Cô Nương, Nàng Thật Khó Theo Đuổi

Chương 3

Thật vất vả mới xâm nhập vào trong tầng tầng đám người, nàng rốt cuộc thấy trường tỷ thí bắn tên.

Ực.... Thứ này cùng với cái nàng tham gia tranh tài hoàn toàn là bất đồng, cái bia tối thiểu cách 100 dặm.

Một bên còn thả vài cái ghế dựa, mấy tên đại quan mặc cung y ngồi trên ghế, chính là giám khảo sao? Còn có một tên khác...... So với những người kia thì đặc biệt hơn, dáng dấp lịch sự, người mặc cẩm bào màu trắng. Ừ, theo phán đoán của nàng, hắn hẳn không phải là tới dự thi, chỉ là tới xem thi đấu.

Tim của nàng nhất thời nhảy lên, sau đó bắt đầu đập cuồng loạn, hắn...... Cực kỳ tuấn mỹ.

Hít sâu, thở ra, những thứ kia đều không liên quan nàng, nàng chỉ là tới cổ đại du lãm, cũng không muốn cùng cổ nhân có bất kỳ dính dấp.

Nhan Thiểu Chân nhận định vị công tử lịch sự kia không đủ uy hiếp, "Chỗ ghi danh tại nơi nào?" Nàng mới nói ra miệng, liền có người tốt bụng ngăn cản một bên.

"Thiếu gia, đừng mà!" Tiểu Hỉ, Tiểu Tước bay ra ngăn cản.

Coi như tiểu thư họ quả thật  biết bắn tên vậy thì thế nào? Thật sự  lấy được vạn lượng hoàng kim vậy thì như thế nào? Tội khi quân là chém đầu.

"Câm miệng, chờ ta đem vạn lượng hoàng kim thu vào tay, một mình ta cho các ngươi hai trăm lượng hoàng kim để cho các ngươi về nhà dưỡng lão."

"Có thật không?" Tiểu Hỉ xúc động.

"Ta luôn luôn nói giữ lời —— Tiểu Tước, ngươi đang xem cái gì?" Nàng phát hiện Tiểu Tước không lên tiếng, liền vỗ vỗ bả vai của nàng.

"Thiếu gia, người  làm ta sợ muốn chết!" Tay nhỏ bé của nàng không ngừng vỗ ngực.

"Ta hỏi ngươi ai kêu ngươi thất thần, hù chết đáng đời! Ngươi đang xem cái gì a......"

Theo tầm mắt Tiểu Tước nhìn sang, nàng xác định Tiểu Tước đang ngước nhìn một người mặc cẩm bào trắng...... Đúng rồi! Chính là vị công tửa để cho nàng lỡ nhịp một lần.

"Thiếu gia, ta cảm thấy  người  không nên tham gia cuộc so tài này, người không có hy vọng."

"Tại sao?"

"Đằng Thiếu bảo chủ an vị ở nơi đó, chúng ta vẫn là trở về đi thôi!" Biết tiểu thư nhà các nàng quên Đằng Minh, Tiểu Tước giải thích.

"Hắn chính là Đằng Minh......" Nhan Thiểu Chân nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, nàng thế nào sẽ tin tưởng vị không có bất kỳ sát khí kia, toàn thân chỉ có nồng đậm phong độ nam tử trí thức là một Thiếu bảo chủ!

"Chớ đề cao chí khí người khác, diệt uy phong chính mình, ta nhất định sẽ đem hắn bắn chết."

Trời ạ! Tiểu thư khuê các nhà họ thế nhưng trở nên như vậy...... Tùy tiện, được rồi! Tập quen là tốt rồi.

"Vi Thiểu Đường."

Nghe được có người gọi tên giả mình dùng, Nhan Thiểu Chân đi ra, hướng về phía mấy người đang ngồi gật đầu một cái, cầm mũi tên đặt trên cán cung được người đưa tới.

Oa! Thật nặng. Nhắm ngay cái bia, nàng dùng sức kéo dây cung bắn ra tên, trúng hồng tâm.

"A,,A...... Thật là giỏi...... Thật là giỏi...... Thiếu gia thật là giỏi......"

