Trời cũng đã tối, hai người Trường An, Tiểu Hắc đã từ Hắc Hà Thành trở về Kỳ Liên Sơn, hôm nay là một ngày rất thú vị, gặp người cũng thú vị, hắn trở về nhà trời lại bắt đầu mưa to.
Mưa to tạo nên gió lớn, gió lớn tạo nên phong ba, cơn mưa này làm hắn hoài niệm rất nhiều chuyện của quá khứ, hắn đúng là không thích mưa chút nào, mưa làm hắn nhớ về chuyện cũ, thật khổ, nhưng lại rất thích ngắm trời mưa, trời mưa làm nhớ về hình bóng nàng hắn rất vui, chỉ cần thấy nàng hắn đều vui vẻ.
Trường An đứng ở trong nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất to, hắn đứng nhìn rất lâu, Tiểu Hắc hóa hình ngồi bên cạnh hỏi hắn.
"Chủ nhân, người lại nhớ về vị kia sao?".
"Ừm".
"Vị kia là người như thế nào?".
"Câu hỏi này của ngươi, hằng năm đã hỏi không biết bao nhiêu lần".
"Chủ nhân người chưa từng trả lời một lần thật đàng hoàng".
"Nàng ấy sao, rất xinh đẹp".
"Chủ nhân ta biết ngài ấy rất xinh đẹp, chủ nhân đã nói điều này rất nhiều lần."
"Haizz, nếu có thời gian, ta liền kể cho ngươi nghe về sự tích của nàng ấy, thế nào được không?".
"Chủ nhân, ngài lần sau phải kể thực đấy, ta đợi hơn 500 vạn năm rồi a".
"Được được, Tiểu Hắc mới đó mà ngươi đã ở cùng ta 500 vạn năm rồi sao?".
"Đúng vậy, chủ nhân!".
"Thời gian trôi qua, thật nhanh".
"Đúng vậy, thật nhanh".
Hai người nhìn trời mưa thật lâu, sau đó cũng không nói gì nữa, Tiểu Hắc cũng trở lại bộ dạng hằng ngày, nằm ở một góc nhà đi ngủ, Tiểu Hắc là vậy từ khi đi theo hắn đã học cái tính lười biếng này rồi, ngày xưa ở Yêu Giới hắn uy phong thế nào, nhưng hiện tại thì sao lại như một con chó bình thường.
Hắn cũng không trách Tiểu Hắc tại sao không tu luyện, thương thế đã khỏi, ngày xưa khăng khăng muốn rời đi mà không được, bây giờ có cơ hội rời đi thì lại không muốn, có lẽ Tiểu Hắc cũng giống như hắn muốn sống một cuộc sống thật bình thường.
500 vạn năm, hắn cùng Tiểu Hắc đã sống cùng nhau 500 vạn năm, thời gian trôi qua đúng thật là nhanh, hắn xem Tiểu Hắc như huynh đệ ruột thịt, Tiểu Hắc cũng vậy, hai người nương tựa vào nhau mà sống đã 500 vạn năm, thời gian đối với hắn hay Tiểu Hắc mà nói dài cũng không dài ngắn cũng không ngắn.
Suy nghỉ lung tung một đoạn thời gian, mưa cũng đã tạnh, hắn vào trong phòng, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai bắt đầu một ngày mới.
Một đêm trôi qua thật nhanh, trời cũng đã sáng, gà cũng đã gáy, đánh thức hai người tỉnh dậy, hôm nay cũng như những ngày khác, thịt Vịt hôm qua còn một ít, ăn một ít Bánh Trôi cùng thịt Vịt, bữa sáng của bọn họ đã xong.
Hắn cũng bắt đầu sách vở, chuẩn bị dạy học, học sinh đã đến một vài đứa, khuôn mặt đều hớn hở, vui vẻ.
"Ngày hôm qua nghe chuyện cũ, vui như vậy sao?" Hắn nhìn đám hài tử chăm chú hỏi.
"Đúng vậy, Tiên Sinh rất hay".
"Tiểu Hỏa Tử cái tên này, học hành thì không đâu vào đâu, nhưng chuyện gì ngươi cũng là người khởi xướng mà lên" Trường An cười cười, ngón tay nhẹ nhàng búng lên tráng Tiểu Hỏa Tử.
