Cổ Quốc Tình Sự

Chương 9

Ầm ĩ đòi chia tay bị khiêng về trên giường thao đến bướm dâm không khép được, quy đầu lăng nhục môi đỏ, ngón tay đảo lộng dâm huyệt ( phát lãng đái dầm bị phát hiện, trộm chui vào ổ chăn liếm bướm dọa mỹ nhân)

Tác giả: Quân Đại

Editor: Su Ling

Phồn Nguyệt và Tang Mạc hôn nồng nhiệt trong xe hoa, Phồn Nguyệt còn cơ khát tự ngồi lên dương v*t, Tang Mạc tất nhiên sẽ không tha cho hắn, áp đảo người ngồi lên ghế thao làm. Phồn Nguyệt đối với hắn trước nay đều nhiệt tình như hỏa, không có nửa điểm ý tứ chống cự, trong biển người tấp nập tiếng hoan hô, Tang Mạc ngồi trong xe náo loạn tới tận hứng.

Chờ tình sự điên cuồng kết thúc, xe hoa cũng vừa lúc đi một vòng thành, Phồn Nguyệt lười biếng dựa vào Tang Mạc, trên người hai người đều dính dính mồ hôi, nhưng là mồ hôi dính lấy lẫn nhau, lại càng thể hiện hai người gắn bó không thể tách rời, còn thân mật đến nỗi khiến người xấu hổ. Phồn Nguyệt nghịch tóc nam nhân một lát, bỗng nói:

- "Tướng công, ta muốn đến xem nơi chàng ở."

Yêu cầu này của Phồn Nguyệt cũng là nhân chi thường tình, Tang Mạc tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Lúc trước hắn nói với Phồn Nguyệt, hắn là thương nhân từ trung thổ tới, đích thực cũng không phải thuận miệng nói ra, hắn xác thực có mang theo thương đội tới, cũng có cửa hàng của mình, ngụy trang đến mức có thể nói là vô cùng hoàn hảo. Đuổi lui đại bộ phận tùy tùng, hai người mang theo vài hộ vệ, khẽ khàng đi đến chỗ ở lúc trước của Tang Mạc.

Khi xe dừng lại, Phồn Nguyệt định ngồi dậy thì lại bị Tang Mạc ngăn cản. Nam nhân hôn nhẹ lên trán hắn, ôn nhu nói:

- "Chờ ta một lát."

Tang Mạc xuống xe trước, một lát sau mang ra một kiện áo cưới đỏ thẫm về bên người Phồn Nguyệt. Áo cưới kia được chế thành từ tơ lụa tốt nhất, bên trên có đường thêu tinh mỹ, phức tạp mà hoa lệ, tinh xảo mà tuyệt mỹ. Quần áo ở Lâu Lan làm từ chất liệu mỏng, hiển nhiên bộ đồ này là kiểu dáng áo cưới của Đại Tang trung thổ, bất quá có điều đơn giản hoá, mặc vào vừa tiện vừa hoa mỹ. Tang Mạc mỉm cười nói:

- "Vừa hay hàng hóa buôn bán ta mang đến từ trung thổ có tơ lụa hượng hạng, thủ hạ cũng có tú nương tài nghệ tuyệt hảo, ta kêu các nàng suốt đêm làm ra. Vừa kịp lúc em đến, mặc áo cưới của trung thổ vào cửa nhà ta, bệ hạ nguyện ý không?"

Phồn Nguyệt nào không biết tâm ý của nam nhân, dù là ở Lâu Lan hay là ở trung thổ, bọn họ đều tính toán đầy đủ lễ nghi, đây là người thực sự nguyện ý cùng hắn sinh mệnh giao triền, tuy hai mà một. Phồn Nguyệt trần trụi ngồi trên xe, ôn nhu nói:- "Tướng công mặc cho ta đi."

