Cờ Rồng Tay Máu

Chương 65

Mười hai cái bóng người vừa va đụng nhau ở trên không thì bọn Lục hung đã rú kêu thảm khốc, rơi xuống như diều bị đứt dây. Và cũng như sao sa, rơi cả xuống dưới nước kêu lõm bỏm mấy tiếng, và chỉ thấy mặt nước nổi bong bóng lên thôi, chứ không thấy anh em chúng nhô đầu lên nữa. Chúng tác quái lâu năm, độc bá một phương nhưng từ đó trở đi, trên giang hồ không còn tên tuổi của Nam Hoang lục hung nữa.

Sự biến hóa xảy ra liên tiếp đó nhanh như điện chớp. Bọn ma đầu ở dãy thuyền bên phía tây có ý muốn cứu anh em Lục hung phần vì không kịp, phần vì bất lực nữa nên chúng chỉ ngồi yên mà nhìn anh em Lục hung bị người của đối phương giết chết thôi.

Trong lúc quần hào đang ngẩn người ra thì cái bóng xam đã nhảy thẳng tới võ đài, còn bốn cái bóng xanh, đỏ, trắng, lam trông rất mảnh khảnh ở trên không lượn nửa vòng và như cầu vồng lướt qua trời không, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng luôn, không ai trông thấy rõ mặt mũi của bốn người ấy cả.

Hiểu Lam phi thân xuống dãy thuyền bên phía đông, Gia Cát Ngọc vội cùng mọi người đứng dậy nghênh đón.

Lúc ấy Tư Đồ Sương mới thở nhẹ được một cái, trong lòng vừa cảm động vừa kính phục, đưa mắt nhìn Phi Quỳnh một cái và nói :

- Quỳnh tỷ!

Phi Quỳnh chỉ tủm tỉm cười, khẽ nắm tay nàng một cái. Lúc ấy trước mặt hai nàng đã có tiếng nói của Hiểu Lam với Gia Cát Ngọc vọng tới và hai người chỉ nghe thấy câu cuối cùng của họ như sau :

- ... năm vị ấy cũng là người của Trang chủ...

- Nói ra thì thật xấu hổ, Vi Hiểu Lam tôi lăn lộn võ lâm lâu năm, đến ngày hôm nay mới được sáng mắt ra. Chỉ trừ Đại Mạc Đà Tẩu là tại hạ biết thôi, chứ còn bốn vị kia là ai thì không thấy rõ mặt mũi nên chỉ biết đó là bốn cô nương, chứ còn tên họ là gì thì quả thật Hiểu Lam tôi không biết một tí gì.

Mọi người nghe thấy Hiểu Lam nói như vậy đều giật mình đến thót một cái. Thứ nhất là vì bốn thiếu nữ có võ công tuyệt cao kia ra tay trợ giúp mà không ai biết họ là ai cả? Điểm thứ hai là vì thấy Đại Mạc Đà Tẩu đã ẩn tích lâu năm, bây giờ lại tái xuất hiện nơi đây, đến cả Bích Mục song sát cũng phải ngạc nhiên mà cùng trố mắt nhìn ra võ đài.

Quả thực không sai, ông già gầy gò lụ khụ đang đứng ở trên võ đài ấy đúng là Đại Mạc Đà Tẩu Trà Lôi đã oai trấn võ lâm lâu năm.

Lúc ấy dãy thuyền bên phía tây đã có tiếng người cười khẩy và có một cái bóng người nhanh như bóng ma nhảy sang phía võ đài, thân pháp nhanh nhẹn như u linh.

Người đó chính là Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi Lê Hạo.

Lê Hạo vừa nhảy tới giữa võ đài đã cười khẩy và nói :

- Lão phu tưởng là phi tiên kiếm hiệp nào, thì ra là người! Năm xưa chia tay cách biệt đến giờ, không biết cố nhân đi đâu? Bây giờ mới được tái ngộ ở nơi đây, thật là sung sướng biết bao. Trà Đà Tử, ngươi vẫn chưa chết ư?

Trà Lôi nhún vai một cái, cười ha hả đáp :

- Lê lão quỷ Hoạt Cương Thi, ngươi còn chưa biến thành một đống xương khô ư? Khi nào già này lại yên tâm rời bỏ trần gian ngay như thế! Oan gia tương phùng, già này đã biết cách xử sự như thế nào rồi, nhưng ngươi hãy đợi chờ giây lát, để già này nói một câu đã.

Lê Hạo cười khì một tiếng, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi rồi đáp :

- Sớm hay muộn cũng thế thôi. Bao nhiêu năm ta còn đợi chờ được, huống hồ là ngày hôm nay. Ngươi muốn nói gì cứ việc nói đi, không bao giờ lão phu lại ra tay tấn công lén một cách hèn nhát như ai đâu.

Trà Lôi lại nhếch mép cười và nói tiếp :

- Phải rồi, có người nói: “Giang sơn còn có lúc thay đổi chứ tính nết của con người không bao giờ thay đổi cả”. Cổ nhân nói không ngoa chút nào...

Lê Hạo nghe nói mặt càng đỏ bừng thêm, hai mắt lại tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi.

