Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu

Chương 22

Ed: Chương này đại ca, đại tẩu show ân ái ngọt muốn chết luôn rồi ~

“Các ngươi có thể vào được rồi.” Kỳ Mặc đẩy cửa nói, một đám xù lông vội chạy vọt tràn vào phòng, hướng tới phía giường mà chạy tới, đứa nào cũng muốn chiếm lấy vị trí tốt nhất.

“Đại tẩu, đại tẩu, ta muốn được vuốt lông!”

“Đại tẩu, đại tẩu, bọn ta rất nhớ ngươi ~”

“Ngao ngao ngao, giường cao quá không bò lên được…….”

“Thuận Tử, ai bảo ngươi ăn lắm bị béo phì!”

Chỉ trong nháy mắt, bên người Thương Huyền có cả một đống lông xù bò lồm cồm, thông minh một chút đã trực tiếp chui xuống dưới bàn tay hắn mà cọ cọ, cũng có đứa vẫn còn ở bên giường bị kẹt, không lên không xuống được, treo lơ lửng, có mấy đứa hợp tác, đạp lên đầu nhau bò lên rồi lại kéo đứa khác lên, còn có mấy cục lông xù đã thuận lợi chui vào trong y phục của Thương Huyền.

Đối với việc các đệ đệ muội muội giương oai đủ các thể loại, Kỳ Mặc không hề tiến lên kéo chúng ra như trước đây, thậm chí y ngay cả mấy đứa chui vào y phục của Thương Huyền làm nũng cũng không thèm nhìn tới, chỉ xách mấy đứa còn ở dưới đất lên giường, còn bản thân thì ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay phải của Thương Huyền, dùng băng vải băng tay hắn lại thật cẩn thận.

“Để ngươi chịu khổ rồi.”

Kỳ Mặc kéo tay Thương Huyền đến bên miệng mình, khẽ hôn lên vết thương trên lòng bàn tay hắn, dùng tay trái ôm chặt lấy Thương Huyền, để hắn áp sát vào lòng mình, tay kia vuốt ve mái tóc đen của hắn, trong giọng mang theo nhu tình cùng tiếng khẽ thở dài.

“Về sau chuyện ngươi không muốn, ta sẽ không làm.”

“Vậy ước định trước kia, còn tính không?” Thương Huyền thản nhiên hỏi.

“Ngươi lúc nào cũng có thể khiêu chiến với ta, ta sẽ tự phong bế tu vi lại đấu với ngươi, chỉ cần ngươi thắng, muốn đi hay ở ta cũng sẽ đều không ngăn cản ngươi.” Kỳ Mặc cười tao nhã, đôi mắt sâu thẳm kia lại làm cho Thương Huyền cảm thấy nóng mặt, vội vàng tránh khỏi tầm mắt của y.

“Khò khò…….khò khò……”

Vừa mới an tĩnh lại, bên tai lập tức vang lên mấy tiếng ngáy nho nhỏ, một đám xù lông xung quanh Thương Huyền đã lăn ra ngủ. Mấy ngày liên tục làm ầm ĩ nên liền không ngủ, lúc này đã cảm thấy thật mỹ mãn mà chìm vào mộng đẹp, rõ ràng một khắc trước còn ồn ào, ngủ nhanh như vậy khiến cho Thương Huyền và Kỳ Mặc không khỏi mỉm cười. Nhưng trên thực tế, một nửa đám lông xù chỉ giả vờ ngủ, đâu còn cách nào khác, bầu không khí giữa đại ca và đại tẩu kia, chúng đặc biệt không chịu nổi việc đại ca trở nên buồn nôn như thế. Thương Huyền tĩnh dưỡng một hai ngày, tu luyện trở lại, chỉ khác là bên người đã có Kỳ Mặc làm bạn. Kỳ Mặc nhớ rõ mỗi chiêu mỗi thức của bộ võ học này, không cần xem điển tịch đã có thể chỉ điểm ngay lập tức, đồng thời còn dạy cho Thương Huyền bí quyết vận chuyển linh lực và nội tức, giúp đỡ hắn rất nhiều trong việc luyện võ.

Mấy ngày trừ luyện võ, Kỳ Mặc cũng đưa Thương Huyền ra ngoài phủ đi xung quanh chơi. Lần trước vừa mới tới chợ, chỉ dừng lại một lát đã bị người cắt đứt hứng thú, lần này hai người dừng lại trên phố vài canh giờ, nhàn nhã đi đi dừng dừng, cảm nhận trọn vẹn sự náo nhiệt, ồn ào nơi đây.

