Diệp Tử Khiêm tự
dưng chỉ muốn phá lên cười cho bõ nỗi ê chề. Nhưng Tô Mạc đã không thèm
để tâm đến cậu nữa rồi, cô chỉ chăm chú vào Bạch Hạ, ánh mắt rực lên
niềm quyết tâm:
- Bạch Hạ, tôi cầu xin cậu lần cuối, có thể nói cho tôi biết được không?
Bạch Hạ kiên quyết mím chặt môi, thà chết cũng không mở miệng. Tô Mạc thấy
vậy bèn phì cười và đáp lại sự im lặng đó bằng giọng nói vừa bình thản,
vừa tự tin, pha chút ranh mãnh:
- Cậu không chịu nói thì thôi, dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra được anh ấy. – Dứt lời, cô quay lưng rảo bước.
Đột nhiên Bạch Hạ lên tiếng:
- Lão ấy không chịu về nhà họ Bạch ở mà tự đi kiếm khách sạn rồi. Khách sạn Hoa Thịnh, đường Thái Bình.
- Cảm ơn! – Tô Mạc lạnh lùng đáp rồi lại đi tiếp như thể sẽ không bao giờ dừng lại và cũng chẳng thèm luyến tiếc những con người đang bị bỏ lại
sau lưng.
Bạch Hạ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tô Mạc, đột nhiên
nó thán phục sự vô tình của cô. Sau lưng cô là Diệp Tử Khiêm, con sư tử
kiêu hùng cô quen từ nhỏ đang cắn chặt môi, toàn thân run rẩy vì vết
thương quá nặng. Bờ môi mỏng bị những chiếc răng vô tình cứa vào đến
suyt bật máu. Bỗng dưng con bé thấy thật sung sướng, thật hả hê:
- Diệp Tử Khiêm, cậu thật đáng thương!
Câu nói ấy chẳng đủ để khiến người con trai cao ngạo mảy may phản ứng, cậu cứng đờ người ngóng theo lối đi đang hút xa, ngày càng xa bóng dáng
người con gái nọ, trông cậu giống một bức tượng đã chịu gió bụi thời
gian từ lâu lắm.
Lặng lẽ nhìn cậu, Bạch Hạ không thể tiếp tục
kháng cự lại cảm giác đau nhói trong lòng, con bé quyết định rời khỏi
nơi đây, bỏ lại người con trai kiêu ngạo vẫn đau đáu về phương trời nào
với hy vọng mong manh là bóng hình ấy sẽ đột ngột quay trở lại.
Nhưng dù cô không quay về bên cạnh cậu nữa cũng chẳng sao. Cậu chỉ muốn nhìn
thấy cô, chỉ cần cô ở gần vừa đủ để hễ cậu vươn tay ra là có thể chạm
thấy chứ đừng đi đâu nữa cả. Chỉ cần thế thôi.
Tô Mạc vừa đi ra
khỏi cổng trường liền gọi ngay tắc xi đi thẳng tới đường Thái Bình. Con
phố lạ lẫm quá đỗi, Tô Mạc chẳng khác gì một kẻ mù lòa đang quờ quạng mò mẫm đi tìm khách sạn có tên Hoa Thịnh mà Bạch Hạ bảo.
May thay,
trời không phụ công sức của cô, đó cũng là một khách sạn trang hoàng với biển hiệu rực rỡ nổi bật. Nhìn bên ngoài thôi cô cũng tự biết đây là
nơi mà kẻ như cô không thể đặt chân vào nổi, Tô Mạc rụt rè ôm chặt chiếc cặp sách để chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi mới dám tiến vào cung điện
nguy nga lộng lẫy đó.
Sự xuất hiện của cô thu hút vô số ánh mắt
tò mò quay sang soi mói. Có lẽ tại bộ đồng phục, học sinh nào mà lại
vãng lai ở những chỗ này chứ. Tô Mạc cố gắng né tránh những ánh mắt hiếu kỳ, ngẩng cao mặt và mạnh dạn đi thẳng vào đôi mắt cô nhân viên xinh
đẹp, chỉ dám rụt rè hỏi:
- Cho em hỏi, anh Ôn Tư Niên đang ở phòng nào ạ?
Cô lễ tân có gương mặt rạng rỡ như hoa sững người trong giây lát rồi lịch sự đáp lại bằng kiểu cười rất chuyên nghiệp:
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.
- Em là bạn anh ấy – Tô Mạc hơi cuống, nhưng đụng phải ánh mắt să soi của chị lễ tân, cô liền tự trấn tĩnh lại và nói tiếp – Em là em gái anh ấy.
Vô ích, lễ tân lắc đầu, nụ cười “công nghiệp” vẫn không có gì thay đổi, chị ta đáp lại với cô bằng giọng lịch sự và bàng quan:
- Xin thông cảm, đây là quy định của khách sạn.
- Ồ, vâng… - Mạc hiểu mình không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào của Ôn Tư Niên ở chị ta. Cô hơi thất vọng nhưng vẫn nhanh miệng đáp lại kiên
định – Em sẽ ở đây chờ.
