Dùng phương pháp tuyển vương phu dâm đãng, trước mặt mọi người bị đại kê ba thao toàn thân, điên cuồng mài miệng bức, bắn bẩn tao bức (vô sỉ tao gọi lộng bắn một đám nam nhân, công quay ngựa)
Phồn Nguyệt sáng ngày hôm sau không dậy nổi, đối ngoại cáo ốm, không xuất hiện trên triều đình. Hắn ngủ một giấc đến giữa trưa, mơ hồ tỉnh lại, tay quơ một cái trên giường, lại bắt được một đồ vật mềm đạn, trước kia chưa từng gặp qua. Đặt trong tay bóp nửa ngày, Phồn Nguyệt vẫn không nhận ra là cái gì. Đang nghi hoặc, Lạc Tinh mang theo hộp cơm vào cửa, nhàn nhạt nói:
- " Nghe nói ngươi bệnh, ta đến xem."
Phồn Nguyệt nào có nửa phần thần sắc có bệnh, có mấy phần mệt mỏi, lười biếng cũng mang theo xuân sắc, giống mèo con phát xuân được thỏa mãn, vẻ mặt no đủ, tinh thần phấn chấn. Hắn mở hộp cơm ra, bên trong có băng đậu xanh hắn thích uống nhất, Phồn Nguyệt thỏa mãn uống, kể cho Lạc Tinh nghe việc tối hôm qua mình chạy tới viện tử của người được ứng cử làm việc kia.
Lạc Tinh im lặng, nhịn không được chế giễu hắn:
- "Ngươi Ngũ Hành thiếu nam nhân sao, tao thành dạng này, quả thực khiến cho vương thất mất mặt."
Phồn Nguyệt cắt một miếng băng đậu xanh, nói:
- " Khiến vương thất mất mặt không phải chính là ngươi sao?! Ngươi cá tính lãnh cảm. Trong vương tộc song tính nhân, ai mà không phải vưu vật trên giường, chỉ có ngươi là không được. "
Huynh đệ hai người râu ria dỗi nhau vài câu, Phồn Nguyệt đột nhiên nhớ tới Lạc Tinh tương đối rành mấy đồ vật bàng môn tà đạo, liền lấy đồ vật kia ra, hỏi:
- "Ngươi biết đây là cái gì không?"
Lạc Tinh nghiên cứu trong chốc lát, nói một cách chắc chắn:
- " Là mặt nạ da người."
Phồn Nguyệt sững sờ, sao nó lại xuất hiện trên giường mình? Người nằm trên giường hắn... Chỉ có thị vệ xấu xí, rất có thể là hôm qua thời điểm hắn giãy giụa đã trảo rớt, nói cách khác, khuôn mặt xấu xí của xú thị vệ là giả?
Kêu người đi phế cung tìm, quả nhiên không thấy bóng dáng xú thị vệ đâu, hắn rốt cuộc là ai?
Phồn Nguyệt nghĩ đến chuyện này, càng thêm phiền lòng, liền ra tẩm cung tản bộ, không tự giác liền tới chỗ ở của Tang Mạc. Nghĩ đến Tang Mạc coi như lớn lên đẹp trai, tâm tình Phồn Nguyệt lập tức khá hơn, tối hôm qua cảm giác hắn mang lại cho mình thực sự quá kích thích, một hồi nhớ song huyệt liền ngứa, tự nhủ: bản thân tâm tình không tốt, sao không tìm Tang Mạc đến một phát, thoải mái một buổi trưa.
Không ngờ, sau khi vào cửa chỉ có cung nhân đang quét tước, hỏi người bên dưới, ra là tất cả người ứng cử đều đi học quy củ để tránh ngày mai trước điện xảy ra sai lầm. Phồn Nguyệt để nhóm cung nhân lui ra, ngồi ở trong phòng chờ Tang Mạc. Mông lớn dán lên cái giường hôm qua hai người vừa lăn lộn qua, cảnh tượng bị tráng hán ép dưới thân thao làm chiếm hết đại não, Phồn Nguyệt lại bắt đầu phát tao.
