Cờ Rồng Tay Máu

Chương 31

Trời mới tảng sáng, trong Mê Hồn cốc đã có ba người bước ra. Đó là Độc Cô Ngọc với hai quái nhân áo bào xám. Hai quái nhân dẫn Độc Cô Ngọc đi tới chỗ vách núi đen như mực và có những tảng đá mọc lởm chởm trông như rừng đá vậy.

Đi vào trong rừng đá ấy, Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát mới như người tỉnh ngộ và nghĩ bụng :

“Thảo nào tối hôm qua ta quanh quẩn mãi cũng không tìm thấy lối thoát. Rừng đá này màu sắc giống hệt vách núi, trong lúc đêm tối quả thực không sao phân biệt ra được...”

- Nhỏ kia, có biết tối hôm qua ngươi vào theo lối nào không?

Độc Cô Ngọc đáp :

- Đến giờ tại hạ mới biết rõ.

Quái nhân tên là Vật Tà lại hỏi tiếp :

- Chắc ngươi thể nào cũng tưởng rừng đá chỉ có mấy chục tảng đá mọc lởm chởm này ra vào rất dễ phải không?

Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc đáp :

- Quả thực tại hạ có nghĩ như thế, nhưng vì tối hôm qua trời tối quá nên...

Vật Tà vừa cười vừa đỡ lời :

- Nhỏ tưởng dễ lắm ư! Lão phu dám nói dù tối hôm qua ngươi có trông thấy đường lối này cũng không thể nào ra khỏi được.

Độc Cô Ngọc ngạc nhiên hỏi lại :

- Tại sao thế?

Vật Tà vừa cười vừa đáp :

- Nơi đây là một trận thức kỳ môn do chính tay cụ ấy bố trí, người không biết không thể ra vào được. Tối hôm qua ngươi tình cờ vào được bên trong như vậy thực là ý trời xui khiến. Cũng vì thế cụ ấy có biết anh em lão phu giết người ở quanh đây mà cũng không khiển trách là thế, ngươi hiểu chưa?

Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái vội đáp :

- Tại hạ đã biết rồi!

Tuy chàng trả lời như vậy nhưng trong bụng vẫn nghĩ thầm :

“Ra là thế đấy, thảo nào cụ ấy cứ cho hai quái nhân này giết người bừa bãi mà không hỏi han tới. Nơi đây đã khó vào như vậy, người nào mà ngẫu nhiên vào được nơi này thì quả thực là trời đã bắt y phải chết...”

Vật Tà lại cười giọng quái dị hỏi tiếp :

- Có phải nhỏ ngươi không tin đấy không?

Độc Cô Ngọc nghe nói vội đáp :

- Xin tiền bối chớ nên hiểu lầm. Cụ ta tài giỏi như người trời vậy, tất nhiên trận thức của cụ ấy bố trí phải xảo diệu tuyệt luân, tại hạ đâu dám không tin. Nhưng tại hạ nghĩ ý trời cũng có tốt xấu và dầy mỏng. Người khác xông vào thì phải chết, còn tại hạ xông vào không những không chết mà lại còn được gặp kỳ duyên. Thực là việc khó hiểu quá.

Vật Tà gật đầu đỡ lời :

- Nhỏ ngươi nói đúng đấy. Phúc duyên của người ta quả thực có phân biệt dày mỏng. Nhưng có lẽ đó là do số trời đã định trước cả, chứ nhân lực không sao cưỡng lại được.

Lúc ấy ba người đã đi tới cạnh khu rừng đá. Vật Tà vừa cười vừa nói tiếp :

- Nhỏ cứ phải theo sát nút lão phu mới được, để lão phu đưa đường cho.

Nói xong, y đi thẳng vào trong rừng đá ấy ngay. Độc Cô Ngọc vội đuổi theo sau.

