Cổ Quốc Ái Kinh

Chương 4

Nắng nhẹ sáng sớm từ từ vào phòng.

Quốc vương Á Tư Đặc chầm chậm mở mắt.

Thật lạ… tại sao toàn thân lại cảm thấy đau nhức?

Chắc là do say rượu, nhưng say rượu thì làm sao mà đau thắt lưng được?

Đầu óc Á Tư Đặc bây giờ rất mông lung, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết nhìn đăm đăm ra cửa sổ.

Nắng vàng bên ngoài chiếu lên mặt hắn, như một tia sét vang lên giữa trời quang, trong đầu Á Tư Đặc hiện ra một đôi cánh màu hoàng kim.

“Aaaaaaa…..”

Quốc vương Á Tư Đặc bật dậy.

“Ai…ui…đau quá!…” Động tác quá nhanh làm cho cặp mông của hắn lập tức bị ê ẩm.

Tất cả ký ức bị vũ nhục tối qua đã rõ mồn một.

“Đồ chết giẫm! Ta mặc kệ ngươi là yêu quái phương nào, nhất định phải đem con chim chết tiệt nhà ngươi băm vằm ra thành ngàn mảnh.”

Á Tư Đặc nổi trận lôi đình, chạy nhanh đi lấy bảo đao, hắn đang muốn giết người.

“Em gọi ai là con chim chết tiệt?” Ái Nhĩ vung cánh, nở nụ cười quyến rũ, hạ xuống từ trên trần nhà.

“A…a…” Nhìn đến đôi cánh kia, Á Tư Đặc lại hoảng sợ, vội vàng vung bảo đao ra “Ngươi…Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào?”

“Yêu quái? Sao lại ăn nói khó nghe như vậy?” Tâm trạng của Ái Nhĩ điện hạ rất tốt nên không tức giận, ngược lại còn ân cần hỏi thăm “Mông có còn đau không?”

Lời quan tâm, nhưng vào tai Á Tư Đặc thì chẳng khác nào là cố ý khiêu khích. “Ngươi có chết trăm vạn lần cũng không đền hết tội! Đừng có ở đó mà giả vờ nhân nghĩa! Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Á Tư Đặc tung đao, xuất chiêu hướng về phía Ái Nhĩ.

Ái Nhĩ tung cánh, né sang một bên nhưng vẫn không quên dặn dò “Cẩn thận, kẻo lại làm bản thân bị thương!”

“Đừng có dông dài, bổn vương không cần ngươi quan tâm, ngươi lo cái thân mình trước đi. Nhất định ta sẽ chém đứt thứ nghiệt căn kia của ngươi, đem cho chó ăn mới hả được mối giận trong lòng ta.”

“A, sao lại không ngoan như vậy? Uổng công anh dậy sớm đi hái hoa tặng em nha.” Ái Nhĩ lấy một bó hoa ra, chân thành và thâm tình nói “Nào, bà xã đáng yêu, đây là quà ông xã tặng em.”

“Bà xã nào ở đây? Câm ngay cho bổn vương…” Á Tư Đặc nghe xong quả là phát điên.

“Trong bụng em đang mang quả trứng là con của anh, thế chẳng phải em là bà xã của anh sao?” Ái Nhĩ biểu hiện lắc đầu không hiểu, rõ ràng theo sách vở thì phải là như vậy mới đúng.

Thằng điên này đang nói cái quỷ gì thế? Á Tư Đặc nghĩ chắc mình phải xúi quẩy tám đời nên mới bị tên biến thái lại còn thần kinh này làm nhục. Nếu như để hắn biết được ai là kẻ đã đánh tráo cô dâu, nhất định hắn sẽ băm tên thủ phạm đó ra làm nhân thịt bánh bao cho chó ăn.

“Ngươi định giả thần giả quỷ cái gì? Tưởng hôm nay là Halloween chắc? Lấy đôi cánh giả gắn vào là hù được bổn vương sao? Ta sẽ vạch trần trò tiểu xảo của ngươi.” A Tư Đặc giơ đao, chém vào đôi cánh của Ái Nhĩ.

