Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 170

Editor: Gấu Gầy

"Giáo sư, giáo sư?"

Trong cơn mơ màng, Tông Lạc bỗng nhiên tỉnh lại.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy mình đang đứng trong phòng thí nghiệm.

Xung quanh sinh viên đang vây quanh hắn, tay cầm một xấp báo cáo khoa học dày cộp.

"Không sao, vừa rồi tôi hơi xao nhãng."

Tông Lạc thoáng tìm lại tiêu điểm thị giác, bất giác cau mày.

Trên phòng thí nghiệm, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua, chiếu xuống một cách nhợt nhạt. Trên sàn nhựa màu xanh thẫm khắp nơi đều đặt đầy dụng cụ đắt tiền lạnh như băng, sau tủ kính trưng bày những chai lọ.

Các sinh viên vây quanh hắn đeo kính, tay cầm ống nghiệm, cầm báo cáo nghiên cứu dày cộp.

Mọi thứ đều giống như mỗi ngày trong quá khứ, không có gì khác biệt.

Tông Lạc quét mắt qua.

Trí nhớ của hắn luôn rất tốt, có thể nhớ được những chuyện đã lâu.

Hắn cảm thấy những sinh viên này mặt mũi đều rất quen thuộc, dễ dàng gọi tên của họ. Cũng giống như những câu mà họ hỏi, Tông Lạc đều có thể thoải mái trả lời, chỉ là khi đặt bút viết ra, hắn luôn cảm thấy rất xa lạ.

"Giáo sư, có phải tối qua thầy ngủ không ngon giấc?"

Sau khi hỏi một câu, sinh viên có chút lo lắng.

Trong mắt họ, Tông Lạc chẳng khác nào bảo bối. Không phải chỉ đơn thuần là do tư tưởng tôn sư trọng đạo, mà do thầy hướng dẫn thực sự quá tốt. Nhìn khắp cả khoa, cả trường, thầy là người nổi tiếng nhất về tính tình tốt, dễ gần, trình độ học thuật cao, bình thường không keo kiệt cắt xén tiền trợ cấp của sinh viên, dịp lễ tết còn tự bỏ tiền túi của mình ra nữa.

Ngoài ra, giáo sư cũng còn trẻ, tuổi tác không cách biệt quá nhiều với họ, nên khi tiếp xúc không có cảm giác cứng nhắc, thỉnh thoảng trong thời gian rảnh còn có thể cùng nhau thảo luận các chủ đề đang hot hiện nay.

Bây giờ thấy Tông Lạc có chút mệt mỏi, các sinh viên đều vô cùng lo lắng, nhao nhao tấp vào: "Giáo sư nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy về nghỉ ngơi trước đi, đề tài này chúng em có thể tự mình giải quyết."

Vì thế Tông Lạc mơ mơ màng màng bị các sinh viên nhiệt tình đẩy ra khỏi phòng thí nghiệm.

Khi hắn phản ứng lại, mới xoa xoa đầu mình: "Mấy cái đứa này..."

Nhưng đã ra ngoài rồi, Tông Lạc cũng không có ý định quay lại.

Nếu các sinh viên đã có thể tự mình giải quyết, hắn cũng nên cho bọn họ một cơ hội nghiên cứu độc lập.

Chỉ là, dù không ở phòng thí nghiệm thì buổi chiều cũng còn có tiết.

Tông Lạc lấy điện thoại từ cặp sách ra, cúi đầu nhìn giờ, chậm rãi đi dạo trong khuôn viên trường.

Sân trường vẫn là sân trường quen thuộc, lối đi có bóng cây, gió thu nhè nhẹ. Những sinh viên không có tiết học ôm sách vở đi thành từng nhóm.

Ít ai không biết Tông Lạc, còn có đồng nghiệp trong khoa, nhìn thấy sẽ gật đầu chào.

Tông Lạc gật đầu đáp lễ lại từng người, chỉ cảm thấy một số gương mặt khá quen, nhưng thật sự không nhớ được tên.

Ngay cả việc đi dạo thong dong trong khuôn viên trường cũng giống như một việc đã xảy ra từ rất lâu, khiến hắn có cảm giác như đang ở trong mộng cảnh.

Hắn đi ăn cơm ở căng tin cán bộ.

Khi đang lấy cơm, nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa sổ, Tông Lạc rõ ràng sững sờ trong chốc lát, đến khi dì bán cơm trầm trồ khen ngợi mấy lần hắn mới phản ứng lại.


Hắn bưng khay thức ăn rời đi, khi đi vẫn nghi hoặc nhìn lại vài lần.

Chẳng hiểu vì sao, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy tóc mình hẳn nên là màu trắng.

Nhưng mà...... Sao có thể chứ?

Tông Lạc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ điều đó cũng quá phi lý.

Đi một vòng, hắn đến thư viện.

Hôm nay địa điểm dạy ở giảng đường gần thư viện, hiện giờ một giảng viên đang dõng dạc say sưa diễn thuyết, hắn dù sao cũng chẳng có việc gì làm, bèn quay sang tìm một cuốn sách trong thư viện để chậm rãi xem.

"Giáo sư Tông, hôm nay dậy sớm nhỉ?"

Quản lý thư viện tóc bạc phơ chào hỏi, đưa cho hắn một quyển sách: "Đây là cuốn sách mới nhất do khoa Lịch sử biên soạn, được một thiên tài gửi tới, là chủ đề nghiên cứu sử học nóng hổi hiện nay, thầy có muốn xem không?"

"Cảm ơn." Tông Lạc nhận lấy quyển sách.

Trên bìa sách có in mấy chữ.

>

Tay Tông Lạc run lên.

Trong phút chốc, hắn thấy nhiều hình ảnh quen thuộc thoáng qua trước mắt. Thế nhưng chúng lại tan biến nhanh chóng, giống như mây bay nước chảy, không thể tìm ra manh mối.

Hắn thậm chí không nhớ mình đã trở lại chỗ ngồi trong thư viện thế nào, chỉ nhớ mình đã mở cuốn sách ra và đọc ngấu nghiến.

Sách ghi chép rằng, Đại Uyên là quốc gia đầu tiên thống nhất Trung Nguyên. Tạo dựng hoành đồ bá nghiệp, thậm chí nhúng tay vào tiến trình của các lục địa khác.

Nhiều năm qua, các nhà sử học đều rất quan tâm đ ến Đại Uyên. Tuy nhiên, đáng tiếc là thời đại quá xa xưa, tư liệu còn sót lại quá ít. Một quốc gia lớn như vậy, thậm chí ngay cả khảo cổ cũng không thu được gì.

Mặc dù không có bằng chứng khảo cổ, nhưng nhiều năm qua, các triều đại khác nhau đều có ghi chép khá nhiều về triều đại Đại Uyên thần bí. Chẳng hạn như, Thái tổ hoàng đế khai quốc của Đại Uyên là một bạo quân, vị Hoàng đế tốt nhất có mối quan hệ khác thường với vị Vương gia có cùng quyền lực, hai người thanh mai trúc mã, thân mật khăng khít, cùng chia sẻ ngai vàng, tin tưởng nhau tuyệt đối, đợi đến khi Thái tử cập quan liền truyền ngôi, sau đó đi du ngoạn khắp thiên hạ. Nhân tiện, vị Hoàng đế đời sau đã xây dựng một đền thờ chung cho họ, cho thấy tình cảm của họ rất sâu đậm.

Tông Lạc càng đọc về phía sau, trán hắn càng xuất hiện nhiều vạch đen hơn.

Cái quái gì thế này?

Nếu Tông Tử Nghêu dám làm vậy, hắn nhất định sẽ... khoan đã, Tông Tử Nghêu là ai?

Ngay khi Tông Lạc đang ngẩn người, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học đột ngột vang lên.

Thế là hắn vội vàng cất sách, chào tạm biệt nhân viên thư viện, đi đến giảng đường.

Giảng đường hôm nay thật yên tĩnh.

Tông Lạc suy nghĩ, bình thường giờ giải lao cũng yên tĩnh như vậy sao, vì vậy hắn liền nhìn vào đám đông.

Chỉ liếc nhìn một cái, hắn liền sững người.

Ngồi trên chiếc ghế cuối giảng đường bậc thang là một nam sinh mặc trang phục cổ xưa.

Cậu ấy mặc một bộ cổ trang màu đỏ sẫm, khuôn mặt đẹp trai quá mức, tóc đen buông xõa, giống như từ trong tranh bước ra, tư thái vô cùng cao quý.

Tuy nhiên, khi đối mặt với sự vây quanh của những người khác, cậu ấy lại mang vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, dường như mọi thứ đều không lọt vào mắt.

Không biết vì sao, Tông Lạc luôn cảm thấy thanh niên này rất quen mắt.

Quen đến mức giây sau có thể gọi tên, giống như giữa họ tồn tại mối quan hệ thân mật, gần như say đắm.


Như thể nhận ra ánh mắt, thanh niên áo đỏ ngẩng đầu, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Giáo sư đến rồi."

Những sinh viên đang yên lặng vây xem lập tức tản ra như ong vỡ tổ.

Tông Lạc hắng giọng, thu hồi tầm mắt, đặt giáo án lên bục giảng.

Dù sao cũng đang là giờ học, tuy chắc chắn mình có quen biết thanh niên áo đỏ quá đỗi quen mắt này, nhưng đành phải chuyên tâm giảng bài.

Chỉ là trong quá trình giảng bài, Tông Lạc có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương luôn luôn đặt trên người mình. Nóng bỏng, rực rỡ, dính nhớp lại thân mật, gần như khiến hắn mềm nhũn cả chân, bất giác mặt đỏ tai hồng.

Hắn không phải đã trúng tiếng sét ái tình rồi chứ?!

Bài giảng kết thúc.

Tông Lạc nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, vội vã chạy ra khỏi lớp học, như thể bên trong có dã thú đáng sợ.

Nhưng hắn còn chưa đi được vài bước thì đã bị chặn ở cầu thang.

Sinh viên tới lui đều âm thầm nhìn họ.

"Giáo sư."

Thanh niên áo đỏ có khuôn mặt đẹp đến mức phi thường mỉm cười, lười biếng chặn hắn lại, nụ cười nồng đậm, giọng nói như bị ép vào môi răng, trầm thấp ái muội: "Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Mặc dù đó là một câu tán tỉnh cũ rích đến mức không thể cũ hơn, nhưng Tông Lạc lại ngại ngùng ấp úng.

Bởi vì trong thâm tâm, hắn cũng cho là vậy.

...

Rất nhanh, Tông Lạc liền sửng sốt.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Ý định ban đầu của hắn là rời khỏi trường học, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

Nhưng không hiểu sao, thanh niên áo đỏ đi một lúc đã đưa hắn đến một căn hộ, dọc đường đi còn không ngừng ngân nga một giai điệu vui vẻ.

Ngay khi vừa bước vào cửa, chưa kịp thay giày, hắn đã bị một đôi tay nóng bỏng ôm lấy.

Giọng mũi mang theo ý cười: "Sư đệ trên đường đã suy nghĩ rất lâu, nếu muốn sư huynh nhớ ra thì đây là cách nhanh nhất."

Tông Lạc toàn thân run rẩy.

Không phải là do sự tiếp xúc thân mật, mà gần như bắt nguồn từ sự quen thuộc của tâm hồn.

Sau đó, mọi thứ dường như diễn ra như đều tất yếu.

Hôn môi, thăm dò, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Đợi đến khi thực sự bị ấn xuống giường, đầu óc mơ hồ của Tông Lạc mới hơi tỉnh táo.

- - Phải rồi, mình đang làm gì vậy?

"Khoan... ưm a..."


Nhưng mà đã muộn.

Thời khắc mũi kiếm trở về vỏ kiếm, thực sự vô cùng thỏa mãn.

Thanh niên áo đỏ khàn khàn thở ra một tiếng, ôm lấy người đang quằn quại.

Mặc dù chỉ là trong giấc mơ, nhưng Tông Lạc vẫn toát ra mùi hương thơm ngon hấp dẫn. Cơ thể hắn vẫn giống như ngoài đời, từng nơi từng chỗ, mọi ngóc ngách siết chặt hay căng cứng đều được Ngu Bắc Châu chăm sóc kỹ càng.

"Giáo sư, bây giờ đã nhớ ra chưa?"

Y xấu xa cạ cằm vào hõm vai Tông Lạc, ôm trọn hắn vào lòng rồi thúc sâu hơn nữa, đổi lấy một tiếng r3n rỉ của đối phương.

Thấy Tông Lạc không trả lời, Ngu Bắc Châu lại càng ra sức, giọng điệu có phần tiếc nuối: "Xem ra sư đệ cần phải cố gắng hơn mới được."

Tông Lạc cảm thấy mình như đang bị nướng trên lửa.

Rõ ràng vô cùng quen thuộc, ngay cả lực thúc mỗi lần rút ra đẩy vào cũng giống nhau, chưa kể đến cảm giác tê dại bủn rủn lan đến đỉnh đầu trong khi th ở dốc, như thể đang chìm đắm trong cùng một nhiệt độ.

Lúc này đang đứng ở phòng khách, lưng dựa vào tường.

Bởi vì Tông Lạc không thể đứng vững, Ngu Bắc Châu đành phải bế hắn lên, khiến hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào y. Tư thế này khiến y càng vào sâu hơn, cánh tay thẳng tắp đẹp đẽ kia tức thì ôm chặt lấy y, run rẩy vô ích.

Lách tách.

Vòi nước trong căn hộ quên tắt, khiến cho sàn nhà ướt nhẹp.

Ngu Bắc Châu có hơi bất mãn.

Trong mơ, sư huynh vẫn thơm tho mềm mại, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng lại quên y.

Bất mãn thì bất mãn, cũng không hề cản trở y mở lời trêu chọc.

Thanh niên áo đỏ dùng giọng điệu đáng thương hỏi: "Sư huynh đã nhớ ra chưa?"

Nếu vẫn chưa nhớ, vậy thì y sẽ tàn nhẫn hơn nữa.

Lăn qua lộn lại, trực tiếp làm cho giáo sư trẻ tuổi rối tung rối mù.

Cuối cùng, hắn cuộn tròn trong vòng tay của y, đuôi mắt mang theo nước mắt s1nh lý, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ cũng có chỗ tốt, không cần phải dọn dẹp.

Có thể rót đến tràn đầy, để rồi đến sáng hôm sau, khi Tông Lạc đứng lên, Ngu Bắc Châu rạo rực ngắm nhìn cảnh đẹp chảy xuôi, lại đè hắn xuống làm thêm một hiệp.

Giấc mơ hiển nhiên hơi dài. Nhiều chi tiết khi nhớ kỹ lại đều rất rõ ràng, nhưng lại chỉ là một giấc mơ vô duyên vô cớ.

Tông Lạc chấp nhận sự tồn tại của Ngu Bắc Châu.

Sự chấp nhận như là mặc định. Dù vẫn chưa nhớ ra tên, nhưng lại bắt đầu quan hệ yêu đương một cách kỳ lạ.

Sau đó một tuần, các sinh viên của Tông Lạc đều phát hiện ra giáo sư độc thân nhiều năm của họ dường như đang ở chung với một người khác.

Một đôi tay thường xuyên xuất hiện trong màn hình khi cả nhóm thảo luận, không hề xuất hiện mặt, chỉ là một bàn tay, có lúc bưng một đ ĩa dâu tây, có lúc cầm thứ khác, vẻn vẹn chỉ là một đôi tay thôi mà cũng đẹp vô cùng.

Mỗi lần đều là sau khi Ngu Bắc Châu đút đồ ăn xong Tông Lạc mới phản ứng lại, đỏ mặt bảo y tránh xa, đừng quấy rầy cuộc họp.

Thời gian cứ thế trôi qua chậm rãi gần nửa tháng.

Một ngày nọ, Tông Lạc cùng Ngu Bắc Châu ra ngoài, đi được nửa đường bỗng nhiên ngước mắt.

Trong dòng người xuôi ngược, xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Thật vậy, mờ ảo đến mức không thấy rõ mặt, chỉ thấy hàng chuỗi ngọc trên mũ miện rũ xuống và hoa phục trên người, cố gắng nhìn kỹ hơn, những họa tiết hình rồng giương nanh múa vuốt được thêu bằng chỉ vàng hiện ra, vô cùng tôn quý.

Nhận ra đó là ai, Tông Lạc sống mũi cay xè, nước mắt rơi lã chã.

"Khóc cái gì. Một Đế vương đủ tư cách là không nên rơi lệ."


Uyên Đế chắp tay sau lưng, nghiêng đầu.

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của ông, nhưng Tông Lạc biết, ông chắc chắn đang cười, ánh mắt tràn đầy tự hào.

Tất nhiên, nụ cười ấy khi nhìn thấy Ngu Bắc Châu liền biến thành nghiến răng nghiến lợi.

Tên tiểu tử thúi này rõ ràng biết đây là mộng, nhưng vẫn ở lì trong mộng cảnh chơi trò yêu đương với Hoàng nhi ngoan ngoãn của ông. Rõ ràng chỉ cần nói ra tên là có thể tỉnh, nhưng lại cố tình kéo dài thời gian.

"Được rồi, sau này không được như thế nữa."

Uyên Đế phất tay, chiếc áo choàng rộng vẽ một đường cong trong không trung, đẩy Tông Lạc về phía sau: "Quay về làm việc cho tử tế, đừng có nghĩ tới chuyện dùng mấy thủ đoạn kiểu này để trốn tránh công vụ!"

Nhìn thấy khung cảnh trước mặt trống rỗng, mộng cảnh đang dần sụp đổ, Uyên Đế xoay người rời đi.

Lần sau gặp lại, có lẽ là lúc cận kề cái chết.

Đối với thần tiên mà nói, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.

Trong lúc đó, ông sẽ luôn dõi theo hắn từ trên trời cao.

......

Tông Lạc mơ hồ tỉnh lại.

Đập vào mắt hắn là những chiếc quạt chạm trổ hoa văn trong tẩm điện, hương trầm thoang thoảng vờn quanh, xung quanh ấm áp yên tĩnh.

Ngay cả bàn tay đang đặt trên người hắn cũng nóng hổi.

Nam nhân phía sau ôm chặt lấy hắn, phát ra giọng mũi: "Ngủ thêm chút nữa đi mà, sư huynh."

Thế là, hắn xua tan suy nghĩ, lại nằm xuống lần nữa.

"Sư đệ tối qua nằm mơ."

Sáng sớm, giọng Ngu Bắc Châu có chút ủy khuất: "Trong mơ sư huynh không nhớ ra đệ, đệ rất đau lòng."

Tông Lạc: "......?"

Tông Lạc: "Tối qua ta ngủ rất ngon, không mơ gì cả."

Nhưng mà nam nhân áo đỏ đã sớm lật người, ôm chặt lấy hắn, thân mật cắn nhẹ vào vành tai.

"Không biết đâu, dù sao sư huynh cũng phải an ủi sư đệ đang bị tổn thương mới được."

Còn việc an ủi thế nào, tất nhiên là thích gì chiều nấy chứ sao.

Chờ tới khi cuối cùng cũng an ủi xong Ngu Bắc Châu, cái tên lúc nào cũng có thể tìm cớ để làm một lần, Tông Lạc đã mệt đến mức không còn sức lực.

Làm Hoàng đế không có ngày nghỉ, nhưng Tông Lạc vẫn cố gắng sắp xếp cho mình một ngày nghỉ trong tuần.

May mắn thay, hôm nay chính là ngày đó, nếu không hắn cũng không biết liệu mình có rời khỏi giường tảo triều nổi không nữa.

Nam nhân áo đỏ hôn lên đầu ngón tay hắn, rồi lại ôm hắn thật chặt, cùng nhau làm tổ trên giường.

Hiện giờ là năm thứ tám niên hiệu Uyên Nguyên. Tứ hải thanh bình, khắp nơi an định.

Họ còn rất nhiều thời gian để chia sẻ với nhau.

Quãng đời còn lại, vẫn luôn là vậy.

- --------

HOÀN CHÍNH VĂN.

********

Lời Gấu Gầy: Cám ơn mọi người đã cùng mình đọc hết bộ truyện này, cám ơn tác giả Vọng Nha đã cho Tông Lạc và Ngu Bắc Châu có một kết thúc viên mãn. Mong mỗi người chúng ta luôn được yêu thương và hạnh phúc. ️️️

—--------

Bình Luận (0)
Comment