Khi vào tới trong rừng đá, Độc Cô Ngọc chỉ thấy trước mặt mênh mông, ngoài hai quái nhân mặc áo bào trắng đi trước ra thì không trông thấy một tảng đá nào nữa hết.

Chàng vừa kinh hãi vừa kính phục văn sĩ trung niên vô cùng.

Hai quái nhân dẫn chàng đi vòng sang trái, quẹo sang phải, chừng nửa tiếng đồng hồ sau thì bỗng thấy đằng trước sáng sủa hẵn. Chàng vội định thần nhìn kỹ, đã nhận ra chính là đường lối mà mình đã đi rồi.

Chàng lại quay về phía sau nhìn thử xem thì chỉ thấy khu rừng đá thôi chứ không thấy tình cảnh của sơn cốc đâu nữa. Chỉ cách có một khu rừng đá nho nhỏ như vậy mà hai nơi như là hai thế giới cách biệt, đủ thấy huyền diệu biết bao.

Vật Tà bỗng cười khì và nói tiếp :

- Nhỏ kia, từ đây đi về phía Đông chỉ đi một ngày trời là có thể đến núi Thái Mụ rồi. Với công lực hiện thời của ngươi chắc dọc đường không còn sợ chuyện gì xảy ra nữa. Xong việc rồi chớ quên quay trở lại Mê Hồn cốc này ở với anh em lão phu một thời gian nhé.

Độc Cô Ngọc nghe nói mặt lộ vẻ rầu rĩ, nhưng chàng vẫn gượng cười, chắp tay vái và đáp :

- Công việc của tại hạ xong xuôi thể nào cũng quay trở lại quấy nhiễu, chúc hai vị tiền bối mạnh giỏi, tại hạ xin cáo từ đây.

Hai quái nhân cũng tỏ vẻ buồn rầu mà đồng thanh đáp :

- Vì còn phải cấm chế nên anh em lão phu không thể tiễn nhỏ ngươi đi xa được.

Độc Cô Ngọc còn định nói thêm một tiếng nhưng lại chắp tay vái chào rồi quay người đi luôn.

Đi được chốc lát chàng mới ngừng chân, quay đầu nhìn lại đã không thấy hình bóng của hai quái nhân kia đâu nữa.

Một lát sau chàng đã đi được hơn hai mười dặm đường. Nếu là mọi ngày thì lúc này mồ hôi đã đổ ra như tắm và mệt nhọc vô cùng, nhưng ngày hôm nay chàng không thấy có một giọt mồ hôi nào hết và cũng không thấy mệt nhọc chút nào. Trái lại, càng đi càng nhanh, càng thấy sinh lực dồi dào. Lúc này chàng mới biết đó là nhờ ở đã đả thông được Sinh tử huyền quan mà nên. Chàng lại thầm cảm ơn văn sĩ nọ vô cùng.

Quả thực quãng đường ấy rất yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra và trong nửa ngày, không thấy một bóng người nào hết.

Mặt trời chưa lặn, chàng đã đi tới chân núi Thái Mụ rồi. Núi Thái Mụ hàng bốn mươi dặm và có ba mươi sáu phong, bảy mươi hai động, bốn mươi lăm thắng cảnh.

Đâu đâu cũng có đá mọc lởm chởm và hòn đá nào cũng có một hình dáng rất kỳ lạ.

Nghe lời đồn thì vua Võ Đế nhà Hán có phái người đi khắp danh sơn thắng cảnh để đặt tên. Người đó là Đông Phương Sóc, khi đi tới Thái Mụ thấy cảnh sắc ở nơi đây rất tráng lệ, ông ta liền khắc mấy chữ vào vách đá như sau :

“Thiên hạ đệ nhất danh sơn”.

Từ đó trở đi, núi Thái Mụ mới lừng danh khắp thiên hạ.