Âm thanh vỗ tay nổi lên bốn phía, Tiểu Tước, Tiểu Hỉ cũng rất nể tình dùng sức vỗ tay, thậm chí ngay cả Đằng Minh ngồi ở một bên cũng lộ ra nụ cười thân thiện lịch sự.

"Thiếu gia, người thật sự rất lợi hại, nếu như người thật sự lấy được tiền thưởng......"

Tiểu Tước, Tiểu Hỉ sớm quên vừa rồi còn đang lo lắng.

"Được rồi! Ta nhớ được, các ngươi chờ cầm hai trăm lượng hoàng kim về nhà dưỡng lão đi!"

"Đa tạ Thiếu gia......"

"Long Đằng bảo Đằng Minh."

Tiếp đến phiên Đằng Minh rồi.

Nhan Thiểu Chân trận địa sẵn sàng đón quân địch, nàng vẫn chưa chân chính kà người thắng, đối thủ cần ra tay mới vừa bước ra mà thôi.

---- ---- ---- ----

Đằng Minh ngồi ở một bên nhìn mấy tên đối thủ lục tục tham gia thi đấu, hắn không đem bọn họ để ở trong mắt chút nào, đối với bắn Nghệ thi đua hàng năm, hắn luôn  dễ dàng mang đi vạn lượng hoàng kim này.

"Thiếu Bảo Chủ, cuộc so tài bắn tên năm nay đoạt huy chương vẫn lại là người rồi." Dương Thượng Thư phụ trách cuộc tranh tài bắn tên lần này nói qua.

"Thượng thư đại nhân khách khí, năm trước cũng chỉ là tại hạ may mắn mà thôi." Đằng Minh khách sáo nói, ánh mắt mới vừa đứng lại chính lại bị cái bóng dáng thanh sắc gầy nhỏ hấp dẫn.

Hắn...... Tướng mạo thanh tú, tuấn mỹ, mày kiếm nho nhỏ...... Thanh cung kia cơ hồ đã muốn đem cánh tay của hắn đè đứt.

Mà lúc hắn bắn tên vẻ mặt chuyên chú, tay cơ hồ dùng toàn sức lực kéo dây cung, tên liền trúng hồng tâm.

Không đơn giản, xem tuổi của hắn mà nói, thật sự là rất cao.

"Có lẽ cuộc so tài bắn Nghệ năm nay sẽ không có kết quả đồng dạng như vậy."

"Thiếu Bảo Chủ. Chúng ta đều  rất coi trọng người, trong thiên hạ trừ người ra, không  ai có thể được phong làm" Thần Xạ Thủ"."

"Long Đằng bảo Đằng Minh." Rốt cuộc cũng gọi đến tên Đằng Minh.

Hắn cầm mũi tên, sử dụng khinh công đứng tại vị trí, gọn gàng kéo dây, tên thẳng tắp bắn thủng mũi tên Nhan Thiểu Chân mới vừa bắn ra."Vi công tử đa tạ."

Đối với Đằng Minh  chắp tay trước mặt, nàng thật cười không nổi. Mở ra khuôn mặt giống Tiểu Tước, Tiểu Hi..... Cùng chung mối thù.

"Ngưỡng mộ đã lâu, Đằng Thiếu Bảo Chủ tài bắn cung rất cao, hôm nay  may mắn nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục." Nhan Thiểu Chân run sợ nghiêm mặt nói ra những lời trái lương tâm, nàng tự nhận là phong độ của mình từ trước đến giờ không phải rất tốt, nhưng là...... Làm một chút công phu mặt ngoài còn có thể nha!

"Quá khen."

Đằng Minh nhìn ra được Nhan Thiểu Chân có chút không tự nguyện, nhưng vẫn  cứng rắn kéo ra nụ cười tươi tắn, "Nhưng nếu Vi công tử luyện nửa năm, có lẽ danh hiệu Thần Xạ Thủ sẽ là của ngươi."

"Thôi, ngươi tạm thời an ủi ta rồi, ta liền coi là luyện mười năm cũng không thắng được ngươi chứ" Đằng Minh mới vừa rồi bắn ra cái tên kia nàng cũng thấy được, tài nghệ không bằng người...... Đừng nói mười năm, có lẽ trăm năm cũng không thể.