Trà Lôi không thèm để ý tới Lê Hạo mà chỉ chắp tay vái xung quanh một vòng rồi lớn tiếng nói tiếp :

- Nam Hoang lục hung bỗng tự dưng đến phá phách Mân Tây bát động khiến lão phu đi mòn gót giầy sắt không sao thấy, gặp gỡ nơi đây chẳng tốn công. Thật là lưới trời lồng lộng cho nên lão phu mới phải giết chúng đi như vậy và mới phải thưa cùng thiên hạ võ lâm hay.

Lúc này quần hào mới bàn tán xôn xao vì vừa rồi thấy sự thể biến đổi một cách quá đột ngột, không ai hiểu biết gì hết nên cứ đứng đờ người mà suy đoán, mãi đến lúc này mới vỡ lẽ.

Bây giờ hai vị tuyệt thế cao thủ của võ lâm một sơn một mạc sắp kịch chiến với nhau. Trận đấu này trăm năm chưa chắc đã có một nên ai nấy đều im hơi lặng tiếng, trố mắt lên nhìn vào giữa hồ để khỏi lỡ mất dịp may ngàn năm một thuở này.

Trà Lôi quay lại chắp tay vái Lê Hạo rồi nói tiếp :

- Lê Hạo lão quỷ, xong rồi! Ngươi bảo oan gia cao tăng gặp nhau ở đây nên xử sự như thế nào? Đấu ra làm sao? Hay là cũng bắt chước bọn người trẻ tuổi nhảy nhảy nhót nhót, ta đấm ngươi một quyền, ngươi đá lại ta một cước?

Lê Hạo cười khẩy một tiếng đáp :

- Trà Đà Tử đừng có giở trò ấy ra trước mặt lão phu nữa. Có rắm rít gì thì mau giở ra đi.

- Không ngờ Lê lão quỷ này lại thông minh hơn ngày xưa nhiều. Hiếm có thật!

Hiếm có thật! Đàng nào bùa trị quỷ của lão phu cũng không còn làm khó dễ nổi ngươi, vả lại những cái trò ấy đã nhàm quá rồi, có giở ra chỉ làm cho người khác trông thấy phải buồn mửa thôi. Người với ta đều sắp xuống lỗ đến nơi và cũng không nên bắt chước những người trẻ tuổi đấm đá nhau làm chi, chúng ta phải kiếm một trò gì mới mẻ để thử tài nhau, chả hay lão quỷ ngươi có tán thành như thế không?

Lê Hạo lạnh lùng đáp :

- Lão phu đã nói rồi, ngươi có rắm rít thì cứ việc phóng ra đi. Bất cứ ngươi có giở trò gì lão phu cũng vui lòng tiếp hết.

Trà Lôi nhếch mép cười nói tiếp :

- Lê lão quỷ hãy nghe đây, Cửu U Thi Độc Thiệt Cốt chưởng của ngươi với Hồi Không Thất Toàn Trảm của lão phu người ta đã xem đến chán ngấy đi rồi. Chẳng hay bấy lâu nay ngươi đã luyện tập được trò gì mới mẻ không thì cứ việc giở ra cho thiên hạ quần hào cười một phen.

Nói tới đó, ông ta móc túi lấy một vật to bằng một trứng vịt và đen nhánh ra vừa cười vừa hỏi :

- Lão quỷ có biết cái này là cái gì không?

Lê Hạo đưa mắt nhìn vật vừa tròn vừa đen ở trong tay Trà Lôi trong lòng kinh hãi thầm nhưng bề ngoài y vẫn làm ra vẻ thản nhiên cười khẩy một tiếng đáp :

- Đó là cái Chấn Thiên Phích Lích, qua sao nổi mắt của lão phu.

Bốn chữ Chấn Thiên Phích Lích ấy đã làm cho quần hào xáo động và có mấy tiếng thất thanh kêu la. Ngay cả người của hai bên thuyền cũng đều kinh hoảng đến biến sắc mặt.

Trà Lôi tủm tỉm cười nói tiếp :

- Đôi mắt già của Lê lão quỷ chưa đến nổi thông manh, kể cũng khá đấy. Phải, đây là ám khí duy nhất của lão gù này hành đạo Đại mạc năm xưa thực. Vì thấy nói bá đạo và độc ác nên đã lâu lão phu không sử dụng tới. Đêm nay, nhân dịp có quần hào tụ hợp đông đảo như thế này lão phu mới đem ra để cho thiên hạ cười...

Ông ta vừa nói vừa giơ tay phải cầm Chấn Thiên Phích Lích lên làm như chực ném vậy.

Lê Hạo thấy thế cũng phải kinh hãi mà lui về phía sau nửa bước.

Trà Lôi vừa cười vừa nói tiếp :

- Lê lão quỷ cứ yên tâm, không khi nào lão phu lại giở cái trò...

Lê Hạo hổ thẹn vô cùng, mắt lộ hung quang, chưa kịp lên tiếng nói thì Trà Lôi lại nói tiếp :

- Oai lực của trái Chấn Thiên Phích Lích như thế nào chắc ngươi chả cần lão phu phải nói rõ, ngươi cũng thừa biết rồi. Bây giờ lão phu để nó ở chỗ giữa hai chúng ta, hạn trong một khắc đồng hồ, ta với ngươi cùng giở chân lực ra hút, nếu ai hút được nó tới gần người là người ấy coi như đắc thắng, chả hay ngươi có tán thành không?