Độc Cô Ngọc đi tới nơi, thấy cảnh sắc ở nơi đây kỳ lạ và tuyệt đẹp như vậy cũng phải tắc lưỡi khen ngợi. Chàng vừa đi lên trên núi vừa nghĩ bụng :

“Núi này rộng hơn bốn mươi dặm, như vậy Bách Hiểu lão nhân là một người kỳ tài, thể nào cũng ở một nơi rất kín đáo. Vậy ta biết đi đâu mà kiếm thấy...”

Chàng trù trừ giây lát lại nghĩ tiếp :

“Ta đã quyết định tới đây để gặp Bách Hiểu lão nhân thì dù có phải đi khắp các ngọn núi cũng phải tìm cho ra ông ta mới thôi. Vì có tìm được ông ta thì ta mới mong trả được mối huyết hải đại cừu. Ông ta là một vị kỳ tài, thể nào cũng ẩn cư ở chỗ có cảnh sắc tuyệt diệu. Vậy ta cứ đi tới những chỗ có cảnh đẹp để tìm kiếm thì thể nào cũng thấy...”

Chàng vừa nghĩ vừa tiếp tục leo lên trên núi.

Đi được một hồi lâu, chàng vẫn không thấy một bóng người nào và cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy nốt. Chàng ngửng đầu lên nhìn thấy sương mù và mây che lấp đỉnh núi. Hơi do dự một chút, rồi chàng lại tiếp tục leo lên luôn.

Một lát sau chàng đã lên tới một chỗ đất bằng rộng chừng dăm ba mẫu. Cây cối mọc um tùm và có mấy cây đá quái dị mọc lởm chởm trông rất hùng vĩ.

Nơi chính giữa lại còn có một rừng thông và bách, đang có một thanh niên tráng hán mặc quần áo đen dùng búa chặt gỗ. Chắc y phát giác có người lên tới nơi nên liền ngừng tay, quay đầu lại nhìn Độc Cô Ngọc. Nhưng y chỉ ngó nhìn một cái thôi, rồi lại tiếp tục chặt gỗ như trước, mặt không có vẻ gì kinh ngạc hết.

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra một lúc rồi đi thẳng vào trong rừng.

Hình như người tiều phu trẻ tuổi ấy không phát giác chàng đi tới nên vẫn cứ cúi đầu đẳn cây như thường. Khi chàng đi tới cạnh, y vẫn làm nhu không nghe thấy và không trông thấy gì hết.

Độc Cô Ngọc cau mày lại, ho khan một tiếng, chắp tay vái chào và nói :

- Xin chào vị nhân huynh này.

Thiếu niên tiều phu lại bổ thêm hai nhát nữa mới ngừng tay, từ từ đứng dậy vẻ mặt lạnh lùng hỏi chàng rằng :

- Việc gì thế?

Lúc này Độc Cô Ngọc mới trông thấy rõ mặt của tiều phu trẻ ấy đen đúa lạnh lùng. Mày rậm mắt to, người rất vạm vỡ, trông không khác gì Trương Phi phục sinh vậy.

Thấy thái độ của đối phương như vậy, Độc Cô Ngọc rất ngạc nhiên và nghĩ bụng :

“Sao người này không biết một chút lễ phép gì hết? Chắc y ở quen trên rừng, xưa nay vẫn có thái độ như thế này quen đi rồi! Mình đang nhờ vả người, hà tất phải chấp nhất những chuyện nhỏ mọn như thế làm chi?”

Nghĩ đoạn chàng liền cười khì và nói :

- Tại hạ có một việc này muốn thỉnh giáo.

Tiều phu trẻ tuổi vẫn lạnh lẽo đáp :

- Ngươi nói đi!

Độc Cô Ngọc mỉm cười hỏi tiếp :

- Xin hỏi huynh đài nơi đây là đâu?

Tiều phu trợn mắt lên nhìn chàng lạnh lùng đáp :

- Núi Thái Mụ.

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra nghĩ tiếp :

“Người này ngớ ngẩn thực, ai chả biết nơi đây là núi Thái Mụ!”

