Cờ Rồng Tay Máu

Chương 2

Lúc ấy, mặt trời đã u ám, gió lạnh càng buốt xương, mặt trời chưa lặn mà trên mặt đất đã tối om như ban đêm vậy.

Trên đường cái quan đi ra ngoài quan ải phủ đầy tuyết, vì tiết trời quá lạnh lùng nên không thấy một bóng người qua lại nào cả.

Bỗng đằng xa, có một điểm màu trắng đang từ từ xê dịch, tiếng về phía Võ Di.

Điểm trắng ấy càng tới càng gần, lúc ấy mới hay đó là một thư sinh mặc quần áo trắng và cũng chính là Đỗ Ngọc.

Chàng cứ đi thủng thẳng ở trên đường cái quan rất vắng, hình như không sợ rét và cũng không e ngại trời sắp tối đến nơi vậy.

Chàng vừa đi, thỉnh thoảng vừa ngó nhìn bốn xung quanh một lần. Chàng bỗng dừng chân lại trầm giọng quát hỏi :

- Ai đó?

Chỉ nghe thấy tiếng gió kêu “vù vù” thôi chứ không thấy tiếng người trả lời. Chàng chần chừ giây lát, cười khì một tiếng rồi lại đi tiếp. Nhưng mới đi được hai bước, chàng dừng chân lại, rùng mình đến thót một cái và quay đầu nhìn về phía bên phải luôn.

Phía bên phải chỗ cách chàng chừng tám chín trượng có một bụi cỏ cao bằng đầu người. Sau bụi cỏ khô ấy là khu rừng cây cối đã trụi hết lá nhưng cây nào cũng cao chọc trời. Chàng nhìn mãi cũng không thấy một bóng người nào mà chỉ thấy mùi tanh hôi do gió lạnh đưa tới. Một lát sau, chàng mới nghe thấy có tiếng rên rỉ như người bị thương kêu lên vọng tới.

Tiếng kêu rên ấy khẽ lắm, nếu không phải là người có đôi tai rất thính như chàng có lẽ không sao nghe thấy rõ!

Không chần chờ gì nữa, chàng vượt qua bụi cỏ để tiến thẳng vào trong rừng tìm kiếm xem người nào đang kêu rên như thế? Vì lòng từ bi cứu nạn cứu khổ thúc đẩy, chàng không nghĩ gì tới hậu quả và cũng không sợ hãi trong rừng có sự gì nguy hiểm.

Chàng mới đi được vài bước, đột nhiên có tiếng kêu gào thảm khốc nổi lên ở trong rừng vọng ra. Chàng đã nhận ra tiếng kêu ấy không phải là tiếng kêu gào của người mà là tiếng rên rất bi đát của một con dã thú. Nhưng chỉ nghe thấy có một tiếng thôi rồi bốn bề lại im lặng luôn.

Đỗ Ngọc kinh hoàng đến sờn lòng, rợn tóc gáy, nhưng chàng chỉ hơi ngừng chân lại một chút, lại quát lớn một tiếng, vượt qua bụi cỏ, chạy như bay tiến thẳng vào trong khu rừng cây cối trụi lá kia ngay.

Tuy khu rừng ấy không lớn rộng lắm nhưng bên trong u ám hơn bên ngoài nhiều và hình như có vẻ rất rùng rợn là khác.

Vừa vào tới trong khu rừng, Đỗ Ngọc đã thấy một luồng gió lạnh thổi vào mặt như âm phong, quỷ khí vậy, khiến chàng cũng kinh hoàng và rợn tóc gáy lên liền. Tuy mới bước chân vào giang hồ, không có chút kinh nghiệm gì hết nhưng căn cứ thường thức rất thường, chàng cũng biết đứng núp sau thân cây mà ngó đầu nhìn vào bên trong tìm kiếm chứ không tiến thẳng vào trong rừng ngay.