Thấy Trà Lôi nói như vậy, thiên hạ quần hào và người của hai bên thuyền cũng đều giật mình đến thót một cái và xôn xao náo động. Ngay cả Lê Hạo cũng phải thở hắt ra một cái.

Trà Lôi nói đúng, oai lực của trái ám khí ấy lợi hại như thế nào không riêng gì Lê Hạo mà người trong võ lâm cũng đều biết hết. Bất cứ là ai nghe thấy cái tên của món ám khí ấy thôi cũng phải hoảng sợ đến biến sắc mặt rồi. Trà Lôi chỉ cần dùng nội lực ném ra một cáu đến núi đá cũng bị lở, huống chi là người? Trong vòng mười trượng, bất cứ bao nhiêu người có mặt tại đó thể nào cũng bị nổ tan xác, cả những người không bị nổ trúng mà chỉ bị chấn động không thôi cũng đứt tâm mạch chết liền.

Nay Trà Lôi lại cùng ám khí lợi hại này thi đua với tên cái thế ma đầu như vậy để làm trò cười cho thiên hạ xem, ai chả kinh hoảng?

Hơn nữa, môn nội lực dễ thả khó thâu và rất khó điều khiển tùy theo ý muốn, nếu không cẩn thận, trong khi hút mà để cho trái ám khí bắn mạnh vào trong lòng có phải là nguy hiểm không? Hai là có một người lập tâm lưu manh trong lúc đang hút y lại tiến lên mà đẩy mạnh về phía đối thủ thì người kia sẽ mất mạng ngay.

Nước cờ này của Trà Lôi lợi hại thực.

Lê Hạo nổi danh lâu năm chứ có phải là tay tầm thường đâu? Vả lại trước mặt quần hào đông đảo nên y trầm ngâm giây lát liền gật đầu đáp :

- Trà Đà Tử, ý kiến của ngươi kể cũng mới mẻ, lý thú đấy. Lão phu vui lòng xả thân tiếp ngươi một phen.

Trà Lôi nhếch mép cười nói tiếp :

- Có ai biết được ngươi có dụng ý gì. Chỉ e xả thân tiếp quân tử là lão phu chứ có phải là Lê lão quỷ ngươi đâu. Nhưng lão phu cảnh cáo ngươi trước, chớ nên làm cái trò mai miệt lương tâm...

Nói tới đó, ông ta vứt ngay trái Chấn Thiên Phích Lích ra luôn.

Quần hào đều cả kinh thất thanh la lớn, và cả Lê Hạo cũng giật mình kinh hãi quát bảo :

- Trà Đà Tử, ngươi dám...

Y vừa nói vừa định trốn tránh nhưng trái ám khí ấy lại nhẹ như cái lông ngỗng rớt ngay xuống chỗ giữa hai người, không có tiếng kêu gì hết.

Lê Hạo vừa hoàn hồn, Trà Lôi lại cười ha hả nói tiếp :

- Lê lão quỷ biến thành kẻ nhút nhát như vậy từ hồi nào thế? Lão phu cũng hổ thẹn hộ ngươi.

Nói xong ông ta ngồi xụp xuống đất ngay.

Lê Hạo hổ thẹn vô cùng, định nổi khùng nhưng sau nghĩ lại và bụng bảo dạ rằng :

“Thôi được, tay hãy chịu nhịn ngươi nhất thời, lát nữa sẽ thấy ngươi tự mang quả báo vào người cho mà coi, hì hì...”

Y vừa cười thầm vừa cố nén lửa giận và cũng bắt chước Trà Lôi ngồi ngay xuống.

Tư Đồ Sương khẽ nói với Phi Quỳnh rằng :

- Quỳnh tỷ, phen này Lê lão quỷ bị mắc hỡm cụ già rồi, vì cụ ấy có Khảm Ly chân khí...

Phi Quỳnh vội đỡ lời :

- Cụ ấy khéo làm co người ta lo âu hộ.

Ngẩn người ra giây lát, Tư Đồ Sương hỏi lại rằng :

- Có phải Quỳnh tỷ có biệt tàu không cần bói toán cũng có thể biết trước được mọi việc đấy không?

Phi Quỳnh tủm tỉm cười đáp :

- Ngu tỷ đoán như vậy đấy thôi, không khi nào cụ ấy lại không có cách vẹn toàn.

Đứng trước Phi Quỳnh, lúc nào Tư Đồ Sương cũng cảm thấy mình quá bé nhỏ, nên nàng rất cảm phục, liếc nhìn Phi Quỳnh một cái, nhưng không nói năng gì.

Trên võ đài, Trà Lôi lại cười ha hả và lớn tiếng nói tiếp :

- Lê lão quỷ chú ý, già gù này ra tay đây.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người thấy trái Chấn Thiên Phích Lích bỗng chuyển động và lăn sang bên Trà Lôi luôn.

Lê Hạo thấy thế vội vận thần công lên đối phó.

Ngờ đâu trái ám khí lại ngừng ngay, vừa cứ quay tít hoài dần dần lăn trở về chỗ chính giữa.

Trận đấu chí tử hoàn toàn trông mong vào nội lực này hấp dẫn thiên hạ quần hào đến hơi im lặng tiếng mà xem. Người nào người nấy đều hồi hộp vô cùng và chăm chú nhìn vào trái Chấn Thiên Phích Lích để xem nó lăn sang bên người nào?