Hắn cởi ngoại bào, trần như nhộng nằm dài trên giường, dùng sức hút lấy chăn mền vừa gấp xong. Giống như trên đó thật sự có hương vị của Tang Mạc, Phồn Nguyệt thoải mái lắc lắc cái mông, huyệt dâm lại bắt đầu chảy nước, bên đùi ẩm ướt dính dính không thôi. Hắn thực sự nhịn không được, vụng trộm mở ra ngăn tủ của Tang Mạc, muốn trộm y phục của hắn ra tự an ủi. Kết quả cửa tủ vừa mở ra, rơi ra ngoài đầu tiên là một bộ thị vệ phục. Phồn Nguyệt biến sắc, lại đi đến đầu tủ mở ra, quả nhiên tìm được mặt nạ da người kia.
Xú thị vệ là Tang Mạc, Phồn Nguyệt trong lúc nhất thời vừa lo vừa vui.
Vui chính là mở ra thân thể dâm đãng chi môn của mình đồng thời người ra sức phục thị mình mấy ngày nay và vương phu tương lai mình coi trọng là cùng một người. Khó trách tối hôm qua xú thị vệ có thể cho hắn cảm giác quen thuộc, mặc dù là bị cưỡng bách, cũng không cảm thấy quá khó chịu. Vừa nghĩ tới Tang Mạc trước đó dùng gương mặt xấu xí nằm ở dưới chân liếm bức cho hắn, Phồn Nguyệt liền run chân đến đứng không vững, người này thật đáng ghét, thế mà lại yêu thương thân thể của mình, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Lo chính là Tang Mạc thay đổi thân phận, nhọc lòng tiếp cận mình, tất nhiên là có mục đích. Nếu như Tang Mạc chỉ muốn cơ thể hắn, vậy còn có thể nói, còn nếu có mưu đồ khác...
Phồn Nguyệt xoắn xuýt trong chốc lát, rốt cục ra chủ ý.
Mặc kệ như thế nào, lấy Tang Mạc làm vương phu, hắn chắc chắn phải có được, đối phương là nam nhân đầu tiên hắn phải lòng, cũng là nam nhân đầu tiên khiến hắn nhấm nháp vui thích, hắn làm sao có thể buông tay. Thêm nữa, Lâu Lan quốc cũng không phải quả hồng mềm, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu là được.
Phồn Nguyệt đạt được đáp án, liền trả đồ vật của Tang Mạc trở về nguyên dạng. Nhưng đột nhiên nhìn thấu thân phận của hắn, Phồn Nguyệt vẫn có chút không kịp phản ứng, sợ lưu lại nữa sẽ lộ tẩy, đành phải lắc lắc tao mông không được thỏa mãn về tẩm cung của mình.
Cũng may ngày thứ hai chính là ngày cuối cùng tuyển vương phu, tất cả người ứng cử cùng nhau đến trên đại điện để quốc vương lựa chọn, chỉ cần quốc vương nguyện ý là có thể đồng thời lưu lại mấy người.
Phồn Nguyệt hất lên một kiện sa dài tử sắc thêu ngàn hoa, vai lộ hết, nửa lồng ngực lộ trần, bắp đùi tuyết trắng thon dài theo bước đi như ẩn như hiện, tất cả mọi người bên dưới đều choáng váng.
Phồn Nguyệt đi đến trước mặt Tang Mạc, thấy bộ dáng nam nhân kia cố ý giả ngốc, nhịn không được cười ra tiếng. Hắn dám khẳng định, đối phương sớm đã biết mình là quốc vương của Lâu Lan quốc, đúng thật có thể giả trang.