Tang Mạc thong thả phủ thêm áo cưới cho hắn, thỉnh thoảng trên da thịt trần trụi non mềm chiếm chút tiện nghi, câu tới tiếng rên rỉ động tình của ái nhân. Tang Mạc cười nói:

- "Ta thật là quá hạnh phúc, tân lang trung thổ cũng không có cái phúc khí này, trước hôn lễ nhìn thấy tân nương tử trần truồng, còn có thể tự mình mặc áo cưới cho đối phương."

Phồn Nguyệt bắt được bàn tay sờ loạn trước ngực mình, dỗi nói:

- "Chắc chắn là cũng không trước hôn lễ chiếm hết tiện nghi của tân nương, thao người ta không dậy nổi. Như vậy càng thấy, tướng công thật là sắc quỷ."

Tang Mạc ôm mỹ nhân xuống xe, ở bên tai hắn thấp giọng trêu chọc:

- "Không phải em câu dẫn ta trước sao, sợ ta không thể thao cho bướm dâm nhỏ thoải mái, dùng tao lỗ đít câu dẫn ta, cho ta luyện tập với lỗ đít, ha hả......"

Luận về dày độ da mặt, vẫn là Tang Mạc dày hơn. Phồn Nguyệt nói không lại hắn, im lặng xem như nhận thua, ngoan ngoãn bị nam nhân ôm vào gia môn. Quản gia đích thân ra nghênh đón bọn họ, lễ nghĩa chu toàn, chẳng qua ở nơi người ngoài không chú ý, trộm dùng tay ra hiệu cho Tang Mạc.

Tang Mạc trực tiếp mang Phồn Nguyệt tới phòng hắn, thả người lên giường. Ánh mắt Phồn Nguyệt nhìn nam nhân mang theo vài phần triền miên, dáng vẻ kiều mị một bộ cầu hoan. Tang Mạc nhìn đến động tâm, nhưng vẫn nói:

- "Quản gia tìm ta có chút việc, bảo bối nhi ngủ trước đi, chờ tướng công trở về cùng em động phòng."

Phồn Nguyệt hiếm khi tùy hứng, ôm cổ Tang Mạc không muốn buông tay. Tang Mạc cười, cúi đầu hôn môi Phồn Nguyệt, hai người hôn đến xuất thần, tay Tang Mạc cũng ở trên người Phồn Nguyệt ve vuốt, thân thiết không khác gì ngày thường, nhưng sau khi do dự một lát, Tang Mạc bỗng nhiên ra tay điểm huyệt ngủ của Phồn Nguyệt.

Thấy Phồn Nguyệt đã ngủ say, Tang Mạc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, lại hôn đôi môi đỏ tươi một cái, nhẹ giọng nói:

- "Chờ ta, bảo bối nhi."

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Tang Mạc vừa mới ra khỏi cửa, Phồn Nguyệt cơ bản nên hôn mê thế mà lại ngồi dậy. Hắn nhìn áo cưới đỏ thẫm trên người mình, cười khổ. Hắn thừa nhận, mở miệng yêu cầu đến nơi này, xác thật là có mục đích. Tuy rằng hắn rất muốn hoàn toàn tín nhiệm Tang Mạc, toàn tâm mà ỷ lại vào nam nhân của mình, nhưng bản thân hắn trước tiên là quốc vương của Lâu Lan, hắn không thể xem quốc gia và bá tánh là chuyện chơi. Lâu Lan quốc vương tuy rằng không biết võ công, nhưng bí thuật lâu đời vô cùng nhiều, di huyệt chính là một trong số đó. Lúc Tang Mạc động thủ chỉ chần chờ một chút, Phồn Nguyệt cơ hồ là xuất phát từ bản năng, vận dụng di huyệt chi thuật, nên giờ mới không bị ngủ say.

Tang Mạc cũng không biết chuyện này, hắn đang ở trong một gian phòng khác nói chuyện với quản gia.

Tang Mạc nhàn nhạt hỏi:

- "Tìm được Tang Vân rồi à?

