Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 24

Bước xuống xe tụi nó từ ngạc nhiên chuyển qua thích thú, gì chứ đi cắm trại tại một làng quê như này với tụi nó là lần đầu tiên.

-A…A…A…mát quá à.-Nó dang tay ra, nhắm mắt lại tận hưởng ngọn gió trong lành thổi qua những kẽ lá. Thật là thoải mái nha.

-Thoải mái lắm hả?-Từ đâu bước đến bên nó Đức nhẹ nhàng hỏi.

-Ờm, thoải mái lắm, lần đầu tôi được về đây đấy. Nhìn cây mà cứ có cảm giác mát mẻ thế nào ý.-Nó vô tư trả lời.

-Anh cũng thấy thế đó.

-Blap…blap…

Hai người đứng nói chuyện vui vẻ mà không để ý đến ánh mắt hình viên đạn của ai đó đang hướng về phía này. Vừa mới lên mặt với Đức được một tí thì đã thấy cái cảnh này, hắn đúng là tức điên lên mà.

-Hai người kia, có định đi không đây? Đứng đóng phim tình cảm à?-Hắn nói rồi lướt qua chỗ tụi nó đi thẳng đến thầy phụ trách.

-Hử, cái tên này…bị gì đây?-Nhìn theo bóng dáng hắn, nó ngơ ngác đến ngạc nhiên rồi bước đi. Đức đi theo sau, không nói gì nhưng ánh mắt lóe lên tia vui sướng.

Cả đoàn đi bộ theo thầy phụ trách đến một làng nhỏ ven bờ sông, dừng lại tại một bãi đất trống, thầy nói.

-Vì ở đây không có khách sạn hay nhà nghỉ nên chúng ta sẽ đi ở nhờ tạm ở các nhà dân nhé, năm bạn một nhóm hãy cùng nhau đến một ngôi nhà và xin họ cho ở tạm khoảng hai ngày nhé, các thầy cô và nhà trường đã liên hệ rồi nên các em không cần lo lắng, mọi người hãy tự chọn nhóm cho mình.

Thầy vừa dứt lời, toàn bộ học sinh đều nhao nhao lên chọn nhóm, tụi nó cũng thế. Nó, Minh Uyên, Mỹ Hân, Phong và hắn ở một nhóm. Phong với Hân thì cười toe toét chẳng bù với nó và hắn, không lườm thì cả hai cũng nhảy vào mà cãi nhau. Thế là tụi nó bắt đầu đi tìm ngôi nhà nào chưa có nhóm đến xin mà ở. Đi được một lúc, nó bỗng thấy một chú chó bông màu trắng, lông xù. Nó thích thú đến gần, con chó nhìn thấy người lạ nên sủa inh ỏi. Nó hoảng sợ, thấy vậy hắn và ba người kia vội chạy lại chiếc cổng nhà nơi chú chó đứng.

-Có chuyện gì thế?-Hắn chạy lại hỏi nó đang đứng núp sau gốc cây to gần đó.

-Hờ, tôi thù mấy con chó…

-Tôi tưởng mấy con chó thù bà???-Hắn trêu chọc.

Cả đám đang lớ ngớ thì từ trong nhà, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi với dáng vẻ hiền lành, phúc hậu chạy ra.

-Lu, đừng làm khách sợ.-Người phụ nữ ấy, chạy ra nhẹ nhàng nói với chú chó. Dường như hiểu được, chú chó cũng im lặng chạy đến bên người phụ nữ vẫy vẫy đuôi.

-Các cháu là…???-Người phụ nữ đưa cặp mắt hiền từ nhìn tụi nó thắc mắc.

-À, chúng chàu chào cô ạ, chúng chàu là học sinh trường X đến đây để đi chơi ạ.-Hắn đứng ra lễ phép nói với người phụ nữ kia. Tụi nó cũng lên tiếng chào.

-Cô có nghe nói rồi, thế các cháu là nhóm ở nhà cô sao?

-Vâng ạ. Cô có phiền không ạ?

-Tất nhiên là không rồi. Các cháu vào nhà đi.-Người phụ nữ hiền hậu nói.

-Vâng ạ.

Người phụ nữ sau khi giới thiệu phòng cho tụi nó thì gọi tụi nó ra phòng khách chơi.

-Các cháu uống nước đi. Cô tên là Thanh, sau này các cháu cứ tự nhiên như nhà của mình nhé.

-Vâng ạ.-Tụi nó đồng thanh.

-Nhưng cô ơi, cô sống ở đây một mình ạ?-Nó hỏi.

-À, cô sống với con trai cô. Còn chồng cô mất rồi.

-Ơ, cháu vô ý quá. Cháu xin lỗi ạ.-Nó áy náy.

-Không sao đâu. Các cháu đi đường xa tới chắc mệt rồi. Để cô đi làm mấy món ngon là đặc sản ở đây nhé!

-Cảm ơn cô ạ.

Nói rồi cô đi vào nhà, tụi nó ở ngoài phòng khách thấy hơi chán nên rủ nhau ra ngoài vườn chơi. Cô Thanh đã giới thiệu cái vườn của nhà cô từ hồi nãy nên tụi nó mới biết ở ngôi nhà này có một vườn cây ăn trái vô cùng phong phú nha.

-Ê, ở đây có cây chôm chôm nè!-Hắn vẫy gọi mọi người lại chứng kiến phát hiện mới của mình.

-Ơ, đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy cây chôm chôm á!-Hân Hân reo lên thích thú.

-Em có thích ăn không? Anh hái cho em ăn nhé!-Phong ngọt ngào thủ thỉ vào tai Hân mà cô tình để mọi người cùng nghe thấy.

-Có chứ, yêu anh nà.

~ Ọe ~ Ba con người kia không ai hẹn ai mà đông loạt cùng làm một động tác khiến cho khuôn mặt hai nhân vật chính của công chuyện đầy lãng mạn đỏ lên trong chốc lát.

-Thôi cho tôi xin đê, hai người không tình cảm một ngày không chịu được à?-Hắn bức xúc hỏi.

-Tất nhiên là….không rồi!-Hai người đồng thanh nói rồi quay qua nhìn nhau nhe răng cười.

-Thôi, không rảnh mà đôi co với tụi nó, lại đây đi, hình như là cây xam-bô-chê này, hahaha cái cây này tao mới nhìn thấy trên sách thôi đấy. A…thích quá a.-Uyên kêu lên đầy phấn khích.

-Ơ, thật sao? Tao thích ăn quả này nhất đó.

-Èo, nó sao ngon bằng mãng cầu chứ.-Hắn nói.

-Ông thì biết cái gì? Lắm chuyện.

-Không biết tôi lắm chuyện hay là bà lắm chuyện nữa.

-Tất nhiên không phải tôi.

-Chứ chẳng nhẽ là tôi…

-THÔI!!!!!!!

Dường như nhận thấy cuộc cãi nhau không có hồi dứt này, Hân, Phong và Uyên la lên kịp thời ngăn chặn chiến tranh thứ n trong thế giới của hai người này nổ ra.

Bình Luận (0)
Comment