Cờ Rồng Tay Máu

Chương 11

Tư Đồ Sương nói tiếp :

- Chính vì lẽ ấy mà tôi mới nói trên thiên hạ này chỉ có một mình thiếu hiệp là người có lòng độc đáo nhất.

Lại ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc gượng cười nói tiếp :

- Lời nói này của cô nương quả thực khiến tại hạ không sao hiểu nổi?

- Có lẽ lần này thiếu hiệp không hiểu thực. Nhưng tôi có thể nói là thiếu hiệp không chịu đem sự đau khổ không sao mô tả được ở trong đáy lòng ra để cho người khác gánh vác hộ, như thế lại còn làm cho người khác còn đau khổ hơn là để người ta gánh vác hộ sự đau khổ của thiếu hiệp. Chẳng hay thiếu hiệp đã hiểu chưa?

Lời nói ấy đã làm cho Độc Cô Ngọc cảm thấy máu nóng trong người sôi lên sùng sục, chàng liền gượng cười đáp :

- Cô nương hà tất phải vì tại hạ mà chịu đau khổ!

Không nói năng gì nữa, Tư Đồ Sương nhìn chàng nọ một hồi rồi mới u oán tiếp :

- Xem như vậy, thiếu hiệp quả thực là người đang tâm nhất thiên hạ. Thiếu hiệp không chịu nói ra cho tôi hay thì thôi!...

Nói tới đó, nàng cầm chén rượu lên vừa cười vừa nói tiếp :

- Ngày hôm nay tôi rất hân hạnh được gặp một người đang tâm như thế này, tôi phải nên uống cạn luôn ba chén.

Nàng vừa uống cạn luôn chén rượu ấy lại cầm ấm lên rót chén thứ hai. Độc Cô Ngọc vội đứng dậy nắm lấy tay của nàng và đỡ lời :

- Cô nương hà tất phải đau khổ như vậy?

Cười rầu rĩ, Tư Đồ Sương đáp :

- Đây là tôi mượn rượu để giải sầu và cũng mượn rượu để làm cho trái tim tê liệt, như vậy mới hết đau khổ được.

Độc Cô Ngọc biết người ta làm như thế là có ý muốn để cho mình trông thấy, nhưng chàng là người rất trung hậu, không nhẫn tâm trông thấy người nào uống luôn mấy chén rượu như vậy, nên chàng hơi suy nghĩ một chút, từ từ buông tay nàng ta ra, mặt lộ vẻ rất khích động, thở dài một tiếng rồi nói tiếp :

- Cô nương, tôi với cô nương đã hẹn ước với nhau nên dù trong lòng tôi có muốn biết rõ chuyện riêng của cô nương cũng không dám hỏi, như vậy cô nương còn bắt ép tôi làm chi?

Nghe thấy chàng nói như thế, nàng ta hơi rùng mình và đưa mắt nhìn lại chàng, với giọng dịu dàng đáp :

- Thiếu hiệp lầm rồi, tôi có bắt ép thiếu hiệp đâu. Tuy chúng ta đã hẹn ước với nhau trong nửa năm trời không được hỏi lai lịch và sự uẩn khúc của nhau nhưng vì tôi thấy vẻ mặt gượng gạo, biết ngay thiếu hiệp không sao che giấu nổi sự đau khổ ở trong đáy lòng nên tim của tôi như bị dao cắt, cũng đau khổ không kém gì thiếu hiệp.

Thiếu hiệp nên rõ là cứ ôm ấp sự đau đớn ở trong đáy lòng như vậy rất hại sức khỏe nên tôi mới muốn gánh vác hộ nữa nhưng thiếu hiệp lại không chịu nói rõ cho tôi hay.

Nói tới đó nàng cúi đầu xuống, vẻ mặt rất đau đớn.

Độc Cô Ngọc thấy vậy cảm khái vô cùng, lẳng lặng giây lát và u oán đỡ lời :

- Hảo ý của cô nương tại hạ ghi lòng tạc dạ, không bao giờ quên được.