Nghĩ tới đó chàng vẫn mỉm cười nói tiếp :

- Tại hạ muốn hỏi huynh đài ngọn núi này là ngọn núi gì?

Tiều phu trẻ tuổi nọ có vẻ không muốn trả lời, chỉ cau mày lại đáp cộc lốc :

- Ma Tiêu Phong!

Người đó trả lời xong câu ấy lại thản nhiên quay lại chặt gỗ tiếp.

Độc Cô Ngọc vội kêu gọi :

- Huynh đài hãy khoan đã, tại hạ còn việc này muốn thỉnh giáo.

Tiều phu nọ giận dữ đứng thẳng dậy, trợn mắt trả lời rằng :

- Người này vô lý thực, cứ hỏi lôi thôi hoài. Trời đã tối rồi, nhà ta còn đang đợi chờ ta về thổi cơm, người nhàn rỗi chứ ta không nhàn rỗi như người đâu!

Độc Cô Ngọc không ngờ đối phương lại nổi giận như thế, chàng ngẩn người ra giây lát và nghĩ tiếp :

“Ta phải cho y một bài học mới được... nhưng y là người thô lỗ như thế, hà tất ta phải chấp nhất y làm chi. Vả lại lúc này ta đang nhờ vả người. Hơn nữa, mãi mới gặp được một người, nếu ta không nhẫn nại thế nào cũng hỏng hết việc lớn...”

Vì vậy chàng cố nén lửa giận xuống mà gượng cười nói tiếp :

- Xin huynh đài miễn chấp cho, tại hạ không dám làm lỡ mất thì giờ quý báu của huynh đài đâu. Nhiều lắm tại hạ chỉ hỏi thêm hai câu nữa là cùng.

Tiều phu hất tay một cái rồi đáp :

- Hỏi gì thì hỏi mau lên?

Độc Cô Ngọc nhận thấy từ khi mình rời khỏi Thanh Thành đến giờ đã chịu đựng và bị bực mình rất nhiều lần, nhưng chỉ trách là tài ba của mình non nớt mới bị người ta hà hiếp. Không ngờ ngày hôm nay một kẻ quê mùa cục mịch như thế này mà cũng đối xử với mình như vậy. Nhưng vì cần phải trả mối thù lớn, nên mình có chịu nhịn đi thì hơn. Nghĩ như vậy chàng liền hỏi tiếp :

- Xin hỏi huynh đài nhà của cụ Bách Hiểu lão nhân ở đâu thế?

Tiều phu trẻ tuổi ấy nghe thấy chàng hỏi như vậy mặt hơi biến sắc rồi đáp :

- Mỗ đẵn củi ở đây đã mấy chục năm nay rồi, ngoài người ra chưa gặp thấy một người thứ hai nào và cũng không nghe thấy ai nói có ông già nào ở trên núi này hết.

Núi Thái Mụ rộng những bốn mươi dặm và có ba mươi sáu sơn phong, người đi sang ngọn núi khác mà hỏi đi.

Nói xong y lại cúi xuống tiếp tục bổ củi như trước, không thèm đếm xỉa tới Độc Cô Ngọc nữa.

Vừa rồi Độc Cô Ngọc không chú ý đến thần sắc của đối phương hơi thay đổi nên nghe thấy đối phương nói như thế, chàng thất vọng vô cùng, biết có hỏi thêm cũng vô ích. Đối phương đã bảo ở đây bổ củi mấy năm liền, không thấy một người thứ hai nào. Chắc y nói thật chứ không nói ngoa đâu.

Có lẽ Bách Hiểu lão nhân không có trên ngọn núi này cũng nên? Chỗ ở của ông ta kín đáo như thế thì biết tìm kiếm đến bao giờ mới có thể thấy được?