Trận đấu này đâu có phải là cái trò để cho thiên hạ quần hào cười? Sự thực làm sao cho mọi người kinh hoảng đến mất hết hồn vía mới đúng. Trong tất cả mọi người ngồi hay đứng ở xung quanh xem chỉ có Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương là bình tĩnh, không hồi hộp tí nào thôi.

Người nào người nấy đều quên cả hết thảy, thậm chí quên cả bổn thân mình vì cuộc đấu mới lạ và quá kích thích này khiến ai cũng phải hồi hộp đến nổi linh hồn rời khỏi xác thịt, nên không ai bảo ai, cứ nắm chặt tay lại, mồ hôi toát ra như tắm mà không hay.

Trái Chấn Thiên Phích Lích lúc thì lăn sang đông, lúc thì lăn sang tây, chạy đi chạy lại hoài.

Trà Lôi với Lê Hạo hai người đều chăm chú nhìn vào trái ám khí có thể nổ được ấy, không một người nào dám chớp mắt hết. Thần sắc cũng rất nghiêm trọng.

Về phần Trà Lôi, ngoài sự nghiêm trọng ra, mặt còn lộ vẻ nghiêm nghị. Còn Lê Hạo thì ngoài sự nghiêm trọng ra, mặt còn lộ đầy sát khí và hung tàn.

Người nào cũng biết trận đấu đó không những liên quan đến tên tuổi của nửa đời người mà còn có thể bị chết một cách rất thê thảm là khác.

Hồ Động Đình rộng tám trăm dặm, người đứng quanh bờ hồ xem chật ních. Dưới ánh đèn sáng rất chói lọi mà ai nấy đều im lặng như tờ, đến mũi kim rớt xuống cũng có thể biết được, thật trông mấy vạn người đó như tượng gỗ vậy, vì không một người nào dám cử động hết.

Mặt trăng lặn dần, thời gian trôi chảy từng phút một. Trái ám khí đó cách Trà Lôi chừng một thước rồi cứ quay tít, không sao tiến lên được nữa.

Râu tóc hơi rung động, nhưng Trà Lôi vẫn rất an toàn, còn Lê Hạo thì trán đã đổ mồ hôi, thần sắc trông càng dữ tợn hơn trước nhiều.

Đột nhiên Lê Hạo cười khẩy một tiếng, phá tan bầu không khí trầm tịch ấy. Tiếng kêu vừa dứt thì trái Chấn Thiên Phích Lích đã bắt đầu lăn ra giữa và dần dần tiến sang chỗ cạnh Lê Hạo.

Trái ám khí ấy chuyển động một cách khó khăn, nhưng nó tiến lên một phân nào thì Lê Hạo lại toát thêm mồ hôi lạnh một phần, và thần sắc cũng tăng thêm một phần dữ tợn, mãi mãi trái ám khí ấy lại lui về chỗ chính giữa, vẻ mặt hung ác của Lê Hạo mới bớt gây cấn.

Nhưng đột nhiên Trà Lôi thét lên một tiếng, râu tóc càng rung động mạnh hơn trước. Trái Chấn Thiên Phích Lích lại lăn sang phía Lê Hạo một thước.

Bỗng có mấy tiếng thất thanh kêu la nổi lên, hiển nhiên về mặt nội lực Lê Hạo kém Trà Lôi nhiều.

Nhưng đang lúc ấy Lê Hạo đột nhiên lộ vẻ hung ác và cất tiếng cười the thé rất đắc chí và nói rằng :

- Lão gù kia, ta nhường cho mi đấy.

Y vừa nói dứt thì trái Chấn Thiên Phích Lích bỗng bắn tung như sao sa nhằm bụng Trà Lôi bắn tới còn Lê Hạo thì tung mình nhảy lên trên cao, giơ hai tay áo phất một cái, rồi vội phi thân nhảy về phía thuyền bên phía tây.

Sự thể xảy ra một cách đột ngột như thế, không ai lại có thể ngờ được Lê Hạo lại có thủ đoạn độc ác như vậy và cũng không ai ngờ một cái thế ma đầu nổi tiếng lâu năm thế mà lại có thủ đoạn đê hèn đến như vậy.

Quần hào đều kêu la và mắng chửi om xòm, còn có rất nhiều nhiều hãi sợ hộ Trà Lôi đến nổi mặt biến sắc.

Trà Lôi vẫn ngồi xếp bằng tròn tại chỗ, hình như vì kinh hoảng quá, tức giận quá, và biết mình không thể nào thoát chết được, đành ngồi yên chịu chết vậy.

Ai có thể cứu được? Ai dám ra tay cứu? Sự biến hóa quá nhanh như vậy ngay cả anh em Bích Mục song sát, cao thủ tuyệt thế như vậy cũng không kịp ra tay cứu. Trái Chấn Thiên Phích Lích sắp nổ, tấn thảm kịch sắp xảy ra.

Trong đám đông đứng xem ở trên bờ hồ có rất nhiều tiếng niệm Phật hiệu nổi lên.

Quần hào của thiên hạ vừa hoảng sợ vừa tức giận, nhưng chỉ có một cách là che mắt, không nhẫn tâm trông thấy cái chết ấy thôi. Mắt không trông thấy nhưng tai vẫn có thể nghe thấy được.

