Cờ Rồng Tay Máu

Chương 45

Lúc ấy trời vừa tang tảng sáng, trên đại lộ ở cạnh hồ Động Đình đang có ba con người cưỡi ngựa phóng đi như bay. Ban con ngựa cao lớn vạm vỡ, một đen hai trắng. Ngựa đen thì toàn đen, và đen nhánh như sơn. Còn ngựa trắng thì toàn trắng và trắng như tuyết. Mới thoáng trông, ai cũng nhận thấy đó là ba con ngựa thiên lý.

Ba người cưỡi trên mình ngựa là một thư sinh áo trắng, trông rất đẹp trai phong lưu, với hai thiếu nữ xinh đẹp, một mặc áo xanh, một mặc áo đỏ đi cạnh hai bên, khiến người qua đường ai ai trông thấy cũng phải ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Ba người đó chính là Độc Cô Ngọc với Lưu Song Thành cùng Tạ Tiểu Ngọc.

Lúc bấy giờ cảnh sắc ở trên Động Đình hồ trông lại càng đẹp hơn mọi khi. Độc Cô Ngọc vừa đi vừa cau mày lại, không hiểu càng đang suy nghĩ gì. Còn hai thiếu nữ xinh đẹp kia vừa đi vừa chỉ trỏ vừa chuyện trò vui vẻ.

Đột nhiên Tiểu Ngọc khẽ cất tiếng ngâm rằng :

Bát nguyệt hồ thủy bình,

Hàm hư hỗn thai thanh.

Khí chưng Vân Mộng Trạch,

Ba hãm Nhạc Dương thành.

Tạm dịch :

Tháng tám mặt hồ phẳng,

Đất trời liền một phương.

Hơi nhòa lạch Vân Mộng,

Sóng chuyển thành Nhạc Dương.

- Ngọc muội! Đừng ngâm nữa...

Song Thành bỗng cau mày lại kêu cô nàng nọ và nói tiếp :

- Bốn câu thơ đầu của Mạnh Tương Dương mô tả hồ Động Đình tuyệt đẹp, nhưng còn bốn câu sau thì rầu rĩ thê lương quá, và không được siêu thoát...

Tiểu Ngọc vội đỡ lời :

- Thành tỷ nói như vậy không sợ Mạnh lão ở dưới chín suối nổi giận hay sao?

Nhưng cũng phải nhìn nhận Thành tỷ tỷ quả thực là người bác học đa tài, không hổ thẹn làm nữ tỳ của nhà họ Đổng.

Song Thành nghe thấy Tiểu Ngọc nói như thế vội quát mắng :

- Sao Ngọc muội ăn nói lại hở mồm hở miệng như thế? Ngọc muội giở thơ từ ra trước mặt Đỗ tướng công thực không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Độc Cô Ngọc, thấy chàng nọ như người mất hồn mất vía, khẽ kêu ủa một tiếng và hỏi :

- Tướng công làm sao...

Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, chưa kịp trả lời thì Tiểu Ngọc đã xen lời nói trước :

- Chúng tôi nghe nói tướng công là người rất siêu thoát, ngày hôm nay trước mặt cảnh đẹp như thế sao tướng công lại ủ rũ như vậy, chả lẽ...

Độc Cô Ngọc vội đỡ lời :

- Tại hạ...

Chàng chỉ nói được một câu như vậy thôi, rồi không biết nói năng gì, mặt càng ngượng nghịu thêm. Tiểu Ngọc thấy thế tủm tỉm cười và hỏi :

- Sao tướng công thấy chị em chúng tôi ngâm nga mấy câu thơ tả lầu Nhạc Dương thì lại có vẽ lo ngại như thế? Tuy Thương Sơn tứ hạo đã có tiếng là khó đối phó nhưng chị em tỳ nữ vẫn coi chúng như...

Độc Cô Ngọc lắc đầu đỡ lời :

- Có hai vị đi cùng, dù qua núi dao vượt vạc dầu hay đầm rồng hang hổ, tại hạ cũng không hãi sợ gì hết.

Tiểu Ngọc lại nói tiếp :

- Tướng công không hãi sợ gì hết, tại sao lại có vẻ u buồn như thế?