Ngoài những luồng gió lạnh ở bên trong thổi ra, chàng không thấy một bóng người nào cả. Ngay cả tiếng kêu rên vừa rồi cũng không nghe thấy nữa. Nhưng vừa rồi rõ ràng chàng nghe thấy tiếng kêu rên, tiếng thú dữ gầm gừ rất thảm khốc và ngửi thấy mùi tanh hôi của máu hẳn hòi sao bây giờ lại không trông thấy và không ngửi thấy gì hết?

Chàng lại tưởng tượng như mình đang sống ở trong giấc mơ.

Tuy vậy chàng vẫn trố mắt lên ngó vào trong rừng lục soát tiếp, hy vọng tìm ra được một chút manh mối gì chăng?

Rút cục, khi chàng đã thất vọng liền ngó vào trong rừng lần cuối cùng rồi hơi lắc đầu một cái, quay người định đi.

Đột nhiên có tiếng kêu bộp rất khẽ, hình như có vật gì rớt xuống đầu tóc của chàng.

Tiếp theo đó, chàng lại thấy hình như có nước gì rõ xuống trán và lông mày. Thoạt tiên, chàng lại tưởng đó là những mảnh tuyết ở trên cành cây tan thành nước mới rõ xuống đầu mình như vậy. Chàng vừa cười thầm thì mặt đã lộ ra vẻ ngạc nhiên ngay vì nếu là nước tuyết thì phải lạnh buốt nhưng tại sao giọt nước này lại hơi âm ấm.

Nghĩ như vậy, chàng vội giơ tay lên lau chùi giọt nước ấy đang sắp rõ xuống lông mày. Chàng thấy nước đó dính dấp nên vội đưa tay xuống nhìn, mới hay đó là máu tươi.

Chàng giật mình đến thót một cái, vội ngẩng đầu lên nhìn. Một cảnh tượng thảm tuyệt trần gian đã hiện ra trước mắt và khiến chàng hồn siêu, phách tán và tức giận đến nỗi hai mắt hầu như sắp nổ tung.

Chàng thất thanh suýt tí nữa thì la lớn một tiếng...

Thì ra ở trên cành cây ở chỗ cách đầu chàng chừng hơn trượng đang có một cái xác không đầu, mình mẩy trần truồng, chân tay bị cụt hết, chết một cách thảm khốc vô cùng. Trên cổ, chỗ bị chặt đang có máu tươi nhỏ từng giọt xuống. Chàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất mới hay máu tươi đã đông thành một mảnh lớn, nhưng lúc này sắc trời lại càng u ám và tối om thêm.

Một lúc sau, Đỗ Ngọc mới định thần, nghiến răng mím môi và nghĩ bụng :

- Máu hãy còn nóng như vậy đủ thấy người này mới bị giết chết và tiếng kêu la thảm khốc hồi nãy cũng chính là của y thốt ra chứ không sai. Nơi đây cách chỗ ta đứng hồi nãy không đầy mười trượng, thân pháp của ta tuy không dám nói là nhanh như điện chớp, nhưng cũng không đến nỗi chậm mà hung thủ giết người, lột quần áo xong lại còn đào tẩu mất tung tích ngay được. Đủ thấy thân pháp của hung thủ ấy không những rất cao siêu mà thân pháp ấy cũng rất lanh lẹ rất nhiều. Thủ đoạn của y thực là tàn nhẫn, độc ác hiếm có trên thế gian.

Chàng vừa nghĩ tới đó lại nghe thấy phía sau có tiếng chân người đi ở trên cỏ rất khẽ vọng tới. Tiếng động đó chỉ cách chàng chừng năm sáu trượng thôi. Giật mình đến thót một cái, chàng vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ phía sau có những ngọn cỏ cao bằng người, đang bị gió thổi rung động chứ không thấy bóng người nào hết.

Đỗ Ngọc không sao nhịn được, đột nhiên lên tiếng khẽ quát hỏi :

- Ai đó?

Không những không nghe thấy người nào trả lời mà cả tiếng động vừa rồi cũng không nghe thấy nốt.

Nghĩ đến cái xác không đầu chết một cách rất thảm khốc bị treo ngược ở trên cành cây, Đỗ Ngọc lại sờn lòng, rợn tóc gáy và nghĩ bụng tiếp :

- Nếu hung thủ còn ở quanh đây thì với chút công lực của mình đừng có hòng bắt nổi y, chưa biết chừng mình còn nguy hiểm...