Chàng nghĩ như thế, mặt lộ vẻ lo âu, khẽ thở dài một tiếng. Tiều phu bỗng ngưng tay đứng dậy hỏi :

- Sao bỗng dưng người lại thở dài như thế?

Độc Cô Ngọc thấy đối phương hỏi như vậy liền nghĩ bụng :

“Chả lẽ ta thở dài cũng làm cho ngươi khó chịu hay sao?”

Chàng vừa nghĩ vừa gượng cười đáp :

- Tại hạ có việc rất khẩn cấp và rất quan trọng, ở tận Thanh Thành xa xôi tới núi Thái Mụ này để tìm kiếm Bách Hiểu lão nhân. Nơi đây lớn rộng như vậy, tại hạ lại bỡ ngỡ, không biết đi đâu mà tìm kiếm thấy ông ta nên mới rầu rĩ thở dài như thế, nên đã trót làm phiền huynh đài thực là không phải!

Tiều phu nọ thấy thế kêu “ồ” một tiếng rồi nói tiếp :

- Mỗ lại tưởng mỗ đã nói điều gì thất lỗi! Nếu không phải vì mỗ mà nên thì mỗ đỡ áy náy trong lòng.

Nói xong y lại cúi xuống tiếp tục đẵn gỗ.

Độc Cô Ngọc gượng cười một tiếng, từ từ quay đầu lại nhìn lên thấy mặt trời đã sắp lặn, liền nghĩ tiếp :

“Hôm nay lại mất công không một ngày. Trời sắp tối rồi, chỉ e ta không kịp xuống núi đâu. Nơi đây lại không có một chỗ tạm nghỉ chân, chi bằng nhân lúc này ta mau xuống núi kiếm một chỗ nghỉ tạm rồi sáng mai lại lên núi tìm sau...”

Ngờ đâu chàng mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy tiều phu ở phía sau kêu gọi :

- Mời bạn hãy quay trở lại nói chuyện.

Độc Cô Ngọc liền ngừng chân quay đầu lại hỏi :

- Huynh đài có việc gì chỉ giáo thế?

Tiều phu mỉm cười lắc đầu đáp :

- Vừa rồi bạn hỏi mỗ nửa ngày, bây giờ mỗ lại muốn hỏi bạn vài câu.

- Bạn cứ việc hỏi đi, việc gì tại hạ biết thể nào cũng trả lời ngay.

- Chỉ sợ bạn không trả lời thôi, nhưng mỗ thiết nghĩ bạn nên nói thẳng ra thì hơn.

Độc Cô Ngọc thấy tiều phu nói như thế rất ngạc nhiên, nhưng y đã hỏi tiếp :

- Bạn có việc gì rất cần mà phải kiếm Bách Hiểu lão nhân như thế? Chẳng hay bạn có thể nói cho mỗ nghe rõ câu chuyện được không?

- Chả lẽ huynh đài đã biết...

- Bạn chớ nên mừng rỡ vội, mỗ có nói là mỗ biết chỗ ở của Bách Hiểu lão nhân đâu?

- Hà, việc này chỉ có thể gặp Bách Hiểu lão nhân đệ mới nói được, huynh đài đã không biết chỗ ở của ông ta thì hà tất phải đùa giỡn tại hạ làm chi?

Độc Cô Ngọc đang định quay đi thì đã nghe thấy tiều phu cười khẩy nói tiếp :

- Thế mà cũng bảo cái gì đã biết thể nào cũng trả lời. Nếu bạn không nói rõ nguyên nhân thì chỉ e bạn có tìm khắp ba mươi sáu ngọn núi cũng chưa chắc đã thấy được Bách Hiểu lão nhân thôi!

Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái, vội quay người lại định nói tiếp thì tiều phu đã nói ngay :

- Muốn khỏi phải mất công đi lại, tốt hơn hết bạn nên nói rõ sự thực, còn bạn không muốn thì tùy ý, mỗ cũng chả muốn miễn cưỡng làm chi. Thôi! Chào bạn...

