Cổ Tâm Linh Lung

Chương 4

Trời ơi trời ơi, đây là một hiện tượng vật lý học, thiên văn học, sinh vật học vô cùng kì lạ vừa được phát hiện! Chúng ta nhanh đem cậu ấy đến viện nghiên cứu quốc gia đi!” Triệu Tích Văn kích động ồn ào đứng bật dậy.

Tuy biết rõ em trai mình luôn vô tâm vui đùa, nhưng Triệu Tích Diệp không thể không lo lắng cho cục diện trước mắt. Khi không lại xuất hiện một người, có lẽ trước mắt nên cung cấp cho cậu một danh phận gì đó để cậu dễ dàng sống trong xã hội này hơn, nhưng mà nói dễ hơn làm…

“A!” Lâm Lung đang ngồi đột nhiên sợ hãi kêu lên, “Không được, ta phải trở về, ta phải nhanh chóng trở về! Nếu biết ta mất tích, Tịch phủ nhất định sẽ không tha cho mẫu thân ta, càng không nói đến chuyện đưa tiền cho đệ đệ trị bệnh!”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước hết bình tĩnh cái đã. Hiện tại chỉ sợ không quay về dễ dàng như vậy được đâu.” Triệu Tích Văn cảm động an ủi cậu, đưa mắt sang nhìn anh trai cầu mong sự giúp đỡ.

Triệu Tích Diệp phiền não đi qua đi lại, cố gắng đè nén xúc động muốn hút thuốc, rốt cuộc hắn nghĩ tới một người.

“Vô lại, em giờ ở nhà chăm nom cậu ta đi, anh đi tìm Nghiêm Phương.” Hắn vội vàng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, nhanh như gió cuốn điện giật mà phóng ra ngoài cửa.

Hai mắt Triệu Tích Văn linh hoạt vòng vo chuyển động, trong đầu cố gắng nhớ lại dữ liệu về cái tên này, ba giây sau…

“A, Nghiêm Phương, cái lão chuyên gia vật lý kia!” Hắn không khỏi tự phục cái đầu quá mức thông minh của mình.

Quay đầu lại nhìn Lâm Lung không hề hé răng nói gì, đứa nhỏ đáng thương kia chỉ biết nắm chặt hai tay vào nhau.

“Tiểu Lung Lung, đừng lo lắng quá, anh trai của tôi giỏi lắm, nhất định sẽ có biện pháp!” Triệu Tích Văn gỡ mấy ngón tay đã bị nhéo đến đỏ hồng của cậu ra, tranh thủ ăn trộm một ít đậu hủ, “Tiểu Lung Lung, cậu đúng là tinh tế y như cái tên của mình, hai bàn tay xinh đẹp đến như vậy.”

“… A… cám ơn…” Tuy do có ác cảm với Tịch Phong mà luôn cảm thấy khó chịu với sự động chạm của nam giới, nhưng Lâm Lung hiểu được thiếu niên trước mắt không hề có ác ý gì với mình, nghĩ vậy cho nên cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

“Lại nói tiếp… năm nay ngươi đã được bao tuổi rồi?” Triệu Tích Văn bướng bỉnh cố ý nói chuyện theo cách của người xưa, làm cho khuôn mặt vốn trắng bệch của Lâm Lung cũng phải bật cười, ngũ quan xinh xắn bỗng dưng sáng ngời hẳn lên.

“Lâm Lung năm nay vừa tròn mười sáu… À… Ngươi… Phải xưng hô như thế nào?”

“Hả, đã quên nói tên cho cậu rồi! Tôi tên là Triệu Tích Văn, mọi người hay gọi tôi là Tích Văn, nhưng mà tôi rất thích được gọi là anh Thanh Văn, ha ha, năm nay mười chín tuổi, nghề nghiệp hiện tại là diễn viên… Theo như ngôn ngữ của các người chính là… chính là…” Triệu Tích Văn vận não suy nghĩ, “À, chính là con hát!”

Trên mặt Lâm Lung lộ ra một chút kinh ngạc, “Tích Văn, ngươi có thể xướng hí khúc sao?”