Tư Đồ Sương bỗng ngửng mặt lên, hai mắt đẫm lệ và hơi giận :

- Tôi không thích thiếu hiệp nói những lời lẽ cám ơn như thế, chỉ muốn được thiếu hiệp nói cho tôi biết những sự đau khổ trong đáy lòng thiếu hiệp để cho tôi gánh vác hộ...

Nghe thấy giọng nói của nàng ta không khác gì con chim Đỗ Quyên gào khóc, Độc Cô Ngọc cảm thấy mũi lòng, hai dòng nhiệt lệ đã nhỏ xuống hai bên má, hơi lắc đầu và đau khổ nói tiếp :

- Đỗ Ngọc này chỉ là một tên hàn nho thường tục, ngu si dốt nát, thực không đáng để cho cô nương thương yêu như vậy! Không phải là tại hạ đang tâm đâu, thấy cô nương đau khổ như thế mà không chịu nói ra sự thực, tại hạ có nỗi khổ tâm rất bất đắc dĩ. Xin cô nương nên lượng thứ cho!

Người càng run lẩy bẩy thêm, hai mắt nhắm nghiền lại hai dòng nước mắt nhỏ lã chã, nàng nọ ai oán tiếp :

- Cũng có võ công không sao miễn cưỡng được, tôi biết lắm. Đồng thời tôi lại nếm thêm một lần thất bại nữa! Tôi không hiểu tại sao con người xưa nay rất kiêu ngạo và tự phụ như tôi nay lại bỗng có tấm lòng mềm yếu, cứ để cho thiếu hiệp dầy vò...

Độc Cô Ngọc thấy nàng nói như thế càng không sao nhịn được, nước mắt càng nhỏ xuống nhiều hơn. Trước thái độ của nàng, chàng cũng rất cảm động với giọng run run gọi :

- Cô nương...

Đột nhiên bên ngoài có tiếng cười sang sãng và có giọng nói khàn khàn vọng vào :

- Có lẽ hai đứa nhỏ này định tâm đùa giỡn và chọc tức lão phu chăng, có mâm rượu để ở đó không chịu ăn nhậu, có lời lẽ không thủng thẳng nói với nhau mà cứ khóc khóc lóc lóc như thế, thực là vô dụng.

Hai người nghe nói giật mình đến thốt một cái. Tư Đồ Sương bỗng mỉm cười và lên tiếng mời :

- Xin mời cụ vào đây!

Nàng vừa nói vừa ném một cái khăn lụa cho Độc Cô Ngọc bảo chàng lau chùi nước mắt.

Ông già ở bên ngoài lại vừa cười vừa mắng chửi :

- Con nhãi này thay đổi chóng thực. Vừa rồi đang khóc sướt mướt mà nay đã cười ngay được. Chỉ một điểm này lão cũng không sao bằng được chứ đừng nói đến điểm khác. Tiểu tử ngu ngốc đừng có lau chùi nước mắt nữa, không kịp đâu!

Tiếng nói đó vừa dứt thì Độc Cô Ngọc đã thấy tay mình rung động một cái, khăn lụa đã rời khỏi tay mình bay đi mất. Chàng cả kinh ngửng đầu lên nhìn đã thấy ông già họ Trà trông già lụ khụ đang đứng ở cạnh mình, tay cầm cái khăn lụa trắng như tuyết và cứ nhìn mình cười hoài. Chàng hổ thẹn vô cùng vội chắp tay vái chào :

- Chào cụ!

Ông già dùng giọng mũi khẽ kêu hừ một tiếng và nói tiếp :

- Đường đường bảy thước tu mi nam tử mà lại khóc như thế này, lão già gù này bấy nhiêu tuổi đầu mà chưa biết nước mắt là cái thứ gì...

Tư Đồ Sương lại cười khì và hỏi :

- Có thực không hở cụ?