"Ai da......" Tiểu Tước hét lên thất  thanh.

"Ngươi sao vậy? Hai trăm lượng hoàng kim không tới tay nên thương tâm như vậy phải không?" Nhan Thiểu Chân đem cơn tức toàn bộ hướng trên người Tiểu Tước.

"Không phải! Mới vừa rồi có người đụng ta, thật là đau!" Tay của nàng vuốt thắt lưng, phát hiện túi tiền không thấy."Thiếu gia, thiếu gia, người nọ trộm đi túi tiền của ta rồi! Thiếu gia......"

"Biết rồi, chớ kích động."

Không  nhìn thấy nàng đang bức bách sao? Loại thân thể nũng nịu này thật phiền phức, chạy không có mấy bước liền mệt mỏi, ngược lại Đằng Minh sớm đem tên trộm bắt được, đem túi tiền thu hồi trả cho nàng.

"Cám ơn Thiếu Bảo Chủ, vô cùng cảm kích đại ân đại đức của ngài, đi." Nàng nhận lấy túi tiền, thuận miệng nói.

"Đi! Còn phải đợi ở chỗ này mất mặt xấu hổ sao?" Đối với vạn lượng hoàng kim không tới tay, nàng thật sự là vô cùng...... Tiếc nuối.

Nhìn bóng dáng đi xa, Đằng Minh nụ cười giắt khóe miệng từ từ mở rộng.

"Thiếu Bảo Chủ, vị công tử kia thật rất càn rỡ, có muốn thuộc hạ đi giáo huấn hắn một chút  không?"  Thẩm Cương  theo hầu vẻ  không vui nói.

"Nàng là một vị cô nương." Không chỉ là cô nương, còn là một cô nương thú vị.

"Cô nương?" Thẩm Cương lúc này mới cẩn thận quan sát nàng."Làm sao ngài thấy được?"

Bởi vì, hắn mới vừa rồi chuyển túi tiền cho nàng thì trong lúc vô tình đụng chạm lấy đôi tay mềm mại không xương của nàng, một đôi tay như vậy làm sao có thể cầm được cây cung nặng đến mười mấy cân...... Những thứ này nhưng, hắn cũng không cần thiết nói cho Thẩm Cương."Đi theo họ, cho đến khi họ bình an trở lại Vi phủ mới thôi."

Nếu là thiên kim Vi phủ, vậy hắn đã biết đại khái Vi Thiểu Đường là ai.

Chỉ là, lâu ngày không gặp, vì sao vẻ mặt nàng nhìn hắn rất xa lạ, giống như là người dưng, hơn nữa cá tính cũng không giống nhau......

Một đôi con ngươi nghịch ngợm cơ hồ khiến hắn không dời ánh mắt.

"Dạ, Thiếu Bảo Chủ."

"Nghe nói hôm nay có khách quý tới cửa! Tiểu thư......"

Tiểu Tước đứng nhìn Nhan Thiểu Chân, nhìn hành động cử chỉ không hợp lễ giáo của nàng...... Tóm lại vẫn là câu nói kia, tập quen thôi.

"Khách quý tới cửa thì  thế nào, chẳng lẽ ta còn phải ba quỳ chín lạy đi nghênh đón sao?" Nhan Thiểu Chân đem chân mình ngâm ở trong hồ man mát lành lạnh, thật sự là cực kỳ thoải mái.

Đến cổ đại  cũng gần một tháng, cuộc sống của nàng không có quen cũng  đều phải tập làm quen tất cả...... Dĩ nhiên, những thứ ở thế kỷ hai mươi mốt thì chỗ này là hoàn toàn không nhìn thấy, trời nóng nực không có quạt máy cũng không có điều hóa, cũng không có cocacola giải khát..... Cho nên, không có biện pháp nào,đành cởi giày để chân trần ngâm nước.

Ai! Nhớ tới thế kỷ hai mươi mốt, nàng liền không nhịn được khóe mắt cay cay.

Khi nàng ở "nơi này" vào lần đầu tiên bà dì cả đến, thứ nàng  nghĩ tới đầu tiên chính là băng vệ sinh.