Phồn Nguyệt quay người lại, trở lại ngồi trên ghế cao, đưa tay buông màn tơ trước ghế xuống, thanh âm xuyên qua lụa mỏng truyền tới, có chút phiêu phiêu miếu miếu, lại mị như nước:
- "Đề mục của các ngươi hôm nay chính là... Ai có thể chỉ dùng kê ba, mà dưới tình huống không cắm vào, đem cô vương đùa bỡn đến tao gọi không ngừng, lỗ đít tao hoà cùng một lúc triều thổi là có thể lưu lại."
Bên dưới, đám nam nhân trong nháy mắt bốc quang lang, coi như không thể lưu lại, có thể một lần dùng kê ba đùa bỡn quốc vương- mỹ nhân tuyệt sắc như thế, cũng là chuyện tốt khó cầu suốt đời.
Phồn Nguyệt nghe tiếng đám người không nhẫn nại được hít khí, cảm thấy có ý tứ, cánh tay ngọc duỗi ra khỏi rèm, ngón tay khẽ động, chỉ vào Tang Mạc nói:
- "Bắt đầu từ hắn đi. "
Tang Mạc nhanh chân đi ra sau rèm, hai ba cái cởi quần, vểnh lên đại kê ba phân lượng mười phần hướng Phồn Nguyệt đi đến. Dưới hông, đai kê ba hùng dũng oai vệ lắc lư như đại tướng quân trên chiến trường. Có trời mới biết Phồn Nguyệt có mơ tưởng niệm căn đại kê ba này như thế nào, đêm qua đều vì nó mà hắn mất ngủ. Mắt thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân mang tiếu dung hướng mình đi tới, thân thể Phồn Nguyệt đang nửa nằm lập tức mềm như không xương trên giường êm, hai gò má ửng hồng, sóng mắt doanh doanh.
Tang Mạc không có trêu chọc hạ thế mẫn cảm của Phồn Nguyệt trước, mà là đứng bên cạnh hắn, đem kê ba chống đỡ bên miệng Phồn Nguyệt, hướng phía trước đỉnh một cái, đại quy đầu lập tức đẩy ra cặp môi thơm đỏ chói cua Phồn Nguyệt, nam nhân không có đi vào, cũng không để ý Phồn Nguyệt có há miệng không, chính là dùng tính khí không ngừng mà vuốt ve bờ môi hắn, ôn nhu như tay của người yêu. Mùi giống đực cực nồng khiến trong mắt Phồn Nguyệt ẩm ướt càng nhiều, nhịn không được thè lưỡi liềm đại quy đầu của nam nhân. Hương vị mặn chát làm người ta nghiện, trong cổ họng Phồn Nguyệt tràn ra tiếng rên rỉ, ngẩng đầu truy đuổi kê ba, miệng nhỏ bọc lấy mũi nhọn kê ba lạng quạng hút lấy.
Tang Mạc nhìn dáng vẻ Phồn Nguyệt thèm ăn lại ngây ngô, mềm lòng sờ lên đầu hắn, lập tức lại đem kê ba rút ra, nước bọt hợp thành một sợi tơ bạc, dính ngay chỗ giữa hai người, nhìn vô cùng sắc tình. Bỗng nhiên mất kê ba, Phồn Nguyệt bất mãn lên án:
- "Sao lại đem kê ba lấy đi, người ta còn chưa có ăn đủ, ăn ngon... Còn muốn ăn kê ba."
Những tuyển thủ khác nghe được kém chút chảy máu mũi, đường đường là quốc vương bệ hạ thế mà lại khẩu giao cho tiểu tử ngốc kia, còn chưa đã ngứa nói không ăn đủ kê ba. Lát nữa, quốc vương có thể ăn của mình không?
Sau rèm lại truyền tới giọng nam trầm thấp dễ nghe:
- " Tao miệng này của quốc vương còn phải mở để rên rỉ đấy, không thể dùng kê ba chặn được, đêm đến tiểu nhân để quốc vương ăn đủ."