Nói xong y vác búa định bỏ đi. Độc Cô Ngọc vội đuổi theo, chắp tay chào và hỏi :

- Dám hỏi huynh đài quý tính danh là chi?

Tiều phu vừa cười vừa hỏi lại :

- Bạn muốn tìm Bách Hiểu lão nhân thì hỏi tên họ của mỗ để làm chi?

Thấy đối phương trả lời như thế, Độc Cô Ngọc không biết nói năng ra làm sao.

Tiều phu lại nói tiếp :

- Trời đã tối rồi, nếu chậm tý nữa, người ở trong rừng núi như mỗ cũng không dám ra ngoài nửa bước. Bạn nên nhân lúc trời chưa tối hẳn mà mau xuống núi đi.

Độc Cô Ngọc cuống lên, vội kéo tay đối phương và hỏi tiếp :

- Huynh đài làm ơn cho biết chỗ ở của Bách Hiểu lão nhân?

Tiều phu không kháng cự, cứ để yên cho chàng nắm tay, vừa cười vừa đáp :

- Ông ta ở trên núi này đấy! Bạn cứ việc đi mà tìm kiếm lấy, hà tất phải lôi kéo một người tiều phu như mỗ để hỏi han mà chi?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra nghĩ bụng :

“Tiều phu nói như thế chắc thể nào cũng có liên can với Bách Hiểu lão nhân chứ không sai!”

Nghĩ đoạn, chàng vội gượng cười hỏi tiếp :

- Tại hạ có việc rất cần phải gặp Bách Hiểu lão nhân mới có thể nói được, sao huynh đài lại cứ không chịu cho tại hạ biết chỗ ở của ông ta như thế?

- Quả thực mỗ không biết chỗ ở của Bách Hiểu lão nhân đâu...

- Bạn đối xử với một người ở xa tới như thế này thì hơi quá đáng...

Tiều phu nghe nói bỗng sầm nét mặt lại, rồi cười ha hả và đáp :

- Nhà mỗ đang đợi chờ củi về đun nấu, mỗ không có thì giờ ở đây nói chuyện với bạn nữa đâu. Mau buông tay ra đi.

Y vừa nói vừa dùng chưởng đánh vào người Độc Cô Ngọc. Thấy đối phương ra tay như vậy, Độc Cô Ngọc cười khẩy nói :

- Không ngờ huynh đài lại là một cao nhân!

Chàng vừa nói vừa dùng Hồi Không Thất Toàn Trảm gạt tay của đối phương.

Tiều phu thấy Độc Cô Ngọc sử dụng thế thức ấy liền kêu ủa một tiếng, mặt hơi biến sắc và đang định thâu tay lại. Nhưng lúc này Độc Cô Ngọc đã được đả thông Huyền quan, tuyệt học thần kỳ do tay chàng sử dụng oai lực đã mạnh gấp đôi và nhanh không thể tưởng tượng được nên tiều phu làm sao mà tránh né nổi. Chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, vai của tiều phu đã bị đánh trúng. Y loạng choạng lui về phía sau, bó củi và cái búa ở trên vai cũng rơi cả xuống đất.

Độc Cô Ngọc thấy thế hối hận vô cùng, đang định chắp tay vái để xin lỗi thì tiều phu đã ngạc nhiên hỏi :

- Bạn là người thế nào của Trà Đà Tử? Ngay Trà Đà Tử có đích thân tới đây mỗ tự tin có thể đỡ được của y ba thế Hồi Không Thất Toàn Trảm, nhưng tại sao bây giờ...

Nói tới đó y liền ngắt lời không nói tiếp nữa. Nhưng Độc Cô Ngọc đã biết vì mình đã được đả thông Huyền quan nên oai lực mới mạnh hơn trước rất nhiều. Nhất thời chàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, cứ đứng ngẩn người ra quên cả trả lời!
Bình Luận (0)
Comment