Nghĩ...... Đây tất cả chỉ là nghĩ mà thôi, nơi này ở đâu ra băng vệ sinh? Kêu nàng đi phát minh sao?

Nhan Thiểu Chân đáng thương dùng vải đệm lót, chỉ sợ tiểu hồng chảy xuống......

Trở lại  mỗi ngày muốn đi nhà vệ sinh, thời điểm nàng vừa tới vẫn còn vì nhà vệ sinh mà khóc...... Bồn cầu xả nước, nàng rất nhớ bồn cầu xả nước, chỉ cần đi vệ sinh xong như vậy nhấn một cái,mà ở đây  cái gì cũng không có...... Mà ở trong đó...... Thật sự rất thối!

Ánh mắt nhìn xuống ngắm, nàng lại lần nữa cảm thán da dẻ Vi Hải Đường thật trắng, tựa như tuyết trắng, nàng tin tưởng lấy diện mạo Vi Hải Đường, coi như ở thế kỷ hai mươi mốt thì  cũng tuyệt đối là mỹ nữ.

"Này...... Dĩ nhiên không cần......" Tiểu Tước sợ hãi nói.

"Bách Hợp đâu?"

Nàng từ trong miệng Tiểu Hỉ biết tỷ tỷ Mẫu Đan nàng lập gia đình, gả cho công tử Huyện lệnh.

"Nàng đến đại sảnh gặp vị khách quý kia rồi."

"Đến đại sảnh?"

Thật không thể tưởng tượng nổi,  Bách Hợp không dễ gặp thế nhưng buông thả bản tính đi gặp một người, có thể thấy được người này thật sự là...... Thật vĩ đại.

"Người nào? Người tới là ai?" Nàng tò mò hỏi.

"Tiểu thư, ta còn tưởng rằng người sẽ không hỏi!" Tiểu Tước cười trộm, "Không phải là Long Đằng bảo Thiếu Bảo Chủ Đằng Minh sao?"

"Tên nghe rất quen...... Giống như  từng nghe qua nơi nào rồi?" Có thể thấy được đối phương thật không phải là rất quan trọng, cho nên nàng mới có thể đối với hắn không có gì ấn tượng.

"Người quên rồi sao? Chính là vị Đằng Minh Thần Xạ Thủ đó! Khiến tiểu thư không bắt được vạn lượng hoàng kim đó."

Oa! Sau khi biết được là ai, tim của nàng đập kịch liệt. Nguyên lai là kẻ thù mà! Qua việc Tiểu Tước nhắc nhở, nàng cũng mới nhớ Đằng Minh là ai.

"Hắn tới nơi này làm gì?" Lời nói của nàng tràn đầy địch ý.

"Tới thương lượng cùng lão gia chút chuyện tình."

Họ đều chỉ biết Đằng Minh đến, nhưng không biết rốt cuộc vì sao.

"A!" Đối với Đằng Minh nàng không cảm thấy hứng thú, nàng cảm giác hứng thú nhất chính là vạn lượng hoàng kim không tới tay."Các ngươi không nóng sao? Có muốn cùng ta  ngâm chân hay không?"

Tiểu Tước cúi đầu nhìn qua Nhan Thiểu Chân, lắc đầu một cái, "Không, tiểu thư tự làm là tốt. Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói, Đằng Thiếu Bảo Chủ tới  phủ của chúng ta là có mục đích!"

"Cái gì?"

"Cầu hôn!"

"Cầu hôn?" Nhớ tới hôm đó bóng dáng tuấn nhã lịch sự, nàng cười to ba tiếng, "Làm sao có thể, hắn còn chưa có thê tử sao?"

Đẹp trai như vậy, sớm nên có thê tử chứ! Người cổ đại không phải cũng thích cưới sớm hay sao?

"Tiểu thư, người lại quên sao?"

"Nói đi!" Nàng thừa nhận nàng quên, "Ta lại quên cái gì."

"Quên nhiều tháng trước người còn chưa có đụng vào đầu thì từng muốn lão gia đưa họa trục đến Long Đằng bảo cho Đằng Thiếu Bảo Chủ."