Đột nhiên có tiếng động nổi lên làm vang tai mọi người. Đó không phải là tiếng nổ của Phích Lích và cũng không phải là tiếng kêu la thảm khốc, mà là tiếng cười ha hả của Trà Lôi.

Hàng vạn đôi mắt đều chăm chú nhìn vào võ đài, ai nấy đều ngẩn người ra, không dám tin là sự thực, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, ai nấy đã vỡ lẽ tức thì. Thế là tiếng vỗ tay nổi lên, kêu như sấm động. Người ở trên dãy thuyền bên phía đông đều phấn khởi khôn tả. Trái lại, người ở dãy thuyền bên phía tây thì vừa kinh ngạc, vừa tức giận, nhất là Lê Hạo đang đắc chí, quên cả mọi việc cũng đứng đờ người ra, không nói được nửa lời.

Thì ra Trà Lôi vẫn ngồi yên tại chỗ, tay cầm Chấn Thiên Phích Lích, mồm tủm tỉm cười và nói :

- Lê lão quỷ, mưu trí của ngươi đã thua mưu trí của lão phu rồi. Đối với những kẻ không còn nhân tính như ngươi khi nào già gù này lại không lo liệu trước? Thật tức cười cho ngươi, bị một trái Chấn Thiên Phích Lích giả hiệu mà đã hãi sợ đến mất hết cả hồn vía, vỡ cả mật. Ai thắng ai bại đã có công nhận của anh hùng trên thiên hạ.

Nói tới đó, ông ta đứng dậy, phất tay một cái đã phi thân lên trên cao, như thiên mã hành không, chỉ trong nháy mắt đã đi mất dạng ở trong bóng tối liền.

Lê Hạo đứng đờ người ra tại đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vẻ mặt lúc kinh hãi, lúc tức giận, lúc hổ thẹn, đầu óc bối rối khôn tả. Y lẳng lặng không nói năng gì hết, bỗng dậm chân một cái rồi thở dài một tiếng, quay người đi luôn.

Bỗng có một tiếng nói rất lớn nổi lên và nói vọng theo rằng :

- Thắng bại là sự rất thường của binh gia. Lê lão đệ hà tất vì sự thất bại nho nhỏ này mà chán nản đến như thế. Quần xú sẽ bị giết chết, nước hồ sẽ đỏ ngầu. Hãy coi anh em mỗ ở Động Đình này tạo nên một giai thoại muôn thuở.

Nghe thấy người đó nói hăng như thế, Lê Hạo lại thở dài một tiếng, từ từ quay về chỗ ngồi và uể oải ngồi xuống ghế.

Lê Hạo vừa ngồi xuống xong thì trong khoang thuyền của chiếc thuyền lớn nhất ở dãy thuyền bên phía tây đã có hai ông già mặc áo bào trắng, râu tóc bạc phơ thủng thẳng bước ra. Hai ông già ấy vừa ra khỏi khoang thuyền, Lê Hạo, Bùi Thiên Vân với mọi người đều đứng dậy, cung kính nghênh đón.

Lúc ấy ai nấy lại yên lặng ngay. Có người biết hai ông già ấy là ai nhưng không dám lên tiếng. Có người không biết hai ông già ấy là ai, đều ngạc nhiên và cũng không dám lên tiếng.

Những người ở bên dãy thuyền bên phía đông, kể cả Tư Đồ Sương đều biến sắc mặt vì không ai ngờ Bùi Thiên Vân lại mời được cả hai tên ma đầu này tới. Nhưng các người còn rất ngạc nhiên tại sao bọn ma đầu này lại chỉ tới có hai người như thế?

Chỉ có Phi Quỳnh là biết rõ thôi. Nàng rất bình tĩnh, tủm tỉm cười. Bích Mục song sát thì cứ trố mắt lên nhìn hai ông già mặc áo bào trắng ấy hoài.

Hai ông già áo trắng mặt lộ vẻ khinh thị. Người đứng bên trái cười khẩy một tiếng và nói :

- Tuy Gia Cát Ngọc là người điều khiển 28 trại ở hồ Động Đình này nhưng trong mắt lão phu, y không khác gì đứa trẻ lên ba. Anh em lão phu không thèm ra tay đấu với những hạng con nít này. Tính nết của anh em lão phu như thế nào chắc Gia Cát Ngọc ngươi biết rõ lắm. Bây giờ lão phu chỉ hỏi ngươi một câu : ngươi muốn lấy đứa con gái bửu bối hay là lấy cơ nghiệp ở hồ Động Đình này?

Gia Cát Ngọc lộ vẻ rầu rĩ chưa kịp trả lời thì Liễu Vật Tà đứng ở bên trái đột nhiên cười khẩy một tiếng và nói :

- Gió đêm nay lớn lắm, ngươi phải cẩn thận cái lưỡi. Trại chủ của lão phu muốn lấy cả hai thứ thì ngươi nghĩ sao?

Ông già đứng bên trái nghe thấy Vật Tà nói như thế liền biến sắc mặt lạnh lùng hỏi tiếp :

- Con nít kia là ai thế?

- Con nít này ư? Anh em họ Kiều kia, hà hà... ở trước mặt anh em lão phu thì anh em ngươi đừng có thị già làm bộ làm phách như thế. Còn anh em lão phu là ai nếu mắt của ngươi chưa hoa thì tất nhiên phải nhận ra được chứ?

Nói xong y với Vật Ác cùng từ từ đứng dậy.