Ông già họ Trà trợn ngược đôi mắt lên, giả bộ giận đáp :

- Con nhãi quỷ này nếu ngươi mà kể những chuyện xấu xa của lão năm xưa cho thằng nhỏ này nghe thì lão phải xẻo rách môi của ngươi ra liền.

Nói tới đó, ông ta quay lại nhìn Độc Cô Ngọc cười gằn một tiếng nói tiếp :

- Tiểu tử ngu ngốc này nên rõ là trượng phu có lệ không dễ cho ra chỉ vì chưa tới lúc thương tâm. Năm xưa có một lần quá đau lòng, già gù này đã rất hổ thẹn, có nhỏ mấy hạt lệ ra nhưng không giống như tiểu tử ngươi, chưa chi mà nước mắt đã chảy ra như nước sông Hoàng Hà vỡ đê vậy. Thôi mau lau chùi sạch nước mắt đi, đừng để lão phu trông thấy khó chịu lắm.

Nói xong, ông ta đưa cái khăn lụa trả cho Độc Cô Ngọc. Thấy vị phong trần dị nhân này ăn nói rất khôi hài, Độc Cô Ngọc càng dở khóc dở cười, vội giơ hai tay ra đỡ lấy cái khăn lụa, ngập ngừng nói :

- Cảm ơn cụ!

Ông già họ Trà bỗng cau mày và lắc đầu nói tiếp :

- Dù sao ngươi có học vẫn lắm cái trò lễ phép này.

Nói tới đó, ông ta đi tới cạnh bàn và nói tiếp :

- Hai đứa nhải này thực không biết hưởng thụ rượu ngon và thức ăn ngon lành như thế này mà lại bỏ nguội lạnh hết cả thì có đáng tiếc không.

Ông ta vừa nói vừa cầm ấm rượu lên tu luôn, một tay thì cầm cái đùi gà lên nhai ngồm ngoàm.

Độc Cô Ngọc thấy thế lắc đầu nghĩ bụng :

“Vị tiền bối dị nhân này quả thực là hào phóng...”

Ông già họ Trà bỗng ngửng mặt, trố mắt nhìn lại chàng mà bảo tiếp :

- Tiểu tử ngu ngốc, ngẩn người ra như thế làm chi? Có phải ngươi thấy lão phu quá phóng đãng phải không?

Độc Cô Ngọc gượng cười và đỡ lời :

- Sao cụ lại nói như thế, cổ nhân có câu chỉ có đại anh hùng năng bản sắc mới thực là danh sĩ và phong lưu, tính tình hào phóng này của cụ mới đúng là bản sắc của một vị anh hùng, tiểu bối đâu dám.

Ông già lại cười ha hả và nói tiếp :

Không ngờ tiểu tử ngươi lại khéo ăn nói đến thế, thôi được, nể lời nói này của ngươi sau này lão phu sẽ cam đoan giúp ích cho tiểu tử ngươi...

Tư Đồ Sương đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất tình tứ và xen lời nói :

- Ông cụ đã nhận lời giúp ích cho thiếu hiệp thì thiếu hiệp mau cảm tạ cụ đi.

Phúc tri tâm linh, Độc Cô Ngọc thấy Tư Đồ Sương đưa mắt ra hiệu như vậy vội chắp tay vái chào và nói :

- Cảm ơn cụ.

Ông già họ Trà đột nhiên rú lên một tiếng rất quái dị, giơ chiếc xương gà lên chỉ vào mặt Tư Đồ Sương giận dữ nói :

- Con nhải này chưa chi đã phản thùng, định giúp tiểu tử ngu ngốc để dồn già này vào tròng phải không?

Tư Đồ Sương chưa kịp trả lời thì ông ta đã quay lại nhìn Độc Cô Ngọc vừa cười vừa nói tiếp :

- Tiểu tử ngươi không ngờ vị danh sĩ thực sự này lại khôn ngoan đến như thế ư!

Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, không biết trả lời như thế nào, cả Tư Đồ Sương cũng vậy, cứ cúi gầm mặt xuống hổ thẹn hết sức. Còn ông cụ cứ việc ăn nhậu luôn mồm, hình như không biết có hai người đang ngồi cạnh đó vậy.

Một lát sau Tư Đồ Sương mới từ từ ngửng đầu lên nhìn Độc Cô Ngọc rồi quay lại hờn giận nũng nịu nói :

- Cụ chỉ hay nói bông nói đùa, Sương nhi có lòng tốt, muốn giới thiệu một y bát truyền nhân cho cụ...

Trợn một bên mắt trông rất quái dị, ông già họ Trà lớn tiếng hỏi lại :

- Cái gì? Chuyện thành vợ chồng không phải là chuyện đứng đắn hay sao? Được, từ giờ trở đi con nhãi ngươi đừng có nhờ già này việc ấy...

Tư Đồ Sương lại nũng nịu kêu lên một tiếng và nói :

- Cụ này chỉ được...

nhưng chàng lại liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất tình tứ. Thấy thế Độc Cô Ngọc càng ngượng nghịu thêm, chàng liền cúi gầm mặt xuống.

Ông già họ Trà nhìn Độc Cô Ngọc một hồi, để cái đùi gà xuống, bỗng thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Nói thực đấy, tư chất của tiểu tử này khá lắm, trên thiên hạ này khó mà tìm kiếm thấy người thứ hai như y. Được một đồ đệ đặc sắc như thế này thì còn gì bằng, ai bảo lão phu không muốn nhận y làm môn đồ? Nhưng y có phải là cá dưới nước đâu, khi nào lão phu lại dám giữ lại để làm phí uổng một nhân tài xuất chúng như thế.

Tư Đồ Sương khẽ gọi :

- Cụ...

Xua tay không để cho nàng nói, ông già nói tiếp :

- Lời nói của lấy đã hết đâu mà con nhãi này cứ xen lời phá bĩnh như thế?

Nói tới đó, ông ta lại cầm ấm rượu lên tu cho thực hết, lấy tay áo chùi mép và nói tiếp :

- Lão phu định giới thiệu y cho lão hủ nho họ Liễu. Tính nết của lão nho hủ ấy kỳ lạ lắm, không biết y có chịu nhận hay không? Nhưng lão phu thiết nghĩ với hòn ngọc tuyệt này lại có thêm lời nói của lão phu, chắc y thế nào cũng chịu nhận mà mài rũa cho nó thành tài.

Tuy chưa biết người mà ông già gọi là nho hủ ấy là ai nhưng Độc Cô Ngọc đoán biết chắc người đó thể nào cũng là một vị tiền bối dị nhân nên chàng đã mừng rỡ thầm.

Không ngờ Tư Đồ Sương lại vội đỡ lời :

- Cụ nói lão hủ nho họ Liễu ấy có phải là Tuyết Y Huyết Thần không?

Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, và đã thấy ông già gật đầu đáp :

- Phải! Chính là Liễu Vô Kỵ đấy! Con nhãi nhìn gì thế?

Có vẻ rất cảm động, Tư Đồ Sương gật đầu và trả lời :

- Được, được, được lắm! Nhưng xin cụ cũng đừng có hà tiện mà chỉ bảo cho Đỗ thiếu hiệp vài miếng võ mới được.

Trợn ngược một bên mắt lên, ông già vừa cười vừa mắng chửi đùa :

- Lão phu không hiểu tiểu tử này có ma lực gì mà có thể khiến nổi con nhãi ngươi thành tâm trợ giúp đến như thế. Ngươi cứ yên tâm, chỉ trong nửa ngày là cùng, lão phu thể nào cũng truyền thụ hết tài ba của lão cho y. Như vậy ngươi đã bằng lòng chưa?

Vừa cười, Tư Đồ Sương vừa đỡ lời :

- Nếu được cụ truyền thụ cho như vậy thì còn gì bằng, nhưng chỉ e công lực của thiếu...