"Đưa họa trục đến Long Đằng bảo cho Đằng Minh? Ha ha ha......" chuyện này thật đáng cười nha! Thất nguyệt cũng qua, nàng muốn đưa họa trục để  tránh ma quỷ sao?

"Kết quả thế nào?"

"Họa trục bị trả trở về rồi."

Thật đáng thương, khi đó tiểu thư vẫn còn ở trong phủ hét thật to, nói Vi Hải Đường nàng có điểm nào không xứng với Đằng Minh? Thế nhưng hắn dám vứt bỏ họa trục của nàng.

Vi Hải Đường buồn bực mấy ngày. Sương phòng nàng  thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ném đồ vật, hạ nhân làm việc chỉ cần  không  thuận lòng của nàng liền sẽ bị đánh liên tiếp, thật là hù chết bọn họ.

"Trả về......"

Đúng vậy! Lấy khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của nàng để tránh ma quỷ có thể có chút khó khăn, Nhan Thiểu Chân đơn thuần nghĩ vậy.

Hai chân của nàng ở trên mặt nước đung đưa, văng lên không ít bọt nước."Hỏi một chút, khi đó vì sao ta muốn phụ thân ta đem họa trục  đưa cho Đằng Minh?"

"Chuyện  xảy ra là như vậy......" Dù sao tiểu thư đã quên toàn bộ, nàng vẫn nên đem tình hình thực tế nói lại, "Có một ngày tiểu thư cùng phu nhân lên núi lễ Phật, kết quả gặp phải kẻ xấu, là Đằng Thiếu Bảo Chủ ra tay cứu người."

"Chẳng lẽ......" Nhan Thiểu Chân đầu ùng ùng vang, " Ta đối với Đằng Minh nhất kiến chung tình, cho nên mới muốn phụ thân ta đem họa trục ta đưa cho hắn?"

Lấy thân báo đáp, thật là lợi hại mà...... Cổ nhân không hổ là cổ nhân!

"Đúng vậy."

"Ông trời, đầu thật là đau, đầu thật là đau......" Nàng cũng không tính toán "Gả" cho người cổ đại! Nàng suy nghĩ vẫn muốn trở về hiện đại tìm chồng."Dù sao cũng tốt, đối phương đã từ hôn không phải sao? Ha ha ha......

Cho nên, coi như hắn là tới cầu hôn, vậy  cũng không phải là ta. Mà là Bách Hợp đi!" Nghĩ đến điểm này, nàng không nhịn được khẽ cười mấy tiếng, trong miệng hừ mấy tiểu khúc mà Tiểu Tước không hiểu.

"Thứ hỏi Vi cô nương, đem chân ngâm ở trong nước  thoải mái sao?" Một giọng nam từ đỉnh đầu Vi Hải Đường truyền qua, Tiểu Tước cũng hít một hơi, vội vàng lui sang một bên.

"Thoải mái nha! Ngươi cũng muốn sao? Nước thật lạnh đó......"

Nàng ngửa đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười nồng hậu lịch sự đang nhìn nàng, làm nàng sợ tới mức nghiêng người, trọng tâm không vững rơi đến trong hồ.

"Phốc! Cứu mạng...... Cứu mạng......" Nàng biết bắn tên không có nghĩa là nàng biết bơi, vận động tế bào không tệ không có nghĩa nàng là cái chày gỗ.

Tay của nàng không ngừng vỗ mặt nước, "Tiểu Tước cứu ta......" Nàng uống vài hớp nước, cũng không biết có đem tiểu ngư nhi thuận tiện nuốt vào trong bụng hay không.

"Tiểu thư...... Tiểu thư......" Tiểu Tước đứng nguyên tại  chỗ đảo quanh, gấp đến độ sắp khóc rồi, "Tiểu thư, Nô tỳ không biết bơi! Làm thế nào đây? Nô tỳ đi gọi người cứu......"

"Chờ ngươi...... Tìm được người đến, ta liền...... Chết đuối......" Nhan Thiểu Chân ánh mắt cầu cứu quét về phía Đằng Minh đang mỉm cười đứng ở bờ ao. Hắn, người này  không có tâm phải không? Nhìn thấy nàng sắp chết đuối, mà vẫn không đến cứu nàng!