"Hứ, Tiên Sinh đau a" Tiểu Hỏa Tử khuôn mắt có chút ủy khuất nhìn hắn,
"Được rồi, đứng nhiều lời nữa, hôm nay ta dạy các ngươi đọc sách".
"Vâng, Tiên Sinh".
Hắn dạy đám hài tử đọc sách, ngâm thơ, viết chữ một buổi sáng, trời cũng đã đến trưa, đám hài tử cũng đã mệt mỏi, hắn cũng không muốn gượng ép bọn chúng liền mở miệng nói.
"Được rồi cũng đã trưa, các ngươi nghỉ ngơi đi.".
"Vâng Tiên Sinh".
Hắc Hà Thành lúc này, Thiên Ảnh cùng người Vô Ưu Tông cũng biết được tin tức của Trường An, nàng muốn lãnh giáo thêm về người thần bí này, muốn biết hắn ở nơi nào, hôm nay nàng liền xuất phát đến nơi hắn sinh sống.
"Thánh Nữ, đi qua con sông này liền đến Kỳ Liên Sơn".
"Vị kia ở đó sao?".
"Đúng vậy, Thánh Nữ, ta đã điều tra qua, người này không biết từ đâu đến, đã sống ở ngọn núi này năm năm, hắn làm nghề dạy học, nhìn rất bình thường không có gì giống tu sĩ chúng ta."
"Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biết thế gian này cao nhân thích làm nhất là loại gì không?".
"Bọn họ thích nhất là giả dạng làm phàm nhân, nhưng người có ánh mắt một chút liền biết họ không phải phàm nhân".
"Thế gian này làm gì có người bình thường nào, mưa không làm ướt được hắn, gió không làm lay động được tóc của hắn".
"Thánh Nữ dạy phải, thuộc hạ lỗ m ãng".
Nàng đi một đoạn đường cũng đã cập bờ, bước vào Hắc Hà Thôn, nàng muốn ngự không mà bay lên nhưng hình như có thứ gì đó vô hình ép nàng xuống không bay được, nàng cũng hết cách đành đi bộ đến Kỳ Liên Sơn.
Trường An ở trên núi cũng cảm nhận được có người đi đến, hắn thả ra thần thức kiểm tra một chút liền mỉm cười, không ngờ nàng cùng hắn có duyên như vậy, hôm nay lại trực tiếp tìm tới cửa.
Hắn mở ra đại trận, thử thách tâm tình của nàng cùng người đi theo thử một chút.
Những người khác đi một chút đã mệt không ra hơi, chỉ còn có nàng cùng vị lão bà đi theo có thể đi tiếp, nàng cũng biết hắn đang khảo nghiệm nàng, nhẹ nhàng nói với những hộ vệ bên cạnh.
"Các ngươi không lên được đâu, trở về đi, có Hoa bà bà ở cùng ta là được rồi".
"Thánh Nữ như vậy không phải quá nguy hiểm".
"Không sao, người này sẽ không hại chúng ta, các ngươi trở về đi".
"Hoa bà bà, người có thể đi tiếp không?".
"Tiểu thư có thể".
"Vậy cùng ta đi lên".
Đi được nữa đường núi, áp lực mỗi ngày càng nặng, chân nàng khó có thể mà bước đi tiếp, nhưng nàng vẫn có gắng mà bước tiếp, nàng biết nếu bước lên ngọn núi này, ngày hôm nay cơ duyên sẽ đến với nàng.
Nàng không phải người dễ từ bỏ, tuy rằng sinh ra trong Trường Sinh Thế Gia từ nhỏ đã được các trưởng bối chăm sóc rất chu đáo, nhưng nàng không phải người nhu nhược, thứ nàng muốn nàng liền đi tranh, không nhờ người khác, người khác như thế nào nàng không biết, nhưng hôm nay nàng phải lên được ngọn núi này.
Cuối cùng sau một giờ, nàng cũng đã đi đến được đến ngọn núi, nơi này rất đơn sơ trống trải, chỉ có một ngôi nhà nhỏ, trước sân chỉ có một bàn cờ vây, cùng một bình trà, bên cạnh có một cây đào nhỏ, nhìn rất giống nơi ở của người bình thường.
