Câu nói giăng lên đầu
mọi người một bầu không khí thật ngột ngạt. Tô Mạc không khó để nhận ra
vẻ mặt của Tử Khiêm ban nãy còn tươi cười niềm nở với cô giờ đã trở nên
thật đáng sợ. Ánh mắt sắc lém đầy hận thù của Bạch Y Y cứ xỉa xói vào Tô Mạc.
Ôn Tư Niên không dám nhìn cô. Anh cảm giác mình vừa làm sai điều gì, trông anh mệt mỏi, hổ thẹn và buồn đau khiến ai cũng đau nhói
theo.
Tô Mạc không rõ từ khi nào anh Tư Niên của cô lại ít cười
như thế. Từ khi nào khuôn mặt tuấn tú của anh giăng đầy những mệt mỏi và bi thương như thế. Từ khi nào một con người vạn năng như anh lại chỉ
biết câm nín khi đối diện với cô như thế.
Cô không hiểu!
Tất cả những thay đổi con người anh, đều là tại cô cả!
Cô là đầu mối gây họa cho mọi thứ trên đời. Cô và mẹ đẻ của mình đã nợ người ta quá nhiều thứ.
Thôi, kết thúc mọi thứ ở đây đi! Bởi lẽ, Ôn Tư Niên sinh ra là để vĩ đại, để
ôn hòa, để cười tươi sảng khoái dưới ánh nắng chan hòa mới phải.
Tô Mạc đang vẩn vơ suy nghĩ thì Diệp Tử Khiêm quát lên đầy cảm xúc:
- Này, Bạch Y Y, chị đừng có ăn nói lung tung có được không?
- Sao? Tôi nói không phải ư? – Bạch Y Y trợn mắt lườm, khiến Diệp Tử Khiêm không biết đường nào mà cãi.
Bố mẹ cậu càng lúc trông càng đáng sợ, nụ cười khẩy lạnh như băng đầy căm
hận trên khóe môi Y Y vẫn cứ ám ảnh Tô Mạc mái không thôi.
Cuối cùng, Tô Mạc là người đầu tiên lên tiếng. Khuôn mặt cô tái nhợt, hướng về phía bố mẹ Tử Khiêm và nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Thưa hai bác, nếu không có việc gì nữa thì cháu xin phép về trước. Cảm ơn vì hôm nay gia đình đã khoản đãi.
- không có gì đâu, cháu khách sáo quá. - Bà Lâm cười gượng gạo.
Diệp Tử Khiêm lên tiếng:
- Bố , mẹ, con tiễn Tô Mạc về đây.
Tô mạc thấy nẻ mặt bác trai sầm lại trong phút chốc, tuy rất nhanh nhưng cô thấy rõ ràng. Bà Lâm vẫn gật đầu đồng ý và hiền từ:
- Ừ, con đi đi. Con nhớ về sớm đấy.
Diệp Tử Khiêm không đáp. Cậu nắm lấy tay Tô Mạc và kéo đi một mạch.
Tô Mạc lững thững đi theo sau, đến khi định thần lại thì hai người đã cách nhà hàng một khoảng khá xa rồi. Bố mẹ cậu cũng đã về nhà. Giờ này chỉ
còn mình cậu vẫn ở bên cô.
- Bố mẹ bảo tớ đưa cậu về. – Cậu lầm bầm trong miệng, ngữ điệu lên xuống khiến Tô Mạc cho rằng hẳn cậu đang rất giận.
Cô ngập ngừng và đáp:
- Thôi, tớ đi xe buýt về cũng được. Cậu về sớm đi.
-…
- Tạm biệt cậu. – Thấy cậu mãi không đáp, cô đành đơn phương chào từ
biệt. Đầu óc cô đã quá mệt mỏi, cô lê bước bỏ đi nhưng bất chợt bàn tay
bị níu lại.
- Cậu giận đấy à?
- Sao cơ?
- Hay là đau lòng?
- Diệp Tử Khiêm…
- Tô Mạc, cậu đang đau lòng vì những lời Bạch Y Y nói đúng không?