“À…” Triệu Tích Văn ngay lập tức đen mặt, hắn quả nhiên là đã đắc ý quá sớm, tự mình chui đầu vào rọ, “Cũng có thể hát một chút, nhưng ở thời đại này cái chính vẫn là diễn xuất!” Thật là, đem những bài hát được yêu thích nói thành hí kịch, hy vọng bộ văn hóa quốc gia sẽ không cho người đến bắt hắn.

Lâm Lung trợn tròn mắt, tỏ vẻ tò mò, làm cho Triệu Tích Văn không thể không hắng giọng, hát cho cậu nghe một đoạn nhạc.

“Thế nào? Ha ha.” Hát xong hắn đưa tay lên ngực, theo thói quen dùng nụ cười phóng điện tới khán giả.

“Ưm… Tuy hơi là lạ, nhưng mà thanh âm của ngươi thật dễ nghe.”

Trong cuộc đời của Lâm Lung chưa bao giờ gặp qua người sáng sủa vui tươi như Triệu Tích Văn, chỉ cảm thấy hiện tại mình hình như cũng bị hắn cuốn hút, trở nên hoạt bát hơn. Ông trời ơi, cậu hiện tại phải làm thế nào mới được đây.

—–

Ở trong phòng nghiên cứu to như vậy chỉ có một bóng người cao gầy đi qua đi lại, có lẽ là do quá mức tập trung làm thí nghiệm mà Nghiêm Phương không hề để ý đến tiếng bước chân của người đến thăm mình.

“Nghiêm đại giáo sư!” Triệu Tích Diệp cuối cùng gầm lên giận dữ, rốt cục kéo luôn Nghiêm Phương ra khỏi mấy cái tiêu bản thí nghiệm chết tiệt.

“A! A! Đây không phải là Triệu Tích Ảnh hay sao!” Thông qua cặp mắt kính dày cộm, hắn lộ ra nụ cười hồn nhiên, hệt như đứa trẻ vô tư không hề phòng bị.

“Không phải Triệu Tích Ảnh, là Triệu Tích Diệp! Muốn em nhắc lại bao nhiêu lần nữa thầy mới nhớ hả?” Nói Triệu Tích Diệp và Nghiêm Phương là quan hệ thầy trò, không bằng dùng từ “bạn lâu năm” nghe còn thích hợp hơn. Sự thật là vậy, hồi trước trước khi Nghiêm Phương kết hôn, Triệu Tích Diệp đã phải luôn đóng vai trò làm “bảo mẫu” cho hắn, bởi vì trong đầu người này ngoài vật lý ra thì chẳng có gì cả, căn bản không hiểu được cái gì gọi là tự lực cánh sinh. Người ta hay nói các nhà khoa học đều sống cuộc sống của những đứa trẻ vô năng, thật ra cũng không sai cho lắm.

“À, à, lần sau nhất định sẽ nhớ rõ.” Gỡ xuống mắt kính, Nghiêm Phương hơi rụt người đứng đó, hắn chẳng biết gì về đạo đãi khách, huống hồ trong phòng nghiên cứu chật hẹp cũng chẳng có lấy một cái ghế tử tế để mời người ta ngồi.

“Tốt, em tới tìm thầy là có chuyện cần nhờ, thầy bình tĩnh nghe em trình bày một chút.”

Nghe Triệu Tích Diệp trình bày hoàn tất từ đầu tới đuôi, ánh mắt Nghiêm Phương vốn lờ đờ dần lóe lên ham muốn tìm tòi mãnh liệt.

“Sao? Là ở hồ?” Hắn đưa tay sờ cằm, lo lắng lớn tiếng nói: “Hừm… Nếu theo như trong lời kể thì nước là chất môi giới… Ừm… Tôi sẽ tới đó lấy một ít nước về phân tích xem sao.”

“Đại khái sẽ mất bao nhiêu thời gian?” Triệu Tích Diệp kể xong thở hổn hển, tâm tình lo lắng không thôi.

