Hạ Dương từ khi bắt đầu đến lớp học của Lucas thì đi học đều đặn, chính là vô cùng tích cực học hỏi. Lucas rất hài lòng với thái độ học của Hạ Dương, còn quan tâm đặc biệt đến cậu trong lớp. Hạ Dương có làm thêm trong thư viện là trợ lý xếp sách vào cuối ngày khi tất cả các sinh viên đã trở về hết. Ban đầu dưới sự giám sát của trưởng quản lý thư viện có chút khắt khe, sau dần Hạ Dương đã quen thuộc với công việc và vì sự thân thiện và nụ cười không thể từ chối được cho nên trưởng quản lý càng thêm tin tưởng và yêu mến Hạ Dương. Cậu cũng quyết định nhận làm gia sư cho một gia đình người C trong thị trấn. Vì được Lucas giới thiệu nên Hạ Dương lại càng dễ dàng hơn trong việc làm quen và tiếp nhận công việc này. Đứa trẻ Hạ Dương dạy là một cậu bé học lớp 7 mang trong mình dòng máu lai Pháp và C quốc vô cùng xinh đẹp.
Đều đặn vào tối thứ 3 và sáng chủ nhật Hạ Dương đến dạy kèm thêm tiếng anh cho cậu bé, Tiểu Hàm. Tiểu Hàm khá ngoan ngoãn, đặc biệt rất thích Hạ Dương, lúc nào cũng đặc biệt dính cậu. Gia đình của Tiểu Hàm cũng đối đãi với Hạ Dương rất nhiệt tình và thân thiện, họ không biết Hạ Dương từng là diễn viên cho nên cũng không có gì đặc biệt muốn tìm hiểu.
Mọi khi Hạ Đương đến dạy học đều sẽ bỏ điện thoại vào túi nhưng nay có thư viện có thêm sách từ bên ngoài cho nên cậu đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần để nghe điện thoại.
Hạ Dương cười hiền đặt điện thoại còn sáng lên bàn rồi uống một ngụm nước. Tiểu Hàm để ý từ nãy đến giờ, vội vàng ấn vào màn hình trước khi màn hình tắt
-Đây là ai vậy ạ?
Hạ Dương nhíu mày, vội vàng ấn nút tắt rồi cười lắc đầu
-Không có gì, em đừng để ý
-Nhưng em chỉ muốn biết đó là ai mà được Dương ca đặt làm hình nền...đi mà...nói Tiểu Hàm biết đi...
-Ừm, chỉ là một người bạn thôi.-Hạ Dương cười miễn cưỡng trả lời
-Bạn trai sao? Tại sao không phải là bạn gái vậy Dương ca?
Hạ Dương bật cười vò vò mái tóc nâu hạt dẻ của Tiểu Hàm rồi nói
-Ừ, một người bạn cũ. Thôi nào, tập trung làm nốt bài này đi để anh chữa.
-Bạn của anh thật soái đó.
Hạ Dương chỉ cười không đáp lại rồi cất điện thoại vào trong túi. Tiểu Hàm từ lúc thấy được ảnh nền của Hạ Dương liền liên tục hỏi mãi, Hạ Dương vừa giận vừa buồn cười. Đứa trẻ này vốn dĩ đã là như vậy, không nhận được câu trả lời vừa lòng thì nhất quyết sẽ bám riết không rời.
-Vậy chúng ta chơi một trò chơi. Nếu em đạt điểm A cộng cho bài kiểm tra cuối kỳ lần này, em sẽ có được "fact" về người bạn của anh.
-Được thôi! Quân tử nhất ngôn, ngoắc tay nào.
Hạ Dương ngạc nhiên rồi bật cười, vừa đưa ngón út ra vừa hỏi
-Ai dạy em câu này vậy.....
-Em thông minh mà
-Em thực sự tò mò lắm sao, chỉ là một người bạn thôi
-Đương nhiên tò mò, nếu được Dương ca đặt làm ảnh nền điện thoại chắc chắn là một người quan trọng rồi!!!
Dạy thêm nửa tiếng nữa là hết giờ, Hạ Dương chào tạm biệt gia đình Tiểu Hàm rồi ra về. Bình thường Hạ Dương đều đạp xe đến nhà Tiểu Hàm dạy vì cách chỗ cậu khá gần nhưng lần này xe của cậu bị hỏng cho nên tối nay Hạ Dương đi bộ về. Hạ Dương đặc biệt yêu thích những bức vẽ sơn dọc đoạn tường trên con đường về nhà của cậu, thỉnh thoảng lại đi chậm lại ngắm nghía một chút
-Muộn rồi vẫn còn tâm trạng vui vẻ ngắm cảnh như vậy?
-A...-Hạ Dương giật mình quay đầu lại.-Lucas tiên sinh...
-Cậu vừa đi dạy Tiểu Hàm về đúng không?
Hạ Dương cười tươi gật đầu
-Vậy còn anh, sao anh lại ở đây?
-Tôi có việc qua đây, xe để ở nhà bạn gần đây, lúc nãy thấy cậu từ xa...