Độc Cô Ngọc chỉ gượng cười thôi chứ không nói năng gì, chàng đâu dám thổ lộ tâm sự của mình cho người ta hay.

Tiểu Ngọc cau mày lại định nói thì Song Thành đã liếc nhìn Độc Cô Ngọc tủm tỉm cười và xen lời nói :

- Xưa nay Ngọc muội vẫn tự phụ là người rất thông minh, tại sao hôm nay lại hồ đồ đến như thế? Đỗ tướng công buồn bã như vậy ắt phải có tâm sự riêng, có phải thế không hở tướng công?

Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái, mặt đỏ bừng nghĩ bụng :

“Hai thiếu nữ này thông minh không kém gì Tư Đồ Sương, như vậy chắc chủ nhân của họ thể nào cũng là một vị kỳ nhân. Nhưng người đó là ai? Sao hai nàng lại biết rõ được tâm sự của ta?”

Nghĩ tới đó chàng ngập ngừng đáp :

- Thành cô nương xuất khẩu thành chương, người có biệt tài như thế ai mà chẳng kính phục, nhưng...

Song Thành mỉm cười đỡ lời :

- Tướng công cứ quá khen đấy thôi, có lẽ giọng ngâm của chúng tôi xấu xí, khó nghe, làm nhơ bẩn cả tai tướng công phải không?

Độc Cô Ngọc mặt đỏ tai tía vội đáp :

- Sao cô nương lại nói thế tại hạ kém ăn nói...

Tiểu Ngọc bỗng xen lời :

- Tướng công khách sáo thực, người ta ai mà chả có tâm sự, nhất là thiếu niên nam nữ. Song Thành, Tiểu Ngọc chúng tôi cũng không phải là nhi nữ thường tình, tướng công hà tất phải giấu diếm như thế mãi.

Độc Cô Ngọc càng ngượng nghịu thêm, xua tay đáp :

- Hai vị cô nương đều là cân quốc kỳ nữ. Tại hạ đâu dám giấu diếm, nhưng tại hạ là kẻ mạt học, tự biết mình còn kém hai vị rất xa, có việc gì chỉ mong hai vị thay mặt hộ cho.

Tiểu Ngọc vừa cười vừa đỡ lời hỏi :

- Có thực không?

Độc Cô Ngọc vội đáp :

- Hai vị đã biết rõ tại hạ không phải là người nói dối chứ?

Tiểu Ngọc cười khì một tiếng vội đỡ lời :

- Chị em tỳ nữ tin lời nói của tướng công lắm, nhưng tướng công có biết hiện giờ người bạn thân của tướng công đang đợi chờ tướng công ở Bách Hoa Hiên, cách đây không đầy nửa dặm? Tướng công có muốn gặp người ta không thì việc này chị em tỳ nữ đâu dám quyết định hộ tướng công được?

Độc Cô Ngọc nghe nói ngẩn người ra nghĩ bụng :

“Ta mới bước chân vào giang hồ không lâu, chỉ quen biết có vài người thì làm gì có người quen nào ngoài Tuyết Diệm Cầm với Tư Đồ Sương?”

Nghĩ tới đó chàng vội hỏi :

- Tại hạ kết giao rất ít, không hiểu cô nương nói người nào đang đợi chờ tại hạ thế?

Nhìn chàng cười vẻ rất thần bí, Song Thành vội đáp :

- Một đôi anh em Kim đồng ngọc nữ tên là Thần Mục Kim Cương và Ngọc Diện La Sát, là con Lão trại chủ ở Động Đình nhị thập bát trại.

Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái vội hỏi lại :

- Sao anh em Gia Cát lại biết tại hạ...

Song Thành tủm tỉm cười đỡ lời :

- Xung quanh hồ Động Đình trăm dặm bất cứ một việc to nhỏ nào cũng không thể nào qua nổi tai mắt người ta, huống hồ tướng công lại là người bạn tốt người ta đang ngày đêm mong đợi.