Vội xua tay, ông già nói tiếp :

- Con nhãi này đừng có tham lam quá nỗi như thế! Nếu lão phu mà giúp y quá nhiều chỉ e y sẽ không được lão hủ nho nhận thâu làm môn đồ nữa đâu. Cho nên lão chỉ truyền thụ cho y mấy trò chơi tuyệt nghệ thôi, chứ không dám truyền cả cái tà khí nọ cho y. Ngươi có hiểu lão nói gì không?

- Sương nhi hiểu rồi!

Thấy Tư Đồ Sương nói như vậy, Độc Cô Ngọc mới biết hai người một già một trẻ này đều thành tâm giúp mình tới nơi tới chốn nên chàng rất cảm động, đang định cảm ơn nhưng lại tự nghĩ bụng :

“Nguy tai, trước khi nhảy xuống vực thẳm tự tử, bốn vị thúc thúc đều dặn ta tới tỉnh Phúc Kiến này là phải đi kiếm ngay Bách Hiểu rồi nhờ ông giới thiệu mình đi làm môn hạ cho một vị dị nhân. Vả lại bốn vị ấy còn dặn bảo rằng chỉ có môn võ công của vị tiền bối dị nhân ấy mới có thể thắng nổi võ công của của Long Phan lệnh chủ. Như vậy ta hà tất phải học hỏi thêm võ công của ai nữa? Nhưng người ta có lòng tốt như thế này ta từ chối sao tiện?”

Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy băn khoăn khó xử quá.

Tư Đồ Sương đang hớn hở mừng thầm, liền quay đầu lại liếc nhìn Độc Cô Ngọc, thấy thái độ của chàng như vậy nàng ngạc nhiên vô cùng.

Ông già đã trông thấy trước và hỏi luôn :

- Tiểu tử muốn nói gì thì nói đi. Sao đàn ông con trai lại có thái độ rụt rè như thế làm chi?

Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc mới đánh liều đáp :

- Cụ có lòng giúp cho như vậy còn gì ơn đức bằng? Nhưng tiểu bối có nỗi khổ tâm riêng nên không dám nhận ơn đức này của lão tiền bối, mong lão tiền bối lượng thứ cho.

Hai người một già một trẻ nghe thấy Độc Cô Ngọc nói như vậy đều ngạc nhiên vô cùng. Vì đây là một duyên phúc rất hiếm có trong võ công, người khác van lơn cầu khẩn thế nào cũng không được mà nay chàng nọ lại cự tuyệt, không chịu nhận duyên phúc nghìn năm một thuở này.

Ông già cứ ngẩn người ra chả nói chả rằng. Tư Đồ Sương bỗng phắt dậy vội hỏi :

- Thế là nghĩa lý gì? Thiếu hiệp phải biết đây là duyên phúc rất hiếm có, người khác muốn cầu cũng không được, sao thiếu hiệp lại từ chối như vậy?

Ông già lại xua tay không để cho nàng nọ nói tiếp và đỡ lời :

- Con nhãi đừng có lo âu như thế vội, lão phu có tính nết rất kỳ lạ, đã không nói ra thì thôi, mà khi đã nói ra rồi thể nào cũng làm cho kỳ được mới thôi. Ngươi hãy ngồi xuống để lão phu hỏi lại y đã.

Bất đắc dĩ, Tư Đồ Sương đành phải ngồi xuống nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cách ai oán vô cùng.

Ông già ho khan một tiếng mới hỏi :

- Có phải nhãi con ngươi nhận thấy lão phu giới thiệu ngươi làm môn hạ của lão nho hủ họ Liễu sẽ làm nhục mặt mất hòn ngọc báu của ngươi hay sao?