“Bà xã, đừng vận động mạnh, ảnh hưởng tới thai nhi!” Ái Nhĩ điện hạ chỉ lo cho sức khỏe của người yêu, hoàn toàn không đề phòng một đao kia, lưỡi đao sắc lẹm sượt qua một bên cánh, máu tươi phun ra ngay tức khắc.

“A!” Á Tư Đặc thấy vậy thì hết hồn “Đây… đây là cánh thật sao? Ngươi không lấy cà chua gạt ta đó chứ?”

Ái Nhĩ nhìn vết thương của mình, nhăn mày lắc đầu. Không xong rồi, có vết thương, chắc chắn vi khuẩn trên địa cầu sẽ thừa cơ mà tấn công vào đó, mọi thứ dược liệu mang theo lại để ở chỗ của Lai Nhi rồi.

Nhưng nếu để Lai Nhi biết y xảy ra chuyện, nhất là liên quan tới đôi cánh tôn quý này, chiếu theo luật pháp của Thiên Vũ tinh cầu, ăn miếng trả miếng, phải chém lại một đao mới có thể cho qua được. Nhưng không thể nào, sao y lại có thể để cho bà xã của mình chịu thương tổn được, xem ra phải tự mình tìm cách cầm máu vậy.

Thấy nam tử kia nhăn nhó đau đớn, không hiểu sao Á Tư Đặc lại có chút đau lòng, dù vậy, ngoài miệng vẫn quyết không chịu yếu thế “Ngươi… cho chết…đáng đời lắm. Giờ đã thấy bổn vương lợi hại chưa?”

“Đúng, bà xã của anh rất lợi hại, chém anh một đao rồi, tâm tình có khá hơn chút nào chưa?”

Á Tư Đặc hoàn toàn không ngờ  rằng người kia không hề trách cứ mình, lại còn để ý xem tâm trạng của hắn vui hay buồn.

“Đúng, ta có vui được một chút. Nếu chém thêm mấy đao nữa, chắc chắn ta sẽ rất sung sướng.”

“Vậy chém đi!” Ái Nhĩ mỉm cười.

Á Tư Đặc cảm thấy áy náy khi nhìn vào nụ cười khoan dung của tên kia.

Nhưng sau đó hắn tự mắng mình một tiếng.

Con mẹ nó! Ngươi áy náy làm quái gì?

Hôm qua hắn dùng thứ hung khí hỗn trướng kia làm cho mông của bổn vương nở hoa, hiện tại ta chém hắn một nhát, thế là đã nhẹ tay rồi.

Hơn nữa, đôi cánh kia, chắc gì là thật.

“Hừ, xem như ngươi may mắn, gặp được người tâm địa lương thiện như ta. Bổn vương mệt rồi, không thèm dây dưa với ngươi nữa.”

“Được, vậy khi nào bà xã khỏe lại, muốn chém anh thế nào anh sẽ cho chém thế ấy. Bây giờ để anh ôm em đi tắm trước có được không?” Hai tay của Ái Nhĩ nhẹ nhàng ôm lấy người yêu.

Bị đôi mắt xanh lam như hải dương sâu thẳm nhìn say đắm, Á Tư Đặc gật đầu không hề suy tính.

Ái Nhĩ điện hạ vui vẻ ôm lấy hắn, đi vào một phòng tắm rất lớn.

Á Tư Đặc há hốc mồm khi thấy trong phòng tắm trải đầy hoa, trong hồ nước, ở giữa cũng có rất nhiều cánh hoa đủ loại.

“Thích không? Anh nghe nói người địa cầu rất thích tắm với hoa nên sáng sớm vào sơn cốc hái một ít.”