"Đằng Thiếu Bảo Chủ, có thể mau cứu tiểu thư của chúng ta được không? Ô ô......"

Tiểu Tước khóc xin.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi Vi cô nương cũng không có cầu tại hạ!" Hôm đó khiến Thẩm Cương hộ tống chủ tớ họ trở về thì hắn liền phái người đi thăm dò thân phận của nàng, chứng thật suy đoán của hắn không có lầm...... Ngày hôm nay đến Vi phủ, hắn tới xác định đối phương không phải thật sự là cô nương hơn tháng trước bị hắn trả họa trục về.

Long Đằng bảo bọn họ tài lực hùng hậu, hơn nữa hắn còn kế thừa dung mạo từ hắn mẫu thân, dáng dấp tuấn tú, luôn làm không ít cô nương động tâm, giống như Vi Hải Đường này, hắn vẫn luôn ngó cũng không thèm ngó một cái, ít nhất đã trả hơn trăm bức.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới lại trùng hợp đụng phải nàng, thậm chí đối với nàng nhớ mãi không quên......

"Ta sắp chết đuối rồi...... Cầu xin ngươi......"

Đáng chết! Chẳng qua là gọi hắn cứu nàng mà thôi, lại không có gọi hắn giúp nàng che giấu...... Được rồi! Hắn cũng không nên như vậy chứ.

Không được...... Không được...... Lỗ mũi nàng cũng ngấm nước rồi......

Nhan Thiểu Chân ho khan vài tiếng, đang cho là mình sắp sửa mất mạng thì một đạo bóng dáng ngân bạch gọn gàng mò đến nàng, ôm hông của nàng, đợi mũi chân của nàng đụng chạm lấy sân cỏ thì liền buông nàng ra.

Nàng ngồi bệt ở trên thảm cỏ, ho khan không ngừng.

"Cô nương có khỏe không"

"Không khỏe! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta rất tốt?"

Nàng hung ác trợn mắt nhìn Đằng Minh một cái, nhận định hắn chỉ là bộ dáng đẹp trai, xem ra không có bất kỳ lực sát thương nào, thật ra thì hắn không hề có hảo tâm, hơn nữa...... Tiểu Tước nói, họa trục cuả nàng bị hắn trả về.

Không sai, đó là việc không liên quan đến nàng, bị hắn trả họa trục chính là Vi Hải Đường......

Nhưng, nàng bây giờ thân phận chính là Vi Hải Đường! Thù mới cộng thêm hận cũ, tóm lại nàng giờ chỉ có hận khí đối với Đằng Minh.

Nàng toàn thân ướt đẫm, vốn búi tóc chải xinh đẹp cũng đã bị rối loạn, trâm vàng vòng vo cắm ở trên tóc, cả người nhếch nhác không  thôi.

"Tiểu thư, gió lên rồi, vào bên trong phòng trước  đổi xiêm y sạch sẽ cho tốt đã.

"Được...... Ha ha ha...... Hít hít!" Nàng xoa xoa cái mũi nhỏ, quả nhiên, thật sự hắt hơi một cái, quả có chút lạnh.

Nàng nhờ Tiểu Tước đỡ đứng lên, cũng không thèm nhìn tới Đằng Minh liền muốn xoay người đi, nhưng Đằng Minh thế nào mà chịu buông qua nàng.

"Cô nương, người tựa hồ quên mấtmột chuyện?" Thật là một cô nương đặc biệt, không giống những cô nương đương thời kia một dạng làm bộ, ngược lại rất thật.

"Chuyện gì!" Nhan Thiểu Chân không chút tức giận lên tiếng.

"Tại hạ nghĩ cô nương quên đa tạ ta rồi."

"A!" Nàng khoác áo ngoài Tiểu Hỉ đưa tới.

"Đằng Thiếu Bảo Chủ, ngươi chưa nghe nói qua làm việc tốt không cầu báo đáp hay sao?"

Nhàn nhạt cười, nghĩ đến người này thật đúng là không chỉ "Tiện" bình thường

Đấy! Hắn lần trước cứu Vi Hải Đường, người ta muốn lấy thân báo đáp hắn cũng không cần.

