ”.

Bóng tối một chớp mắt, xâm lấn 2/3 căn phòng, Trịnh Tả thầm hô không xong, “không lẽ nhân sinh cấp ba của mình đến đây là kết thúc”.

Ta xin lỗi các bạn học nữ, nếu đây là kết thúc của ta có lẽ mọi người sẽ vô cùng tiếc nuối vì đã mất đi một tiểu soái ca.

Các tên nam sinh khốn nạn, bọn mày thật may mắn vì cuộc đời tao sẽ kết thúc tại đây.

Tạm biệt cấp ba tươi đẹp.

Tưởng như đã sắp chết tới nơi Trịnh Tả thì bóng tối biến mất không còn tăm hơi.

“Trịnh Tả em làm gì đổ mồ hôi ướt nhem, mặt mũi lại trắng bệch thế kia, em có bệnh không” giọng nói quan tâm của thầy Trần đánh thức Trịnh Tả.

“Em không sao, chỉ là hơi không khỏe tí thôi ạ” Trịnh Tả thở hổn hển, tay vuốt ngực, mặt còn chưa hết kinh hoàng.

Hắn cuối đầu, không dám nhìn về phía bàn học số 31.

“Được rồi, em về chỗ đi” thầy Trần nói.

Lủi thủi lủi thủi, Trịnh Tà đã về bàn học của mình, Phạm Gia kinh ngạc hỏi:”mày có sao không, tao cảm giác như mày sắp chết ấy”.

“Tao không sao” Trịnh Tà không nhìn mà đáp.

“Mày đừng lừa dối tao, chơi với mày bao lâu mà tao không biết tính của mày, mày đừng có giấu dốt với tao” Phạm Gia không kiên nhẫn.

“Hít” Trịnh Tả lắc lắc đầu, không biết là phản đối lời nói của Phạm Gia hay là có ý gì khác, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, Trịnh Tả bèn nói nhỏ:”tao nói cái này không biết liệu mày có tin không”.

Phạm Gia xì cười:”nay mày làm sao thế, bình thường có bao giờ rụt rè lề mề thế đâu”.

“Thật ra tao cảm thấy lớp này có gì đó vô cùng kỳ lạ” Trịnh Tả lén lút nhìn về phía cuối lớp học.

“Ý mày là” Phạm Gia cũng nhìn về sau, thắc mắc hỏi.

“Về cái bàn số 31, của học sinh vắng học duy nhất hôm nay”.

“Hả” Phạm Gia bật thốt lên, đúng là hắn từ đầu tiết tới giờ đều không biết hôm nay có học sinh vắng mặt, thật là kỳ lạ, đã ngồi đây được hơn nửa tiếng, nhìn quanh nhìn dọc lớp vài lần vẫn không hề để ý đến cái bàn học vắng cuối lớp, phải đợi Trịnh Tả nhắc hắn mới ý thức được.

“Tao có cảm giác như mọi người trong lớp này đều không hề hay biết cảm giác tồn tại của học sinh số 31” Trịnh Tả nhíu mày.

“Mày không nói thì tao cũng không hề để ý cái bàn học đấy” Phạm Gia khẳng định:”mặc dù tao đã nhìn sơ lớp này vài lần rồi nhưng không hiểu thế nào lại không nhớ được cảm giác tồn tại của nó”.

Phạm Gia nói tiếp: “bây giờ biết được sự tồn tại của nó, thì khả năng tâm linh của tao mới báo cho tao một cảm giác”.

“Cảm giác gì” Trịnh Tả quay sang.

“Nguy hiểm” Phạm Gia nghiêm mặt.

Hắn mặc dù không có năng lực bắt ma bắt quỷ bất quả khả năng con nhà nòi vẫn là có, khả năng cảm nhận tâm linh của hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, còn về Trịnh Tả, có thể cảm nhận tâm linh mạnh mẽ giống hắn thì hắn đã có một kết luận,”đó là năng lực thiên bẩm”, nói cách khác là năng lực trời sinh.

“Đợi lát nữa tao với mày đi tìm hiểu thông tin” Trịnh Tả lúc này hoàn toàn tin những sự việc diễn ra vừa rồi là có thật, đã có Phạm Gia xác nhận, hắn không thể không tin.

“Keng Keng”

“Cả lớp ra chơi”

“Kính chào thầy Trần”.

Tiếng kẻng ra chơi như một luồng sinh lực cho tất cả học sinh, mọi người như những cổ máy được tiếp dầu, sung sức hô.

“Trịnh Tả” lớp trưởng Nguyễn Quang vẻ mặt nghiêm túc gọi.

“Có tôi thưa đồng chí” Trịnh Tả thấy hắn có vẻ rất nghiêm liền học theo, tay để chéo 45 độ trên trán, làm tư thế kính chào, hô to.

Nguyễn Quang khóe miệng run rẩy.

Phạm Gia tay che trán, ngửa đầu thở dài: “thật mất mặt khi làm bạn với nó”.

“Có phải ông cũng cảm thấy nó” Nguyễn Quang liếc một con mắt hướng về phía cuối lớp học, trầm giọng nói.

“Ông bảo là nó” Trịnh Tả gằn từng chữ, vẻ mặt còn hơi trắng.

“Chính nó” Nguyễn Quang tay bóp chặt:”học sinh số 31 vắng mặt”.

Phạm Gia hứng thú, lại là học sinh số 31, liền bắt lấy cổ tay Nguyễn Quang sẵn giọng hỏi,”lớp trưởng ông biết rõ nó là gì sao”.

Nguyễn Quang gật đầu,”tôi biết nó”.

“Thậm chí biết rất rõ”.

“Nếu các ông muốn biết thì đi theo tôi”.

