Có Phải Anh Yêu Em

Chương 45

- Tử Khiêm, em nói gì thế? – Bạch Y Y vẫn điềm đạm đáp và nói – Nếu mẹ Tô Mạc không ra tay làm hại Tư Niên trước thì chị truy cứu làm gì? Đừng nói như kiểu nhà chị đang chèn ép người khác thế. Em nên nhớ rõ, nhà chị mới là nạn nhân.

- Vâng, tôi hiểu. Thế nên chị có thể nhẹ tay một chút được không? Mẹ Tô Mạc không hề cố ý. Hãy nể tình hai mẹ con họ phải đơn côi sống dựa vào nhau mà tha họ đi.

- Em nói buồn cười thật. Bọn họ làm sai là việc của bọn họ, đâu đến lượt em cầu xin? Cô ta không có mồm à mà phải nhờ em nhận tội thay? – Tô Mạc lập tức hiểu ngay những lời cạnh khóe ấy.

- Chị Y Y, trước đây em trẻ con không biết điều nên cư xử với chị không phải. Mong chị là người lớn rộng lòng đừng chấp em làm gì.

Bạch Y Y liếc nhìn Tô Mạc rồi thản nhiên thưởng trà như thể không nghe, không trông thấy gì hết. Tô Mạc nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

- Coi như em cầu xin chị, hãy tha cho em.

- Nói như kiểu tôi chèn ép cô thật ấy! – Bạch Y Y nhếch mép và quay sang nhìn Tô Mạc – Nhưng mà cô bé ạ, không phải là chị không muốn tha cho em. Nhưng nhà họ Ôn sẽ truy cứu đến cùng, chị biết làm sao bây giờ?

Thái độ bất hợp tác của Bạch Y Y cuối cùng cũng khiến Tử Khiêm phát cáu. Cậu đứng phắt dậy và lườm thẳng vào Bạch Y Y:

- Bạch Y Y! Đừng có làm trò nữa! Đâu ra cái chuyện nhà họ Ôn không bỏ qua? Chỉ có chị gặm mãi không chịu nhả thôi!

- Tử Khiêm, em nói thế oan cho chị. – Trước lời nói xấc xược của Tử Khiêm, Y Y vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc – Việc này nhà họ Ôn nói là làm, chị chả có tư cách gì nói chen vào.

- Đồ thối tha! – Tử Khiêm càng chửi càng nặng hơn, gạt phăng mọi lễ nghi trên dưới, cậu gằn giọng – Ôn Tư Niên không có ở đây, nhà họ Ôn làm gì còn ai nữa mà truy với chả cứu?

- Thế em nghĩ bác gái chết rồi chắc? Con trai yêu quý của người ta tự dưng bị đâm một nhát, không giận mới là lạ!

- …

- Mà này, hung thủ đâm con trai bác cũng chính là kẻ cướp chồng năm xưa, khiến cho gia đình người thì chết, kẻ thì bị thương. Em bảo người ta bỏ qua thế nào được?

Diệp Tử Khiêm cứng lưỡi trước lời kể lể của Y Y. Đột nhiên cô ta khì cười và tới sát gần Tô Mạc:

- Nhưng bác gái có giận đến đâu thì cũng chẳng đôi co với một kẻ điên! Ai bảo đầu óc bà ta có vấn đề? Dù có vấn đề thì tội giết người cũng là phạm pháp hết. Cô em xem, cô có ô dù to thế này cơ mà. Yên tâm đi, Tô Mạc. Nhà họ Ôn có giận mấy thì cũng phải giữ thể diện, ai lại đôi co với kẻ thần kinh. Nhưng mà phải nhốt bà ta vào viện đấy, cứ để lang thang giữa đường giữa chợ thế này nguy hiểm lắm.

Y Y vẫn nói một cách nhẹ nhàng. Khuôn mặt Tô Mạc đã bắt đầu thấy râm ran và dần tái nhợt đi như tờ giấy:

- Mẹ tôi không làm hại ai cả!

- Trời đất, nói thế này ai mà tin chứ. Giấy kiểm tra sức khỏe của Tư Niên vẫn đang ở nhà chị đây này. Trên đó ghi rõ rành rành là bị thương bởi dao. Mẹ em mà vô hại thì tại sao lại lấy dao đâm người ta?

- Vì… đó chỉ là sự cố mà thôi.

- Thật sao? – Bạch Y Y nhếch mép – Nếu sự cố thêm vài lần chắc có án mạng rồi đấy nhỉ.

- Tôi cầu xin chị, đừng đưa mẹ tôi đến đó. – Cuối cùng Tô Mạc cũng mếu máo, thất thanh. Lần đầu tiên cô phải quỳ lạy trước người con gái độc địa kia một cách đớn hèn với hy vọng người cô yêu thương nhất đừng bị đưa vào chốn điên loạn.

Bạch Y Y cười khinh khỉnh, không trả lời cũng chẳng khước từ khiến Tô Mạc nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng, cô vội nắm lấy tia sống cuối cùng này:

- Chị Y Y, trước đây em không ra gì, chị đừng chấp em. Em biết em sai rồi. Chị cứu mẹ em với, em xin chị mà… - Tiếng nói của cô bắt đầu vỡ òa thành tiếng khóc.

Người con gái đang được vái lạy kia vẫn tỏ vẻ thảnh thơi như không.

Tô Mạc gần như sắp sụp xuống. Để cứu mẹ, việc gì cô cũng có thể làm. Hai đầu gối cô đang nhũn dần ra, đột nhiên có một bàn tay xốc cô dậy, nhặt cho cô chút tự tôn còn sót lại. Diệp Tử Khiêm đẩy cô gái yếu đuối đã rã rời vì đau khổ về phái sau lưng để che chở. Cậu lạnh lùng nhìn người con gái kiêu ngạo trước mặt:

- Chị vốn không mướn giúp chúng tôi chứ gì?

Bạch Y Y không đáp, đôi mắt quyến rũ của cô ta vẫn soi chăm chăm vào cả hai, hàng lông mi dựng lên như cánh bướm. Diệp Tử Khiêm đã hiểu, cậu cười nhạt và quay lại nói với Tô Mạc:

- Đi, không cần cầu xin chị ta nữa!

Tô Mạc vẫn còn ngần ngừ, thấy thế Bạch Y Y phá lên cười khoái trá. Chị ta nâng ly trà gạo đen lên rất kiểu cách và nói với giọng của một kẻ đứng trên cao ban ơn xuống cho chúng sinh:

- Tử Khiêm, em dùng quan hệ nhà họ Diệp để giúp Tô Mạc đi lót tay thiên hạ, chắc chưa nói gì với chú Diệp đúng không?

Chỉ một câu này thôi cũng đủ để toàn thân cậu hóa đá. Cậu kinh hãi ngoái đầu lại vừa lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Chưa kịp phản ứng gì thì cánh cửa phòng đã bị đẩy sầm sang một bên. Khuôn mặt đằng đằng sát khí của ông Diệp và bà Lâm xuất hiện ngay sau đó.
Bình Luận (0)
Comment