Chuyển ngữ: Cỏ DạiChỉnh sửa: nhoclubu***Mắt Nhuận Ngọc sáng lên trong một khoảng tối, hắn từng bước đến gần, Đồng Dao có thể cảm giác được khí lạnh như băng tuyết. Không khỏi chạy đến cửa lớn, cô cố gắng phá cửa, nhưng không có chút hiệu quả nào.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Dù sao ta cũng từng cứu ngươi một mạng, ngươi đừng đến đây, ta sẽ lớn tiếng nói hết tất cả chuyện ngươi giết đại hoàng tử ra ngoài đó.”
Ngón tay thon dài của Nhuận Ngọc nhẹ nhàng quét qua môi mình, cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Qua đêm nay, Đồng Dao, con gái thợ rèn, sẽ chết đi trong giấc ngủ. Còn hoàng hậu của nước Chư Lương, chưa bao giờ rời khỏi cung, nếu lời nói của hoàng hậu có chút không thỏa đáng, đó chỉ là do hoàng hậu quá thương nhớ phụ hoàng, nên tâm trí rối loạn. Ta, hoàng đế của Chư Lương, nhất định sẽ phái ngự y giỏi nhất đến chữa bệnh cho mẫu hậu! Hết bệnh rồi, mẫu hậu sẽ không ăn nói lung tung nữa đâu.”
Trong đầu Đồng Dao như nổ tung, Nhuận Ngọc đã sớm suy tính thỏa đáng, chặt đứt tất cả đường lui của cô.
Nụ cười của Nhuận Ngọc có vẻ rất quỷ dị. Hắn ép Đồng Dao đến góc phòng, cúi đầu nhìn cô. Dường như hắn đang hưởng thụ sự hoảng loạn của cô.
Đột nhiên hắn giơ tay ra, ôm lây cô.
“Làm gì?” Đồng Dao đang giãy giụa thoát khỏi tay của Nhuận Ngọc, lúc này phát hiện dường như Nhuận Ngọc đặc biệt cao lớn, ép người khác đến không thở nổi.
Nhuận Ngọc đặt cô lên giường, chậm rãi cởi áo choàng của chính mình, ở dưới ánh trăng, đường cong nam tính càng thêm rõ ràng: “Thời khắc này, có phải mẫu hậu đã nghĩ tới từ rất lâu rồi không?”
Đôi môi Đồng Dao tái nhợt, Nhuận Ngọc hiện giờ nhìn qua rất đáng sợ. Nói gì hắn cũng sẽ không nghe, toàn thân phát ra hận thù khiến Đồng Dao khiếp sợ.
“Nhuận Ngọc, ngươi bình tĩnh một chút đi. Rốt cuộc ngươi đang suy tính cái gì?”
“Tất nhiên là chuyện hoan ái rồi.” Cơ thể Nhuận Ngọc ép xuống, chạm vào đai lưng của Đồng Dao, nháy mắt liền cởi ra. Áo nhất thời thả ra, lộ ra bộ ngực trên làn da tuyết trắng.
“Ngươi có mục đích gì, sao lại làm như vậy!” Đồng Dao tự biết không có sức để phản kháng, nước mắt chực chờ trào ra.
Nhuận Ngọc nâng cằm cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô: “Đừng căng thẳng, ta không có chút yêu thương nào với ngươi đâu, ta chỉ cần phá sự trong trắng của ngươi, thứ không nên có từ lâu.”
Đồng Dao sởn gai ốc.
Tay hắn thâm nhập vào trong áo cô, chậm rãi quấn lên trên, nắm lấy ngực cô: “Để ta xem ngươi bây giờ có biểu cảm như thế nào?” Ở dưới ánh trắng, Đồng Dao cau mày, cắn môi, màu da trắng bệch.
Nhuận Ngọc dịch cô đến dưới ánh trăng, thưởng thức cơ thể cô, chơi đùa thỏa thích. Đồng Dao xấu hổ đến nỗi ước gì có thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
“Độc tố của ngươi chưa tan hết, nếu chỉ vì mục đích này, tìm nam nhân khác là được rồi, đừng dùng sức quá mức, không có lợi đâu.” Đồng Dao cười tự giễu. Cho dù Nhuận Ngọc có làm tổn thương cô thế nào, nhưng hiện tại vào giây phút này, thứ cô muốn vẫn là Nhuận Ngọc mau chóng khỏe lại.
“Thật sao? Hóa ra mẫu hậu muốn nam nhân khác!” Trong mắt Nhuận Ngọc lại xẹt qua một tia điên cuồng giận dữ, trong tay lại tăng thêm chút sức. Đồng Dao đau đến nỗi nhăn mặt nhíu mày.
Ngoài cửa sổ bất chợt rơi xuống một cơn mưa bụi, mưa theo cửa sổ bắn vào, rơi xuống cơ thể của Đồng Dao, lạnh lẽo như băng. Nhuận Ngọc lại quá nóng bỏng, khiến Đồng Dao không dám chạm vào.
Đồng Dao hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình, đây không tính là gì cả. Đừng sợ hãi, đừng rơi lệ, chuyện này rất bình thường, cũng không đáng sợ đâu, nhưng toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Hành vi của Nhuận Ngọc trở nên kỳ quái, mỗi một động tác của hắn đều rất thô lỗ. Nhìn vẻ mặt Đồng Dao nhăn lại, hắn chỉ mỉm cười hưởng thụ, nhưng nụ cười ấy, còn khiến người khác nhìn qua cảm thấy khổ sở hơn là khóc.