Nghĩ tới đó, chàng cố ổn định tinh thần lại, khẽ nói tiếp :

- Ngài đã có gan giết người sao cứ ẩn nấp ở trong bụi cỏ, không chịu xuất đầu lộ diện như thế? Nếu ngài còn không ló mặt ra thì đừng có trách tại hạ ra tay đã thương đấy?

Chàng vừa nói dứt, trong bụi cỏ lại có tiếng động rất khẽ nổi lên, tiếp theo đó có tiếng người kêu ren và tiếng thở hổn hển, như vậy đủ thấy trong bụi cỏ thể nào cũng có người bị thương nặng.

Đỗ Ngọc bỗng nghĩ ra được một kế và bụng bảo dạ rằng :

- Nếu cứu được người này thì hung thủ là ai, nguyên nhân ra sao ta sẽ biết rõ được liền...

chàng không dám chần chừ nữa, vội bước tiến thẳng về phía có tiếng động ấy.

Nhưng mới đi được hai trượng, chàng lại nghĩ ngợi gì bỗng dừng chân lại, nghiến răng vận công vào hai cánh tay rồi mới từ từ tiến thẳng về phía đó.

Sở dĩ chàng cẩn thận như thế là đề phòng hễ thấy tình hình hơi khác là chàng giở toàn lực ra tấn công ngay. Chàng tính như vậy là rất khôn ngoan, bằng không tới khi thấy kẻ địch rồi mới chuẩn bị thì đã muộn rồi.

Càng tới gần bao nhiêu chàng càng nghe thấy tiếng kêu rên và tiếng thở rõ bấy nhiêu.

Khi Đỗ Ngọc đi tới chỗ cách bụi cỏ không đầy một trượng thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu hự, rồi tiếng rên rỉ bỗng dứt hẳn.

Đỗ Ngọc lại giật mình đến thót một cái, bụng bảo dạ “nguy tai”, thân hình càng đi nhanh hơn trước, vội nhảy xổ vào trong bụi cỏ.

Bụi cỏ đó cao bằng đầu người và rộng không đầy hai trượng, nơi chính giữa có một đại hán mặc võ trang màu đen đang nằm phục ở trên mặt đất. Chàng vội chạy lại gần, rờ tay vào mũi thử xem, mới hay người đó đã tắt thở. Chàng rất ăn năn và nghĩ bụng :

- Nếu không phải vì ta quá cẩn thận và tới đây nhanh thêm một chút thì chưa biết chừng người này không bị chết đâu. Như vậy hiển nhiên là do ta quá nhút nhát mới để cho người này bị chết...

Nhất thời chàng hối hận vô cùng, đứng ngẩn người ra, trố mắt lên nhìn cái xác ấy.

Một lát sau chàng định quay người rút lui bỗng thoáng thấy chỗ ngang lưng của cái xác đó có ánh sáng lóe mắt. Chàng lại từ từ ngồi xuống, rờ tay vào chỗ ngang lưng của các xác ấy để xem đó là vật gì? Tay chàng rờ phải một cái thẻ bằng bạc khá nặng, trên mặt thẻ bạc không được bằng phẳng hình như có khắc hoa hay phong cảnh gì thì phải?

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng vội cầm cái thẻ bạc ấy lên xem. Vừa trông thấy rõ những hoa văn khắc ở trên cái thẻ thì chàng đã giật mình biến sắc mặt luôn.

Thì ra cái thẻ bạc ấy chỉ to bằng nửa bàn tay, trên có rất nhiều đường chỉ hoa, nơi chính giữa có khắc bốn chữ “Mân Tây bát động”.

Tuy chàng mới bước chân vào giang hồ, rất kém kiến thức, nhưng cái tên Mân Tây bát động này chàng đã nghe thấy người ta nói đến từ lâu rồi.

Mân Tây bát động là một đại trại của giới lục lâm.