“Thứ này có thích không? Con diều này. Còn có đồ chơi làm bằng đường, hay là tò he…..”

“Ta cũng đâu phải là hài tử.” Thương Huyền thản nhiên cười, Kỳ Mặc buông mấy thứ kia ra, lại kéo Thương Huyền đi tới một cửa hàng bán các loại đồ cổ cùng một số trang sức linh tinh.

“Thứ kia thì sao? Có thứ gì ngươi thích không? Có muốn đổi vỏ cho kiếm Thanh Vân không? Ngọc bội này ngươi thích không? Có thể đeo ở eo……”

“Ta không thiếu gì cả. Ngươi làm sao vậy, vì sao cứ nhất định phải mua gì đó cho ta?”

“À……..chuyện đó…….chúng ta đã thành thân rồi mà…….không phải nên tặng đồ cho nhau sao?”

“Ta thực sự rất vui vẻ, thật đấy.” Thương Huyền nghiêng đầu, đôi môi khẽ chạm nhẹ một cái lên mặt Kỳ Mặc, rồi sau đó rất nhanh lại kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, chọn một ngọc bội khắc Thái Cực Đồ trong cửa hàng, giơ lên trước mặt Kỳ Mặc “Cái này đi!”

Kỳ Mặc vui vẻ lập tức mua ngọc bội, tự tay đeo lên đai lưng của Thương Huyền, vẻ vui sướng khó giấu trên mặt, dắt tay Thương Huyền tiếp tục buổi du ngoạn của hai người, mà Thương Huyền cũng không tránh ra. Kỳ Mặc thầm vui sướng, đây không phải là giả vờ, Thương Huyền…….có phải là cũng thích y một chút không?

“Tiểu Huyền, ngươi có muốn ngắm biển không?”

“Hả? Biển?”

Kỳ Mặc ôm eo Thương Huyền, chỉ cảm thấy gió mát từng đợt, nháy mắt một cái, tiếng nước dào dạt chưa từng nghe thấy trước đây vang lên, tựa như đang sôi sục dồn về từ bốn phương tám hướng, một mùi lạ chưa từng ngửi thấy bao giờ tràn ngập trong mũi, rất nhanh lại bao trùm lên ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông. Đợi đến khi lấy lại tinh thần xong, Thương Huyền liền bị cảnh vật rộng lớn hùng vĩ trước mắt làm cho hít thở không thông. Hắn từ nhỏ tới giờ chỉ sống trên núi, cho dù có xuống núi thì cũng chưa từng đến những thị trấn ven biển, cảnh sắc chân trời và biển hòa thành một đường này, cảnh biển mênh mang không có điểm cuối này……rất đẹp, thật sự rất đẹp.

“Thích nơi này không?” Kỳ Mặc nhẹ giọng hỏi bên tai Thương Huyền, ôm người vào trong lòng, để cả người Thương Huyền đều có thể dựa vào lòng mình.

“Thích.”

“Tiểu Huyền, chỉ cần là ngươi muốn, cho dù là trên trời hay dưới đất, ta đều có thể đưa ngươi tới.”

Vòng ôm của hắc hồ……thật ấm áp, giọng nói của y…….lại thật trầm thấp dễ nghe, mang theo một cảm giác mê hoặc, tất cả, đều khiến cho tim hắn đập thình thịch. Điều hắn muốn hẳn là có thể thắng được Kỳ Mặc, từ nay về sau không còn bị y đùa giỡn nữa mới phải. Vì sao những lời nói này, lại khiến cho hắn cảm thấy ấm áp như vậy, vòng ôm này, lại khiến hắn quyến luyến như thế, thậm chí ngay cả hắn cũng đã bắt đầu cho rằng, ở lại bên cạnh y……cũng không tệ.

Kỳ Mặc vén mái tóc dài của Thương Huyền ra, hôn nhẹ lên phần gáy trơn bóng gần tai hắn, cảm giác đôi môi chạm lên da thịt không hề mang theo chút dục vọng lại nóng bỏng như vậy, khiến cho Thương Huyền mềm nhũn cả người, nơi bị hôn cũng bắt đầu nóng lên, run rẩy.

