Cô Thành Bế

Chương 106

Lời công chúa rất có hiệu quả, sau đó đế hậu tạm không nhắc đến chuyện điều ta đi nữa. Ta nghĩ công chúa thông minh hơn ta tưởng rất nhiều, nàng cố ý vô tình chạm đến nỗi đau ngầm đằng sau phòng tuyến kiên cố của đế hậu, khiến họ cảm động lây, cũng làm tâm ý mình muốn truyền đạt thuận lợi thâm nhập vào nội tâm phụ mẫu. Dưới vỏ bọc ngây thơ hồn nhiên và ngôn hành vô kỵ hiện tại, kỳ thực nàng vẫn luôn mở to tuệ nhãn, bình tĩnh quan sát nhân tình ấm lạnh, thế sự biến thiên quanh mình.

Chỉ cần nàng muốn, hẳn nàng có thể xử lý thích đáng mọi mối quan hệ, không để mình sa vào khốn cảnh, có điều, nàng cũng luôn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến không chịu nhân nhượng bất kỳ chuyện gì trái với tâm ý, nhưng đây chẳng phải một thời đại cho phép nữ tử buông thả cõi lòng, dẫu là công chúa cũng không ngoại lệ, tuân theo nguyên tắc mình không phụ mình chung quy sẽ chẳng tránh khỏi vỡ đầu chảy máu. Dù cho ta cẩn thận từng li từng tí bảo vệ nàng mỗi ngày, vẫn không thể nào giúp nàng tránh khỏi tổn thương.

Tuy kim thượng đã quyết định để ta tiếp tục ở lại bên công chúa, song điều đó không có nghĩa ngài từ bỏ cố gắng cải thiện quan hệ phu thê giữa công chúa và phò mã, huống hồ còn có một đám ngôn quan đang theo dõi gắt gao chuyện khuê các của nàng, bức ép ngài tìm cách giải quyết.

Một tháng sau, kim thượng liên tục triệu Dương phu nhân, Lý Vĩ, Vận Quả Nhi cùng nhập nội đô tri Sử Chí Thông, quan chủ quản phủ công chúa hiện tại, vào cung thương nghị. Ta đoán hẳn là ngài muốn cùng họ tìm một phương pháp làm công chúa tiếp nhận phò mã, để nàng xa rời ta một cách tự nhiên. Suy đoán này đã được chứng minh đại khái không sai ngay sau đó, nhưng phương án họ áp dụng lại không phải cái ta có thể nghĩ ra.

Một đêm nọ, ta đột ngột tỉnh giấc vô cớ, ngồi dậy tựa vào đầu giường một chốc, lòng vẫn không dứt nôn nao. Đúng lúc tâm thần đang không yên, một tiếng hét của chợt vọng lại từ gác giữa nơi công chúa ở.

Đêm khuya người lặng, tiếng hét nghe đặc biệt rõ ràng chói tai, đan xen trong đó là khủng hoảng và phẫn nộ cực độ, nữ tử kia lại liên tiếp hét thêm mấy tiếng, giọng vô cùng thảm thiết.

Ta nhận ra đó là giọng công chúa, nhất thời như bị sét đánh, hoảng hốt lo âu, toàn thân không kìm được run lên. Vớ áo khoác vào, ta lảo đảo tìm đường ra cửa, tức tốc chạy về phía gác giữa.

Giác giữa đã sớm đèn đuốc sáng choang, mười mấy thị nữ và tiểu hoàng môn tụ tập trong ngoài buồng ngủ của công chúa, chạy tới chạy lui, tay chân luống cuống, có người miệng kêu “Công chúa” hoặc “Đô úy”, có người gọi đồng bạn làm việc, có người không biết nhìn thấy cái gì, cũng đang kinh hoàng la hét, hiện trường ồn ào ầm ĩ, hỗn loạn tan tác.

Thấy ta tới, họ mới tạm lắng tiếng, đồng thời tự giác nhường đường, mời ta vào trong.

Công chúa đầu tóc rối bù, trừng trừng căm phẫn nhìn về phía trước, tay nắm một cây trâm ngọc, đầu nhọn cây trâm chĩa ra ngoài, được nàng dùng làm vũ khí, trên đó có vết máu đỏ tươi.

Ta dõi mắt theo hướng nàng nhìn, phát hiện ra tiêu điểm nàng trừng là Lý Vĩ. Lý Vĩ ngơ ngác đứng ngay phía trước nàng, cổ và vai có nhiều dấu vết bị trâm đâm thương, còn có máu không ngừng rỉ ra.

Họ đều y quan bất chỉnh.