Chàng tiếp tục nhìn quanh thì thấy một đóng cỏ khô bên cạnh đấy có vẻ khá lạnh lùng. Chàng liền đến gần và bới đống cỏ khô ra xem rồi đứng đờ người ra, không sao nói được nửa lời.

Thì ra nơi đó lại có một cái xác của một đại hán áo đen nữa. Người này cũng có một cái lỗ hổng từ trước ngực xuyên sang phía sau lưng. Chàng lại đưa mắt nhìn về phía trước. Cảnh tượng quanh đó làm cho chàng hoảng sợ đến mất hồn vía thêm. Thì ra ở trong một bãi cỏ khô, trong đó cứ cách tám chín trượng là có một đại hán áo đen nằm xấp như vậy. Chàng nghiến răng, mím môi phi thân về phía trước. Cứ đi được tám chín trượng, chàng lại thấy một cái xác như thế. Càng thấy như thế chàng càng rùng mình hãi sợ thêm. Chỉ trong nháy mắt chàng đã đi được tám chín mươi trượng và đã trông thấy mười một cái xác tất cả. Đột nhiên chàng lại nghe thấy có tiếng động như tiếng tà áo bay phất phới rót vào tai vậy. Chàng rất kinh ngạc, vội ngừng chân lại, nhìn về phía sau nhưng chỉ thấy cách mình chừng mấy trượng có một cái xác chết của một đại hán áo đen thôi chứ tuyệt nhiên không có một bóng người nào hết.

Chàng đang kinh ngạc, thầm thoáng thấy trên người một cái xác chết ở chỗ cách chàng hơn mười trượng có cắm một vật gì màu trắng đang bay phất phới. Lúc ấy chàng mới biết tiếng động là do vật đó đang bay trước gió gây nên. Chàng vội chạy tới cạnh cái xác đó xem sao.

Khi tới gần, chàng thấy đầu óc choáng váng, lửa giận bốc lên đùng đùng vì vật trắng đang bay phất phới đó là một cái cờ bằng lụa trắng nho nhỏ, trên cờ có thêu một con rồng vàng trông rất linh động. Cán của nó thì đen nhánh, không hiểu làm bằng vật gì, to bằng ngón tay cái và cắm đúng giữa lưng đại hán xuyên qua ngực, đóng xuống mặt đất.

Một lát sau, Đỗ Ngọc mới định thần được và trố mắt lên nhìn lá cờ trắng, với giọng run run, mồm lẩm bẩm nói :

- Cờ rồng! Cờ rồng! Lá cờ này chả phải là nhãn hiệu độc đáo của Long Phan lệnh chủ, kẻ đại thù của ta là gì? Xem như vậy thủ đoạn của tên ác ma ấy độc ác vô cùng...

Lửa thù bốc lên khiến chàng quên hết sự lợi hại nên mới thất thanh kêu gọi như điên khùng :

- Long Phan lệnh chủ, ngươi có giỏi thì ra đây! Ra đây đi!

Tiếng hô tuy lớn nhưng ở chỗ cánh đồng hoang và có gió lạnh thổi vù vù như thế, tất nhiên không thể nào đi xa lắm. Tha hồ chàng kêu gọi đến khan cả tiếng mà không thấy người trả lời. Nhất thời chàng không biết thất vọng hay là phẫn uất, đứng đờ người ra giây lát, thở dài một tiếng, cúi đầu xuống đang định rút lá cờ rồng ấy lên thì bỗng phía sau có tiếng cười khẩy, rất bén nhọn vọng tới.

Đỗ Ngọc giật mình đến phắt một cái, đâu còn dám rút lá cờ rồng ấy lên nữa, vội nhảy về phía trước hơn trượng và bỗng quay người lại nhìn.

Chàng kinh hoàng và rùng mình đến phắt một cái.

Thì ra trên những ngọn cỏ khô chỗ cách chàng chừng một trượng đã có một người bịt mặt, mặc quần áo đen, thân hình rất bé nhỏ đang đứng sừng sững ở đó rồi, hai mắt tia ra những luồng ánh sáng chói lọi, thân hình cứ theo ngọn cỏ mà rập rình, trông không khác gì một cái bóng ma.