Nghe xong, Á Tư Đặc cảm động nhưng vẫn cố chấp “Điên hả? Tôi là đàn ông, lại không ẻo lả, ai mà thích mấy thứ này…”

“Ư?” Ái Nhĩ thất vọng nhìn vợ yêu “Xin lỗi bà xã, anh khiến em bực mình rồi.”

Không đành lòng nhìn đôi mắt màu lam kia mất đi ánh sáng rực rỡ, Á Tư Đặc đành phải tiếp lời “Thật ra thì lâu lâu tẩy rửa bằng hoa cỏ linh tinh cũng tốt cho cơ thể!”

“A, bà xã muôn năm ~” Ái Nhĩ hôn lên má người yêu một nụ hôn thật ngọt nào, cởi áo khoác của hai người ra, bước xuống hồ nước.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, hai người đểu cảm thấy thoải mái.

“Bà xã, lại đây cho anh xem vết thương của em thế nào.”

Á Tư Đặc cú một cái vào đầu Ái Nhĩ “Tôi đã bảo là không được gọi tôi là bà xã.”

“Ai ui!” Ái Nhĩ day day cái trán “Anh không quan tâm, anh muốn gọi em là bà xã. Sau này, anh sẽ mang em về Thiên Vũ tinh cầu, chúng ta sẽ sống với nhau tới bách niên giai lão, sinh thật nhiều trứng tiên.”

Ái Nhĩ hoàn toàn nói ra những lời thật lòng. Nếu như có thể sống với bà xã, mỗi ngày hai người họ sẽ làm tình cùng nhau từ sáng sớm tới chiều tối, chắc chắn là sẽ sinh được rất nhiều trứng tiên.

“Nếu em sinh được cho anh một thằng con trai, nó sẽ là người kế thừa vương vị của Thiên Vũ tinh cầu, anh sẽ phong em là vương hậu.”

“Điên hả? Bản thân tôi là quốc vương của một nước, ai thèm cái chức vương hậu khỉ gió gì đó của anh?” Á Tư Đặc trừng mắt liếc Ái Nhĩ “Còn nữa, bổn vương thấy anh cũng tuấn tú lịch sự, sao đầu óc lại chậm phát triển như thế? Suốt ngày lải nhải mấy câu trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Thôi thế này, ngày mai bổn vương sẽ bảo ngự y tới khám bệnh miễn phí cho anh vậy.”

“Vũ nhân tộc trời sinh thông minh, cả vũ trụ đều nể phục, ông xã của em đây lại là người có trí tuệ uyên thâm nhất trong số đó. Sao có thể nói đầu óc của anh chậm phát triển được?”

Á Tư Đặc lắc đầu “Nếu anh nghe kĩ lại những gì mình mới nói, chắc chính anh cũng chả hiểu mình vừa nói gì đâu nhỉ?”

Ái Nhĩ điện hạ nhất thời thấy mình dở khóc dở cười.

Thôi thì người địa cầu chắc chắn khó mà hình dung ra chuyện này được, cứ từ từ giải thích sau cũng không sao, trước mắt không nên làm cho bà xã của mình hoảng sợ. Nghĩ tới việc trong bụng vợ yêu có thể đang hình thành trứng tiên của mình, Ái Nhĩ điện hạ tràn ngập vui mừng.

“Lại đây nào! Ngoan! Nằm sấp xuống cho anh xem vết thương của em thế nào?”

“Không được, mau cút ngay cho ta!” Chỗ đó, chính bổn vương cũng chưa từng thấy, sao có thể cho ngươi nhìn được?

“Ngoan nào…” Sợ vết thương của người yêu bị nhiễm trùng, Ái Nhĩ cẩn thận và dịu dàng.

“A…Không được…Ngươi lại sờ ta sao?”

Cố gắng giãy dụa nhưng cuối cùng Á Tư Đặc vẫn bị  quay người lại, mông bị mở ra. Con mẹ nó, tên khốn này thoáng nhìn yếu đuối như công tử bột ấy vậy mà sao lại khỏe thế không biết.