Hiện tại hắn chẳng qua là "thuận tay" cứu nàng mà thôi, lại vẫn muốn nàng cảm tạ,.

Nụ cười ở tròng mắt không ngừng khuếch tán, "Tại hạ chỉ là nghe qua một người nói, tri ân phải trả ân."

Hừ! Nhan Thiểu Chân dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, "Tiểu Tước, vậy phái ngươi đi."

Tiểu Tước có chút không rõ tình trạng lắm, "Tiểu thư, người phái nô tỳ đi làm cái gì?"

"Hướng Đằng Thiếu Bảo Chủ nói đa tạ! Nếu hắn một lòng nghĩ chúng ta muốn hướng hắn nói cảm tạ, vậy ta liền phái ngươi đi được rồi! Ngu ngốc!"

Nàng cắn răng nghiến lợi sau khi nói xong, tự mình đi qua hành lang uyển diên, trở lại sương phòng chính mình.

---- ---- ----

"Tiểu thư, tiểu thư......" Tiểu Hỉ xông vào bên trong phòng Nhan Thiểu Chân, hướng về phía nàng đang không ngừng nhảy mũi mà kêu.

"Thế nào? Tên ôn thần đó chưa đi à?" Nếu như có muối ở trong tay nàng, nàng tuyệt đối sẽ khắp nơi rắc muối, còn không ngừng la hét "Ác Linh lui ra".

Nàng "thê thảm" như vậy hoàn toàn không phải là do Đằng Minh làm ra sao?

Nếu hắn không  vô duyên vô cớ đứng ở sau lưng nàng, nàng cũng sẽ không bị sợ, sẽ không bị hù đến   rơi trong nước, sau đó uống vài hớp nước......

Tóm lại, đều là lỗi của hắn!

Hắn không nên xuất hiện tại Vi phủ!

"Ôn thần? Người nào......"

"Người đem ta làm cho thảm như vậy là ai? Không phải là...... Đằng Minh sao?"

Nàng giận hắn giận đến nghiến răng, thật muốn đem hắn cắt thành tám khúc nuốt vào bụng.

A đó! Thì ra tiểu thư là đang nói Đằng Minh! Xem ra Đằng Thiếu Bảo Chủ thật sự là đắc tội tiểu thư, "Lão gia mời tiểu thư vào phòng."

"Làm cái gì?" Nàng bĩu môi.

"Nói có chuyện quan trọng phải nói, ngay cả Tam tiểu thư cũng đi, nhất định là có liên quan chuyện Đằng Thiếu Bảo Chủ."

Nàng hiện tại không muốn nghe nhất chính là chuyện Đằng Minh, càng không muốn nhìn thấy hắn.

"Không đi, không đi." Nàng phất tay một cái, "Tiểu Hỉ, ngươi đến nói cho phụ thân ta biết là ta bị bệnh."

"Nhưng  tiểu thư rõ ràng rất khỏe đó mà! Không thấy bị bệnh."

Tiểu Hỉ đơn thuần nhìn trái, nhìn phải, Nhan Thiểu Chân thật sự rất tốt, vẫn mạnh khỏe!

"Ta —— giả bộ ——"

Cổ nhân cũng thẳng như vậy sao? Một chút cũng sẽ không thông sao?

Liền muốn giả bộ bệnh cũng còn phải trước hướng nha hoàn giải thích là nàng đang giả bộ bệnh, "Như vậy ngươi hiểu không? Hãy cùng phụ thân ta nói ta mới vừa rồi rơi xuống nước, toàn thân rét run không xuống giường được...... Như vậy ngươi hiểu chứ?"

"Không  xuống giường được?" Tiểu Hỉ nhíu chặt  chân mày lại, tiểu thư không phải là đứng ở trước mặt nàng sao? Làm sao lại không có biện pháp xuống giường......

"Giả bộ, giả bộ, nhanh đi." Ai, thật sự là một nha hoàn ngốc mà.

---- ---- ----

"Thiếu Bảo Chủ, mời uống trà." Vi Phúc nịnh bợ Đằng Minh, thân thể mập mâp cũng bởi vì cười mà run rẩy mấy cái.