Biết vị phong trần dị nhân này đã hiểu lầm nỗi khổ tâm của mình, Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :

- Không phải thế! Tuyết Y Huyết Thần lão tiền bối là một cao thủ dị nhân, có công lực kỳ tuyệt kim cổ, trong võ lâm này chưa chắc có người thứ hai được hơn ông ta. Thiên hạ hào kiệt đều muốn được yết kiến ông ta để hãnh diện với người khác, huống hồ được ông ta nhận làm môn đồ? Tiểu bối biết phúc duyên này các cao thủ có tên tuổi trong võ lâm đương thời muốn cầu được như vậy cũng khó. Nay tiểu bối được lão tiền bối giúp cho như vậy trong lòng thực cảm ơn vô cùng và có thể nói là khắc cốt ghi tâm, kết cỏ ngậm vành, chứ dâu có dám cưỡng lời lão tiền bối. Nhưng khốn nỗi...

Ông già lại xua tay không cho chàng nói tiếp và đỡ lời :

- Nhãi con hãy tạm ngưng để lão phu xen lời nói một câu...

Nói tới đó, ông ta nhìn thẳng vào mặt chàng một hồi rồi tiếp :

- Năm nay già này đã sáu mươi tuổi rồi, có thể nói là đã sống được hơn nửa đời người rồi. Trong mấy chục năm đó, lão già này đã tạo ra không biết bao nhiêu là việc thiện, việc ác nhưng chưa bao giờ lão phu tự nhận làm việc mướn cho người khác như thế này cả. Đây là lần đầu tiên lão phu chịu làm mướn cho nhãi con ngươi đấy. Ngươi có biết tại sao lão già gù này lại phá lệ giúp ngươi như thế này không?

Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc mới đáp :

- Tiểu bối ngu muội, không hay biết gì hết, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.

Ông già lắc đầu thở dài nói tiếp :

- Ngươi có phải là ngu muội đâu? Đó là tại ngươi thực thà một cách quá tội nghiệp mà nên đấy. Và cũng vì lẽ này lão già gù này mới chịu phá lệ giúp ngươi. Đó là nguyên nhân thứ nhất...

Nói tới đó, ông ta ngửng đầu lên nhìn Tư Đồ Sương vừa cười vừa nói tiếp :

- Xưa nay con nhãi này vẫn được tiếng là có đôi mắt sành sỏi. Ngươi được nó đoái hoài tới như vậy đủ chứng minh ngươi phải là người có tư cách tốt như thế nào. Bằng không, ngươi đừng có hòng được nó nhòm ngó tới. Đấy là nguyên nhân thứ hai mà lão phu chịu giúp ngươi...

Nghe tới đây, Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi thầm, chân tay luống cuống, còn Tư Đồ Sương thì lướm chàng một cái rất tình tứ, rồi lại cúi đầu xuống luôn.

Ông già làm như không trông thấy gì hết, lại uống một hớp rượu mới nói tiếp :

- Nguyên nhân thứ ba là vì kẻ đại thù của nhãi con ngươi lại là Long Phan lệnh chủ, rất độc ác tàn nhẫn, xưa nay vẫn có tiếng thần bí xảo quyệt, nên vũ nội quần hào hễ nghe thấy tên tuổi của y là khiếp sợ đến mất hồn vía ngay. Sự thực lão già gù này cũng không biết kiếm ai có thể kiềm chế nổi tên ma đầu ấy. Riêng có Tuyết Y Huyết Thần Liễu Vô Kỵ mới hy vọng hạ nổi tên ác ma ấy thôi. Nhưng tính nết của lão nho hủ quả quái dị lắm, hỉ nộ vô thường, ít ai kiếm ra được tung tích của lão ấy.

Có lẽ vì thế chưa có một người nào được làm môn đồ của y. Riêng có lão già gù này là có thể giải quyết nổi hai vấn đề nan giải kia thôi, nên lão già gù này mới chịu phá lệ giúp ngươi một phen. Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?

Nói xong ông ta lại uống một hớp rượu nữa.

Độc Cô Ngọc rất cảm động, gật đầu đáp :

- Đa tạ lão tiền bối đã chỉ giáo cho như vậy. Nhưng tiểu bối cũng có một việc này không hiểu, muốn nhân đây xin lão tiền bối chỉ giáo cho một thể.