“Không được nhìn…”

“Không nhìn thì sao anh trị liệu giúp em được? A, đúng là nghiêm trọng thật…” Nhìn thấy vết tích do mình gây ra, Ái Nhĩ cảm thấy áy náy, đưa lưỡi vào, liếm liếm.

“A…Anh muốn làm cái gì? Bẩn lắm, không được…Không được liếm…” Á Tư Đặc sợ tới xanh mặt.

“Bảo bối, ngoan nào, anh trị thương cho em một chút sẽ tốt ngay!”

Nước bọt của người Vũ nhân tuy không thể trị được thương tích cho chính mình nhưng đối với người địa cầu sẽ có những công dụng nhất định, thậm chí còn có thể coi đó là một loại dược liệu quý, đem so sánh với công dụng của nhân sâm, tổ yến chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém; đặc biệt là có hiệu quả đối với những vết thương ngoài da.

Quả nhiên là vậy, mới liếm trong chốc lát, tiểu huyệt bị thương đã khép lại, hồng hào đáng yêu như trước.

Nơi khó nói vốn dĩ rất đau nay tự dưng không còn cảm thấy gì nữa, Á Tư Đặc đưa tay về phía sau sờ sờ, thật lạ, không thấy gì cả.

“Không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Em cứ coi như anh là…À, theo như cách gọi của người địa cầu thì là pháp sư…”

Ái Nhĩ nhìn thấy lối nhỏ hơi run run, giống như mời y vào khám phá, cảm giác say mê tối qua vẫn chưa tan biến, “thần điểu” bên dưới cương lên hùng dũng…

“Một pháp sư có thể khiến cho em đi tới cao trào và điên cuồng…”

Thần điểu cực đại để ngay ngắn trước tiểu huyệt của quốc vương, đâm lên một cách mạnh mẽ.

“A… Đồ khốn, ngươi lại lợi dụng ta…Mau đi ra…”

……..

“A a… Sâu quá… sâu quá… chết mất…”

Đau và thích – hai cảm giác hòa quyện với nhau, tiếng thở dốc liên tục vang lên trong phòng tắm xa lệ…

……………

Quốc vương sủng ái tân phi ba ngày ba đêm không ra khỏi phòng – mọi người trong hoàng cung đang truyền tai nhau thứ tin tức nóng hổi này.

Mặc Ưng vừa nghe thấy vậy, cười sảng khoái sung sướng, lập tức đi vào cung tìm anh họ để lĩnh thưởng. Hắn nào có ngờ…mình đang đi vào chỗ chết…

Chờ một lúc mới tiếp kiến được quốc vương, Mặc Ưng cười hề hề bước vào “Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca…”

“Có cái gì hay mà chúc mừng?” Á Tư Đặc tức giận, trừng mắt.

Mấy hôm rồi, hắn bị tên điểu nhân tinh lực dư thừa đó “lợi dụng” tới mức sắp banh cả cái mông, không kể là ngày hay đêm, lúc nào cũng có thể bị xâm phạm. Cả một bụng đầy cơn tức, chúc mừng cái nỗi gì?

“Ha ha, đại ca, anh đừng có giấu nha. Người khác có lẽ không biết được vị tân phi kia thực ra là ai, nhưng em đây biết rõ đầu đuôi ngọn ngành nha~”

“Cậu biết chuyện gì?” Không thể nào, Á Tư Đặc hắn đã hạ lệnh không cho ai vào tẩm cung một bước, chắc chắn không có chuyện Mặc Ưng từng gặp tên người chim kia.

Chẳng lẽ……?

“Giỏi lắm, em họ tốt của anh, mau nói thật cho bổn vương biết, có phải cậu đã tráo công chúa Á Lệ, đưa người kia lên long sàn của bổn vương?”

“Đúng, không sai, chính là em. Thế nào? Đại ca, tiểu mỹ nhân kia rất xinh đẹp có đúng không? Em vừa nhìn thấy là biết ngay rằng anh sẽ thích.”

