Mãi về sau tôi mới chợt hiểu, tuổi thanh xuân ai ai cũng thế thôi, đều kết thúc sau bức màn ủ dột, để rồi cùng hòa kết vào hư không.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tử Khiêm bỏ mạng vì mất máu quá nhiều. Chiếc xe cấp cứu đã đến nơi quá muộn. Tô Mạc vẫn khăng khăng đòi đưa cậu đến bệnh viên để cứu sống bằng được. Đến khi nhận được tấm giấy báo tử mỏng manh, cô mới bàng hoàng ngã sụp xuống đất.
Hai vợ chồng họ Diệp nghe tin liền vội vã chạy tới nhưng không kịp nhìn
mặt đứa con yêu dấu lần cuối. Tới nơi, họ chỉ thấy Tô Mạc đang ngồi sụp
dưới đấy với tấm giấy báo hung tin phũ phàng.
Đứa con trai ngoan
ngoãn mới vài tiếng trước hãy còn đang nói cười rôm rả, mới chỉ xin phép ra ngoài một lát, những câu chuyện vui kia còn đang dang dở mà sao đã đột ngột ra đi như thế?
Chịu không nổi cú sốc quá lớn, đôi mắt bà Lâm đục dần đi. Ông Diệp vững vàng hơn vợ một chút nhưng toàn thân vẫn không khỏi run lên cầm cập. Ông đọc đi đọc lại cái tên ghi trên giấy báo tử để hy vọng bác sỹ nhầm người và con của mình vẫn đang sống khỏe mạnh và vui cười ngạo nghễ.
Nó hãy còn trẻ, tương lai tươi đẹp phía trước đang đón chờ tại sao bỗng
chốc lại chẳng còn gì thế này? Bàn tay ông run lên bần bật, bác sỹ phải
đưa ông vào phòng cấp cứu để trông rõ người con trai đang nằm trên
giường, lúc ấy ông mới đầu hàng thực tại và òa lên đau đớn. Người đàn
ông tang bồng từng trải, sự nghiệp đã thành đang vò đầu bứt tai đầy khổ
sở. Cổ họng ông nghẹn ứ lại không bật được thành tiếng. Đôi tay ông run
rẩy đỡ lấy đứa con trai ông cưng tựa châu báu, nó như đang ngủ thôi mà…
Ngoại trừ khuôn mặt trắng nhợt, trông nó vẫn giống y như mọi ngày thôi…
Nhưng thằng bé sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy sau giấc ngủ này nữa, chẳng bao giừ
câng câng gọi ông là “bố già” nữa, chẳng bao giờ vênh vang kể lể mình
vừa đạt những giải này, giải nọ và chẳng bao giờ tặng những món quà nhỏ
cho ông vào dịp sinh nhật hay tết cha nữa.
Ông nhìn con trai, từ
nhỏ đến lớn nó cứ vậy đấy, lúc nào cũng ngạo nghễ vênh vang. Nó là đứa
con trai ngoan nhất, là chàng thiếu niên tuyệt nhất trần gian này.
Nhưng cõi trần ấy giờ chẳng còn Diệp Tử Khiêm nữa.
“Con trai yêu quý của ta, thế giới phù hoa nhuốm bụi hồng trần thi vị nhường ấy, con chưa kịp thăm thú cho hết mà đã nhắm mắt ra đi thế này sao?
Con cam tâm như vậy sao?
Con hãy tỉnh lại đi, Tử Khiêm ơi Tử Khiêm!”
Bệnh viên vẫn ồn ã như ngày thường, người qua kẻ lại tấp nập mãi không dứt.
Tô Mạc cảm thấy dường như người ta đang chửi bới cô, xô đẩy cô bằng những cái nhìn ác nghiết nhất. Cô cứ trân
trân đứng ngoài cửa phòng cấp cứu với hy vọng hão huyền rằng bóng dáng
cao lớn của người con trai sẽ lờ mờ xuất hiện, và rồi tiếng cười sang
sảng của cậu sẽ vang khắp phòng.
Chút hơi ấm cuối cùng của cậu…
cô vẫn nắm chặt trong tay. Lớp mồ hôi ẩm ướt quyện lẫn vệt máu như nhắc
nhở cô rằng cậu chưa hề ra đi mà vẫn đang ở ngay cạnh mình và nhoẻn
cười.
Tô Mạc khẽ nhắm mắt chờ đợi nhưng khi mở mắt ra thì cậu vẫn chẳng thấy đâu. Vẫn khuôn mặt trắng bợt nằm đó, nó cứ nhòa dần trong
mắt cô. Đột nhiên cô đau đớn đến mức không tài nào đứng vững nổi.