Nghe nói Độc Cô Ngọc càng hổ thẹn thêm. Tiểu Ngọc lại lên tiếng :

- Tướng công mới bước chân vào đất Tam Tương người trong Động Đình nhị thập bát trại đã chấn động rồi. Tướng công vừa tới hồ Động Đình thì anh em Gia Cát Đởm đã cùng đi chiếc thuyền nhẹ đi thực nhanh để tới đây gặp gỡ. Đồng thời họ còn xuất động toàn lực của Nhị thập bát trại ra để giữ an toàn cho tướng công. Điều thứ hai là họ mong được gặp tướng công ngay để cho đỡ khao khát nhưng tiếc thay họ đã tới chậm một bước, khi lên tới lầu Diệm Dương chỉ trông thấy hai xác chết dính đầy máu thôi.

Lời nói của hai nàng quả thực không sai. Độc Cô Ngọc vừa vào tới Tam Tương thì anh em Gia Cát Đởm đã biết chuyện. Ngọc Diện La Sát thì mừng cuống lên, chỉ có Độc Cô Ngọc là chỉ nhất tâm nhất trí nghĩ đến người yêu, lại thêm chàng không có một chút kinh nghiệm giang hồ gì hết và cũng không biết tới hồ Động Đình làm chi?

Hãy nói anh em Gia Cát Đởm đem tất cả cao thủ của hai mươi tám trại tới lầu Diệm Dương không thấy Độc Cô Ngọc đâu hết mà chỉ thấy hai các xác chết của Hoa Sơn nhị ông thôi đủ thấy trên lầu đó đã có một trận ác chiến. Gia Cát Đởm càng nóng lòng và lo âu vô cùng, còn Gia Cát Quỳnh Anh thì hoảng sợ đến mất hết hồn vía, vội hạ luôn mười hai đạo Hồng kỳ luật lệnh để cho toàn thể bộ hạ của hai mươi tám trại phải đi điều tra khắp Tam Tương, thế nào cũng phải tìm cho ra Độc Cô Ngọc mới thôi, dù có bị chết chóc hay phải hy sinh một số người cũng bất chấp.

Không bao lâu, hai anh em đã được tin Độc Cô Ngọc bình yên vô sự và có hai thiếu nữ tuyệt sắc đi theo. Gia Cát Quỳnh Anh hay tin đó chỉ muốn đi gặp Độc Cô Ngọc ngay.

Gia Cát Đởm biết tâm sự của em gái mình nên một mặt khuyên giải, một mặt đem theo mấy cao thủ đi tới Bách Hoa Hiên để đợi chờ.

Không ngờ nhất cử nhất động của anh em Gia Cát Đởm đều không qua khỏi tai mắt của Song Thành với Tiểu Ngọc.

Độc Cô Ngọc nghe hai nàng kể xong, trong lòng rất cảm động nhưng chàng muốn sau này khỏi phải lôi thôi phiền phức, lỡ người lỡ ta nên chàng cố nén lòng khích động xuống và suy nghĩ giây lát rồi cương quyết nói rằng :

- Cảm ơn hai vị đã cho hay tin ấy, nhưng tại hạ không muốn gặp anh em Gia Cát.

Hai nàng nọ có vẻ ngạc nhiên, Tiểu Ngọc đảo ngược đôi ngươi một vòng rồi nũng nịu hỏi :

- Người ta vì tướng công không quản ngại hy sinh gì hết và cứ mong được gặp tướng công, nay tướng công lại lánh mặt, không muốn gặp người ta như vậy tướng công chả nhẫn tâm lắm ư?

Độc Cô Ngọc nghe nói ngẩn người ra nghĩ bụng :

“Tiểu Ngọc nói có lý, anh em Gia Cát đều là anh hùng của đương thời hai mươi tám trại, lại danh trấn võ lâm, không những mới gặp mình đã coi nhau như bạn thân ngay và lòng nhiệt thành của hai anh em nhà ấy cũng ít người so sánh bằng sao ta lại tuyệt tình tuyệt nghĩa với họ...”

Nghĩ tới đó chàng lại có vẻ ăn năn nhưng trong đầu óc của chàng lại có lời nói của Bùi Thiên Vân với Tư Đồ Sương hiện lên khiến chàng rối trí khôn tả, nhất thời không biết xử sự như thế nào cho phải.

Không phải là chàng không yên, Gia Cát Quỳnh Anh nhưng chàng đã có Tuyết Diệm Cầm một người vừa đẹp vừa có tài trí hăn người. Vả lại Tư Đồ Sương cũng là một cân quốc tuyệt đời và lại là động chủ của Mân Tây bát động cũng có lòng yêu chàng và chàng cũng có lòng yêu lại nàng, chỉ vì biết Tuyết Diệm Cầm trước mà chàng đành phải phụ lòng Tư Đồ Sương với Gia Cát Quỳnh Anh như vậy, nhất là Gia Cát Quỳnh Anh lại đã hứa hôn với Bùi Thiên Vân từ hồi nhỏ rồi, nếu chàng dính dấp vào chuyện đó thì thế nào cũng gây nên một tấn bi kịch vì thế chàng biết nếu mình đối xử không khéo thể nào cũng làm lỡ mình di hận suốt đời.

Nghĩ như vậy chàng lại rùng mình kinh hãi nhưng bỗng nghiến răng mím môi nói :

- Không! Tại hạ đành mang tiếng là người đang tâm cũng nhất quyết không thể nào đi gặp anh em họ được.

Song Thành nhanh nhẩu đưa mắt ra hiệu với Tiểu Ngọc rồi cau mày lại lắc đầu đỡ lời.

- Người có tấm lòng sắt đá như tướng công đây quả thực hiếm có, tuy tướng công có ý muốn lánh mặt nhưng chỉ e nhất cử nhất động của chúng ta đã ở dưới tầm mắt của người ta rồi, bất cứ chúng ta đi đâu cũng không qua khỏi được mắt của họ đâu.

Độc Cô Ngọc biết Song Thành nói rất đúng, vì vậy chàng càng bối rối khó xử thêm, đứng ngẩn người ra giây lát rồi mới cau mày hỏi hai nàng nọ rằng :

- Hai vị cô nương có cách gì đối phó không?

Song Thành đáp :

- Cách thì có nhiều lắm, nhưng không biết tướng công muốn lựa cách nào?

Trầm ngâm giây lát Độc Cô Ngọc nói tiếp :

- Anh em người ta có lòng thành như vậy, tại hạ không nhẫn...

Tiểu Ngọc tủm tỉm cười và đỡ lời :

- Tỳ nữ cứ tưởng bụng dạ của tướng công cứng rắn như sắt đá, không có một chút cảm tình gì cả, thì ra...

Độc Cô Ngọc càng ngượng thêm, nghiêm nghị đáp :

- Ngọc cô nương nói sai rồi, anh em người ta có ơn sâu nghĩa trọng với tại hạ, sở dĩ tại hạ không muốn đi gặp anh em họ là vạn bất đắc dĩ đấy thôi. Chỉ điều đó cũng đủ đã làm cho tại hạ hổ thẹn và trong lòng không yên rồi, như vậy khi nào tại hạ lại còn...

Song Thành bỗng mỉm cười đỡ lời :

- Tỳ nữ nói như thế này thực hơi không phải, mong tướng công lượng thứ cho trước.

Theo ý tỳ nữ thì tướng công nên cứng rắn một chút, tuy tuyệt tình với người ta thực, nhưng từ nay trở đi đỡ phải phiền phức. Đàn bà chúng tôi hiểu tâm lý đàn bà hăn đàn ông nhiều, nếu không yêu là thành thù ngay, chứ không còn lời lẽ gì có thể giảng giải được cả. Huống hồ trước sau tướng công cũng phải nói rõ cho nàng biết là tướng công không thể yêu nàng được, thì cương quyết ngay lúc này còn hơn là để dây dưa mãi, có phải thế không hả tướng công?

Độc Cô Ngọc càng ngạc nhiên thêm, không hiểu tại sao hai thiếu nữ này lại biết rõ tâm sự của mình như thế?

Tuy lời nói của Song Thành rất có lý, nhưng Độc Cô Ngọc là người giàu tình cảm, khi nào chàng lại dám làm đau lòng anh em họ Gia Cát đã có tình sâu nghĩa nặng với mình như vậy. Nên chàng chỉ gượng cười một tiếng thôi chứ không trả lời.

Song Thành lại thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Tướng công nhân hậu thực, nhưng phải biết lòng nhân hậu ấy sẽ gây rất nhiều tai họa cho tướng công. Chủ nhân đã có lòng nhân từ há lẽ tỳ nữ lại không có trái tim đầy trắc ẩn hay sao, Ngọc muội làm ra tay giúp hộ mới được.