-…
- Hay cậu giận vì bố mẹ tớ chê cậu?
-…
-Sao không đáp? Tớ nói đúng rồi chứ gì?
Diệp Tử Khiêm hổi dồn dạp khiến Tô Mạc cuối cùng cũng phải tuôn ra mọi thứ. Cô trợn mắt nhìn cậu quát lên:
- Đúng thế đấy! Tớ buồn vì bố mẹ cậu chê tớ đấy! Tớ nói vậy cậu hài lòng chưa? – Cô gào lên điên loạn.
Thấy thế, Tử Khiêm bỗng phì cười. Cậu bám lấy hai vai cô và kéo cô vào lòng dỗ dành:
- Đồ ngốc, thế có phải nhẹ nhõm hơn không.
Tô Mạc không phản ứng gì, cô cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cậu đang lan sang
người mình, đống dây thần kinh đang căng thẳng trong đầu cô cũng được
dịp thả lỏng. Bên tai cô la fnhwngx lời an ủi thì thầm:
- Tớ biết cậu rất oan ức, thế nên không sao đâu, cứ khóc đi. Tớ ở đây mà!
- Tớ… Tớ không càn cậu ở đây!
- Nhưng tớ cần! – Diệp Tử Khiêm vẫn khăng khăng và ôm chặt cô hơn nữa.
Cậu trìu mến nói với cô. – Tô Mạc à, cho dù thế nào tớ vẫn sẽ ở đây.
Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, lúc nào tớ cũng sẽ ở bên cậu.
Lời thề bất chợt của Diệp Tử Khiêm khiến cô bàng hoàng.
- Tai sao cậu lại tốt với tớ như vậy?
- Vì sao á? – Tử Khiêm hơi khựng lại, câu suy nghĩ một hồi rồi cười. –
Thì chắc tại, tớ dở hơi. Ai bảo cứ theo đuổi cái đứa như cậu mãi làm gì. Cứ với mãi không được, ngã oạch mấy cái liền, rồi lại cứng đầu với
tiếp. Nhưng cho dù dở hơi thế nào, tớ cũng can tâm tình nguyện mà. Thế
nên đừng coi đó là món nợ, tớ không cần cậu trả đâu.
Nói rồi cậu
khẽ cười. Không hiểu sao, Tô Mạc chỉ muốn òa lên khóc. Có phải dọa này
tuyến nước mắt của cô phát triển hơn không mà lúc nào nó cũng chỉ chực
được hoạt động, mà phần lớn chỉ vì những lời nói của người con trai này.
Từ khi nào cậu đã âm thầm chạm vào được nơi sâu nhất trong trái tim cô và
mọc dễ ở đó? Từ khi nào hình bóng người con trai cô cứ ngỡ suốt đời
không thể nào quên nay đã dần đàn nhạt phai, chỉ còn một biểu tượng có
cũng được, không cũng chẳng sao?
Mình người ngự trị tim tôi
Hóa ra cũng chỉ tưởng lầm thế thôi.
Chợt nhận ra Ôn Tư Niên không phải là tượng đài không thể phá vỡ trong lòng, Tô Mạc chợt bật cười. Nhìn nhưng đường nét quen thuộc trên khuôn mặt
tuấn tú của Diệp Tử Khiêm, cuối cùng cô cũng chịu buông tay dàn hòa với
vận mệnh bướng bỉnh.
Nếu đôi ta không đi tiếp cùng nhau.
Em sẽ chọn người khác để bước tiếp
Chẳng phải vì anh đã không đủ tốt,
Hay là do em chẳng đủ yêu anh.
Chỉ đơn giản duyên ta quá mong manh,
Số phận không cho cnh là “người đó”
Thôi thì chia tay!
Nghĩ đến đây, ruột gan cô đau như bị ai xé, nụ cười trên môi mỗi lúc một rưng rưng để rồi khẽ
bật ra thành tiếng. Diệp Tử Khiêm giật mình và nhìn cô đầy thắc mắc, lo
lắng:
- Này, cậu làm sao thế?