Hạ Dương giữ nguyên nụ cười dịu dàng không đáp. Lucas đi song song cùng Hạ Dương, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho cậu một vài bức vẽ trên đường hai người đi, nhanh chóng câu chuyện làm hai người quên đi thời gian trôi qua mà đã về đến trước cửa nhà Hạ Dương
-Thật ngại quá, mải nói chuyện tôi quên mất là đã đến nhà...Lucas tiên sinh, vậy anh...
-Cậu yên tâm, từ đây đến nhà bạn tôi đi bộ khá nhanh. Còn vết thương của cậu thì sao, đã đỡ chưa? Hôm đó trời mưa thấy cậu đạp xe ngã, tôi đang trong cuộc họp không thể ra ngoài được, chỉ thấy cậu qua cửa kính.
-À...đã để Lucas tiên sinh phải bận tâm rồi, tôi không sao, không có gì đáng ngại.
Lucas nhíu mày nhìn Hạ Dương rồi bất ngờ nâng cánh tay của Hạ Dương lên làm cậu giật mình
-Cánh tay cậu trắng như vậy, vết thương nổi rõ ràng, còn chưa cả đóng vảy...đã đi gặp bác sĩ chưa?
Hạ Dương đương nhiên bị hành động thân thiết này của Lucas làm cho ngoài ý muốn, cậu vội vàng rụt tay về rồi cười nói
-Tôi đã đến bác sĩ rồi, sẽ rất nhanh liền lại, Lucas tiên sinh không cần để ý.
Lucas bật cười rồi gật đầu
-Cũng đã muộn rồi, cậu vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng trở về nhà bạn...
-Vâng...vậy tôi vào nhà trước, Lucas tiên sinh đi đường cẩn thận.
Lucas gật đầu mỉm cười nhìn Hạ Dương nhanh chóng đi vào nhà rồi đóng cửa. Hạ Dương nuốt nước miếng, tối nay thật sự nhiều chuyện buồn cười quá.
Thỉnh thoảng Hạ Dương sẽ lên mạng đọc vài thông tin về Khải Uy Vũ, tin tức về công ty khá nhiều nhưng về Vũ Quân Thành lại rất ít, mỗi lần như vậy, Hạ Dương sẽ đọc thật nhanh rồi vội vàng xóa lịch sử trên điện thoại đi. Cậu thở dài, bất lực với chính mình. Vì cái gì lại lén lút đọc rồi lại nhanh chóng xóa như vậy, thật sự rất giống trẻ con. Hạ Dương vài lần sẽ tìm xem gần đây Vũ Quân Thành có tin đồn hẹn hò gì hay không, có tin đồn bao dưỡng tình nhân như trước kia nữa hay không, rồi sau khi chẳng thấy một tin nào thì lại thở hắt ra cười cười.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ánh trăng tròn vàng óng ả dịu dàng chiếu xuống bên dưới, Hạ Dương bật cười vừa nhìn trăng vừa uống cạn lon bia trên bàn. Cậu đứng trên ban công thật lâu, ngửa mặt lên trời đến mức ngã ra chiếc ghế sofa phía sau, Hạ Dương khúc khích cười, khóe mắt nhạt nhòa là nước mắt...
Vũ Quân Thành một thân tây trang đen lịch lãm, mái tóc được vuốt lên càng tôn thêm đường nét gương mặt hoàn mỹ của anh, đôi môi hồng hào khẽ câu lên một đường thật đẹp. Anh bước thật chậm vào lễ đường trước mặt trước tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người hai bên rồi đứng mỉm cười nhìn Cha sứ. Hạ Dương thẫn thờ nhìn theo nước mắt không tự chủ mà lăn dài, cậu cố gắng bám víu vào thành ghế, cả người không ngừng run rẩy. Hạ Dương tròn mắt nhìn theo bước chân của Bạch Nhất Thiên đi vào, cậu lùi lại, mọi người vui vẻ đều tiến lên phía trước hô hào, tiếng vỗ tay không ngớt như muốn đẩy cậu ra thật xa. Nụ cười của anh luôn luôn đẹp nhất, ánh mắt khiến cậu trầm mê nhiều năm ấy lại dành cho một người khác, không phải Hạ Dương, tình đầu của cậu rốt cuộc như vậy...
Hạ Dương bừng tỉnh, cả gương mặt nước mắt và mồ hôi hòa lẫn đến mơ hồ. Giấc mơ vừa rồi thật sự rút đi hết sức lực của Hạ Dương, cậu bật cười ném lon bia ra phía trước rồi đứng dậy bước thất thểu chậm rãi đi xuống dưới nhà...
Đã rất lâu không mơ về anh, vậy mà lần này mơ lại có một giấc mơ xấu xí và đau đớn đến vậy...
Một tuần sau đó, khi Hạ Dương vừa vào đến cửa nhà Tiểu Hàm như lịch dạy mọi khi thì Tiểu Hàm đã chạy từ trong ra, may mắn Hạ Dương đứng vững nếu không đã bị xô ngã
-Từ từ nào...
-Dương ca, em đạt A cộng môn tiếng Anh nhé.