Quản gia cúi đầu nói:

- "Vẫn chưa...... Người chỗ nhị hoàng tử vẫn luôn dùng thủ thuật che mắt với chúng ta, hai bên đã đấu rất nhiều, tuy rằng có thắng thua, nhưng chúng ta vẫn không tìm được Nhị hoàng tử."

Hắn và Tang Vân vốn thế lực tương đương, võ công mưu trí đều không phân cao thấp, cho nên phụ hoàng mới ra chiêu độc địa này, tống cổ hai đứa con trai đến Lâu Lan quốc, ước định ai tìm được bảo tàng Lâu Lan sẽ là người có thể lấy được vị trí Thái tử. Chiêu này nói khó nghe chút là đã dẫn đến mầm tai họa từ phương đông, hai người đỡ phải đấu nhau khiến triều đình Đại Tang bất ổn. Bất quá lão hoàng đế cũng có điểm mấu chốt, chính là có thể dùng các chiêu tranh đấu đặc biệt, nhưng tuyệt đối không thể gây thương tổn tới tánh mạng đối phương, nếu không, hắn (lão hoàng đế) tình nguyện sinh thêm một hoàng tử nữa.

Khi Tang Mạc và Tang Vân nghe được lời này, đều hắc tuyến đầy đầu. Bất quá lão hoàng đế xác thật có cách dạy con, hai người tuy tranh nhau ngôi vị hoàng đế, nhưng kỳ thật quan hệ cũng không tệ, không nói huynh hữu đệ cung, nhưng tình nghĩa huynh đệ là có, không ai nghĩ sẽ đẩy đối phương vào chỗ chết. Chấp nhất của Tang Mạc với ngôi vị hoàng đế không bằng Tang Vân, nhưng khi hắn ở trung thổ cảm thấy ngày thường quá nhàm chán, cùng Tang Vân* ngầm đấu đá cũng không tồi. Khi quyết định cùng Phồn Nguyệt ở bên nhau hắn đã từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cho nên chuyện tìm kiếm Tang Vân này cũng không dốc hết toàn lực, tâm tư của hắn đều ở trên người Phồn Nguyệt rồi. Còn nữa, xem ra Tang Vân định ẩn nấp ở góc nào đó trong hoàng cung, muốn tìm tàng bảo cũng tất sẽ tìm cửa đột phá từ chỗ Phồn Nguyệt, hắn chỉ cần bảo vệ Phồn Nguyệt tốt, thì sẽ không có chuyện lớn gì.

*tác giả dùng là Tang Mạc nhưng không hợp ngữ cảnh chút nào, có thể là do viết nhiều đâm lẫn nên mình mạn phép sửa lại nhé!

Đáng tiếc, vương phu điện hạ quên mất, Lâu Lan quốc còn có một vị Vương gia địa vị tôn quý.

Tang Mạc sớm đã không ngại lần tranh đấu này, quản gia lại một lòng muốn hắn thắng, vội khuyên nhủ:

- "Đại hoàng tử, lão nô thấy, ngài mau lấy được tàng bảo mới là đúng đắn. Ngài không tiếc hạ mình đi tranh cử vương phu, giờ đã thành công, có thể nói cận thủy lâu thai** (có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc). Chỉ cần lấy được bảo tàng, chúng ta liền có thể về Đại Tang phục mệnh, vị trí Thái tử dễ như trở bàn tay."

**Cận thủy lâu thai: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường được dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo.

Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và là nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vị Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự...v...v... Ô Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ: "Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc". Tức "Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ."

Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.

Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong thơ có hai câu: "Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân". Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua đó để nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cân nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đếm. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã thuận theo ý nguyện của Tô Lân, cân nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình.

Hiện nay, người ta vẫnthường dùng câu: "Cận thủ lâu thai" để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước

O����$ thông tin tham khảo trên vietnamese.cri.cn/561/2010/07/05/1s142499.htm

Tang Mạc lười giải thích với bọn họ, bọn mưu thần này còn coi trọng ngôi vị hoàng đế còn hơn hắn. Chờ Tang Vân trở về làm Thái tử, hết thảy đã thành kết cục đã định, bọn họ tự nhiên sẽ không dám trách móc.