- Không sao. – Cô mỉm cười
lắc đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của cậu. Nụ cười của cô
vừa hiền dịu vừa tinh nghịch, Diệp Tử Khiêm chưa bao giờ nhìn thấy nụ
cười nào đẹp như thế.
- Diệp Tử Khiêm, cậu rất thích tớ phải không? – Giọng điệu cô thản nhiên đến nỗi khiến cậu sửng sốt vô cùng.
Cậu gãi đầu gãi tai đáp:
- Đúng thì sao? Người ta hot thế này, thích cậu chả lại vui quá?
- Đúng thế, tớ nên vui mới đúng! – Tô Mạc gật đầu và thấy buồn cười khi khuôn mặt Tử Khiêm bắt đầu đỏ ửng.
Tử Khiêm thấy hơi bí bách, đột nhiên cậu thấy ngượng ngịu rồi lí nhí hỏi:
- Này, cậu có uống nhầm thuốc không vậy?
- Không hề. – Tô Mạc cười toe toét và áp sát lại gần. Tử Khiêm bất ngờ đến túa mồ hôi.
Hơi thở nhẹ nhàng, đáng yêu của cô gái khẽ phả lên da mặt cậu nghe thật
thích thú. Giọng nói mà cậu say đắm bỗng dưng nhích gần lại hơn bao giờ
hết:
- Tớ đang nghĩ… Diệp Tử Khiêm tốt như thế, may lắm mới đi thích tớ, hay là chúng mình hẹn hò đi.
- Hả?
- Hả cái gì mà hả? – Tô Mạc vờ nhăn nhó và nhìn vào đôi mắt đã hoàn toàn
trở nên ngây dại của cậu mà không nhịn được cười. – Thái độ kiểu này là
không được vui lắm thì phải. Thế thì… thôi vậy…
- Ơ! – Diệp Tử Khiêm vẫn còn chưa bắt kịp với sự thật. Mãi tới khi Tô Mạc cười và vẫy tay chào tạm biệt, cậu mới hoàn hồn.
Nghĩ đến giây phút bẽ mặt của mình ban nãy, cậu tỏ ra tức tối bèn lao như
một mũi tên đến ngay trước mặt cô, không cho cô cơ hội chạy thoát và hằm hằm:
- Tô Mạc! Dám đùa với tớ à!
Da mặt Tô Mạc vốn
dày nhưng nghe xong câu này cũng ngượng chín mặt, chỉ muốn đào cái lỗ
chui xuống cho khuất. Cô vội lên tiếng thanh minh cho mình:
- Đưng có nói bừa nhé! Ai đùa hả!
- Lại còn chối! Lần trước lúc trong nhà vệ sinh… - Nhắc lại chuyện cũ, chàng trai ngập ngừng nên âm lượng cứ nhỏ dần.
Tô Mạc chỉ muốn ngửa cổ lên trời gào tướng mình bị oan. Nhìn điệu bộ ngớ ngẩn của Tử Khiêm, cô bực đến ohats khóc.
- Lần đấy cũng không!
- Xì, ai thèm tin! – Tử Khiêm khẽ lườm. – Mà này, nhận đi! Bao năm nay cậu vẫn yêu thầm tớ đúng không?
“ Trời đất có mắt làm chứng nhé, còn lâu!”, Tô Mạc hậm hực trong bụng.
Chợt một giọng nói lanh lảnh cất lên đằng sau, kèm theo là một tiếng
cười nhạt:
- Tư Niên, em đã bảo anh rồi, em Tô Mạc dù có rời xa anh thì cũng không thiếu người khác lấp vào đâu.
Hai người hướng về phía có tiếng nói, hóa ra Bạch Y Y và Ôn Tư Niên đang
đứng ở đó từ lúc nào. Bạch Y Y vẫn xuất hiện với vẻ kênh kiệu, vênh váo
thường ngày. Ôn Tư Niên đứng trân trân cạnh người cô ta như người mất
hồn, trên mặt vẫn đeo khư khư chiếc mặt nạ điềm tĩnh.