Thấy đối phương không nói năng gì hết, Đỗ Ngọc đánh bạo khẽ quát hỏi :

- Ngài là ai, sao lại giả dạng ma quỷ núp ở phía sau tại hạ để làm chi?

Người áo đen bịt mặt ấy lạnh lùng nhìn chàng một cái rồi đáp :

- Tiểu quỷ ngươi tới vừa lúc lắm. Lão phu đang bực mình vì nơi đây chưa đủ con số hai mươi cái xác.

Đỗ Ngọc nghe nói kinh hãi thầm và quát hỏi tiếp :

- Thế ra những người này là do ngài giết phải không?

Người áo đen bịt mặt ấy khẽ gật đầu và lạnh lùng tiếp lời :

- Phải! Đó là một bộ phận nho nhỏ trong kế hoạch của lão phu ba ngày giết trăm cái xác.

Đỗ Ngọc lại rùng mình đến phắt một cái, gượng nén sự khích động ở trong lòng xuống và hỏi tiếp :

- Ngài là ai?

Người bị mặt ấy cười khẩy không trả lời chàng thì chớ, lại còn nói rằng :

- Tiểu quỷ! Vừa rồi ngươi rú kêu như quỷ khóc, sài lang hú như thế là kêu gọi ai thế?

Đỗ Ngọc lớn tiếng tiếng đáp :

- Ta gọi tên ác ma Long Phan lệnh chủ, ngươi nghe thấy tiếng kêu gọi nên tới ngay đấy ư?

Mắt lộ hung quang, người bịt mặt ấy cười khẩy một tiếng rồi trả lời :

- Chỉ với câu hỏi này, tiểu quỷ ngươi cũng đáng chết lắm rồi! Phải! Lão phu chính là Long Phan lệnh chủ. Có phải tiểu quỷ ngươi muốn đòi nợ cho những xác chết nằm ngổn ngang ở trên mặt đất này không?

Đỗ Ngọc thấy đối phương đã nhìn nhận là kẻ đại thù của mình nên lửa giận bốc lên đùng đùng. Chàng không còn nghĩ đến sự lợi hại gì cả, bỗng nghiến răng mím môi, hai mắt đỏ ngầu và lớn tiếng đáp :

- Lão quỷ, thiếu gia này không những đòi nợ cho những người chết ở quanh đây mà ngay bổn thân của thiếu gia cũng đang muốn thanh toán với lão quỷ ngươi một nợ cũ.

Ngươi...

Người bịt mặt áo đen đột nhiên quát lớn :

- Câm mồm! Bình sinh lão phu đã giết không biết bao nhiêu người rồi thì làm sao mà còn nhớ được nợ cũ hay mới nữa? Tiểu quỷ ngươi là ai? Hãy nói tên họ ra để lão phu nghe xem?

Đỗ Ngọc hằn học đáp :

- Thiếu gia là Độc Cô Ngọc đây!

Người áo đen bịt mặt giật mình đến thót một cái rồi chăm chú nhìn Đỗ Ngọc một hồi mới hỏi tiếp :

- Nếu vậy tiểu quỷ ngươi là nghiệp chướng của Độc Cô Vân Phi...

Đỗ Ngọc không sao nhịn được cũng quát lớn :

- Lão quỷ câm mồm. Phải! Thiếu gia chính là dòng dõi của Độc Cô Vân Phi đây!

Ngươi rất ác độc, giết chết cha mẹ ta. Thiếu gia đang đi khắp nơi tìm kiếm ngươi, không ngờ quỷ xui thần khiến cho ngươi lại gặp ta ở đây. Đêm nay thiếu gia không thể nào để yên cho ngươi được.

Người bịt mặt cười khẩy nói tiếp :

- Vợ chồng lão thất phu Độc Cô Vân Phi đáng chết lắm, không thể nào trách lão tàn nhẫn và độc ác được. Còn tiểu quỷ ngươi muốn trả thù thì với tài ba hèn mọn của ngươi như thế liệu ngươi có thể chạm nổi một sợi tóc của lão phu không?