Tang Vân không phải người tàn bạo, ngôi vị hoàng đế Đại Tang tranh đấu cũng tránh sống chết (nguyên văn: 生死之争, QT: phi sinh tử chi tranh =>ai biết giúp với), hắn sẽ không miễn cưỡng bản thân. Tang Mạc nói có lệ:

- "Ừ, lòng ta hiểu rõ."

Tang Mạc lại nói nói mấy câu, liền phải về xem Phồn Nguyệt. Kết quả, vừa mới mở cửa đã thấy người đang bình tĩnh đứng đấy, một thân áo cưới hồng đến chói mắt, ánh mắt nhìn Tang Mạc căn bản không ra cảm xúc gì, lãnh đạm cực điểm.

Tang Mạc sửng sốt, vội vàng nói:

- "Bảo bối nhi đừng tức giận, nghe ta giải thích đã."

Trong mắt Phồn Nguyệt chảy ra nước mắt, nâng vạt áo chạy đi, miệng mắng:

- "Cút đi, ta không muốn nghe..."

Tang Mạc tất nhiên là đau đầu, nhưng hắn không thể để Phồn Nguyệt chạy đi, cũng sẽ không đuổi theo hắn luôn miệng kêu nghe ta giải thích...... Tang Mạc trực tiếp động thủ khiêng người lên vai, còn chụp một cái lên mông, nói:

- "Ngoan ngoãn chút cho ta."

Phồn Nguyệt phẫn nộ đấm lưng nam nhân, lên án:

- "Ngươi, người xấu, lưu manh, lừa thân lừa tâm ta, còn đánh mông ta, trên đời sao lại có người vô tình vô nghĩa như ngươi."

Tang Mạc khiêng hắn sải bước đến phòng ngủ, nghe vậy không khỏi cười nói:

- "Đét mông không thoải mái sao, bảo bối nhi em dám nói bướm dâm của em không ướt?"

Phồn Nguyệt hừ lạnh:

- "Ướt cũng không cần ngươi quản, có rất nhiều người nguyện ý liếm sạch sẽ cho cô vương."

Nếu nói lúc trước Tang Mạc chính là muốn giải thích rõ ràng cho Phồn Nguyệt, sau khi nghe xong lời này, liền biến thành, trước hết cần thao xong, rồi giải thích sau. Cư nhiên dám nói tìm người khác giải quyết, quả thực chính là thiếu thao.

Tang Mạc ném Phồn Nguyệt lên giường lớn, Phồn Nguyệt muốn giãy giụa, hai đùi không ngừng loạn đá. Đáng thương là trên người hắn chỉ mặc một áo cưới lỏng lẻo, Tang Mạc vì hứng thú xấu xa của hắn, quần áo liên quan đều không mặc, Phồn Nguyệt quậy như vậy, cảnh xuân loạn tiết. Tang Mạc lập tức thấy hai cái chân ắng muốt ở trước mắt mình lộn xộn, vừa dài vừa thẳng, trắng bóng, làm người muốn bắt lấy hôn lên. Tơ lụa trên bụng nhỏ dần dần tuột xuống, màu đỏ rực làm nổi bật da thịt trắng nõn, còn có âm mao màu đen chung quanh tao huyệt, vừa mỹ diễm vừa sắc tình. Tiểu côn th*t phấn nộn cũng theo đó hỗn loạn, lộ ra hạ thể Phồn Nguyệt tao lãng vô cùng. Tang Mạc dứt khoát làm hai đùi Phồn Nguyệt, một cái khiêng lên vai, một cái treo ở khuỷu tay, duỗi tay sờ soạng một phen trên bướm dâm ướt át của Phồn Nguyệt, cười nói:

- "Bảo bối nhi, quả nhiên ướt rồi...Còn cãi bướng nói không muốn nghe ta giải thích, nhưng ta cảm thấy bướm dâm nhỏ rất muốn nghe đấy."