-A...-Hạ Dương vui vẻ cười.-Chúc mừng em nhé Tiểu Hàm
Tiểu Hàm bĩu môi, vội kéo Hạ Dương xuống rồi thì thầm, lát sau cậu giật mình chợt nhớ ra bản thân đã hứa gì với Tiểu Hàm. Hạ Dương dở khóc dở cười lắc đầu, chính mình còn quên, ai ngờ tiểu quỷ này lại nhớ dai như vậy.
Tiểu Hàm ngồi ngay ngắn trên giường, gương mặt nghiêm túc nhìn Hạ Dương khiến cậu không nhịn được cười
-Được rồi, đó là một người bạn cũ của anh
-Không phải bạn cũ, anh không được nói dối...phải tuân thủ lời hứa.
-Ách....người đó thực sự là một người bạn cũ của anh, tên là Quân Thành, là một người rất giỏi. Anh và anh ấy đã từng là...người thân thiết, sau này khi anh sang Lourmarin, hai người cũng không gặp nhau nữa, cho nên thỉnh thoảng anh mới đặt ảnh anh ấy làm hình nền, chỉ là thỉnh thoảng thôi, em xem, hiện tại anh đã để ảnh khác rồi nè.
Tiểu Hàm tiếp tục bĩu môi, Hạ Dương bật cười nhéo má cậu bé
-Được rồi, nói chuyện như vậy đủ rồi...chúng ta vào học thôi. Mà này Tiểu Hàm, vì sao em nhất định muốn biết vậy?
Tiểu Hàm mím môi, hai má hồng hồng nhìn Hạ Dương rồi nói
-Vì Tiểu Hàm thực sự thích anh, cho nên muốn biết người đó là ai.
Hạ Dương tròn mắt rồi bật cười xoa đầu Tiểu Hàm
-Vậy thích anh đến vậy thì phải chăm chỉ học nhé
-Dương ca, anh có thích Tiểu Hàm không?
-Anh đương nhiên yêu mến Tiểu Hàm rồi...
-Vậy còn người đó?-Tiểu Hàm đặt bút lên bàn rồi chăm chú nhìn Hạ Dương
Cậu chỉ cười không nói gì.
Đương nhiên là thích rồi, còn lớn hơn thích nhiều lắm...Từ thời điểm Hạ Dương sang Lourmarin cho đến hiện tại cũng đã được gần một năm. Ban đầu khi còn chưa quen thuộc, Hạ Dương cảm thấy thời gian trôi qua thật sự rất chậm, nhưng dần dần cậu đã cảm thấy được sự bình yên mà mọi người nơi đây đều yêu thích và không muốn rời đi ở thị trấn xinh đẹp này.
Cuối tháng 10, thị trấn bắt đầu trở lạnh. Từng cơn gió lạnh đầu mùa đông chậm rãi khiến cho ai cũng đều cảm thấy được sự thay đổi của thời tiết, đông sắp tới. Hạ Dương vui vẻ khoác trên người.
Hôm nay Hạ Dương ở thư viện là 6 giờ tối, hôm nay cậu chỉ phải trực ca chiều cho nên chuẩn bị trở về, cậu không muốn bỏ lỡ trận chung kết bóng chuyền trực tiếp trên mạng tối nay. Vừa sắp xếp đồ đạc cho vào trong túi thì đèn thư viện đột nhiên vụt tắt, Hạ Dương giật mình theo bản năng kêu lên một tiếng. Chưa bao giờ đèn ở thư viện bị tắt bất ngờ như vậy. Cậu mò mẫm điện thoại trong túi, lúc định bật đèn lên thì cánh tay bị nắm lấy làm Hạ Dương hoảng hốt lùi lại
-Chúc mừng sinh nhật, Hạ Dương!
Ánh nến phía trước sáng lên, trước mặt cậu là Lucas, Tiểu Hàm, mấy người ở thư viện. Lucas đang bê trên hai tay bánh sinh nhật nho nhỏ, Tiểu Hàm vui vẻ rạng rỡ ôm hộp quà trên tay, mọi người còn lại cũng hào hứng hát chúc mừng sinh nhật Hạ Dương.
Hạ Dương bị sự chuẩn bị bất ngờ này làm cho cảm động, chính mình bận rộn cho nên cũng quên mất cả ngày sinh nhật của mình, vậy mà ở nơi xa lạ này vẫn được mọi người quan tâm đến như vậy. Đôi mắt Hạ Dương long lanh, lại càng đẹp hơn khi được ánh nến lung linh chiếu vào
-Dương ca, anh ước đi.
Hạ Dương bật cười gật đầu, đan hai tay vào nhau rồi nhắm mắt lại
Vũ Quân Thành, có thể quay lại nhìn em không? Có thể...thích em thật lòng được không?Ở bên này, anh vừa từ công ty trở về, đã là hơn 12 giờ đêm, xe dừng lại ở một cây cầu trên đường, duy nhất mình anh đứng thật lâu. Đem ra từ trong túi con gấu nhỏ, anh nhìn thật lâu vào nó, đôi môi lạnh lẽo khẽ mấp máy
-Sinh nhật vui vẻ, Hạ Dương.