"Cám ơn."

Đằng Minh nhìn thấy Vi Bách Hợp do nha hoàn đỡ đi vào đại sảnh.

Bách Hợp thẹn thùng nhìn Đằng Minh một cái, sau đó đi thẳng đến bên cạnh Vi Phúc ngồi xuống.

"Phụ thân."

Nàng mới nghe nha hoàn nói qua, có lẽ Đằng Minh lần này tới Vi phủ chính là tới cầu hôn, mặc dù nàng dáng dấp mỹ Lệ, nhưng so sánh cùng Nhị tỷ Hải Đường, có thể nói là vẫn có chút thua kém; chỉ là, trước đây Hải Đường còn bị Đằng Minh trả họa trục về,  đây thể hiện rõ  Đằng Minh đối với Hải Đường vô tình đi!

Kể từ đó,  nếu hắn thật sự tới đây cầu hôn...... Đối tượng cũng chỉ còn dư lại một mình nàng mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại xấu hổ nhìn Đằng Minh một cái. Hắn dáng dấp thật tuấn tú...... Hơn nữa nghe nói Long Đằng bảo phú khả địch quốc, nếu  nàng thật có thể gả cho Đằng Minh, sau này sẽ ăn toàn là sơn trân hải vị, mặc toàn tơ lụa thượng đẳng.

"Bách Hợp, con đã đến rồi! Ha ha......" Vi Phúc đắc ý cười mấy tiếng, ba nữ nhi của hắn đều là đại mỹ nhân nổi danh Thành Nam.

"Đằng Thiếu Bảo Chủ, cho ta giới thiệu một chút, đây là Bách Hợp tam nữ của ta."

Lòng của Đằng Minh căn bản không ở trên người Bách Hợp, hắn lễ phép gật đầu, "Nghe danh Bách Hợp cô nương dáng dấp xinh đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền."

Tầm mắt của hắn nhìn thẳng đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hải Đường, đang định mở miệng hỏi thăm,đúng lúc nhìn thấy nha hoàn thân cận nàng.

"Tiểu Hỉ, làm sao ngươi vội vàng như vậy?" Vi Phúc hơi giận, "Hải Đường đâu? Không phải bảo ngươi đi mời tiểu thư ra ngoài hay sao?"

Tiểu Hỉ nuốt nước miếng một cái, vô cùng sợ sệt cúi đầu, "Tiểu thư, tiểu thư mới vừa rồi không cẩn thận rớt xuống hồ, có chút dính gió rét, không  thể xuống giường......"

Dính gió rét? Đằng Minh nhíu mày, có chút bận tâm, nhưng  vừa rồi nhìn bộ dáng của nàng cũng mạnh khỏe, thế nào nhanh vậy liền dính phong hàn?

"Hải Đường làm sao lại rớt xuống hồ?" Vi Phúc hỏi.

"Này...... Này......" Tiểu Hỉ lắp bắp, cặp mắt liếc trộm Đằng Minh.

"Gọi đại phu chưa?"

"Còn, còn chưa có......" Nàng sợ hãi đáp lời.

"Vậy còn không nhanh đi mời đại phu, còn ngẩn người tại đó làm cái gì, thật sự là tức chết ta rồi!" Vi Phúc vỗ bàn tức giận.

"Chậm đã." Đằng Minh ra tiếng, "Tại hạ hiểu sơ y thuật, không bằng để tại hạ đi xem Hải Đường cô nương một chút!"

"Này......" Vi Phúc có chút chần chờ, nhưng  Hải Đường đã bệnh đến không xuống giường được, hắn vẫn là gật đầu.

"Tiểu Hỉ, còn không mau dẫn đường!"

Hốc mắt Tiểu Hỉ cũng mau nặn ra nước mắt rồi, tiểu thư cũng là bởi vì không muốn gặp lại Đằng Minh mới nói bệnh mình không rời giường được, nhưng bây giờ...... Nàng lại đưa Đằng Minh tới, có lẽ tiểu thư sẽ giận đến chỉ trích nàng hành sự ngu ngốc, sau đó mài đao...... Làm thịt nàng!
Bình Luận (0)
Comment