Đỗ Ngọc giận dữ đáp :

- Lão quỷ ngươi đừng có ăn nói ngông cuồng như thế vội, phải biết thiếu gia này không coi ngươi vào đâu đâu!

Người bịt mặt lại cười the thé một hồi và nói tiếp :

- Thực à! Vừa rồi lão phu tới gần ngươi như vậy mà ngươi vẫn không hay biết một tý gì, như vậy thử hỏi ngươi tài ba ở chỗ nào?

Đỗ Ngọc hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, quát lớn :

- Lão quỷ đừng có múa mồm múa mép như thế nữa. Tuy thiếu gia tự biết địch không lại ngươi nhưng không khi nào thiếu gia này lại để cho ngươi được bình yên rút lui khỏi nơi đây dù thiếu gia có bị toi mạng cũng bất chấp.

Lại cười the thé một hồi, người áo đen bịt mặt ấy nói tiếp :

- Trí của ngươi tuy được đáng khen nhưng tiếc thay tài ba lại quá hèn mọn! Thực như lời ngươi nói, lão phu chỉ bị sây sát một chút nhưng tiểu quỷ ngươi thì đã mất mạng ngay tại chỗ. Như vậy thử hỏi còn ai trả thù cho Độc Cô Vân Phi nữa?

Đứng trước mặt kẻ đại thù, Đỗ Ngọc chỉ muốn xé Long Phan lệnh chủ ra làm muôn mảnh. Sở dĩ chàng chần chừ chưa dám ra là vì tự biết công lực của mình kém đối phương quá xa, khi ra tay đấu chưa chắc mình đã đả thương nổi đối phương nên chàng mới không dám xông lên tấn công ngay là thế. Bây giờ thấy người bịt mặt cứ nhạo báng luôn mồm như vậy chàng vừa hổ thẹn, vừa tức giận khôn tả, nhất thời quên cả sự lợi hại đó mà nghiến răng, mím môi quát tiếp :

- Lão quỷ đừng có nói nhiều, mau nộp mạng cho ta đi!

Nói xong, chàng như một con mãnh hổ xổ lồng, xông lên sử dụng thế Liêm Quyển Tây Phong, dũng mãnh cuốn gió, tay giở hết sức bình sinh ra nhằm đối phương bổ xuống.

Người bịt mặt cười khẩy một tiếng nói tiếp :

- Thế Liêm Quyển Tây Phong này kể cũng khá đấy, chắc là Âu Dương Vĩnh Án truyền thụ cho ngươi phải không? Nhưng tiếc thay đã gặp phải lão phu!

Không thấy lấy sức gì hết mà người y đã như u hồn theo gió lướt sang bên cạnh mấy thước tránh khỏi thế công của Đỗ Ngọc rồi y giơ chưởng lên chống đỡ. Liền có tiếng kêu “bộp”, Đỗ Ngọc đã kêu hự một tiếng và loạng choạng lui về phía sau tức thì. Bộ mặt đẹp trai của Đỗ Ngọc bỗng có thêm năm dấu vết ngón tay và trên mép máu tươi nhỏ ròng ròng xuống dưới đất.

Người bịt mặt cười khẩy và chế nhạo tiếp :

- Tiểu quỷ đã rờ mó được góc áo của lão phu chưa? Chưởng này của lão phu chỉ gọi là hơi chừng phạt mi một chút.

Hai mắt đỏ ngầu, thái độ như điên khùng, Đỗ Ngọc không thể nào nghe được những lời lẽ chế diễu ấy nữa nên người áo đen bịt mặt chưa nói dứt lời thì chàng đã quát lớn :

- Lão quỷ đừng có đắc chí vội, ngươi hãy thử xem thế thứ hai này của thiếu gia?

Chàng lại giở thế Ngân Hán Phi Tinh quay song chưởng một vòng, nhằm mặt đối phương tấn công tới.

Với oai lực của thế Ngân hà phi tinh này thì dù những cao thủ hạng nhất cũng không dám chống đỡ. Nhưng tiếc thay hỏa hầu của Đỗ Ngọc hãy còn quá non nớt nên chỉ phát huy nổi bốn năm mươi phần trăm oai lực của thế đó thôi.