Phồn Nguyệt vẫn không mở miệng, giãy giụa đến tóc rối tung, lại không biết lúc này tóc mai hỗn độn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ khiến hắn có bao nhiêu mê người. Hắn đẩy Tang Mạc ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài, lại bị Tang Mạc kéo về, thấp giọng nói:

- "Thật là không ngoan."

Đôi mắt ướt nước của Phồn Nguyệt trừng hắn liếc một cái, chật vật mà mềm mại ngã xuống giường, chân bị nam nhân hoàn toàn tách ra, trên bướm dâm còn có ngón tay không ngừng chơi đùa, có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp òm ọp, vạn phần xấu hổ. Phồn Nguyệt quay mặt đi, đáng thương hề hề mà nức nở:

- "Đồ đáng ghét, người ta mới không có tướng công như ngươi, buông ta ra..."

Tang Mạc lại dùng ngón tay ướt ướt vỗ về chơi đùa môi Phồn Nguyệt, khẽ cười nói:

- "Nơi này thật không ngoan."

Dứt lời, Tang Mạc xả quần của mình, thả ra đại dương v*t ngạnh đến phát đau, quy đầu ma sát lên môi đỏ của Phồn Nguyệt. Phồn Nguyệt ngay từ đầu không há mồm, một bộ lãnh đạm chịu đựng khuất nhục. Tang Mạc cũng không vội, một bên dùng ngón tay gian dâm tao huyệt Phồn Nguyệt, một bên dùng quy đầu lăng nhục môi đỏ của hắn, làm hai cánh môi no đủ vừa đáng thương vừa thê thảm. Phồn Nguyệt nhịn không được ở trên giường động chân, lại không dám đem chân kẹp chặt, sợ mình tham luyến vui thích kia, nhịn không được cầu Tang Mạc thao hắn.

Tang Mạc nhìn dâm thái của Phồn Nguyệt, cười hỏi:

- "Bảo bối nhi, không muốn ăn sao? Bảo bảo ngoan, mau há mồm, tướng công cho em ăn đại dương v*t mỹ vị."

Phồn Nguyệt đã bị đùa bỡn đến có chút mơ hồ, ủy khuất mà liếc mắt nhìn Tang Mạc một cái, tiếp theo ánh mắt dừng trên cự vật trước mắt, bỗng nhiên thèm ăn, đặc biệt muốn ăn thứ kia. Đôi môi khép kín không khỏi khẽ thả lỏng, đưa lưỡi quét qua mã mắt như muốn nếm thử. Tang Mạc toàn thân sảng khoái, say mê mà thở dài. Phồn Nguyệt nếm được ngon ngọt, đương nhiên muốn ăn nhiều hơn, nhưng nam nhân lại ý xấu mà rút dương v*t ra, dùng côn th*t lớn chụp đánh khuôn mặt Phồn Nguyệt. Khuôn mặt kiều diễm bị dương v*t xấu xí dâm loạn, chỉ là hình ảnh kia khiến nam nhân lang huyết sôi trào.

Tiểu tao hóa thèm ăn đã sớm đã quên hết trí khí, vẫn luôn đuổi theo côn th*t mỹ vị, sau khi ngậm được vào trong miệng, còn thỏa mãn mà nhìn nam nhân, có chút đắc ý nhỏ, đáng yêu muốn mệnh. Tang Mạc lại nhịn không được, dùng sức thao tiểu tao miệng của mỹ nhân nhi, đồng thời tăng lớn lực độ ngón tay, hung hăng đùa bỡn tiểu tao huyệt bên dưới, khiến Phồn Nguyệt liên tục ra d*m thủy, cả người vô lực.