Đi theo Nguyễn Quang lên tầng ba, Trịnh Tả thắc mắc:”đây không phải là lầu của học sinh lớp 12 à”.

“Chính nó” Nguyễn Quang gật đầu, tiếp tục bảo:” các ông cứ đi theo tôi là được”.

Đi dọc theo cuối con đường, chợt dừng chân, Trịnh Tả nhìn căn phòng trước mắt, “CLB Phim Ảnh, Tài Liệu”.

Bí mật học sinh số 31, tại sao lại phải đi tới CLB này, mà trước khi vào trường, mình còn chưa nghe tới có CLB Phim Ảnh, Tài Liệu.

Nguyễn Quang mở cửa phòng, cả ba tiến vào, bên trong chứa đầy các máy ảnh, máy quay phim, thư tịch các loại.

Trong phòng còn có một người khác mà Trịnh Tả đặc biệt rất quen thuộc, đó là Nguyễn Đạt, tên lớp phó thần kinh trong lớp.

“Xin chào, Trịnh Tả, Phạm Khang” Nguyễn Đạt nở nụ cười.

“Tại sao ông lại ở đây” Trịnh Tả ngạc nhiên, tên thần kinh này sao lại ở đây.

Nguyễn Quang giải thích:” thật ra tôi và Nguyễn Đạt đều là thành viên của CLB này, CLB này ngoài tụi tôi ra còn có hai anh chị lớp trên nhưng hiện tại đều không có ở đây, chuyện buổi sáng Nguyễn Đạt nó thật ra không phải cố ý chiếu cái đèn neon cỡ lớn đó vào mặt ông đâu”.

Tay Nguyễn Quang chỉ cái đèn neon được để ở trên kệ gần đấy.

“Cái đèn neon đấy thực chất là dùng để chiếu vào xem học sinh số 31 thực chất có tồn tại dưới dạng người hay không, nếu người bị cây đèn này chiếu vào đồng tử sẽ co rụt, còn nếu không co rụt, đấy chính là học sinh số 31”.

Trịnh Tả nghi ngờ:”học sinh số 31 không lẽ là một vong hồn ma ám”.

“Chính xác là vậy” Nguyễn Đạt gật đầu.

Nguyễn Đạt tiến tới lấy một ly nước, uống xuống một ngụm, rồi mới nói:”có lẽ các ông không biết, trường trung học phổ thông Nguyễn Đình Chiểu, là một ngôi trường được xây dựng trên một ngôi mộ to lớn bậc nhất Thủ Dầu Một, ngày xưa trước khi được xây dựng nên, nơi đây xác chết chất thành đống, hàng ngàn hàng vạn người phơi thây nơi hoang đất trống, một vài người còn chết thảm trên đất này, bọn họ phải trải qua sự tra tấn tàn ác của bọn thực dân Pháp”.

“Một vài linh hồn đi qua sự tra tấn tàn ác đó, khi chết cũng không siêu thoát được, bọn họ căm thù sự sống, sẵn sàng giết những người vô tội để thỏa mãn sự hận thù của mình”

Nguyễn Đạt run giọng nói: “bởi vì nơi này quá nhiều người chết, oan hồn của bọn họ hận thù quá lớn, không thể nào siêu độ tất cả, trường được xây dựng cả khi những linh hồn này không thoát ra được, học sinh số 31 chính là một oán linh được tụ tập từ những người này”.

Trịnh Tả nghi hoặc hỏi:”nếu đã biết nó là oán linh sao còn phải dùng đèn chiếu rọi, chả phải biết rõ nó là hình dạng linh hồn rồi”.

Nguyễn Đạt lắc đầu:”nếu là như thế thì quá đơn giản, học sinh số 31 có thể khiến một học sinh khác chết đi và thay vào vị trí của người đó, học sinh chết đi kia lại bị người khác xem là học sinh số 31”.

“Thâm độc tới vậy” Phạm Gia bật thốt, “Oán linh mà còn biết chơi kế”.

“Vài năm trước, lớp 10A5 đã xuất hiện tình huống này nên bọn tôi mới biết được, chỉ trách chúng ta quá khinh thường học sinh số 31” Nguyễn Đạt nghĩ vẫn còn sợ, một kẻ sống bên ta hằng ngày trong khi đó ta lại không hề hay thì đáng sợ làm sao.

Trịnh Tả giải được một mớ nghi hoặc nhưng vẫn không hiểu:” nếu đã thế bọn họ còn không nói cho ta biết học sinh số 31, bọn họ để chúng ta chịu chết thế à”

“Bọn họ, ý ông là những học sinh lớp trên” Nguyễn Đạt cay đắng nói:”không trách bọn họ được, bởi vì chỉ có những người tự cảm nhận được mới có quyền biết đến học sinh số 31, nếu tự động nói cho người khác biết tai họa sẽ ập tới đầu”.

“Anh của tôi và Nguyễn Đạt ngày xưa vì tự nói” Nguyễn Quang giọng buồn bã:”mà bây giờ đã sống một cuộc đời người thực vật, tai họa sẽ ập tới những người tiết lộ bằng tất cả mọi cách”.

Trịnh Tả, cắn răng:”làm sao nhận biết một khóa nào có học sinh số 31”.

Ở trường này lớp rất nhiều, lỡ đâu có vài lớp còn có sĩ số 31 thì làm sao biết được ai là học sinh số 31.

“Ông không để ý à, thực chất tất cả mọi lớp học ở trường đều chỉ có chung một sĩ số là 30”.

Chỉ có một sĩ số 30.

Tiếng nói này vọng lại trong đầu Trịnh Tả, từng loạt hình ảnh tái hiện lại trong đầu hắn, hắn đi ngang qua dãy hàng lang các khối, chả phải lớp nào cũng chỉ 30 sĩ số học sinh.
Bình Luận (0)
Comment