“Người đẹp búp bê” đã quyết định kệ xác
cô từ nãy và không quên đáp lại bằng một nụ cười vừa khách sáo vừa giả
tạo cho đúng “quy định khách sạn” mà ai cũng thừa hiểu là đang đuổi
khách.
Tô Mạc chẳng phải là người thiếu tinh tế trong việc đọc
ánh mắt người khác, cô thừa thông minh để nhận ra vẻ khó chịu của chị lễ tân từ nãy, đành im tiếng lủi thủi bước đi. Không muốn trở thành người
ngoài hành tinh trong ánh mắt hiếu kỳ của những con người chốn xa hoa
kia nữa, cô bước ra khỏi khách sạn và ngồi sụp xuống trong một xó gần
đó. Giờ đây cô chỉ là một con bé tội nghiệp cun cút vò lấy chiếc cặp
sách trong lòng.
Nhìn vào tấm cửa kính đối diện, cô thấy bộ dạng của mình trông thật đáng cười. Đã thế cô cười xòa lên thành tiếng, hai
tay khư khư chiếc cặp sách như đứa trẻ con đợi mẹ đón, miệng không ngớt
lẩm bẩm: “Ôn Tư Niên, em sẽ đợi anh.”
Cô đã đợi anh bao nhiêu năm rồi cơ mà, vài phút này đâu có thấm tháp gì.
“Thế nên anh nhất định phải xuất hiện đấy nhé! Lần này sẽ tới lượt em nói rằng… Anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em!”
Ôn Tư Niên cáo biệt người khách, mở cửa bước xuống xe và bắt gặp ngay cảnh tượng cô gái ngồi thu lu trong xó: chiếc cặp sách nằm gọn trong tay,
toàn thân co ro chẳng khác nào con mèo hoang. Anh thấy, và đau lắm.
Trí óc anh tự hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây, nhưng đôi chân anh đã vô
thức bước về phía cô từ lúc nào. Anh vuốt nhè nhẹ lên đầu cô hệt như hồi còn nhỏ. Bàn tay anh luồn vào những lọn tóc dài mượt của cô bé hàng
xóm, lần nào cũng vậy, cô sẽ phát cáu vì đang yên đang lành mái tóc của
mình bỗng bị bới lên rối tung.
Anh hơi hoảng hốt, có thứ gì đó đè lên là anh tức ngực quá. Cô gái bỗng dưng lên tiếng. Ôi, đúng là thứ âm thanh trong trẻo, ấm áp anh đã nghe thấy trong mơ nhiều lần lắm:
- A, anh Tư Niên! Anh về rồi!
- Ừ! – Lúc ấy Tư Niên mới định thần lại và bất giác nhoẻn cười. Anh vội hỏi bừa để che giấu vẻ thất thần của mình:
- Sao em lại ở đây?
- Em đến tìm anh.
- Trốn học à? – Ôn Tư Niên nhíu mày ra chiều nghiêm nghị nhưng khuôn mặt ấy chẳng thể nào dọa dẫm được Tô Mạc.
Cô mím môi cười, vẫn cái vẻ đáo để quen thuộc trong mắt anh:
- Cái con người suốt ngày trốn học không đủ tư cách nói thế với em đâu nhá!
- E hèm! – Ôn Tư Niên hơi ngại ngùng khi gặp phải ánh mắt hấp háy bông
lơn của Tô Mạc, anh đành đáp trả cô bằng bộ dạng siêu nghiêm túc – Thì
ít ra người ta cũng phải “có trình” mới nói được chứ. Có giỏi thì cô với anh cùng thi đại học xem ai đỗ thủ khoa thành phố nào.
Tô Mạc tắc tị không biết trả lời thế nào, thấy bộ mặt dương dương tự đắc của Ôn Tư Niên, cô bắt đầu giở vò cùn:
- Thôi, em chẳng dị hợm như anh đâu!
- Cô khen thì anh đành nhận vậy. – Gương mặt Ôn Tư Niên ánh lên vẻ đắc ý, đôi mắt anh tú sáng rực lên như mắt thiên thần.
Tô Mạc cũng không chịu lép vế liền phản công:
- Thủ khoa đã là cái gì! Em vừa đại giải nhì Olympic Toán đấy
nhá!
- Xời, giải đấy anh ăn cả trăm lần rồi! – Ôn Tư Niên lườm nguýt cũng ra vẻ không nhượng bộ.
Được thể, Tô Mạc lại chuẩn bị khích tiếp cuộc khẩu chiến nảy lửa quen thuộc, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ôn Tư Niên đã cướp lời:
- Anh biết
rồi, còn cái cuộc thi nói tiếng Anh, rồi là giải hùng biện hay thi thí
nghiệm vật lý gì gì đó nữa chứ gì? Xời! Lìu tìu cả! Anh Tư Niên của cô
ăn giải hàng trăm lần, ngán đến tận cổ rồi! – Ôn Tư Niên vênh vang đáp.
Bầu không khí đang hào hứng, khuôn mặt Tô Mạc bỗng dưng cứ tái nhợt dần
cho đến khi trắng bệch như tờ giấy.