Phồn Nguyệt như cá mất nước, sảng đến chỉ muốn liều mạng hô hấp, nhưng mỗi lần há mồm, lại bị đại dương v*t thao đến càng sâu, hắn đành phải ra sức mà liếm thịt căn, tay nhỏ tự động cầm trứng trứng (trứng chim đó ạ), vui mừng xoa nắn cho nam nhân.

Tang Mạc tàn nhẫn cắm vào bao lâu mới xuất ra trong miệng Phồn Nguyệt. Cỗ tinh dịch lớn rót vào họng, Phồn Nguyệt bị kích thích đến chảy nước mắt, tao huyệt vẫn luôn bị ngón tay gian dâm cũng theo đó cao trào, d*m thủy xô ra như sóng, làm ướt một tay Tang Mạc.

Tang Mạc dùng bàn tay ướt dầm dề sờ lên bụng nhỏ của Phồn Nguyệt, da thịt trắng nõn lóe dâm quang, xinh đẹp đến mức khiến người muốn làm bẩn. Phồn Nguyệt há to mồm hô hấp, hồi lâu sau mới lần đầu cao trào mới qua đi, chờ hắn khôi phục một chút, liền phát hiện dương v*t của nam nhân đã để trên miệng hoa huy*t ướt mềm.

Phồn Nguyệt lại bắt đầu kháng cự:

- "Ngươi, cút ngay, không muốn cho ngươi thao... Ân ha, dương v*t lại đụng tới bướm dâm rồi, ô ô, ngươi khi dễ ta, đồ đại lừa đảo..."

Phồn Nguyệt giãy càng mạnh, tao huyệt với dương v*t ma sát càng kịch liệt, cuối cùng làm hắn thích đến không biết làm gì chophải, cũng không biết là kháng cự, hay là cố ý cọ sát lên. Tang Mạc thở dài hôn lên thân thể Phồn Nguyệt, thân thể tinh tế đẫy đà hương vị tuyệt hảo, nam nhân hôn lên liền dừng không được, lưu lại trên thân thể tốt đẹp một chuỗi ấn ký, đồng thời dương v*t đi vào luôn thao tới chỗ sâu nhất. Lối đi bị lấp đầy, dịch thể xối lên thịt căn của nam nhân, Tang Mạc thoải mái đến thở dốc không ngừng.

Phồn Nguyệt nào còn sức lực chống cự, cả người bị hôn đến mềm như bông, kỹ năng hôn của nam nhân quá cao siêu, nơi môi lưỡi nóng bỏng đi qua tựa như bị tiêm một liều thuốc tê, vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn mãi mãi bị hắn yêu thương hôn lấy.

dương v*t nam nhân ngừng một lát ở chỗ sâu nhất trong tao huyệt, bỗng nhiên bắt đầu cuồng thao mãnh làm, Phồn Nguyệt bị làm thét chói tai, thân thể ở trên giường không ngừng lên xuống, lãng thịt tàn nhẫn lộn xộn. Hắn nào còn nhớ rõ trí khí gì, ôm cổ nam nhân dâm kêu:

- "A ha... Thoải mái muốn chết, a, rất thích tướng công thao bướm, nga a...Muốn bị chơi hỏng rồi, ân ha, tướng công, tướng công..."

Tang Mạc thao hắn, yêu thương lau nước mắt trên mặt mỹ nhân, thấp giọng hỏi:

- "Còn nói muốn tìm người khác không?"

Phồn Nguyệt khóc thút thít:

- "Không, a ha... Chỉ tìm tướng công, Nguyệt Nguyệt, a ha...Chỉ có một nam nhân là tướng công, quá sâu, tướng công muốn thao hỏng bướm dâm rồi, nhưng là thật thoải mái..."