Ánh mắt Phồn Nguyệt đảm đảm, di động theo kê ba, miệng còn chưa khép lại, một bộ si hán chờ ăn. Tang Mạc cười một tiếng, kê ba thuận theo cái cằm ướt át của Phồn Nguyệt, sắc tình trượt đến trên cổ của hắn. Cái cổ thiên nga trắng nõn bị đại kê ba tùy ý đùa bỡn, dán lên cằm Phồn Nguyệt, Phồn Nguyệt thèm ăn thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liềm láp hai lần.
Lúc này mới chỉ là tiền hí, Phồn Nguyệt đã ướt thân, trên giường êm đều là nước. Đôi chân dài thằng tắp khó nhịn giây dưa, như mỹ nhân ngư rời khỏi nước. Tang Mạc không nóng không vội, kê ba đi đến lồng ngực mỹ nhân, quy đầu nhắm ngay đầu v* lớn đỏ tươi ép làm, Phồn Nguyệt lập tức thoải mái mà rên rỉ lên:
- " A... Đại kê ba thao cái vú, thật tuyệt... Tao vú của quốc vương bị xú nam nhân giữ, A ha... Muốn hỏng, a, không cho phép ngừng, đâm nát ta..."
Phồn Nguyệt vừa gọi, kê ba của Tang Mạc lại lớn hơn một vòng, ép làm cũng càng hung ác, kê ba đụng chạm cái vú Phồn Nguyệt, sữa thịt cùng núm vú đều không thể may mắn thoát khỏi, vú mềm đỏ lên một mảng lớn.
Phồn Nguyệt bị làm cho cực tao, thanh âm êm tai tự mang mị hoặc, lời nói thô tục lại nhiều, trêu chọc đến kê ba của đám nam nhân phia dưới không thể chơi được mỹ nhân cứng đến nỗi phát đau.
Tang Mạc cảm thán:
- " Điểm mẫn cảm trên người bệ hạ cũng thật nhiều."
Phồn Nguyệt đẹp đến mức một mực dâm khiếu, muốn cho Tang Mạc kiểm tra mông lớn ướt đẫm của mình, nghĩ đến quy định mình bày, chỉ có thể dùng kê ba chơi, đành phải bất đắc dĩ coi như thôi. Tang Mạc rõ ràng có thể trộm hắn, nhưng đối phương cố ý tra tấn hắn, một thân tao thịt không động vào.
Tang Mạc đùa bỡn rất tỉ mỉ, kê ba ngay cả cái rốn Phồn Nguyệt cũng không tha, đỉnh mài cái hang nhỏ kia, Phồn Nguyệt bị làm đến vừa đau vừa ngứa, liều mạng lắc mông nghênh hợp nam nhân va chạm. Phồn Nguyệt vặn eo lắc cái mông, tao dịch từ bên trong bướm lại xối ra, phun tung toé trên giường, thậm chí còn bắn lên đùi Tang Mạc.
Tang Mạc cảm nhận được trên đùi ẩm ướt, thấp giọng nói:
- " Thủy nhi của Bệ hạ đều đem chân ta làm ướt, vẫn còn phun ra này, thật tao đến phun nước, còn dễ nhìn hơn nước suối phun."
Phồn Nguyệt một thân mồ hôi, hờn dỗi:
- "Còn không phải tại ngươi, a a... Điếm nhẹ, ân a, ngươi muốn giết chết ta sao, bướm thật ngứa, A ha, mau để ta triều thổi, muốn ngứa chết rồi..."
Hai người không che giấu âm thanh tán tỉnh chút nào khiến những người ứng cử khác nghe được hô hấp thô trọng, tròng mắt đều sắp trừng rớt, muốn xuyên qua màn tơ dòm ngó xuân sắc trong đó, mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng, kia là chân quốc vương nâng lên sao, thật là tao...
Đúng lúc này, hình như Phồn Nguyệt bị làm đến quá kích động, một chân nõn nà vươn ra ngoài màn tơ, trước mắt mọi người kịch liệt lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy được chủ nhân xoay đến có bao nhiêu sóng.