Tiểu Ngọc cười lanh lảnh giơ hai tay ngọc lên, mười mấy luồng ánh sáng trắng lấp loé và bay nhanh như điện chớp bắn thẳng vào bụi cây ở cạnh đường, cách chỗ ba người chừng hơn mười trượng.

Độc Cô Ngọc thấy thế đang ngạc nhiên thì bỗng nghe thấy trong bụi cây có tiếng cành cây lá đụng chạm và có tiếng gẫy lách cách, tiếp theo đó lại có vật nặng rớt xuống đất kêu đến bộp một tiếng rồi yên lặng ngay.

Thoạt tiên chàng hơi kinh ngạc nhưng chỉ thoáng cái đã vỡ nhẽ ngay, liền biến sắc mặt và định lên tiếng hỏi.

Song Thành khẽ cười và nói :

- Xin tướng công đừng có lo ngại. Mười mấy cái lá non ấy không đả thương người được đâu. Ngọc muội chỉ điểm huyệt ngủ của chúng, hai ba tiếng đồng hồ sau là chúng sẽ tự lai tỉnh ngay. Ngươi xin tướng công nên đi vòng đường thì hơn.

Nói xong, nàng thúc ngựa đi trước, rẽ sang một con đường nhỏ ở phía bên trái.

Tiểu Ngọc cũng phóng ngựa đi theo luôn.

Độc Cô Ngọc theo sau thấy hình dáng của hai người đẹp tuyệt, chàng khẽ lắc đầu gượng cười một tiếng rồi cũng vội thúc ngựa phóng nhanh đuổi theo hai nàng.

Ngựa của ba người cỡi đều là thần mã nên không đầy ba ngày sau đã đi tới ranh giới của Quý Châu liền.

Vân Nam và Quý Châu là tỉnh có rất nhiều núi non, nhất là Quý Châu nên đường đi vừa chật hẹp vừa gồ ghề khó đi, đi đến đâu cũng chỉ trông thấy hai bên đều là núi cao chót vót và rừng rậm dài liên miên, cây cối trong rừng đều to bằng hai ba người ôm.

Khi vào tới trong rừng núi, không riêng gì ngựa mệt mà cả người cũng mệt nốt.

Độc Cô Ngọc thở dài nói :

- Người ta vẫn thường nói trời không có ba ngày quang đảng, đất không có ba thước bằng phẳng, đó là lối mô tả khí hậu và lối đi của miền Nam Hoang này. Trước kia tôi cứ cho là văn nhân mô tả quá trớn đấy thôi. Ngày hôm nay mình đích thân đi tới mới biết lời nói của cổ nhân không ngoa chút nào.

Nghĩ tới đó, chàng ngửng đầu lên nhìn, thấy ngựa của hai nàng tuy mỏi mệt, nhưng hai nàng thì không hề đổ mồ hôi chút nào. Chàng cũng cảm thấy rất hổ thẹn nên ngắt lời không nói tiếp nữa.

Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn chàng, cười nũng nịu và đỡ lời :

- Ngày xưa Lý Thanh Liên đã than đường lối ở Tứ Xuyên rất khó đi, ngày nay Đỗ tướng công lại bảo đường đi của Quý Châu khó đi. Ngồi ở trên ngựa xuất khẩu thành chương như thế, nếu lưu truyền hậu thế thì thế nào cũng thành giai thoại thiên cổ ngay.

Độc Cô Ngọc gượng cười hỏi :

- Xin Ngọc cô nương đừng nói bông như thế! Độc Cô Ngọc tôi chỉ là một hủ nho, học văn không thành bỏ đi học võ, trong bụng không có một chấm mực nào, đâu dám so sánh với cổ nhân như thế.

Tiểu Ngọc vừa nói vừa đỡ lời :

- Tướng công khỏi cần phải mệt óc nghĩ ngợi như vậy, để tỳ nữ nhắc nhở tướng công một câu này nhé. Tướng công có nhớ khi ở trên Ma Tiêu Phong có một tiếng động gì đã làm cho tướng công phải kinh hoảng không?