Tang Mạc quyết tâm ở trên giường trừng phạt tiểu ái nhân lời gì cũng dám nói, tự nhiên dưới háng sẽ không lưu tình, làm Phồn Nguyệt cao trào liên tục, thể dịch của hai người sái lạc một giường, mới dừng lại. Lúc kết thúc, Phồn Nguyệt đã không khép được chân, hai chân hơi hơi gập vào, một bộ dáng môn hộ mở rộng như đám người la cà. Môi âm hộ lật ra ngoài, lộ ra cái huyệt sưng đỏ, căn bản không khép lại được, bạch dịch cảm thấy thẹn chảy ra từ trong đó, lưu lại dấu vết trên khăn trải giường.

Vốn tưởng rằng Phồn Nguyệt bị thao xong sẽ lại ồn ào đòi rời đi, ai ngờ người ta lại thân mật quấn lên, cười đến mỹ diễm động lòng người, còn nghịch ngợm mà gặm một ngụm lên cằm Tang Mạc, nói:

- "Không phải muốn giải thích với ta sao, chàng nói đi."

Tang Mạc:...

Hắn nhưng thật không dám khẳng định, người này vừa rồi làm rộn là thật, hay là muốn chươi tình thú...

Tang Mạc vội vàng khai ra lai lịch và mục đích tới đây, cuối cùng lại bổ sung:

- "Từ khi gặp em, ta đã không còn hứng thú với thứ đồ kia, giờ chỉ muốn yên ổn bên em, sau này sẽ ở lại Lâu Lan bồi em qua ngày."

Phồn Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi:

- "Vì sao ngay từ đầu chàng không nói cho ta biết?"

Tang Mạc thở dài:

- "Còn không phải là sợ em nghĩ nhiều sao, nhờ may em không tin ta thì sao. Lại nói, ta cũng tính toán lưu lại, ta là ai vốn không quan trọng, quan trọng là, Nguyệt Nguyệt, ta yêu em."

Phồn Nguyệt lại ôm lấy, thấp giọng nói:

- "Ta đây phải giấu tàng bảo thật kĩ, vạn nhất một ngày nào đó chàng mang theo bảo bối trở về làm hoàng đế thì phải làm sao, mới không muốn bị chàng bỏ rơi."

Tang Mạc cười nhẹ:

- "Hoàng đế có gì dễ làm, nhọc lòng nhiều như vậy, làm vương phu vẫntốt hơn, mỗi ngày đều không cần nhọc lòng, chỉ cần thao người là đủ rồi..."

Phồn Nguyệt nhịn không được cắn một ngụm lên vai nam nhân, thật là, nói chuyện trước nay vẫn không đứng đắn. Bất quá hắn thật tin tưởng Tang Mạc, đối phương thật lòng hay không, trong quá trình ở chung tự nhiên có thể cảm giác được. Hơn nữa, lấy sự kiêu ngạo của Tang Mạc, hắn sẽ không dùng việc tình cảm để lừa dối.

Nhưng đệ đệ hắn, Phồn Nguyệt không yên tâm hỏi:

- "Tang Vân kia ở đâu?"

Tang Mạc nói:

- "Tác phong hành sự của Tang Vân còn quái dị hơn ta, phỏng chừng là hắn trốn trong hoàng cung, bất quá, có ta ở cạnh em rồi, hắn tiếp cận em không được tự nhiên cũng không lấy được bảo tàng."

Phồn Nguyệt gật gật đầu, bỗng nói:

- "Không đúng, còn chỗ Tinh nhi......"

Lúc này, Lạc Tinh hiển nhiên sẽ không biết huynh trưởng đã bắt đầu lo lắng cho mình. Buổi chiều lại ngoài ý muốn cùng Tang Vân lăn giường, cậu quả thật xấu hổ vô cùng, không muốn đối mặt với tình cảm trong lòng với nam nhân, Lạc Tinh liền về phòng trốn tránh.

Cậu sớm tắt đèn, ép mình mau ngủ, đừng loạn nghĩ. Chăn mỏng che hạ thân, như che giấu một tầng vật, Lạc Tinh cảm thấy thẹn mà ở bên trong động chân, lại giơ tay đem hai cánh môi âm hộ véo lộng, ra sức mà giảm bớt ngứa ngáy nơi tao huyệt. Nam nhân thúi kia dẫn phát dâm tính của hắn rồi, hiện tại tựa hồ không thể rời khỏi nam nhân, này thì phải làm sao.