Tô Mạc bất
giác lùi lại một bước nhưng bàn tay cô đã nằm gọn trong tay Tử Khiêm,
cậu sớm hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Bàn tay Diệp Tử Khiêm ấm ơi là ấm, nó như gửi đi một thông điệp duy nhất: “ Có tớ ở đây rồi, cậu không đơn
độc đâu. Đừng sợ, không phải sợ gì hết!”
Cậu đem lại một phần
dũng khí của mình trai cho cô. Dường như cô cũng không sợ hãi gì nữa. Cô không né tránh nỗi bất an, nhu nhược làm tổ trong mình bấy lâu nữa, cô
kiên cường nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Tư Niên và thấy anh cũng đang nhìn
cô chăm chú.
Cảm giác quen thuộc ấy lại sống dậy, anh vẫn là một
Tư Niên vĩ đại của những hơi thở ấm áp, nhưng giờ đây đã có điều gì đó
thay đổi.
Bạch Y Y vẫn ngoa ngoắt kiếm chuyện bằng giọng chói tai nhưng không tài nào khiến Tô Mạc lung lay:
- Không ngờ đấy, vèo một cái đã thắm thiết ngay được với cậu chủ nhà họ
Diệp rồi. Chỉ khổ cho đứa em dại dột đang đi học bên Anh của tôi, từ bé
nó đã thích Tử Khiêm.
Tử Khiêm trợn mắt kinh ngạc, cậu chưa bao
giờ nghĩ Bạch Hạ lại thích mình. Không ngờ Tô Mạc đứng bên lại phì cười, cô thản nhiên nhìn Bạch Y Y, câu trả lời cũng điềm tĩnh như dòng nước
hiền hòa:
- Kể cũng tiếc thật. Nhưng trên đời cái gì không phải
của mình thì sẽ mãi mãi không thể về với mình. Cho dù tôi rút lui thì
Diệp Tử Khiêm cũng chẳng bao giờ thích Bạch Hạ đâu. – Nói đến đó, cô
hếch mặt nhìn sang Tử Khiêm và cười tươi như hoa. – Tớ nói có đúng
không?
Diệp Tử Khiêm gật đầu lia lịa, đúng là cậu sẽ không bao giờ thích nổi đứa con gái chua ngoa đó. Bạch Y Y ra vẻ cáu kỉnh:
- Chị công nhận cô em giống mẹ, lúc nào cũng thích giành những thứ thuộc về người khác!
- Vậy còn phải xem thứ đó có thực sự thuộc về người khác không đã. Nếu
đúng là của người khác thì giành mấy cũng không được. – Tô Mạc tủm tỉm
cười và đáp tròn vành rõ chữ. Cô chẳng cần phải nói to cũng đủ khiến
người nghe phải thót tim nể sợ. Diệp Tử Khiêm chết mê chết mệt giây phút cứng cỏi này của cô.
Ôn Tư Niên vẫn đứng đó bất động như một pho tượng nãy giờ, chợt lững thững tiến từng bước về phía Tô Mạc khiến ai
nấy đều giật mình.
Gương mặt anh trông rất hiền hòa làm sao,
nhưng giờ đây đôi mắt anh đã quá trống rỗng. Tô Mạc muốn làm gì đó nhưng toàn thân cô như tê cứng, chỉ còn bàn tay được Tử Khiêm nắm chặt vẫn
còn cảm giác. Hơi ấm ấy khiến cô dám đối diện với người con trai đã cắm
rễ trong lòng cô bao năm nay. Hai người nhìn nhau rất lâu.
Ôn Tư
Niên bỗng dưng cười hiền, hai khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười
dịu dàng, tròn trịa chưa từng thấy. Anh vẫn là cậu bé hàng xóm năm xưa
cô từng thề sẽ lấy làm chồng.
- Mạc, bây giờ em có hạnh phúc không?