Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 2

Đánh đôi mắt thất vọng qua người con trai ngồi bên cạnh, cái gì thế? Cái vẻ mặt dửng dưng đó là sao? Chả lẽ cô bạn gái xinh đẹp kia…là người yêu hắn ta thật?

Vì đây là trường học theo phong cách châu Âu nên chuyện như thế này không bị người khác để ý lắm.

SỤP…ĐỔ…

-Bây giờ em ngồi đâu nhỉ???

Tiếng cô giáo vang lên, chưa kịp suy nghĩ cô bạn gái đã trả lời:

-Thưa cô, em muốn ngồi cạnh Nhật Huy!!!-Cô giáo và các bạn cùng lớp không khỏi nhìn tôi với ánh mắt ái ngại.

Tôi ngẩng đầu dậy, à ý nói muốn tôi đổi chỗ đây mà. Không sao, tôi biết thân biết phận, tự động đứng dậy thu dọn đồ đạc chuyển xuống chiếc bàn cuối lớp mới kê xong trước khi cô giáo lên tiếng, thu dọn nhanh cho cô giáo đỡ khó xử.

~ Bộp ~

-Thưa cô, em ngồi cạnh bạn Minh Hà rồi ạ!!! Xin cô cho Minh Uyên xuống chiếc bàn mới được kê xong. -Cái gì đây? Tôi à không cả lớp, kể cả cô giáo tròn mắt nhìn phía hắn ta. Hắn ta nắm lấy tay tôi khi tôi đang chuẩn bị chuyển chỗ ngồi…Hắn ngăn tôi chuyển chỗ? Ngắm hắn chán tôi lại ngắm cô bạn mắt nai với ánh mắt ngây thơ vô (số) tội.

Cô bạn lúc đầu còn ngạc nhiên sau đó không nói gì chỉ mỉm cười bước xuống chiếc bàn Nhật Huy chỉ, tôi lại một lần nữa ngạc nhiên.

-Không ngồi xuống mà học bài, đứng đó làm gì?-Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi bằng một câu hỏi vô duyên.

Tôi ngồi xuống, tâm trạng vẫn còn ngu ngơ, buổi học bắt đầu tôi vẫn không thoát khỏi mớ suy nghĩ, cái hành động của hắn ta là gì??? Cái thái độ của cô bạn Minh Uyên nữa!!! Thật khó hiểu. Nhưng cái thắc mắc đó không kéo dài, tôi chợt hiểu ra, à thì ra là thế!!! Cô ấy và cậu ấy yêu nhau. Câu trả lời rất đơn giản, tuy không được ngồi cùng nhau nhưng hai người họ không sợ khoảng cách, cô ấy tin hắn, hắn cũng thế. Vì họ yêu nhau!!! Tôi cười nhạt cho bản thân mình.

Reng…reng…reng…tiết học kết thúc,sân trường đang im ắng bỗng ồn ào trông thấy.

“Ê, đi căn tin không?”

“Nghe nói có bộ phim mới đấy”

“Tạp chí tháng này câu có chưa?”

“Blap…blap…”

Những câu nói vang lên rồi lớp vắng dần, trong lớp chỉ có tôi và cô bạn thân chí cốt.

-Hà, ngồi dậy nào!!!

-…….-Không trả lời

-Con kia, còn nghe tao nói không đấy?

-…….

-Trương Minh Hà!!!-Mỹ Hân chịu hết nổi gọi cả tên họ tôi.

-Được rồi, được rồi, tao không sao, mày ra ngoài chơi đi, tao muốn ở một mình.-Cuối cùng tôi cũng có thể ngẩng đầu lên, thều thào mấy chữ liền đuổi con bạn thân ồn ào.

-Ok, không ở đây lâu đâu. Mày xem lại đi nhá!!!-Lắc đầu trước độ lì của tôi, con bạn thân đành biến.

Ôi,cô đơn thiệt, cả lớp còn mỗi mình, Tên móm đâu rồi nhỉ bình thường ở trong lớp mà, nhìn xuống chiếc bàn cuối lớp, tôi lại cười “họ đi hẹn hò chứ đi đâu”, lại gục xuống bàn chán nản…

-Chào bạn!!!

Ý, giọng ai vậy, con Hân hoặc mấy đứa trong lớp chắc chắn không lịch sự như vậy đâu. Tôi ngồi dậy.

-Minh Uyên?

-Ừm, mình tên là Minh Uyên…

-Ừm, bạn giới thiệu rồi. Có chuyện gì vậy?- “Gì đây, định trả thù chuyện chỗ ngồi hả?” Tôi mỉm cười miễn cưỡng.

-Oa, bạn dễ thương quá, chúng mình là bạn nhé!!!

Tôi ngây người, cô gái này…thật lạ, cô ấy không ghen sao? Tôi đang ngồi chỗ mà đáng lẽ cô ấy ngồi mà. Còn muốn kết bạn với tôi nữa, có thật hai người là người yêu không vậy? =_=

-Cậu…cậu muốn làm bạn với tôi?-Tôi hỏi lại

-Đúng-Cậu ta gật đầu chắc chắn, khuôn mặt xinh xắn có nét tinh nghịch nở nụ cười tươi rói.

-Ơ..ơ..được thôi, không có gì, đã học trong lớp này thì tất cả đều là bạn của tôi mà!!

-Không phải, ý tôi không phải là bạn bình thường, mà là bạn thân cơ.

-Hử? Tôi và cậu…mới quen thì phải? Sao cậu lại muốn làm bạn thân tôi?

-Vì cậu…rất đặc biệt.

Đặc biệt? Tôi ư? Đang định nói gì đò với cô bạn quái lạ thì quay ra cô ấy đã đi mất hút! Đúng là rất…lạ kì.

Tôi kết thúc buổi học trong mệt mỏi và thất vọng tràn trề. Tôi chắc chắn không thể so với Minh Uyên, người ta con nhà giàu, đi học có xe đưa rước, khuôn mặt thì xin đẹp, không những thế còn học giỏi nữa. Ông trời thật quá bất công…hazzii..Con xin lỗi ông trời!!! Chắc chắn tôi không có cơ hội rồi, bỏ qua mọi việc mệt mỏi tôi lại dắt chiếc xe đến sân bóng rổ, lại bước qua căn biệt thự, hôm nay có vẻ chú bẹc-giê thân yêu đã được xích lại cẩn thận nên không chie nghe được tiếng em mà không thấy bóng dáng. Lại được thỏa thích ngắm cái biệt thự này rồi, nhưng sao lạ quá! Chiếc lamborghini kia chẳng phải là của bạn gái kì lạ Minh Uyên sao? Đây là nhà cô ấy? Tôi ngước mắt lên căn nhà.

Hắn nhìn xuống chỗ tôi đang đứng từ cửa sổ lầu hai (Tất nhiên là tôi không biết được) Vâng, chính hắn là chủ nhân căn biệt thự, người mà ngày nào cũng ngắm nhìn tôi từ chiếc cửa sổ đó.

-Uây, ông anh của tui đang làm gì thế?-Tiếng Minh Uyên vang lên sau lưng khiến hắn giật mình

-Bi ơi là Bi, mày không ám anh mày không được sao?-Hắn đau khổ kêu lên trước con em họ trời đánh

-Em có làm gì đâu nờ.-Cô giả vờ kêu

-Không làm gì? Hử?

-À thì, có đôi chút…

-Đôi chút? Có cái đôi chút của mày thôi mà tao chết lên chết xuống đây,không hiểu sao ông bác lại giao lại mày cho tao nữa, đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà.

-Ông anh làm như em muốn ở đây lắm ý “Ông cụ không quản được em nên giao lại trọng trách cao cả cho ông anh đấy”. Mà thôi, đằng nào em cũng ở đây rồi , anh có nói thế nào cũng thế thôi. Nói chuyện của anh đi.

-Chuyện của tao là thế nào?

-Thôi khỏi giấu,em đây biết hết rồi. Là cô bé dễ thương dưới kia đúng không? Cũng là bạn ngồi cùng bàn với anh?

-Tao chẳng hiểu mày nói gì cả?

-Ông anh không nhận cũng không sao? Em đi hỏi trực tiếp người ta…

-Mày khỏi hỏi, cô ấy…không yêu tao!

-Sao anh biết?

-Mày nhớ hồi sáng không? Khi nghe mày nói xong cô ấy chẳng có phản ứng gì cả lại còn chuyển chỗ. Chắc cô ấy muốn chuyển đi càng nhanh càng tốt.-Nói đến đây, giọng hắn chợt trùng xuống.

-Vậy là anh thừa nhận nhé!!!

-……………….-Không phủ nhận

-Thật là giống nhau.-Để lại một câu nói khó hiểu, Minh Uyên mỉm cười bước đi “Hai người, đều là kẻ ngốc!!!”
Bình Luận (0)
Comment