“Chuyện này cũng khó nói… Tôi bây giờ còn chưa nói trước được, nhưng mà có tin gì sẽ báo cho trò ngay lập tức.” Nhà khoa học Nghiêm Phương luôn luôn nguyên tắc, bảo thủ đáp lại.

Triệu Tích Diệp đứng dậy, nhìn lên đồng hồ treo tường thấy đã chín giờ đêm, trong lòng thấy hơi hơi bất an nên vội vàng chạy về nhà. Lúc vào nhà trông thấy đứa nhỏ lúc chiều kia đã điềm tĩnh mà ngủ trên sô pha rồi, ra hiệu cho em trai vừa bước từ phòng tắm ra nhỏ giọng, rón ra rón rén mà bước đi.

“Thật là, anh, anh tính làm sao bây giờ?” Sau khi an bài Lâm Lung ở phòng dành cho khách, Triệu Tích Văn nghe anh hắn kể lại lời nói của Nghiêm Phương, không khỏi thắc mắc.

“Trước mắt chưa có cách gì cả, tạm thời để Lâm Lung ở bên cạnh chúng ta, cố gắng bảo vệ bí mật này.”

Triệu Tích Văn day day trán, thật tình, một người lỗi thời như vậy, đi lên phố bảo đảm sẽ bị người ta lừa đem bán ngay.

“Anh nghĩ,” Triệu Tích Diệp tiếp tục nói, “Anh muốn tìm cho Lâm Lung một “gia sư”, dạy cho cậu ta học được cách sống của người hiện đại. Thứ nhất, cậu ấy nếu cứ giữ nếp sống như vậy ở đây, chỉ sợ sẽ rất khó sinh tồn. Thứ hai, cử chỉ của cậu ấy rất dễ để lộ sơ hở với người khác, vậy sẽ gây phiền toái cho cả chúng ta, cho nên, phải biến cậu ta thành “người hiện đại”, đó là một bước rất quan trọng.

“Anh, anh tìm được người rồi sao?” Thật là một ý kiến không tồi, nhưng nói thì dễ thực hành mới khó, mình bận rộn với lịch diễn xuất dày đặc không có cách này dạy được, Triệu Tích Văn hận không thể phân thân mình ra.

“…Ừ… Bởi vì sợ người ngoài loan tin đồn… Cho nên cái chức vị này tạm thời do anh đảm đương…”

“A?! Vậy công ty của anh để cho ai bây giờ?!” Triệu Tích Văn rất không cam tâm, chuyện vui như thế lại bị anh trai đoạt mất, da mặt thật dày không tệ.

“Từ hôm nay anh tự tặng cho mình một kì nghỉ dài hạn, người trong công ty cũng đã thỏa hiệp rồi.” Nghĩ đến đây, Triệu Tích Diệp không khỏi đắc ý, bình thường đám cấp dưới kia luôn coi hắn là một ông chủ đa năng mà mà bắt hắn làm việc như thân trâu ngựa, hiện giờ nghe hắn muốn bãi công, những người kia liền méo hết cả mặt, thật là buồn cười. Dù sao cũng có Ngọ Trí thay hắn chống đỡ công việc, hắn không thấy có gì đáng lo lắng. A… cuối cùng cũng có ngày không cần để ý đến công việc, thoải mái ở nhà hưởng thụ rồi.

“Gì chứ, rất không công bằng… Em cũng muốn được nghỉ phép! Không được, em phải đi tìm đạo diễn nói chuyện, để cho hắn đẩy nhanh tiến độ lên một chút.” Triệu Tích Văn nói xong hứng thú hừng hực chạy về phòng gọi điện thoại.

“Vô lại chết tiệt, lúc nào cũng ham vui!” Triệu Tích Diệp thấp giọng thì thầm, ánh mắt lại nhìn sang phía phòng dành cho khách.

Dạy cho người cổ xưa học cách sống của người hiện đại, nói cho cùng thì mình quả là rất thiện tâm, rảnh rỗi đến nhàm chán? Ai, phải bắt đầu công việc này thế nào mới tốt đây…
Bình Luận (0)
Comment