Mặc dù chỉ có một chân, nhưng cũng đủ dẫn tới vô số mơ màng, trắng như bạch ngọc, tú mỹ tinh xảo, khiến cho người ta nhịn không được muốn thả trong miệng cẩn thận liếm,còn có cẳng chân kia cảm giác rất linh hoạt...
Đang lúc đám người nhìn đến nhập thần, bàn chân kia lại bị đại thủ của nam nhân kéo trở về, bên trong truyền đến tiếng kêu dâm mị:
-" Không muốn, a a... Kê ba đụng phải bướm nộn, nói, ha ha... Không cho phép cắm vào, a, thoải mái chết ta, xú nam nhân, ngươi phạm quy..."
Tang Mạc tay cầm kê ba nhanh chóng ma sát lên tao bướm Phồn Nguyệt, trầm giọng nói:
-" Không có phạm quy, tiểu nhân cũng không có cắm vào, chỉ ma sát ngoài miệng bướm của bệ hạ, hô...... Bướm của Bệ hạ đẹp muốn chết, thật mẹ nó muốn thao vào, nga, bướm dâm kẹp dương v*t, bệ hạ cũng muốn ăn đại dương v*t sao?"
Chỉ là ma sát kịch liệt ở lối vào, cảm giác đã quá muốn mạng, đem dâm tính Phồn Nguyệt sở hữu đều câu ra tới, lại không cho hắn thỏa mãn, dục vọng chồng chất, Phồn Nguyệt bị buộc đến nước mắt chảy ròng. Hắn chỉ có thể dùng sức hướng dương v*t nam nhân đâm đâm, vong tình dâm kêu:
-" A ha...... Bướm thật thoải mái, lại dùng lực một chút, nga a...... Đại dương v*t hảo bổng, nga, phun...... Tao quốc vương triều thổi rồi......"
Song huyệt đồng thời phun ra d*m thủy, dương v*t cũng bắn, trong nháy mắt, Phồn Nguyệt sảng đến thiếu chút nữa hư thoát. Mà Tang Mạc đã nghẹn thật lâu, nhìn khuôn mặt Phồn Nguyệt khi cao trào lại tự mình tuốt vài cái, đối diện tao huyệt Phồn Nguyệt liền bắn ra.
Tao bức bị phun tinh, Phồn Nguyệt kích động lại lần nữa cao giọng:
-" Nga, ai cho ngươi bắn lên bướm nộn, ân ha...... Tao bức thật thoải mái, tinh dịch thật nhiều......"
Hai người chơi đến sảng, hoàn toàn quên mất phía dưới còn có rất nhiều người đang nghe, dương v*t của đám nam nhân nhân kia không lợi hại bằng Tang Mạc, nghe hai người cùng động, cũng đã bắn ra, vừa sảng vừa chật vật.
Phồn Nguyệt ngừng lại trong chốc lát, nhìn chằm chằm đôi mắt Tang Mạc, tao lãng mà nói:
- " Người tiếp theo."
Ánh mắt Tang Mạc phát lạnh, tay sờ lên bướm dâm dính tinh dịch của Phồn Nguyệt, hỏi từng chữ:
- " Bệ hạ chắc chắn chưa?"
Phồn Nguyệt trong lòng cười trộm, nhìn một cái, ghen rồi sao, ánh mắt kia hung ác như dã lang, quả nhiên không phải dễ đối phó. Phồn Nguyệt thuận thế khép lại chân, kẹp lấy tay Tang Mạc, dùng tao huyệt cọ vài cái, cười hỏi:
- " Ngươi không muốn ta bị người khác chạm vào sao?
Tang mạc đen mặt gật đầu, nói:
-" Đương nhiên
Phồn Nguyệt ha ha cười ra tiếng, nghịch ngợm mà xoắn chân lăn lộn bàn tay to của Tang Mạc, ôn nhu nói:
- "Được, chọn ngươi."