“Ưm……”

Khi Kỳ Mặc đang hà hơi nóng bên tai Thương Huyền, hắn liền không tự chủ được mà khẽ rên một tiếng, ngay lập tức bị âm thanh biếng nhác kia của bản thân dọa đến sững người, thân thể cứng đờ ngậm miệng lại, cả khuôn mặt vừa nóng vừa hồng như bị thiêu đốt. Kỳ Mặc lại giả vờ không chú ý tới vẻ quẫn bách của hắn, cũng không trêu hắn, chỉ đặt cằm lên vai Thương Huyền, chôn mặt bên cổ hắn, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hít lấy mùi hương thanh lãnh nhẹ nhàng này.

Thương Huyền nhìn bờ biển trước mắt, sóng biển khi tới bên bờ liền vỡ vụn ra thành từng đóa hoa tuyết rồi lại trở lại bình thường như trước, mà sóng sau vẫn không ngừng chen về phía trước. Được tận mắt nhìn thấy tất cả những gì người khác miêu tả trong sách, tận mắt ngắm nhìn cảnh đẹp trong giấy được bày ra. Tiếng sóng triều mãnh liệt, cảm giác lại thật an bình, tựa như tất cả những vật hỗn loạn xung quanh đều được rửa trôi sạch sẽ.

Hít sâu mấy hơi, tựa như muốn nhớ kĩ cảm giác lành lạnh của cơn gió biển, Thương Huyền nhéo nhéo cánh tay Kỳ Mặc đang ôm chặt lấy mình, nhẹ giọng nói.

“Chúng ta phải về thôi.”

“Mới vậy đã đủ rồi sao? Ngươi không muốn đi ngắm hoa sao?”

“Về sau còn có cơ hội mà……ngươi sẽ lại đưa ta đến mà, không phải sao?” Giọng nói Thương Huyền mang theo tiếu ý từ sâu trong nội tâm, như gió xuân ấm áp. Một từ “về sau” như vậy, lại tựa như một lời hẹn ước có thể kéo dài tới vĩnh cửu, tựa như một lời hồi đáp lại tâm ý của Kỳ Mặc từng chút một.

“Đúng vậy, bất cứ lúc nào, bất luận là ngươi muốn đi đâu.”

Kỳ Mặc ôm chặt lấy Thương Huyền, cúi đầu nói, sau đó lại là một cơn gió mát, hai người liền về tới Kỳ phủ. Cuộc du ngoạn bên ngoài phảng phất như một giấc mộng, thế nhưng ngọc bội bên eo, cùng với cảm giác hơi dinh dính trên da này, đều thật rõ ràng, chân thực.

Ban đêm, trong lúc mọi người đang ngủ, ở một căn phòng nào đó vang lên tiếng rên hừ hừ. Âm thanh nhỏ yếu lúc cao lúc thấp, không ngừng quanh quẩn trong phủ, rất nhanh đã đánh thức mọi người dậy, tìm tới nơi.

“Là Thất Thất đang khóc….”

“Làm sao bây giờ? Hôm nay Tam ca không có ở đây…….Thất Thất bây giờ chỉ nhận ra Tam ca thôi……”

Mọi người vây quanh cửa phòng Tam ca vò đầu bứt tóc, phòng của Tam ca không có ai dám dễ dàng xâm nhập, thế nhưng cũng không thể mặc kệ Thất Thất.

“Vậy đại tẩu đâu?”

Vừa nhắc tới, lũ lông xù liền nhảy nhót chạy tới gõ cửa phòng đại ca, đại tẩu ngay lập tức.

“Thất Thất hình như chưa từng gặp ta.” Thương Huyền mặc thêm áo khoác, cùng nhóm lông xù đi tới trước cửa phòng Tam ca.

“Đại tẩu vuốt lông thoải mái nhất, Thất Thất nhất định sẽ thích.” Đệ đệ Nhị Thập Bát run run bộ lông trên người, nhịn không được muốn lại gần người đại tẩu cọ cọ.

“Có điều bây giờ Thất Thất rất ghét bị người khác đụng vào lưng hắn, đại tẩu phải cẩn thận, hắn vừa cào cho ta vài cái……oa oa oa………” Đệ đệ Ngũ Thập Thất che mặt oán giận nói.