Trợn mắt lên nhìn Độc Cô Ngọc, ông già lạnh lùng nói :

- Trước mắt lão phu, ngươi không nên giở cái trò văn vẻ ấy ra như thế nữa. Ngươi muốn hỏi việc gì nói trăng ra đi?

Mặt đỏ bừng, Độc Cô Ngọc ngượng nghịu nói :

- Vừa rồi lão tiền bối nói, trong võ lâm đương thời, ngoài Tuyết Y Huyết Thần Liễu tiền bối ra, không ai có thể hạ nổi Long Phan lệnh chủ. Nhưng ngày hôm nay ở giữa đường, sao lão tiền bối chỉ sử dụng có một cây roi ngựa thôi mà đã đánh cho lão Long Phan lệnh chủ thua chạy một cách tơi bời như thế rồi...

Bỗng phì cười, ông già vội ngắt lời chàng ta và nói :

- Nhãi con tưởng lão phu nói dối ư?

- Tiểu bối không dám, nhưng tiểu bối...

- Thôi! Ngươi đừng giải thích nữa. Lão già này bình sinh chưa chịu phục tài một người nào cả, nhưng riêng có hai đại quái vật là Tuyết Y Huyết Thần và Long Phan lệnh chủ là lão phu không dám phê bình tới tài ba của họ thôi. Ngày hôm nay ngươi không nghe thấy tên Long Phan lệnh chủ ấy nói, y có thể thiên biến vạn hóa, lúc giả lúc thiệt hay sao? Nếu ngày hôm nay gặp phải Long Phan lệnh chủ thực thì lão phu với con nhãi này liên tay thì mới may ra đấu huề với y. Chứ có khi nào y lại chịu để cho lão phu đánh bại như thế được?

Độc Cô Ngọc nghĩ bụng :

“Thế ra Tư Đồ Sương nói không ngoa. Long Phan lệnh chủ ta gặp hồi ban ngày quả là Lệnh chủ giả hiệu rồi. Ta mới gặp tên giả hiệu đã bị đánh bại, mình đầy thương tích như thế này. Nếu gặp tên Lệnh chủ thực có lẽ ta đã bị toi mạng rồi chứ không sai?”

Với giọng dịu dàng, Tư Đồ Sương xen lời nói :

- Thiếu hiệp khỏi cần lo âu như thế. Quí hồ thiếu hiệp được là môn hạ của Tuyết Y Huyết Thần thì còn sợ gì Long Phan lệnh chủ nữa?

Độc Cô Ngọc đang định trả lời, bỗng nghĩ tới một việc gì, nhìn Tư Đồ Sương tỏ vẻ cảm động rồi mới quay đầu hỏi ông già họ Trà tiếp :

- Lão tiền bối, chả lẽ trong vũ trụ này chỉ có một mình Tuyết Y Huyết Thần là mới thắng nổi Long Phan lệnh chủ hay sao?

Thấy hỏi như vậy, ông già có vẻ không vui, lạnh lùng đáp :

- Lão già gù này tuổi đã ngoài nửa trăm, mà cho đến nay chỉ biết có một người ấy có thể thắng nổi lão ma đầu kia thôi. Chả hay ngươi không tin lời của lão phu hay sao?

Biết vị phong trần dị nhân này đã có vẻ không vui, Độc Cô Ngọc vội gượng cười đỡ lời :

- Xin lão tiền bối chớ có hiểu lầm. Sở dĩ tiểu bối nói như thế là chỉ...

Nhất thời chàng không kiếm được lời lẽ gì thích đáng để giải thích sự hiểu lầm này.

Ông già họ Trà vội xua tay và đỡ lời :

- Đừng có nói chỉ với chỉ như thế nữa. Bây giờ lão già gù này muốn nghe lý do của ngươi, tại sao lại phản đối không chịu nhận già này giới thiệu cho như thế?
Bình Luận (0)
Comment