"Tiền bối, ta tới".
"Thiên Ảnh cô nương đường xa vất vả, từ xa đến tìm ta có chuyện gì sao?".
"Tiền bối có thể dạy ta hay không?".
"Đừng gọi ta tiền bối, ta chỉ là một phàm nhân có thể dạy gì cho ngươi, với lại ngươi tuổi đã lớn như vậy ta không biết dạy ngươi cái gì".
"Tiền bối, ngài dạy cho bọn họ cái gì, ta liền học cái đó".
"A! ta chỉ dạy cho bọn chúng đọc sách viết chữ, không có gì to tát, cô nương cũng muốn học".
Nàng nhìn một vòng không nhìn thấy người áo đen hôm qua đi cùng hắn đâu, nhìn sang góc nhà chỉ thấy một con chó đang nằm đó, nhưng khí cơ không tầm thường, nhìn liền biết nàng không phải đối thủ của con chó này.
Đám hài tử về nhà ăn trưa cũng đã xong, đã trở lại vào buổi chiều, bình thường bọn hắn không ở đây nhưng sau khi nghe hắn kể về Vân Mộc Đại Đế, hôm nay lại muốn nghe kể chuyện tiếp.
"Tiên sinh, Tiên sinh vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, nương tử của người sao?".
"Tiểu Hỏa Tử lại ăn nói bậy bạ cái gì đó".
"Vậy thì là ai, Tiên Sinh mau giới thiệu cho chúng ta."
"Tên tiểu tử ngươi thật phiền phức".
"Thiên Ảnh cô nương, đám nhỏ thất lễ, mong cô nương lượng thứ" Hắn nhìn bên cạnh Thiên Ảnh nhẹ giọng nói, đám hài tử này thật càng quấy, cô nương người ta như vậy mà bọn chúng cũng dám trêu chọc.
"Tiền bối, không sao, bọn chúng rất đáng yêu".
"Tỷ tỷ thật đẹp, tỷ tỷ từ đâu tới".
"Ta sao, ta tới từ Hắc Hà Thành".
"Tỷ tỷ tới từ Hắc Hà Thành sao, ta hay nghe cha ta kể nhưng mà chưa từng đến đó lần nào, không ngờ tỷ đến từ đó".
"Tiểu Hỏa Tử, đừng làm phiền Thiên Ảnh cô nương nữa, mau đem thức ăn cho Tiểu Hắc đi".
"Vâng Tiên Sinh".
Trời cũng đã trưa, hắn cũng không biết làm gì, đi vào trong nhà pha một ấm trà nhỏ, trà này hôm qua hắn mua ở Hắc Hà Thành rất không tệ.
Đám hài tử đem cho Tiểu Hắc một ít thịt lợn, từ nhà Trương Đồ Tể, lại cùng Tiểu Hắc chơi đùa một chút, sau đó lại chạy lại bên cạnh hắn.
Hắn cũng lắc đầu ngao ngán, nhìn đám hài tử, quẩy phá vô cùng, không biết làm gì đành phải gọi bọn chúng lại hỏi.
"Các ngươi sao còn không về nhà, muốn gì?".
"Tiên Sinh, kể chuyện cho chúng ta nghe tiếp tục a".
"Đúng vậy, tiên sinh muốn nghe kể chuyện" Thêm một hài tử phụ họa cho Tiểu Hỏa Tử.
Thiên Ảnh bên cạnh nghe đám hài tử nói nghe kể chuyện, nàng cũng rất hương phấn đi đến bên cạnh nói.
"Tiên Sinh ta cũng muốn nghe".
"Được rồi, thật phiền phức, các ngươi muốn nghe, ta kể cho các ngươi nghe là được"
"Người này không sinh ra cực khổ giống như Vân Mộc, từ nhỏ đã có cuộc sống rất tốt, nhưng mà nàng lại trải qua vô vàn khó khăn, vô vàn đau khổ, cuối cùng nàng thành tựu Kiếm Ma".
"Nàng gọi Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt".
Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu, nàng là ai, xuất thân từ đâu, có bản lĩnh như thế nào, nàng làm sao có cái tên Kiếm Ma, tất cả đều sẽ được chứng kiến trong câu chuyện Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt..