Cờ Rồng Tay Máu

Chương 72

Một cái bóng trắng mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng và nhanh như một mũi tên phi lên trên núi Võ Đang.

Bóng trắng ấy không đi đường núi mà đi đường rừng, trên những ngọn cây như đường lớn rộng mà lướt đi rất nhanh, chỉ thoáng cái đã lên tới chỗ chưa đầy trăm thước bỗng dừng chân lại ở trên một ngọn cây.

Lúc ấy người ta mới trông thấy rõ đó là một thiếu nữ trông rất xinh đẹp, ma quần áo trắng đang đứng ở trên cây lắng tai nghe, bỗng trợn ngược đôi lông mày lên, phi thân về phía chỗ cách đó mấy chục trượng, nhanh như điện chớp. Nàng ngừng chân ở trên một tảng đá, cúi đầu nhìn xuống bên dưới, giật mình kinh hãi, suýt tí nữa thì thất thanh kêu ra ta. Nàng cũng hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, cuống cả lên, không biết nên xử trí như thế nào mới phải?

Một lát sau, nàng mới định thần được và mặt cũng đỡ đỏ. Tiếp theo đó, nàng lại ngạc nhiên, phẫn nộ và thương tiếc. Nàng suy nghĩ giây lát rồi nhìn bốn xung quanh, bỗng phát giác ở chỗ đống cỏ gần đó còn có một chút khói hồng bốc lên. Nàng vội tiến tới gần, cúi đầu nhặt một viên thuốc đỏ, to bằng hạt đậu, ngoài có bọc bao sáp, nhưng bao sáp đã bị bóp vỡ. Nàng ngắm nhìn vật ấy một hồi, dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, trợn ngược đôi lông mày liễu lên, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm.

Sau cùng, nàng nhìn thẳng vào chỗ bụi cây mà vừa rồi có tiếng cười và bóng người áo xám vừa đi mất.

Nàng nhìn vào bụi cây đó một hồi, bỏ viên thuốc đỏ kia vào trong tay áo, lại quay trở về chỗ tảng đá vừa roi. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã cắp Tư Đồ Sương lên. Lúc này Tư Đồ Sương đầu bù tóc rối, quần áo sộc sệch, mặt đỏ bừng mà vẫn chưa lai tỉnh.

Nàng nọ cắp Tư Đồ Sương như thế mà vẫn đi nhanh như điện chớp.

Nàng áo trắng có võ công kỳ tuyệt, có sắc đẹp tuyệt vời ấy đi lại có trong nháy mắt mà núi Võ Đang đã thoát khỏi được một vụ đổ máu không tiền khoáng hậu.

Thì ra thư sinh áo xanh chính là Độc Cô Ngọc mà đã đổi tên là Phạm Tĩnh Nhân và đã giở võ công tuyệt thế ra ở trên hồ Động Đình đã làm cho quần ma hải sợ và rút lui hết.

Độc Cô Ngọc lá một kỳ nam tử cái thế, đã chịu ơn của ai thì thế nào cũng phải trả cho kỳ được mới thôi. Huống hồ Vi Hiểu Lam lại là người anh kết nghĩa của chàng, khi nào chàng chịu để cho Hiểu Lam một mình dấn thân vào chỗ chết vì bị người vu oan giá họa, mượn dao giết người như thế? Hơn nữa, Hiểu Lam là lãnh tụ của một phương, vai mang trọng trách, đằng sau chàng còn có hàng trăm nghìn già trẻ lớn bé của Đái Vân sơn trang trông mong vào chàng để sinh sống.

Vì vậy, nơi đại hội Động Đình, Độc Cô Ngọc mới quyết định gánh vác trách nhiệm mà chàng đã nhận với thiên hạ quần hào tại hồ Động Đình. Rồi chàng đuổi theo Vi Hiểu Lam tới núi Võ Đang mà điểm huyệt cho Hiểu Lam té ngã là thế.

Sở dĩ chàng có cử chỉ này là vì chàng biết Hiểu Lam là người có hiệp tâm ngạo cốt nên chàng mới phải bất đắc dĩ ra tay như thế. Nhưng chàng có biết đâu mình làm như thế lại sa vào cạm bẫy của người. Đó có lẽ cũng là do ý trời mà nên.

Chàng điểm huyệt cho Hiểu Lam mê man bất tỉnh và giấu vào một chỗ cách đèo Giải Kiếm chừng hơn năm mươi trượng, chàng liền ngừng chân khoanh tay về phía sau và thẳng tiến lên.