Nếu không phải có bốn thị nữ ra sức ngăn trở, công chúa nhất định sẽ còn nhào tới hung hãn đâm Lý Vĩ, đôi mắt nàng bị lửa giận nung đỏ như muốn nhỏ máu.

Ta lờ mờ đoán ra trạng huống lúc này, song không kịp nghĩ kĩ, vội xông tới bên cạnh công chúa, đoạt lấy trâm ngọc trong tay nàng.

Công chúa vẫn đang trong trạng thái cuồng nộ, liều mạng phản kháng, đại khái căn bản là không ý thức được người đến gần mình là ta, lại vung trâm lên đâm ta. Ta vừa chống đỡ vừa liên thanh gọi nàng, rốt cuộc nàng cũng có phản ứng, động tác chậm lại, ta mới rút cây trâm nhuốm máu kia ra khỏi tay nàng.

“Hoài Cát,” Nàng kéo tay áo ta, đôi mắt đỏ ngầu ra hiệu về phía Lý Vĩ, “Giết hắn!”

Ta xoay người ôm hờ lấy nàng, đồng thời mượn cơ hội ngăn trở tầm mắt nàng nhìn Lý Vĩ, vỗ nhẹ lưng nàng ôn tồn trấn an, lại phóng mắt ra hiệu với hai thị nữ sau lưng công chúa. Thị nữ hiểu ý, đi vòng tới bên cạnh Lý Vĩ, đỡ hắn ra cửa.

Thần trí công chúa vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng lẩm bẩm đúng một câu: “Giết hắn, giết hắn…” Dưới sự trấn an của ta, cơn giận của nàng mới dần nguôi bớt, song bi thương lại chợt trào dâng trong lòng, vùi đầu vào ngực ta, gào khóc tức tưởi như một đứa trẻ vừa phải chịu hết tủi nhục.

Ta choàng thêm áo cho nàng, ngồi cùng nàng hồi lâu, mãi đến khi nàng khóc mệt, dần buồn ngủ. Thấy rèm mi nàng rũ thấp, dáng vẻ gà gật, ta gọi thị nữ lại, bảo họ đỡ công chúa vào màn nghỉ ngơi. Nhưng thị nữ vừa lại gần, công chúa lập tức tỉnh lại, nàng hoảng loạn đứng bật dậy, đẩy thị nữ ra, quyết liệt nói mình không muốn ngủ ở đây rồi tự mình lao ra ngoài. Ta đuổi theo, thấy nàng chỉ đâm đầu chạy bừa, hoàn toàn không có phương hướng cụ thể, bèn vội vàng tiến lên, kéo nàng trở lại sảnh gác giữa, nàng bèn dừng bước trong sảnh, nói thế nào cũng không chịu trở lại buồng ngủ.

Ta đành để nàng ở lại sảnh, nàng cũng kiên cường mở mắt, khăng khăng không chịu ngủ, ta bèn phân phó thị nữ hầu nàng rửa mặt chải đầu, mình thì đứng dậy, định ra ngoài tránh, nhưng nàng lại hoảng sợ luôn miệng gọi ta, hỏi ta đầy lo lắng: “Hoài Cát, huynh muốn đi đâu?”

Dáng vẻ nàng làm ta trông mà xót lòng, bèn ngồi trở lại bên cạnh nàng, mỉm cười với nàng, nói: “Thần không đi đâu hết, chỉ là ngồi lâu nên đứng lên giãn tay giãn chân chút thôi.”

Trời sáng, Sử Chí Thông và Dương phu nhân lần lượt tới thăm, công chúa đều cự tuyệt không gặp. Lát sau, Nhậm Thủ Trung từ trong cung tới, nói quan gia ban thưởng lễ vật cho công chúa và phò mã. Lễ vật nhất nhất trình lên, vậy mà lại là gấm uyên ương, túi hợp hoan, chỉ vàng bóng màu dùng để trang trí màn trướng trong hôn lễ.

“Quan gia nói, phò mã và công chúa là phu thê, vốn không cần phân gác ở, hôm qua đã dặn phò mã chuyển vào gác giữa. Hôm nay đặc biệt ban thưởng, tỏ ý chúc mừng.” Nhậm Thủ Trung cười nói với công chúa.

Thấy ông ta còn chưa biết chuyện xảy ra đêm qua, ta lo lắng quan sát công chúa, ánh mắt công chúa trôi nổi, từ từ quét qua gấm hoa vàng bạc trước mặt, tạm thời chưa có phản ứng gì khác thường. Nhưng lúc bóng dáng Lý Vĩ xuất hiện ở cửa gác, nàng nhất thời hít thở dồn dập, bưng một mâm đựng đầy chỉ vàng bóng màu lên, ném vào mặt vào đầu Lý Vĩ.