“Thích, con mẹ nó, thích đến sắp banh chành cái mông ra rồi!”

“Oa, anh họ quả là dũng mãnh, làm cho chỗ đó của mỹ nhân sắp nở hoa luôn! Em đây bái phục sát đất!”

Ô…… Ta đang nói mông của ta mà! Mặc Ưng đáng chết, rảnh rỗi nên sinh nông nổi à? Dám làm mất trinh tiết cái mông của bổn vương.

Xem ta báo thù ngươi thế nào!

Ôm nỗi khổ nói không nên lời, Á Tư Đặc nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

“Này, đại ca sao lại nhìn em nghiêm túc như vậy? Em mang đến cho anh đệ nhất đại mỹ nhân trong thiên hạ, có phải anh đang suy nghĩ nên thưởng cho em thứ gì đúng không?”

“Thưởng? Đúng, bổn vương sẽ cho cậu một phần thưởng vô cùng to lớn!” Á Tư Đặc cười lạnh lùng.

“Thưởng cái gì? Thưởng cái gì? Em đang rất nóng lòng đó…” Mặc Ưng chết tới nơi rồi mà vẫn còn hí hửng.

“Bổn vương quyết định ban Á Lệ công chúa cho cậu.”

“Hả???” Mặc Ưng nghe xong, miệng há ra hình chữ O.

“Sao? Phần thưởng này tuyệt quá đúng không? Á Lệ công chúa là đệ nhất mỹ nhân trong vùng sa mạc này, cậu đem cô ta về hảo hảo mà hưởng thụ đi!”

“Không, không được, tuyệt đối không được.”

Mẹ ơi, Tiểu Lạt Tiêu của hắn một khi ghen lên còn đáng sợ hơn cả sư tử Hà Đông, giờ này đem một cô công chúa về, cậu ta không vặt lông hắn mới là lạ.

“To gan! Cậu dám từ chối phần thưởng của bổn vương?”

“Không, không phải, thần đệ nào có dám cự tuyệt ý tốt của quốc vương bệ hạ. Chỉ là công chúa cao quý như vậy, đệ đây làm sao xứng với nàng được? Tốt nhất là bệ hạ giữ nàng bên cạnh mà tận hưởng mới phải đạo. Hô hô ~”

“Không! Chẳng phải em họ yêu quý đây đã tặng anh một mỹ nhân rồi sao? Anh tặng lại em một người đẹp, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, em mau đưa công chúa về đi. Ý bổn vương đã quyết, không bàn cãi thêm nữa.”

Á Tư Đặc nói xong, bước đi không quay đầu nhìn lại.

“Không, đại ca, đại ca, anh không được đi!”

………………..

“Hừ, tên Mặc Ưng đáng chết, ta muốn xem tên trợ lý bảo bối của ngươi kia sẽ phạt ngươi như thế nào?”

Á Tư Đặc cười nham nhở đi về tẩm cung. Mới bước vào phòng đã thấy người kia vẫn còn nằm ở trên giường.

“Này, con chim lười, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? Bổn vương mệt rồi, mau mát xa cho ta, mau lên!”

“Bổn vương bảo ngươi dậy, ngươi có nghe không?

“Này, đang giả vờ câm điếc hả?”

Á Tư Đặc thấy Ái Nhĩ không có phản ứng gì, đành phải đi qua bên đó.

Nhìn kỹ lại, mặt y đỏ ửng, đầu đầy mồ hôi.

“Này, con chim chết, ngươi làm sao vậy?” Á Tư Đặc lay lay cánh tay của Ái Nhĩ điện hạ.

“Em có thể không gọi anh như thế được không?” Ái Nhĩ mở hai mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi, nở một nụ cười bất đắc dĩ. Đường đường là hậu duệ của thần điểu, lại còn thuộc dòng dõi vương thất, nay bị người khác gọi là “con chim chết”, nếu người ngoài nghe thấy, y còn đâu là oai nghiêm nữa.