Lạc Tinh rối rắm, sợ hãi, nhịn đã lâu, rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tang Vân lén lút tiến vào phòng, nương ánh trăng nhìn mặt Lạc Tinh. Thật là có chút không xong, hắn cư nhiên nhịn không được lại tới trêu đùa tiểu mỹ nhân này, là do tư vị tốt quá sao?

Tang Vân nhìn trong chốc lát, tay sờ vào trong chăn Lạc Tinh. Bàn tay to sờ soạng cái đùi trơn mềm vài cái, ngẫu nhiên đụng tới chăn đệm, thế mà lại ướt một tay, u a, xem ra tiểu mỹ nhân này ngủ rồi cũng không quên phát tao, bướm nộn còn chảy nước nữa chứ.

Tang Vân nổi ý xấu, leo lên giường Lạc Tinh, đầu chui vào chăn. Hắn từ phía dưới từ từ tiến vào ổ chăn của Lạc Tinh, đầu lưỡi liếm chân người ta, từ cổ chân đến gốc đùi, sau đó cắn thịt non bên trong sườn đùi đùa bỡn.

Lạc Tinh vốn mẫn cảm, lại ngủ không sâu, tất nhiên sẽ tỉnh lại. Phát hiện dưới thân khác thường, sợ tới mức thét chói tai, liều mạng đá chân muốn đem nam nhân trong chăn đá đi. Tang Vân tính tình ác liệt, cũng không hiện thân, trốn trong chăn uy hiếp Lạc Tinh, bắt lấy hai chân lộn xộn, đầu lưỡi hút lên tao huyệt ướt nước mút một cái. Cảm giác tê dại mãnh liệt truyền tới não, Lạc Tinh ý thức được đã xảy ra chuyện gì, xấu hổ buồn bực thét chói tai:

- "Cứu mạng, a... Đừng chạm vào ta, ân ha..."

Tang Vân cười nhẹ nói:

- "Không cho chạm vào mà sao lại kêu dâm như vậy chứ, hả?"

Lạc Tinh dừng giãy giụa, dừng như nhẹ thở ra, hỏi:

- "Là Tang Vân sao?"

Tang Vân đơn giản xốc lên chăn, nói:

- "Nhanh như vậy liền nghe ra được, bảo bối nhi quả nhiên ngóng trông ta tới...... Lớn rồi còn đái dầm, mất mặt chưa?"

Lạc Tinh đỏ bừng mặt, theo bản năng phản bác:

- "Ai đái dầm chứ?"

Tang Vân cầm tay cậu sờ lên một mảng thấm ướt kia, Lạc Tinh quả thực không mặt mũi gặp người, hắn vậy mà lại chảy nhiều tao thủy như vậy, thực là có bao nhiêu muốn nam nhân. Tang Vân tiếp tục trêu cậu:

- "Ướt nhiều như vậy...... Chưa từng nghĩ sẽ có cái bướm dâm đến như vậy, bảo bối nhi, ta giúp em liếm sạch sẽ."

Lạc Tinh không kịp cự tuyệt, nam nhân đã bao lấy tiểu huyệt của, hút tao dịch vào miệng như hút nước trái cây. Nam nhân chơi đùa chút, môi âm hộ cùng môi nam nhân dán đến gắt gao, khoang miệng truyền ấm áp đến huyệt, làm cho Lạc Tinh giật mình. Cậu cảm thấy thẹn đến không được, nhưng lại luyến tiếc loại thoải mái này, khóc lóc bị nam nhân vừa liếm vừa hút, cố tình bóng đêm hắc ám, cậu lại thấy không rõ tình cảnh trước mắt, chỉ có nơi tao huyệt là vô cùng rõ ràng, mãnh liệt......
Bình Luận (0)
Comment