Độc Cô Ngọc nghe tới đó mới sực nhớ khi ở Ma Tiêu Phong có tiếng người kêu gọi, mình đã đuổi theo tìm kiếm, lúc này chàng mới vỡ lẽ. Thoạt tiên lại tưởng hai nàng chính là hung thủ đã giết chết thầy trò Bách Hiểu lão nhân nên lửa giận đã nổi lên ngay. Nhưng sau chàng nghĩ lại, không có lẽ hai nàng là hung thủ, nên chàng nghĩ bụng :

“Nếu hai nàng là hung thủ thực thì không khi nào hai nàng lại còn đôi ba phen cứu giúp mình như thế, và cũng không khi nào lại còn không quản ngại vạn dặm xa xôi để hộ tống mình đi vào Quý Châu như thế này, và cũng không khi nào có thái độ rất an nhàn, nhắc nhở mình chuyện đó như thế? Nhưng ai đã sai khiến hai nàng theo dõi và bảo vệ mình luôn luôn như vậy?”

Độc Cô Ngọc càng nghĩ càng không hiểu nên chàng cứ lẳng lặng không nói năng gì hết. Hai nàng nọ lại hiểu lầm nên Song Thành bỗng u oán thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Có lẽ tướng công trách chị em chúng tôi đã có mặt ở Ma Tiêu Phong tại sao lại khoanh tay đứng yên, thấy nguy hiểm mà không ra tay cứu giúp. Nếu tướng công có ý nghĩ như vậy thì thực là oan uổng cho chị em tỳ nữ quá. Sở dĩ không cứu được thầy trò Bách Hiểu lão nhân là vì chị em tỳ nữ đã đến chậm hơn bọn khốn nạn kia một bước. Không ngờ chỉ chậm có một bước như thế mà để cho bọn khốn nạn ấy giết chết thầy trò Bách Hiểu lão nhân. Bọn chúng giảo hoạt thật, không những dùng vải che mặt mà lại còn chia làm mấy nơi đào tẩu khiến chị em tỳ nữ không biết đâu mà đối phó, còn đuổi theo chúng thì lại sợ bị nguy hiểm nên rút cục không có một việc gì được thành tựu cả.

Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng ta than như vậy và trông thái độ rất tội nghiệp nên chàng vội xin lỗi :

- Xin cô nương chớ có hiểu lầm, dù tại hạ có gan tày trời đi chẳng nữa cũng không dám trách cứ hai vị đâu. Tại hạ đang thắc mắc là không biết hai vị đã thừa lệnh ai không quản ngại vất vả đi xa hàng vạn dặm để hộ tống tại hạ.

Song Thành thấy chàng nói như thế mới mỉm cười và đáp :

- Xin tướng công thứ lỗi cho chị em tỳ nữ không dám thưa để tướng công biết rõ vấn đề này, nhưng dù sao tướng công cũng sẽ biết rõ. Hiện giờ chị em tỳ nữ chỉ có thể nói cho tướng công hay biết một việc này thôi, đó là chị em tỳ nữ là người thiện chứ không phải là địch, tướng công cứ yên tâm đừng có lo ngại gì hết.

Độc Cô Ngọc biết dù mình có nói mòn lưỡi đi chăng nữa cũng không thể hỏi ra lẽ được liền nghĩ bụng :

“Nàng ta bảo sau này thế nào ta cũng sẽ biết thì hiện giờ ta hà tất phải mệt óc suy nghĩ đến những vấn đề đó làm chi?”

Nghĩ tới đó chàng cố hết sức trấn tĩnh tinh thần và đỡ lời :

- Thành cô nương không nên nói như thế. Hai vị hộ tống tôi đi xa như vậy và lại còn cứu giúp tôi rất nhiều lần, tôi đền ơn hai vị còn chưa kịp thì đâu dám hoài nghi hai vị.

Song Thành lắc đầu đỡ lời :

- Chị em tỳ nữ thừa lệnh hành sự, hộ tống tướng công đấy là phận sự của chị em tỳ nữ, đâu dám mong tướng công đền bù, nhưng có một điểm này nếu tướng công nhận lời cho thì chị em tỳ nữ sẽ cảm ơn tướng công suốt đời.