“Cút! Đừng đến gần ta!” Nàng phẫn nộ quát Lý Vĩ, lại mất khống chế cầm tất cả đồ vật có thể cầm được bên mình ném về phía Lý Vĩ, không ngừng lặp đi lặp lại “Đừng đến gần ta”, dòng lệ mới tuôn ra lại bắt đầu chảy xuống dọc theo gò má.

Nhậm Thủ Trung nhìn mà ngây người, là ta ngăn cản đợt công kích tiếp theo của công chúa vào Lý Vĩ, sau lưng Lý Vĩ cũng có người đứng ra chắn trước mặt hắn trong khi hắn hãy còn đang đờ đẫn bất động.

Đó là Thôi Bạch, Gia Khánh Tử cũng bất ngờ xuất hiện, đi vào trong sảnh, mỉm cười gọi khẽ: “Công chúa.”

Đó là lần đầu họ tới thăm sau lễ lại mặt, xem ra Lý Vĩ tới chuyến này vốn là để dẫn họ tới gặp công chúa.

Trông thấy thị nữ thân cận, cảm xúc của công chúa tạm thời lắng lại, nương theo Gia Khánh Tử dìu đỡ ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn hốt hoảng, ánh mắt chưa ngơi lửa giận vẫn đang bắn về hướng Lý Vĩ.

Nhậm Thủ Trung rảo bước ra cửa, kéo theo Lý Vĩ thoát khỏi tầm mắt công chúa.

Gia Khánh Tử cũng rất hiểu chuyện, tươi cười ân cần hỏi thăm công chúa, không nhắc một chữ nào tới chuyện mới rồi. Công chúa thỉnh thoảng mở miệng hỏi nó cuộc sống tân hôn, nó cũng nói mọi việc đều tốt đẹp, kể với công chúa vài chuyện thú vị trong sinh hoạt, còn lấy ra một con rối nối dây mặc y phục sặc sỡ cho công chúa xem, cười nói: “Em thấy công chúa thích con rối nên xin Thôi lang làm cho một con. Con lần trước công chúa giữ lại là thư sinh, con này là mỹ nhân, vừa vặn thành một đôi đấy.”

Công chúa nhận lấy ngắm nghía, khóe miệng hé nụ cười nhàn nhạt, nhấc tay cầm lên điều khiển con rối cử động vài cái, lại hỏi ta: “Hoài Cát, con rối này có đẹp không?”

Ta cũng cười với nàng, đáp “Đẹp”. Nàng lại lắc đầu, nói: “Ta muốn con kiểu khác cơ.”

Gia Khánh Tử lập tức cười xòa: “Công chúa muốn kiểu nào cứ nói với Thôi lang, chàng nhất định sẽ làm cho công chúa.”

Công chúa khẽ gật đầu, cười với Thôi Bạch.

Giữa chừng ta không nói gì nhiều với Thôi Bạch, gã cũng một mực im lặng, vô cùng chuyên chú quan sát chúng ta có phần chật vật sau trận gió bão ban nãy.

Gia Khánh Tử ngồi cùng công chúa hồi lâu, thừa dịp Thôi Bạch đi bái phỏng Lý Vĩ, ta đứng dậy theo hắn, đưa hắn ra cửa gác giữa.

Đưa mắt nhìn Thôi Bạch đi xa rồi, ta cũng không vòng về gác ngay mà chuyển hướng đi tới chỗ ở của Dương phu nhân.

Ta nghĩ chuyện đêm qua nhất định là chủ ý của bà ta.

Nhưng tới nửa đường, lại có người gọi ta từ đằng sau, quay đầu nhìn, là Vận Quả Nhi nay đã là thiếp thất của phò mã.

Ả chậm rãi đi tới trước mặt chặn đường ta, hỏi ta: “Lương tiên sinh định đi đâu vậy?”

Ta nói thẳng: “Đi tìm quốc cữu phu nhân, ta có việc muốn hỏi bà ấy.”

“Là chuyện đô úy và công chúa đêm qua phải không?” Vận Quả Nhi nói, “Tiên sinh khỏi đi, chuyện này không liên quan gì đến quốc cữu phu nhân hết.”

Ta nhíu mày liếc ả hỏi dò. Ả bình tĩnh đón lấy ánh mắt ta, bình thản nói: “Đêm qua, là tôi khuyên đô úy vào gác giữa.”
Bình Luận (0)
Comment