Vì thế, dưới mắt trông mong của mọi người chỉ chờ tới một câu của quốc vương:
-" Nam nhân đầu tiên làm cho cô vương quá sung sướng, còn bắn tinh dịch lên tao bức của cô vương, tao bức đều bị làm bẩn, dính dính khó chịu, khảo hạch kế tiếp liền hủy.Nga, dương v*t của Tang Mạc thật lợi hại, cô vương bị hắn thao phục, vương phu chính là hắn."
Mọi người một mảnh oán hận, nhưng quốc vương quyền uy, ai cũng không dám khiêu khích, Phồn Nguyệt lại sai người thưởng bạc cho bọn họ, thích mỹ nhân cũng có thể vào cung chọn, mọi người lúc này mới vừa lòng.
Trong đại điện còn lại Phồn Nguyệt và Tang Mạc, Phồn Nguyệtkhông đề cập đến việc thị vệ xấu xí một câu nào, nói với Tang Mạc:
-"Ngày mai là đại hôn của chúng ta."
Tang mạc ôm mỹ nhân mướt mồ hôi, nhẹ giọng hỏi:
-" Vậy đêm mai là có thể thao bướm?"
Phồn Nguyệt đấm hắn, dỗi nói:
-" Đáng ghét, cả ngày chỉ nghĩ những việc này."
Tang Mạc cười khẽ:
-" Nghĩ đến việc này không phải là bệ hạ sao? Còn chưa có chung tuyển đã nhịn không được tìm ta thao lỗ đít, tuyển xong rồi càng là gấp không chờ nổi muốn đại hôn, chẳng lẽ không phải tao bức chịu không nổi tịch mịch, muốn dương v*t ai thao?"
Phồn Nguyệt bị hắn chọc trúng tâm tư, mặt có chút hồng, nhưng vẫn nói cố:
-" Được cô vương thích đại dương v*t, đó là phúc khí của ngươi."
Tang Mạc liên tục vân dạ, ôm quốc vương bệ hạ ngon miệng lại lần nữa lăn lên giường.
Buổi chiều, Tang Mạc ra cung, trở lại chỗ ở của mình thu dọn đồ đạc. Kết quả tuyển phu sớm đã công bố thiên hạ, tin tức vương thành truyền đến càng nhanh, đầu đường cuối ngõ đều truyền khắp.
Thời điểm Tang mạc trở về, ngoài ý muốn thấy nam tử mặc hắc y ngồi trong phòng hắn. Nam tử có tướng mạo thật đẹp, nhưng so với Tang Mạc anh tuấn như ánh mặt trời, diện mạo hắn có vài phần hung hãn hung ác, đặc biệt vẻ mặt của hắn nhìn như rất khó chịu.
Tang mạc cười hỏi:
-" Ngươi tới làm gì?"
Nam tử hừ lạnh:
-" Biết rõ còn cố hỏi. Tang Mạc, đại hoàng huynh, vì để lấy được đồ liền hiến thân làm vương phu, thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy đều dùng tới. Bất quá ngươi cũng không thiệt thòi chút nào, nghe nói quốc vương là đại mỹ nhân, hai ngươi đều là song phương tài giỏi, đệ đệ thật là bội phục."
Tang Mạc cũng không tức giận, nhàn nhạt nói:
-"Ta thiâm dương quái khí, sao ngươi biết ta đi làm vương phu chính là vì lấy đồt, ngươi muốn nhưng không có nghĩa là ta cũng muốn."
Nam tử khinh thường nói:
-" Nói dễ nghe, đừng diễn nữa, ngươi không muốn thì sẽ ngàn dặm xa xôi đi vào Lâu Lan sao? Đừng đắc ý quá sớm, hươu chết về tay ai, vẫn chưa biết đâu."
Nói xong, nam tử vội rời đi, để lại Tang Mạc một mình, bất đắc dĩ thở dài.