Lần này hai ông già áo bào trắng đã trông thấy rõ rồi. Vì đôi mắt xanh biếc của anh em Vật Tà là một nhãn hiệu rất rõ nhận xét nên cả hai đều biến sắc mặt, cười gằn một tiếng và đáp :

- Lão phu lại tưởng ai lại có can đảm tày trời như thế. Thì ra là Bích Mục song sát, năm xưa đã giương oai vũ nội. Hai vị vẫn còn mạnh giỏi như thế này thì thật đáng kính đáng mừng.

Tất nhiên anh em chúng phải biết đôi người hung ác khét tiếng năm xưa đã được ai thâu phục. Lúc này nơi đây sao hai người lại xuất hiện như thế? Thế là vẻ mặt kêu ngạo ngông cuồng của chúng đã biến mất, thậm chí còn lộ vẻ hơi hoảng sợ là khác.

Anh em chúng không đến nổi sợ Song sát như thế đâu, sự thực thì sợ người đã thâu phục Song sát thì đúng hơn.

Thiên hạ quần hào nghe thấy bốn chữ Bích Mục song sát đều giật mình kinh hãi, vì hành vi của Song sát như thế nào mọi người không sao quên được.

Lê Hạo, Trung Điền tứ lang, Bùi Thiên Vân các người đều hãi sợ đến biến sắc mặt.

Vật Tà nhếch mép cười và nói tiếp :

- Năm xưa khét tiếng hung ác, nhưng Bích Mục song sát đã theo cây cỏ mà mục nát hết rồi. Ngày hôm nay anh em ta xuất hiện nơi đây là Liễu Vật Tà, Liễu Vật Ác, từ nay trở đi anh em ta không tà, không ác mà chỉ chuyên môn gây hấn với những kẻ tà ác thôi. Kiều lão nhị, xưa nay Thương Sơn tứ hạo các ngươi đi đâu cũng có nhau, sao bây giờ không thấy lão đại với lão tam? Hai người ấy đi đâu rồi?

Quần hào nghe thấy bốn chữ Thương Sơn tứ hạo đều xôn xao bàn tán, trong lòng người nào người nấy không biết là kinh hãi hay là mừng rỡ vì những cao nhân tuyệt thế của vũ nội xưa nay chỉ được nghe tên thôi chứ không được gặp mặt bao giờ, đêm nay họ đều lần lượt xuất hiện ở trước mặt mọi người nên ai cũng nhận thấy không uổng công đến dự khán trận đấu hiếm có này.

Kiều Bình không biết đối phương hỏi như vậy là hữu ý hay vô tình, chỉ cười gằn một tiếng và đáp :

- Trên thiên hạ này không có bửa tiệc nào là ngồi ăn suốt đời cả. Bốn anh em mỗ không hợp chí thú với nhau nên đã chia rẽ như vậy. Bây giờ chỉ còn hai anh em mỗ thôi, ngươi có thể yên tâm, khỏi lo sợ.

Vật Tà lớn tiếng cười khì và nói tiếp :

- Kỳ văn thật! Kỳ văn thật! Nếu vậy mỗ cũng nói cho ngươi biết, ngươi khỏi cần phải nhìn ngã nhìn nghiêng là lo sợ như thế nữa. Gia lão chủ nhân có bao giờ coi anh em ngươi vào đâu đâu.

Lời nói này châm đối một cách rất tinh diệu và đã nói rõ tâm sự của anh em họ Kiều một cách trắng trợn nên anh em ông già áo bào trắng đều hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, nhưng cũng thở hắt ra ngầm một cái.

Kiều Bình xếch ngược đôi lông mày bạc lên, cười khẩy một tiếng và đỡ lời :

- Liễu lão đại, những nhân vật như chúng ta đã nếu phải dùng mồm mép châm đối nhau như vậy, không mấy khi được gặp gỡ nhau ở nơi đây, mong anh em lão Liễu nể mặt anh em mỗ, chỉ cần bảo Gia Cát Ngọc gả con gái cho thằng nhãi họ Bùi là anh em mỗ không đụng tới một cọng cỏ của Động Đình nhị thập bát trại tức thì, chẳng hay anh em lão Liễu nghĩ sao?

Hiển nhiên Kiều Bình rất gian giảo và hoạt đầu. Chúng thấy võ công của Song sát quái dị nên không muốn gây hấn với. Vả lại họ lo từ khi Song sát được vị võ lâm dị nhân thâu phục tới giờ chắc thể nào cũng được chỉ điểm rất nhiều, võ công thể nào cũng tiến bộ hơn trước, như vậy thì anh em y không còn hy vọng gì đánh bại đối phương, nên mới dùng lời lẽ ôn hòa như thế.

Vật Tà nghe nói vừa cười vừa đáp :

- Thật anh em họ Kiều hiếm có lòng từ bi như thế này. Anh em mỗ rất lấy làm hân hạnh. Nhưng có một điểm anh em mỗ phải nói trước. Bây giờ anh em mỗ là hộ vệ thân cận của Gia Cát lão trại chủ, nên anh em mỗ không có quyền quyết định mọi việc.