“Hừ, đáng đời. Ai bảo ngươi gắn thêm cái cánh, muốn giả làm gà chắc?” Á Tư Đặc khinh thường bĩu môi.

“Được, được rồi, tùy em thôi…A…” Tuy đã dấu đôi cánh đi nhưng vết thương trên đó vẫn chưa được chữa trị nên Ái Nhĩ không thể không cảm thấy đau đớn.

“Này, ngươi làm sao vậy?” Á Tư Đặc có phần hoảng sợ, vội sờ sờ cái trán đầy mồ hôi của Ái Nhĩ “A, nóng quá, ngươi phát sốt rồi!”

“Anh không sao, em đừng lo lắng.”

“Ai lo lắng cho ngươi a? Bổn vương chỉ không muốn ngươi chết trên giường của ta như vậy, rất là xui xẻo. Ta sẽ đi gọi ngự y đến.”

“Không cần, anh chỉ cần một ít thảo dược là đủ. Em đi hỏi xem ở đây có Tử Hàng Thảo không?”

“Tử Hàng Thảo? Là cái quái gì vậy?”

“Tử Hàng Thảo là một loại thảo dược chỉ có thên Thiên Vũ tinh cầu, chuyên dùng để điều trị vết thương cho người của tộc Vũ nhân bọn anh. Nhiều năm trước, trong một chuyến du hành tới địa cầu, tổ tiên của anh có để lại một ít hạt giống, hy vọng sau này sẽ có lúc hữu dụng… Không biết nó có sinh tồn ở địa cầu được không?”

“Chậc, chậc, chậc, lại nói nhăng nói cuội nữa rồi, ngươi có bị thiểu năng trí tuệ không?” Á Tư Đặc lắc đầu cảm thán.

“Đầu óc của anh hoàn toàn bình thường, nếu không tin cứ đem một cái máy tính lại đây cho anh!”

“Được, bổn vương sẽ coi ngươi lại giở trò gì?”

Ái Nhĩ điện hạ nhận máy tính, gõ bàn phím lốc cốc để truy cập vào kho dữ liệu khổng lồ của Thiên Vũ tinh cầu. Chỉ vài giây sau, rất nhiều hình ảnh cùng với bản đồ chỉ đường cụ thể xuất hiện. Á Tư Đặc há hốc mồm ngạc nhiên.

“Oa… Không ngờ con chim thối nhà ngươi lại là thiên tài máy tính nha ~”

Ái Nhĩ nghe xong, dở khóc dở cười.

“Anh nói lần nữa, anh là người Vũ nhân, không phải con chim thối.”

“Ta không quản tên ngươi là quái gì? Cái cây này chính là Tử Hàng Thảo sao?” Á Tư Đặc tò mò nhìn vào hình ảnh hiện lên trên máy tính.

“Đúng, còn có cả bản đồ chỉ đường bên cạnh, chút nữa anh sẽ đi tìm.”

“Chỗ này ta biết, là một ngọn núi ở sa mạc Đa Cáp Lạp, đường đi rất khó khăn, còn dễ bị lạc đường nữa.”

“Yên tâm, anh có vũ trụ nghi, không lạc đâu mà sợ!”

“Đừng có mà lên cơn? Ngươi tưởng đang đóng phim khoa học viễn tưởng sao? Vũ trụ nghi cái quái gì? Ta sẽ tốt bụng dẫn ngươi đi vậy, nếu mà lạc trong sa mạc, chỉ có chết mất xác chứ chẳng đùa!” Á Tư Đặc hơi tức giận một chút.

“Bà xã của anh đúng là tốt với anh nhất!” Ái Nhĩ điện hạ cười, hôn Á Tư Đặc một cái.

“Đừng có mà dẻo mồm dẻo miệng” Quốc vương Mã Thái xấu hổ “Ngươi mau chuẩn bị đi, trời tối chúng ta sẽ xuất phát.”
Bình Luận (0)
Comment