Cô không nhớ mình đã rời khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ biết sau đấy Ôn
Tư Niên bất ngờ xuất hiện với khuôn mặt vừa hoảng hốt vừa mệt mỏi và tạm thời kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Anh gọi tên cô dai dẳng nhưng cô không muốn nghe. Cô lấy hết sức xô anh ra và đuổi:
- Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Ôn Tư Niên không đáp lại, anh vẫn một mực đòi nắm tay cô. Chẳng giống cảm
giác lúc nắm tay Diệp Tử Khiêm gì cả, cô kiên quyết giằng ra và luôn miệng xua đuổi:
- Tôi bảo anh cút đi mà, không hiểu à?
- Mạc, em đừng như thế… - Đáy mắt anh trào dâng niềm ai oán, anh lại nắm
tay cô và giữ chặt đến mức cô không thể giằng ra được nữa.
Cổ họng cô bắt đầu khàn khàn réo lên những tiếng tuyệt vọng theo bản năng. Ôn Tư Niên nức nở van xin:
- Anh xin em, đừng như vậy nữa… - Anh lấy hết sức ôm chặt người con gái
đang chới với giữa cơn hoảng loạn nhưng không tài nào sưởi ấm được cho
tấm thân đang run lên vì giá lạnh của cô.
Mãi một lúc sau cô mới
ngưng phản kháng nhưng toàn thân lại run rẩy mãnh liệt hơn trước. Hai
đầu gối bắt đầu nhũn xuống và khuôn mặt vẫn tái tê vô cảm.
Cô trừng trừng nhìn anh và lại rít lên:
- Tôi van xin các người, hãy trả lại cậu ấy cho tôi!
- …
- Mạc, đừng như thế nữa. Em tỉnh táo một chút có được không? Diệp Tử Khiêm chết rồi, cậu ấy đã chết rồi!
Anh đành lòng phải nhắc đi nhắc lại câu nói ấy. Đôi mắt cô vẫn hoang mang
trông về nơi nào đó chẳng khác nào con búp bê không cố linh hồn, không biết nghe, không biết hành động.
- Mạc… - Ôn Tư Niên lay cô thật mạnh nhưng vô ích.
Và rồi anh đã hoàn toàn đầu hàng trước cô. Anh đau đáu nhìn người con gái si dại mà chẳng biết nói gì cho cô nguôi. Tô Mạc nín thít, không nhúc nhích gì hệt như người đã chết rồi, nói chính
xác, đây chỉ còn là cái vỏ còn linh hồn cô như đã bỏ đi tìm Diệp Tử Khiêm. Ôn Tư
Niên thương lắm bèn ôm cô thật chặt và cười một cách điên dại:
- Mạc, em chỉ còn anh thôi. Tất cả bọn chúng đều đi hết rồi, em chỉ còn anh thôi.
- …
- Chúng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi. Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Chúng mình sẽ có con và cùng nuôi nó khôn
lớn. Em dạy con vẽ tranh, anh dạy con viết chư. Chúng mình sẽ chứng kiến nó kết hôn, sinh con, cả hai sẽ sống tới bảy, tám chục tuổi gì đó.
- …
- Mạc ơi, nếu cậu ấy không kịp thực hiện những điều này với em thì anh sẽ thay cậu ấy. Vì thế em hãy ngẩng lên nhìn anh đi! –
Giọng nói anh bị nước mắt xô dạt cho méo đi. Cô vẫn cứ đờ người ra như không.
Thẳm sâu trong tim anh biết rõ, cô sẽ không bao giờ đáp lại anh nữa. Cô đã
khắc tên anh vào danh sách cự tuyệt từ lâu, có cố gắng đến mấy thì đôi
mắt của cô sẽ không bao giờ hướng về nơi anh nữa.
Phải chăng cô đang chới với trong giấc mộng nào đó mãi chưa tỉnh. Chẳng biết đó là chốn hư vô nào, nhưng nơi đâu có giọng cười hỉ hả, nơi đâu
có ánh mắt kiêu ngạo của ai kia, đối với cô đó là nơi đẹp nhất.
Nhưng cô đâu có biết, có một người như thế cũng đang ở nơi đây, đợi chờ cô đã không biết bao mùa mưa nắng.
Ôn Tư Niên nhắm mắt cho dịu bớt nỗi lòng, hơi lạnh của những giọt nước nơi khóe mắt lan tỏa khắp khuôn mặt anh. Anh tự chế nhạo sự si tình của mình nhưng khi nhếch mép lên mới biết hóa ra, chỉ cười thôi nhưng
cũng thật khó. Anh đã quên luôn cả cách cười từ khi nào không hay.
Ôn Tư Niên đưa cô về nhà rồi đi mất. Anh hẵng còn nhiều việc cần xử lý,
không thể ở bên cô mãi. Trước khi đi, anh lặng ngắm người con gái đang
ngẩn ngơ một lần nữa rồi dặn dò:
- Em nghỉ ngơi đi nhé.
Cô không đáp, vẻ ngoan ngoãn của cô khiến người khác lạnh xương sống. Nhưng thật sự anh không thể ở lại được nữa, chỉ biết dặn thêm mấy câu:
- Em ngủ đi nhé, có gì cứ gọi điện thoại cho anh.