Kiều Bình nghe nói kêu ồ một tiếng, vừa cười vừa nói tiếp :

- Thật là một tin lạ ngàn năm một thuở. Bích Mục song sát tiếng tăm lừng lẫy khắp giang hồ, xưa nay không coi ai vào đâu cả, sao lúc này lại chịu khuất thân làm kẻ hầu cho người như thế, khiến anh em mỗ không ngạc nhiên sao được. Nếu vậy dễ xử lắm, để mỗ gọi Gia Cát Ngọc trả lời, Gia Cát Ngọc...

Gia Cát Ngọc đứng phắt dậy, trợn mắt xếch ngược lông mày lên và lớn tiếng đỡ lời :

- Hảo ý của hai vị lão phu xin tâm lãnh, nhưng hai vị khỏi cần nói nhiều cho phí hơi. Dù Nhị thập bát trại bị phá tan, người chết sạch, lão phu cũng không bao giờ nhận lời hết.

Vật Tà vừa cười vừa hỏi lại :

- Kiều Bình, ngươi nghe thấy chưa? Không phải là anh em mỗ không biết điều, nhưng Lão trại chủ không chịu, nên mỗ khuyên ngươi cứ câm mồm đi thì hơn.

Kiều Bình ngửng mặt cười khẩy, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Ngọc mà lạnh lùng hỏi :

- Gia Cát Ngọc, trước mặt anh em lão phu ngươi dám táo gan như vậy, chỉ một lời nói của ngươi cũng đủ khiến hai mươi tám trại ở hồ Động Đình này sẽ không còn được tồn tại và không một người nào sống sót nữa. Đây là ngươi tự mang họa vào thân, đừng có trách anh em lão phu độc ác đấy nhé?

Tuy có nhiều người trợ giúp đứng cạnh nhưng Gia Cát Ngọc thấy đôi mắt của đối phương sắc bén và hung dữ như thế cũng phải kinh hãi thầm.

Vật Tà cười ha hả vài tiếng lại nói tiếp :

- Việc ấy dễ lắm, bây giờ ngươi có tài thì hãy đối phó với anh em mỗ trước đi?

Kiều Bình xám nét mặt lại hỏi tiếp :

- Anh em ngươi nhất định can thiệp vào việc này phải không?

Vật Tà đáp :

- Việc gì mà ngươi phải nói những lời thừa như thế?

Kiều Bình cười khẩy nói tiếp :

- Được lắm, mỗ thử xem Gia Cát thất phu làm thế nào mà may mắn thoát chết được.

Y vừa nói vừa giơ cây sáo ngọc lên, cách không điểm mấy cái đã có ba luồng ánh sáng nhợt như ba cái vòng tròn ở miệng sao bay ra, nhắm ba nơi đại huyệt của Gia Cát Ngọc phi tới.

Không gió không tiếng động, như là ảo giác vậy, nhưng nó đã làm cho đầu óc người ta phải choáng váng ngay.

- Ảo Ảnh Nhiếp Hồn Địch Quang xử!

Trong đám quần hào đứng xem bỗng có người thất thanh kêu la như thế.

Các người khác nghe thấy người ấy nói xong bảy chữ ấy cũng kinh hoảng vô cùng, lại ồn ào lên như cái chợ ngay.

Môn đó là một tuyệt học của Kiều Bình cũng như ngự kiếm năm xưa của Mai Thiên Dân Thất Tuyệt Thần Quân, hất thanh kiếm lên một cái đã có bảy bông hoa kiếm dồn ra vậy. Nếu công lực không luyện tới mức thượng thừa thì không sao làm được như thế.

Vòng ánh sáng là thực phải dùng nội lực mới đẩy ra được, vòng ánh sáng đi tới đâu dù sắt đá cũng biến thành bột hết. Này chục năm nay đã có không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh bị toi mạng dưới Ảo Ảnh Nhiếp Hồn Địch Quang Xử của y rồi.

Vòng ánh sáng ảo ảnh nhiếp hồn làm hoa mắt người ta, rất khó đề phòng và khó tránh. Chỉ cần vòng ánh sáng đo in vào người một cái người đó thể nào cũng chết ngay tại chỗ chứ không sai. Thực là huyền ảo bá đạo tuyệt luân. Thảo nào mà quần hào trông thấy hồn siêu phách lạc.

Gia Cát Ngọc cũng biết Địch Quang Xử này lợi hại lắm, thấy thế liền biến sắc mặt, trong lòng cả kinh, định dồn hết công lực vào bàn tay giơ lên để chống đỡ.

Vật Tà bỗng lớn tiếng cười ha hả nói :

- Ảo Ảnh Nhiếp Hồn Địch Quang Xử oai trấn đã lâu, xưa nay không ai địch nổi, đi tới đâu là xác nằm ngổn ngang tới đó. Anh em lão phu nghe tiếng đã lâu, tiếc thay vô duyên chưa được gặp bao giờ, đêm nay rất hân hạnh được trông thấy ở nơi đây.

Có phải Kiều lão nhị định tâm lấy tính mạng của anh em mỗ đấy không?

Chờ vòng ánh sáng bay tới gần, chỉ cần cách năm trượng nữa là đã tới nơi, Vật Tà mới giơ hữu chưởng lên vẫy vẫy liền mấy cái, móng tay dài hơn tấc của y liền nhằm chỗ trống không búng luôn ba cái. Liền có ba tiếng kêu “bốp, bốp, bốp” rất khẽ ba cái và hơi rung động một cái, đột nhiên các vòng ánh sáng nhợt tiêu tan và mất dạng ngay.