Độc Cô Ngọc nhanh nhẩu đáp :

- Sao Thành cô nương lại nói như thế, tại hạ đâu dám nhận hai chữ cầu khẩn cô nương chẳng hay hai vị có việc gì cứ lên tiếng, thì dù có phải chết làm muôn lần, tại hạ cũng không dám từ chối.

Vừa cảm động, vừa mừng rỡ, Song Thành nói tiếp :

- Chị em tỳ nữ là phận gái tất nhiên phải hiểu biết tâm lý của đàn bà không gì đau khổ bằng thất tình. Chị em tỳ nữ theo hầu tướng công lâu ngày, đã biết trong lòng tướng công yêu ai rồi, tướng công quả thực là rồng phượng trong đám người. Tư Đồ Sương với Gia Cát Quỳnh Anh bị sa lầy vào trong bể tình mà không biết rút chân ra. Nhưng chữ tình lợi hại lắm, có thể giết được người và cũng có thể làm cho người ta phục sinh. Vậy xin tướng công phải nên cẩn thận một chút, đừng có làm lỡ người lỡ mình, gây nên mối di hận thiên cổ. Đó là nguyện vọng thứ nhất của chị em tỳ nữ và cũng xin tướng công lượng thứ cho chị em tỳ nữ dám nói thẳng.

Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, rùng mình đến thót một cái.

Song Thành nhìn mặt chàng, thở dài một tiếng và thủng thẳng nói tiếp :

- Tướng công còn nhớ khi sắp xuống lầu Diệm Dương, chị em tỳ nữ đã nói gì không? Nhưng tỳ nữ đành phải nhắc nhở tướng công một điểm, đó là tỳ nữ tuy không biết vị tuyệt thế cao nhân ẩn cư ở trong Phạm Tỉnh Sơn là người như thế nào, nhưng không cần phải nghĩ ngợi cũng biết đó thể nào cũng là một tiền bối dị nhân.

Bằng không khi nào Bách Hiểu tiền bối lại để cho tướng công phải đi xa hàng ngàn dặm sâu vào Nam Hoang như vậy. Với căn bản và sự thông minh của tướng công, không học hỏi thì thôi, mà đã học hỏi thể nào cũng thành tài. Nhưng khi tướng công đã trở nên người có tài nghệ vô song rồi, nếu không cẩn thận, chỉ sai lầm một chút là có thể khiến mây gió biến sắc, võ lâm điên đảo, nên chị em tỳ nữ muốn xin tướng công phải biết phân biệt thị phi, nên nhận xét rõ thiện ác, khi nào có thể buông tay được thì phải nên buông tay. Lúc nào có thể tha thứ được thì nên tha thứ, đó là tâm nguyện thứ hai của chị em tỳ nữ mà dám táo gan nói thẳng với tướng công như thế.

Vẻ mặt của hai nàng rất nghiêm nghị, nhất là Song Thành trông lại càng tội nghiệp đáng thương thêm.

Độc Cô Ngọc nghe xong lời nói ấy của nàng ta không khác gì sét đánh ngang tai, kinh hoảng vô cùng, vội nghiêm nghị đáp :

- Thành cô nương không nên quá khiêm tốn như thế? Đây rõ ràng là cô nương đã cho tại hạ một bài học rất đáng giá, tôi còn sống ngày nào ở trên trái đất này thì không bao giờ tôi dám quên những lời vàng ngọc của cô nương.

Song Thành cười vẻ an ủi, vội chắp tay vái và đỡ lời :

- Tướng công nói nặng lời quá, đó chỉ là ý kiến mà tỳ nữ hiến tướng công đấy thôi.

Rất mừng tướng công có trí óc thông minh hơn người và sáng suốt cũng không ai bằng...

Nói tới đó nàng bỗng chỉ tay vào khu rừng rậm phía trước mặt mà nói tiếp :

- Nếu tỳ nữ đoán không sai thì Thương Sơn tứ hạo đã đợi chờ chúng ta ở trong rừng từ lâu, Ngọc muội cẩn thận bảo vệ tướng công, để ngu tỷ đối phó với bốn lão già ấy cho, bất đắc dĩ lắm mới được giỡ các môn thần công ra. Ngọc muội nhớ chưa?
Bình Luận (0)
Comment