Lại thêm công lực của người bịt mặt ấy quá cao siêu và hình như y lại hiểu biết hết những thế võ của chàng nên chàng chưa ra tay người đó đã cười khẩy nói :

- Đây là thế Ngân Hán Phi Tinh của Nam Cung Thanh Hiểu dạy cho. Công lực của ngươi hiện giờ đối phó với những tay võ công tầm thường thì may ra miễn cưỡng thắng nổi, nhưng gặp lão phu, hừ hừ!

Không thấy người y cử động gì hết mà chỉ thấy y khẽ giơ tay lên đã có tiếng kêu bộp rất dòn. Má bên phải của Đỗ Ngọc lại có một dấu vết bàn tay nữa. Chưởng này còn mạnh hơn chưởng trước nên Đỗ Ngọc bị đánh đến mắt hoa, tai ù, không thể nào đứng vững được, loạng choạng lui ngay về phía sau mấy thước rồi ngã ngồi phịch xuống đất, mồm thì hộc máu tươi ra.

Là người rất kiêu ngạo, Đỗ Ngọc không rên rỉ nửa câu, lẳng lặng nhảy lên, hai mắt đỏ ngầu xông lại tấn công lần thứ ba.

Người bịt mặt cười khẩy nói tiếp :

- Thực ngươi không biết sống chết gì hết!

Nói xong, y chỉ dùng tay áo khẽ phất một cái, một luồng kình phong đã nhắm vào người của Đỗ Ngọc công tới.

Bình!

Đỗ Ngọc chỉ cảm thấy ngực và bụng như một cái búa nặng hàng nghìn cân đánh trúng, tạng phủ như bị nát hết, người thì bị bắn tung lên trên cao, rồi lại rơi xuống đống cỏ kêu đến “bộp” một tiếng.

Chàng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, vội nuốt ngay cục máu sắp sửa thổ ra vào trong bụng và thấy mình mẩy đau nhừ. Chịu đựng không nổi nhưng chàng vẫn nghiến răng, mím môi gượng đứng dậy.

Chàng thấy đôi mắt rất sáng của người bịt mặt áo đen ấy chớp nháy một cái. Chàng đã cảm thấy hai mắt tối om, không sao chịu nhịn được nữa, lại ngã lăn ra đất liền.

Người bịt mặt áo đen cười the thé như quỷ khóc, sài lang hú một hồi. Cười xong y mới lạnh lùng nói :

- Với tài ba hèn kém như thế này mà ngươi cũng đòi kiếm bổn Lệnh chủ để báo thù, có khác gì là châu chấu muốn đá voi không? Đáng lẽ lão phu giết chết ngươi tại chỗ nhưng không muốn để cho người ta bảo lão phu là lớn bắt nạt bé và cũng không muốn ngươi chết mà vẫn còn ân hận. Thôi ngươi mau đi về kiếm bọn lão quỷ khổ luyện thêm võ công đi! Lão phu vui lòng đợi chờ ngươi thêm ba năm nữa. Ba năm sau ngươi còn hèn kém như thế này...

- Câm mồm!

Đỗ Ngọc cố gắng hết sức mới thoát ra được câu nói đó, rồi chàng hậm hực nói tiếp :

- Lão quỷ đừng hòng sống thêm ba năm nữa. Một năm sau thiếu gia thề sẽ giết chết ngươi để trả thù cho cha mẹ.

Người bịt mặt cười khẩy nói :

- Được, một năm cũng không sao. Lão phu xem tiểu quỷ ngươi phải ngủ lại ở chốn này một đêm trước rồi.

Nói xong, y ngửng mặt lên trời, cất tiếng cười như điên khùng rồi người y từ từ dâng lên trên cao, lướt qua đám cỏ khô mà đi như bay ngay.

Thấy kẻ địch đi khỏi, Đỗ Ngọc không sao nhịn được nữa, khạc ngay máu tươi ra và ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự...
Bình Luận (0)
Comment