Quần hào đều thất kinh la lớn và thở dài một tiếng, Gia Cát Ngọc với các người mới hết sợ hãi.

Anh em Gia Cát Đởm với Tư Đồ Sương cùng lộ vẻ hãi sợ. Riêng chỉ có Phi Quỳnh là vẫn tủm tỉm cười, khẽ gật đầu mấy cái thôi.

Anh em họ Kiều thấy thế hoảng sợ đến biến sắc mặt. Kiều Bình lại quát lớn :

- Tuyệt kỹ giỏi thật! Thủ pháp khá lắm. Ngươi có giỏi tiếp thêm một trận của lão phu.

Nói xong y giơ sáo ngọc lên phất mấy cái, liền có mười mấy cái vòng ánh sáng nhằm anh em Song sát bay tới trông thực đẹp mắt. Nhưng có ai ngờ đâu cảnh lạ ấy lại là tuyệt kỹ huyền ảo giết người không tiếng tăm gì cả.

Bỗng có một tiếng rú rất kinh hồn động phách nổi lên, tiếp theo đó lại có một tràng cười rất thê thảm khiến ai nghe cũng phải sờn lòng, rợn tóc gáy. Anh em Song sát cùng giơ song chưởng lên tấn công vào những vòng ánh sáng ấy liên tiếp.

Dưới ánh trăng, trước gió mát, ở trên mặt hồ rộng tám trăm dặm, Bích Mục song sát với Thương Sơn tứ hạo đều là nội gia cao thủ tuyệt đỉnh của vũ nội đang giở hết công lực ra so tài với nhau ở trên mặt hồ.

Thực là một trận đấu chưa ai được trông thấy mà chưa nghe thấy ai nói tới và cũng không ai ngờ trận đấu coi rất thường như thế mà lại rất hung hiểm, kích thích mãnh liệt và vô cùng khiếp đởm.

Quần hào có mặt tại đó ai cũng biết chỉ cần một bên có công lực hơi kém thì thể nào cũng bị chết ngay tại chỗ, nên người nào người nấy đều im hơi lặng tiếng, có người lại còn sợ đến run lẩy bẩy là khác.

Mặt hồ rộng lớn như thế, quần hào đông đảo như vậy mà chỉ thấy người nào người nấy đứng yên lặng và toát mồ hôi lạnh ra thôi chứ không ai dám thở mạnh.

Lúc này ngay cả Phi Quỳnh cũng phải nghiêm nét mặt lại, chăm chú xem trận đấu.

Bích Mục song sát như lâm đại địch, không còn cười đùa như trước mà chuyên tâm đối phó chứ không dám sơ ý chút nào.

Tuy vòng ánh sáng nào sang tới dãy thuyền bên phía đông cũng bị tiêu tan hết nhưng từ trong ống sáo những vòng ánh sáng đó vẫn tiếp tục bay ra.

Ngư Tiên Kiều Nguyên bỗng cười khẩy một tiếng và nói :

- Hai đấu với một như vậy không được công bằng, để mỗ cũng tham dự vào cho vui.

Thế rồi y giơ tay cầm cần câu lên, đầu cần câu liền có những sợi ô quang như ánh sáng chớp nháy nhằm Song sát bắn tới.

Lúc này anh em Song sát không biết lấy ai để đối phó với Kiều Nguyên mà những sợi ô quang đã dồn tới nơi rồi, Vật Ác liền rú lên một tiếng thực dài, đổi búng thành vỗ, xoay tay đối phó với Kiều Nguyên luôn.

Thế là tình thế thay đổi hẳn và trận đấu càng kịch liệt càng hung hiểm hơn trước nhiều. Đèn lớn thắp ở trên mấy cái cột gỗ của đôi bên cũng bị kình khí của bốn người làm cho tắt ngóm, có những ngọn đèn còn bị đánh vỡ thành trăm mảnh và bay tung toé xuống hồ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bốn địch thủ đều toát mồ hôi trán, vẻ mặt người nào người nấy đều nghiêm trọng, tám cánh tay cứ phi múa luôn luôn.

Anh em Quỳnh Anh hồi hộp đến nổi nắm chặt tay nhau. Gia Cát Ngọc vẫn ngồi yên tại chỗ nhưng hai bàn tay cũng nắm chặt lấy thành ghế kêu kèn kẹt, mọt gỗ rơi xuống rất nhiều mà không hay.

Tư Đồ Sương ung dung ngồi đứng không yên, còn Phi Quỳnh thì vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt cứ nhìn thẳng về phía mũi thuyền không chớp.

Một lát sau nữa, bốn cao thủ đã đều toát mồ hôi ra như tắm, tay đã chậm hơn trước, người cũng lảo đảo, hầu như không đứng vững được nữa.

Có rất nhiều quần hào muốn ra hóa giải nhưng ai dám ra tay?

Ai đủ tài hóa giải nổi trận đấu khủng khiếp ấy? Vì phải có công lực hơn bốn người đó thì mới có thể nhúng tay vào được.

Phi Quỳnh bỗng xếch ngược đôi lông mày liễu lên, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi và đứng ngay dậy.

Tư Đồ Sương thấy thế cả kinh buột miệng kêu gọi :

- Quỳnh tỷ...

Nhưng nàng nhanh còn có người nhanh hơn nàng.
Bình Luận (0)
Comment