Cử chỉ ấy của Độc Cô Ngọc là tỏ ra mình không muốn sinh sự, đến đây chỉ muốn giải mối tích oán cho Hiểu Lam thôi, vạn bất đắc dĩ thì chàng mới phải ra tay.

Võ Đang vừa bị mất trọng báu, sau lại môn hạ bị giết và bị đả thương, đang lúc đa sự tất nhiên sự phòng bị của họ phải rất nghiêm.

Độc Cô Ngọc vừa thủng thẳng đi tới thì đã có người phát giác nên chàng vừa đi lên đèo Giải Kiếm thì đã có tiếng niệm Phật hiệu rất thánh thót từ đằng xa vọng tới :

- Vô lượng thọ Phật! Xin thí chủ hãy tạm ngừng bước.

Độc Cô Ngọc nghe thấy tiếng nói, ngửng đầu nhìn lên đã thấy có ba đạo sĩ trung niên, râu đen nhánh, lưng đeo trường kiếm, sắp hàng chữ nhất ngăn cản lối đi.

Chàng vội ngừng chân, chắp tay vái chào và hỏi :

- Ba vị đạo trưởng gọi tại hạ có việc gì chỉ giáo thế?

Người đứng giữa trong ba đạo sĩ ấy nhìn thẳng vào mặt chàng đáp :

- Không dám, anh em bần đạo muốn thỉnh giáo thí chủ có việc gì tới đây chỉ giáo?

Độc Cô Ngọc đưa mắt nhìn đạo sĩ ấy, tủm tỉm cười, không trả lời, trái lại còn nói rằng :

- Đạo trưởng xưng hô ra sao?

Đạo sĩ trung niên ấy đáp :

- Bần đạo là Thiên Hư.

Độc Cô Ngọc kêu ồ một tiếng, chắp tay vái chào và hỏi tiếp :

- Thì ra Thiên Hư đạo trưởng, người đứng đầu trong Thất tử, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.

Chàng đưa mắt liếc nhìn hai đạo sĩ kia rồi hỏi tiếp :

- Còn hai vị này chắc là Huyền Hư đạo trưởng với Tử Hư đạo trưởng phải không?

Võ Đang thất tử tiếng tăm lừng lẫy khắp vũ nội, tất nhiên Thiên Hư thấy chàng nói như thế không lấy gì làm lạ, liền hỏi lại :

- Thí chủ sành sỏi lắm. Chưa thỉnh giáo thí chủ quý tính đại danh là gì?

Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :

- Không dám! Tại hạ là Phạm Tĩnh Nhân.

Cái tên Phạm Tĩnh Nhân đã chấn động võ lâm, đêm nọ Võ Đang thất tử cũng đã được theo Thái Hư đạo trưởng đi hồ Động Đình, nhưng vì đứng ở trên bờ, vừa cách xa, vừa là ban đêm nên họ không trông thấy rõ bộ mặt của Phạm Tĩnh Nhân đã oai chấn quần ma, lại thêm ngày hôm nay Độc Cô Ngọc mặc bộ quần áo xanh thì tất nhiên ba đạo sĩ kiếm sĩ sao nhận ra được.

Độc Cô Ngọc đã báo danh là Phạm Tĩnh Nhân khiến Thiên Hư, người đứng đầu tam kiếm liền biến sắc mặt, vội chắp tay vái chào, thay đổi thái độ và nói tiếp :

- Thế ra là Phạm thí chủ hiệp giá giáng lâm. Võ Đang chúng tôi rất lấy làm hân hạnh. Thiên Hư tôi được tiếp đón đại giá càng hân hạnh thêm. Đồng thời bần đạo tái gan dám hỏi ý định giáng lâm núi Võ Đang của thiếu hiệp!

Thiên Hư rất thông minh, thấy thư sinh Phạm Tĩnh Nhân và nghĩ tới mấy việc ở đại hội Động Đình nên y mới vội hỏi ý định của chàng để biết trước và nghĩ cách đối phó.

Độc Cô Ngọc hiểu ý ngay, mỉm cười hỏi :

- Chẳng hay bữa nọ đạo trưởng có dự đại hội Động Đình đấy không?

Thiên Hư vội đáp :

- Bần đạo không dám giấu diếm thiếu hiệp, bữa đó bần đạo có ở trên bờ và đã được chiêm ngưỡng thần oai của thiếu hiệp rồi.