“Đáng đời ngươi! Ai bảo ngươi quấy nhiễu Thất Thất. Ngươi cứ thử bị người lột da xem, xem xem ngươi có muốn bị quấy nhiễu không.” Muội muội Thập Bát lạnh lùng nói.

Thương Huyền đẩy cửa phòng ra, cục lông xù màu trắng đang cuộn tròn trên giường thấy có tiếng động, nháy mắt liền giương nanh múa vuốt, đứng bên giường há miệng, xòe móng, hăm dọa người đang tới gần. Lúc Thương Huyền đi tới bên giường, Thất Thất bỗng trở nên sợ hãi, rên ô ô, nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái mông và một cái đuôi xù lông trắng.

Thương Huyền túm chăm lên, ôm Thất Thất vào lòng, viên lông xù trắng bị nhấc lên giữa không trung không ngừng vặn vẹo giãy dụa, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, nhưng móng vuốt sắc nhọn cách một lớp chăn không hề làm Thương Huyền bị thương chút nào, cứ như vậy bị bế ra khỏi phòng. Thất Thất suốt cả quãng đường đều rên rỉ, giãy dụa, tận tới lúc bị đưa về phòng của Thương Huyền và Kỳ Mặc, đã kêu khàn cả giọng. Lúc này Thương Huyền nhẹ nhàng, thong thả vuốt ve qua lớp chăn, cảm xúc này trên cái lưng mẫn cảm nhất của Thất Thất, lại không hề làm cho hắn nhớ lại cảm giác đau đớn khi da lông bị xé rách. Thất Thất xụi lơ nằm trong chăn, trong họng phát ra tiếng rên khẽ thoải mái, bàn tay phủ trên lưng tựa như có tác dụng an thần, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều dần dần thả lỏng.

Trong chốc lát, Thất Thất rốt cuộc bạo dạn hơn, thò đầu ra từ trong chăn, tìm tới nơi có thể đem lại cảm giác an toàn và ấm áp kia. Lúc này một cái tay lớn tới gần mặt hắn, hắn sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, thế nhưng cái tay này chỉ gãi gãi tai hắn, sờ sờ hai má hắn, cuối cùng xoa xoa cái mũi hắn một chút. Sau đó, hắn bị ôm vào lòng, cảm giác thật ấm áp, tai dán lên lồng ngực của người nọ, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”, “thình thịch”.

“Ngao……ngao ô…..”

Thất Thất cọ cọ hai má vào ngực Thương Huyền, nhắm mắt lại, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.

“Ngủ đi!”

Thương Huyền thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ có người đứng nhìn mới biết được vẻ mặt hắn lúc này nhu hòa tới mức nào. Hắn ôm Thất Thất trong vòng tay, tựa như ôm một đứa trẻ vậy. Lũ lông xù hoan hô không tiếng động, tán loạn trên mặt đất, cuối cùng bị Kỳ Mặc đuổi hết ra khỏi phòng.

Tam ca tới gần sáng vội vàng chạy về, hắn thay Thất Thất thực hiện kế hoạch báo thù, tuy rằng gần không thể nhưng vẫn muốn chăm sóc cho Thất Thất, vẫn một lòng nhớ rõ rằng Thất Thất bây giờ dễ bị kinh hách nhất, ai ngờ Thất Thất lại không có trong phòng hắn.

“Tam thiếu gia, người trở lại rồi.”

“Bích Ngọc, Thất Thất đâu?”

“Thiếu gia Thất Thất đang ở trong phòng đại thiếu phu nhân, đang ngủ! Tam thiếu gia không phải lo lắng.”

“Thất Thất…..ngươi nói Thất Thất đang ngủ? Trong lòng…….phàm nhân kia?”

“Đúng vậy! Ngủ rất sâu, đại thiếu phu nhân sờ hắn, bế hắn, hắn cũng không sợ.”

“……..Ngươi lui ra đi!”

“Vâng, Tam thiếu gia người cũng nghỉ sớm đi.”

Kỳ Ế ngồi xuống giường, cười lạnh một cái, rất nhanh lại thở dài, âm u nói thầm.

“Thất Thất…….ngươi không cần Tam ca nữa rồi?” Nói xong, Kỳ Ế đột nhiên lại cười rộ lên, móng tay bấm sâu vào trong thịt, cả tay đầy máu tươi.

Mấy ngày sau, Thiên Giới truyền tới tin muốn bắt giữ Kỳ Ế.
Bình Luận (0)
Comment