Độc Cô Ngọc vừa cười vừa đáp :

- Đạo trưởng cứ quá khen...

Nói tới đó, chàng xếch ngược đôi lông mày lên, nói tiếp :

- Đạo trưởng đã tham gia Động Đình đại hội thì tất nhiên phải biết lúc bấy giờ vì việc Vi trang chủ lỡ đả thương đệ tử của quý phái mà tại hạ đã nói những gì rồi chứ?

Thiên Hư giật mình đến thót một cái, vừa gật đầu thì Độc Cô Ngọc lại nói tiếp :

- Nếu vậy đạo trưởng cũng đã biết ý định của Phạm Tĩnh Nhân này tới núi Võ Đang là gì rồi?

Thiên Hư gượng cười đỡ lời :

- Thiếu hiệp nói rất đúng. Cổ nhân đã dạy : Oan hữu đầu, trái hữu chủ, phái Võ Đang chúng tôi dù có táo gan đến đâu cũng không dám coi thiếu hiệp là...

Không đợi chờ Thiên Hư nói dứt, Độc Cô Ngọc đã vội đỡ lời :

- Đạo trưởng nghĩ lầm rồi. Ngày hôm nay Phạm Tĩnh Nhân tôi đến đây là không định sinh sự...

Thiên Hư nghe nói rất mừng rỡ, vội đỡ lời :

- Bần đạo dám táo gan hỏi thêm...

Độc Cô Ngọc mỉm cười hỏi tiếp :

- Đạo trưởng không nên khách sáo như thế nữa. Ngày hôm nay Tĩnh Nhân tôi tới đây chỉ muốn giải quyết một cách hòa bình.

Thiên Hư rất ngạc nhiên và cũng thấy nhẹ nhõm hẵn, hỏi tiếp :

- Bần đạo ngu muội lắm, xin thiếu hiệp chỉ giáo rõ ràng một chút.

Độc Cô Ngọc nhìn mặt Thiên Hư trầm ngâm giây lát rồi bỏ lại :

- Đạo trưởng khéo nói lắm, nhưng đạo trưởng có thể làm chủ được việc này không?

Thiên Hư rất ngượng, vội hỏi lại :

- Có phải thiếu hiệp muốn gặp Chưởng môn nhân của tệ phái để đàm phán việc này không?

Độc Cô Ngọc chắp tay vái chào và đáp :

- Có điều gì thất lễ, xin đạo trưởng lượng thứ cho.

Mặt lộ vẻ khó xử, Thiên Hư đạo trưởng chần chừ không dám trả lời ngay. Độc Cô Ngọc biết tại sao Thiên Hư lại có thái độ như thế rồi, nên chàng nói tiếp :

- Nếu không tiện, Tĩnh Nhân tôi cũng không muốn...

Thiên Hư vội xua tay và đỡ lời :

- Xin thiếu hiệp chớ có hiểu lầm. Từ khi gặp một tai biến tới giờ bổn phái đang là lúc đa sự. Vì thế tệ Chưởng môn mới truyền lệnh phong tỏa núi Võ Đang, và trong thời gian đó không tiếp một người khách nào.

Độc Cô Ngọc cũng biết câu tai biến và đa sự của Thiên Hư là nói gì rồi nên chàng vừa cười vừa đỡ lời :

- Nếu vậy tại hạ đành phải cáo lui thôi.

Nói xong, chàng chắp tay vái chào và quay người định đi luôn.

- Thiếu hiệp hãy khoan đã!

Thiên Hư biết việc này rất quan trọng, không thể sơ xuất được. Vả lại, phái Võ Đang lúc này cũng không nên gây hấn với nhân vật lợi hại này nên y nghiến răng mím môi vội nói :

- Vì việc của tệ phái thiếu hiệp không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới đây tất nhiên đối với thiếu hiệp phải đặc biệt hơn người...

Nói tới đó, y đưa mắt liếc nhìn Huyền Hư, nghiêm nét mặt lại nói tiếp :

- Sư đệ làm ơn vào thông báo với trưởng giáo ngay có Phạm thiếu hiệp đại giá giáng lâm. Xin trưởng giáo chuẩn bị nghênh đón.

Huyền Hư chắp tay vái Độc Cô Ngọc một lạy rồi quay người đi luôn.

Thiên Hư lão luyện và đa mưu thật. Y không dám tin câu giải quyết hòa bình của nhân vật lợi hại này nên khi y dặn bảo Huyền Hư thông báo cho Chưởng môn đã ngấm ngầm bảo trên núi nên chuẩn bị trước.

Tiếp theo đó Thiên Hư lại dặn bảo Tử Hư ở lại canh gác đèo giải kiếm rồi mới nói với Độc Cô Ngọc tiếp :

- Xin mời thiếu hiệp lên đường, bần đạo đi trước dẫn đường.

Nói xong y quay người đi luôn. Tuy võ học tuyệt cao nhưng kinh nghiệm giang hồ vẫn còn non nớt nên Độc Cô Ngọc không hiểu mánh lới trong lời dặn bảo ngầm của Thiên Hư, vì vậy chàng chỉ ung dung đi theo đạo sĩ ấy thôi!

Thiên Hư đạo trưởng đã được liệt danh vào cao thủ hạng nhất của võ lâm, nhưng võ công của Độc Cô Ngọc lại còn cao siêu hơn y không biết gấp bao nhiêu lần. Tuy chưa thấy hai người giở thân pháp ra nhưng chỉ đi nhẹ nhàng mà cũng tựa như hành vân lưu thủy, và nhanh gấp người thường mấy chục lần rồi.

Từ đèo Giải Kiếm qua cây treo kiếm, Tý Thìn môn, Thỉnh Kinh lâm và Tiếp Thiên nhai rồi mới tới Thượng Thanh cung, trọng địa của phái Võ Đang. Tuy từ Tiếp Thiên nhai tới Thượng Thanh cung xa cách hàng nửa dặm đường mà hai người chỉ trong nháy mắt đã lên tới nơi.

Độc Cô Ngọc để ý nhìn thấy Thượng Thanh cung tường đỏ, ngói xanh, trang nghiêm, hùng vĩ. Bãi đất rộng mấy mẫu ở trước mặt Thượng Thanh cung đã đứng đầu những đạo sĩ của phái Võ Đang và Tỷ Hư chân nhân, người Chưởng môn cũng đang đứng chờ ở đó, phía sau Tỷ Hư có tám đại hộ pháp chân nhân và Ngũ trưởng lão râu tóc bạc phơ, thuộc vai vế chữ Võ.

Phía sau Ngũ lão là Võ Đang song thần kiếm tiếng tăm đã lừng lẫy khắp xa gần.

Sau cùng là mấy chục đạo sĩ trung niên, lưng đeo trường kiếm, trông rất oai nghi, và đó cũng là Võ Đang tam thập lục Thiên Hương, khét tiếng võ lâm.

Chỉ trừ mấy vị chân nhân đang bận chủ trì các viện thôi, còn thì tất cả cao thủ của phái Võ Đang đều có mặt tại đó nghênh đón rồi. Dù Độc Cô Ngọc có hiềm thù với phái Võ Đang, nhưng lúc này chàng trông thấy đối phương dùng đại lễ nghênh đón mình như thế nhất thời lửa hận cũng giảm xuống ngay và trong lòng còn yên thầm là đằng khác.

Cũng vì lẽ ấy, ở đằng xa chàng đã cung kính vái chào rồi, khi đến gần chàng còn vái thêm một vái và nói :

- Phạm Tĩnh Nhân, mạt học hậu bối, đâu dám được quý phái tiếp rước một cách quá long trọng như thế này. Chưởng môn nhân làm như vậy khiến tại hạ đến phải tổn phước chứ không sai.

Tỷ Hư chân nhân hai mắt sáng như điện, ngắm nhìn thiếu niên thư sinh mà ông ta nghe các môn hạ mô tả như thiên thần, rồi nghiêm nghị đáp :

- Vừa rồi được nghe oai danh, nay lại được chiêm ngưỡng phong thái và được tiếp rước hiệp giá, Võ Đang chúng tôi rất lấy làm hân hạnh vô cùng. Tuyệt thế cao nhân như thiếu hiệp bất cứ tới đây có dụng ý gì, đã đến Võ Đang tức là quý khách của tệ phái thì sao bần đạo không dám ngừng mọi công việc để nghênh đón cơ chứ?

Lời nói của ông ta rất đắc thế, khiến Độc Cô Ngọc cũng phải kính phục thầm. Tuy trong lòng chàng vẫn còn phẫn hận phái Võ Đang vì đã cướp cuốn Quy chân kinh nhưng nhất thời chàng cũng không sao nổi khùng được. Chàng đang suy nghĩ lời lẽ để trả lời, thì Tỷ Hư chân nhân đã lớn tiếng nói tiếp :

- Vừa rồi được Huyền Hư sư đệ phi báo mới hay thiếu hiệp giá lâm Võ Đang là vì muốn hòa giải vụ ân oán giữa Đái Vân sơn trang với tệ phái khiến bần đạo rất lấy làm cảm phục. Nơi đây không phải là chỗ tiếp khách, xin mời thiếu hiệp vào Thượng Thanh cung để bần đạo được tiếp rước thiếu hiệp một phen.

Nói xong ông ta mời khách đi luôn.

Độc Cô Ngọc vội chắp tay đáp lễ và trả lời :

- Phạm Tĩnh Nhân được Chưởng môn coi trọng như thế này trong lòng đã cảm thấy không yên, đâu còn dám quấy nhiễu thêm nữa. Nếu Chưởng môn không để cho Tĩnh Nhân tôi thất lễ thì tôi xin ngài hãy khuất giá giây lát để nghe tại hạ nói vài lời.

Tỷ Hư chân nhân thực không hổ thẹn là người Chưởng môn, chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi chứ không hề để ý mà chỉ ngẩn người ra, vừa vái vừa đáp :

- Bần đạo xin tuân lệnh và cung kính nghe lời chỉ giáo của thiếu hiệp.

Không muốn mất thì giờ nên Độc Cô Ngọc không dùng những lời lẽ khách sáo nữa, mà chỉ đưa mắt liếc nhìn một vòng, nghiêm nét mặt lại :

- Tại hạ phải nói trước, chuyến đi này của tại hạ mục đích chỉ muốn giải quyết vấn đề ân oán giữa quí phái với Ngọc Diện Thần Long một cách êm đẹp thôi. Việc này không phải là việc nhỏ nên Tĩnh Nhân tôi mới phải táo gan kinh ngạc động tới ngài Chưởng môn như thế này, và tại hạ xin nói rõ nguyên nhân bên trong để ngài Chưởng môn hay trước, còn tại hạ có được toại nguyện hay không là phải trông mong vào một lời hứa của ngài Chưởng môn thôi.

Tỷ Hư chân nhân chưa kịp trả lời các đạo sĩ của phái Võ Đang đều đờ người ra như những tượng gỗ vậy.

Độc Cô Ngọc thấy thế cau mày lại lớn tiếng nói tiếp :

- Hơn nữa tại hạ phải thú thực, đệ tử của quí phái với phái Thiếu Lâm đã bị Thôi Tâm chưởng lực của Ngọc Diện Thần Long giết chết đấy, nhưng đó là do sự hiểu lầm mà nên và vì Hiểu Lam cũng là người bị hại như ai.

Các đạo sĩ của phái Võ Đang lại hơi biến sắc, đều trố mắt lên nhìn Tĩnh Nhân.

Chỉ có một mình Tỷ Hư là vẫn thản nhiên thôi, y đưa mắt nhìn Độc Cô Ngọc và đáp :

- Vi Hiểu Lam vô cớ hành hung, giết hại môn hạ của bần đạo, câu chuyện đã rành rành như thế. Còn thiếu hiệp vừa nói hai câu : hiểu lầm với bị hại là nghĩa lý gì, xin thiếu hiệp giải thích rõ một chút?

Độc Cô Ngọc tủm tỉm cười và nói tiếp :

- Không dám, lẽ dĩ nhiên tại hạ phải nói rõ để ngài Chưởng môn hiểu.

Nói tới đó, chàng đưa mắt liếc nhìn bọn đạo sĩ một cái mới nói tiếp :

- Trước khi chưa nói rõ vấn đề ấy, tại hạ muốn thỉnh giáo ngài Chưởng môn một việc này đã.

- Thiếu hiệp muốn hỏi xin cứ nói, việc gì bần đạo biết không khi nào giấu diếm thiếu hiệp mà không nói.

Thấy Tỷ Hư nói như vậy, Độc Cô Ngọc mới đột nhiên hỏi tiếp :

- Ngài Chưởng môn chỉ biết Hiểu Lam đả thương môn hạ của quý phái, còn môn hạ của quý phái đang đêm đến Đái Vân sơn trang cướp bóc và giết chóc, đốt nhà cửa của người ta thì sao?

Tỷ Hư chân nhân nghe nói, rất lấy làm ngạc nhiên, chưa kịp trả lời thì các đạo sĩ đứng ở phía sau y đã biến sắc mặt, Vô Vi chân nhân trong nhóm Ngũ Trưởng Lão đã giận dữ xen lời hỏi :

- Thí chủ có bằng cớ gì mà sao lại thốt lên những lời lẽ ấy?

Độc Cô Ngọc trố mắt lên nhìn Vô Vi hỏi :

- Đạo trưởng này xưng hô như thế nào?

Vô Vi chân nhân chỉ cảm thấy đôi mắt của chàng rất sắc bén, nên cũng phải rùng mình đến thót một cái. Nhưng y là người đã nổi tiếng lâu năm, khi nào lại chịu lép vế với một hậu sinh tiểu bối, vì thế y mới lạnh lùng đáp :

- Bần đạo là Vô Vi.

Độc Cô Ngọc tủm tỉm cười nói tiếp :

- Thế ra là Vô Vi chân nhân trong nhóm Ngũ Trưởng Lão đây, chân nhân bắt tại hạ phải đưa bằng cớ ra và bảo tại hạ vu khống như vậy rất hợp lý, nhưng tại hạ dám táo gan xin chỉ giáo : xác của quý môn hạ đã bị mục nát từ lâu, vậy bảo Vi Hiểu Lam dùng chưởng đả thương quý môn hạ lấy ai làm chứng và lấy gì làm bằng cớ để đổ tội cho người? Như vậy người ta có thể bảo là quý phái vu khống được không?

Lời nói của chàng cũng rất sắc bén, khiến Vô Vi lão đạo không sao trả lời được.

Độc Cô Ngọc lại cười khẩy một tiếng, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói tiếp :

- Tại hạ tới đây chỉ là một người giảng hòa và hỏi vị Chưởng môn của quý phái, xem có bằng lòng hòa hảo không. Chỉ cần ngài Chưởng môn nói một tiếng thôi, còn nếu chân nhân không có quyền định đoạt thì xin đừng nói nhiều.

Vì cuốn Quy chân kinh, Độc Cô Ngọc đã sớm coi các đại môn phái là kẻ thù của mình rồi, nhưng ngày hôm nay vì trăm nghìn bô lão và đàn bà trẻ con của Đái Vân sơn trang và cũng vì người bạn chí thân nên chàng mới không muốn gây thêm thù oán, hơn nữa chàng lại thấy Tỷ Hư chân nhân rất khiêm tốn, dùng đại lễ để nghênh đón nên chàng cũng không tiện nổi khùng. Nhưng bây giờ thấy Vô Vi lão đạo nói như thế tất nhiên chàng cũng phải trả đũa vài câu.

Vô Vi chân nhân là người nóng tính nhất trong nhóm trưởng lão của phái Võ Đang, vừa rồi y im lặng chỉ vì đuối lý nhưng khi nào y chịu nhịn nổi một thiếu niên hậu sinh chỉ trích mình như thế, huống hồ các môn hạ đệ tử lại đang chăm chú nhìn vào khiến y hổ thẹn hóa tức giận, y trợn to đôi mắt lên đang định nổi khùng.

Tỷ Hư chân nhân cũng định nổi khùng nhưng dù sao y cũng là Chưởng môn của một đại môn phái, tất nhiên phải tốt nhịn hơn. Sự thực y cũng biết không thể thất lỗi với thư sinh trẻ tuổi này được, đã gây cường thù là một cường thù là Vi Hiểu Lam rồi, khi nào lại còn dám gây thêm với vị sát tinh Phạm Tĩnh Nhân này nữa nên y vội xua tay, trầm giọng đỡ lời :

- Xin sư thúc chớ nên nói nữa, bổn tọa đã có ý định rồi.

Oai quyền của một vị Chưởng môn là tối cao vô thượng nên dù Vô Vi là bề trên thực mà cũng phải nén lửa giận, không nói năng gì nữa.

Tỷ Hư chân nhân nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc trịnh trọng nói tiếp :

- Vừa rồi câu chuyện thiếu hiệp vừa nói quả thực bổn tọa không hay biết gì, nhưng từ khi sáng lập bổn phái đến giờ, chưa nghe nói sư môn, đệ tử lại dám táo bạo như thế. Không hiểu thiếu hiệp có cái gì chứng minh cho bần đạo biết rõ chuyện ấy không?
Bình Luận (0)
Comment