Chỉ cần cởi sạch đồ của nàng, phá trinh tiết của nàng, liền đạt được mục đích! Nhuận Ngọc ta đã quyết định biện pháp này, nhưng cơ thể ta vẫn có chút chột dạ, và toàn thân phát ra dục vọng đã lâm vào tình trạng không thể khống chế nổi. Có lẽ nàng nói đúng, dù sao nàng cũng từng là mẫu hậu của ta, chỉ cần tùy tiện tìm một tên nô lệ đến làm chuyện này là được rồi, nhưng nàng nói nàng muốn nam nhân khác sao, nữ nhân vô sỉ này! Ta tuyệt đối sẽ không để nàng được như ý nguyện. Đối mặt với hai mắt đẫm lệ của nàng, ta càng phải cười càn rỡ, nhưng trong lòng lại rất phiền muộn.Trong mắt Nhuận Ngọc như nổi lên một ngọn lửa đen tối, trong bóng đêm có vẻ rất mãnh liệt. Tiến sâu vào là điều tất nhiên như trong tưởng tượng, nhưng do xảy đến bất ngờ, cho dù Đồng Dao đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại đau đến nỗi suýt nữa hét lên, hai tay không ôm lấy hắn, mà lại che chắn trước ngực mình. Nhuận Ngọc đột nhiên dừng lại, động tác bắt đầu trở nên chậm rãi.
Dần dần, hắn tiến vào người cô, không phân biệt ra ai là ai nữa. Hắn đè cô, giống như sợ cô chạy trốn, nhiệt tình nóng bỏng như từ trên thiên đường nhảy thẳng xuống địa ngục. Đồng Dao hoàn toàn không cách nào phản ứng lại, không cách nào suy nghĩ, đã lâm vào ngạt thở. Cô bắt đầu đẩy hắn, cực lực hít thở.
Nhuận Ngọc chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như thế của cô, run rẩy, yếu thế dưới thân hắn.
Hắn chỉ một lòng muốn cô phải đau đớn, tra tấn cô. Đồng Dao cố hết sức co người lại, muốn trốn tránh, nước mắt chảy ra như mưa rơi trong đêm tối, cắn chặt răng, nức nở nói cô đau. Hắn lại bắt đầu có chút không đành lòng. Mỗi một lần thô bạo tiến sâu vào, đều khiến hắn phải hối hận. Nhưng dục vọng đã chiến thắng toàn bộ lý trí, hắn làm cô ngất đi.
Bên ngoài, giông tố bắt đầu nổi lên không ngừng.
Dưới ánh trăng, nhìn thấy tấm lưng trần như bạch ngọc của Đồng Dao, xinh đẹp gần như hư ảo. Nhuận Ngọc nheo mắt, không biết là cô tỉnh hay ngủ.
Không hề hối hận, không hề quyến luyến.Không nói với nàng… nàng chính là nước cờ cuối cùng.Quá tham hoan, quá đắm chìm,Sẽ chỉ là trói buộc, là gánh nặng.Đến cuối cùng, ai cũng quên, họ đang ân ái, chứ không phải làm tổn thương lẫn nhau.Lòng dạ Nhuận Ngọc lạnh dần, nhặt áo choàng trên đất lên, dứt khoát rời đi. Nhưng khi nhặt lên lại cảm thấy gian nan khác thường, trên cơ thể còn lưu lại độ ấm của cô, trên tóc vẫn còn dư hương của cô, bên ngoài mưa to gió lớn, thôi thì để gió thổi bay tất cả đi.
Nhuận Ngọc dứt người ra đi, như mang theo tất cả ấm áp vây quanh thân thể Đồng Dao. Tình yêu như vậy không thể tiếp tục thêm nữa, như thế sẽ phá hủy chính mình! Chậm rãi nhắm mắt lại, đừng rơi lệ, đừng hèn nhát, đây thật sự không tính là gì cả, không sao cả, hết thảy đều rất bình thường, đừng suy nghĩ nữa, cái gì cũng không nghĩ thì ngày mai thức dậy, đau đớn trên người sẽ biến mất, tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi.
***
Nhuận Ngọc nghiêng người tựa vào ngai vàng, mang theo chút lười biếng, ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua môi, ánh mắt lờ mờ mang theo nụ cười yếu ớt.
Nhuận Ngọc bây giờ, càng giống một con báo đẹp đẽ, trong nụ cười đều mang theo mùi máu tanh, dưới triều, ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Phàn Ấn chắp tay đứng giữa triều, có vẻ câu nệ vạn phần. Nhuận Ngọc không nói lời nào, cũng không có bất cứ ai dám mở miệng trước.
Thời gian trôi qua, Phàn Ấn cúi đầu, cả người túa mồ hôi lạnh. Cân nhắc cả buổi, mới run rẩy mở miệng: “Không thể tưởng tượng được thái tử Thấm Ngọc tuổi còn trẻ đã sớm qua đời, thần đại diện nước Hồng Ngọc biểu lộ sự tiếc thương sâu sắc.”
Nhuận Ngọc nghiêng mắt nhìn về phía Phàn Ấn, vẻ mặt như cười như không. Phán Ấn lại nhanh chóng cúi đầu: “Hoàng đế của thần vẫn thường nhắc tới, nói nhị hoàng tử mới là anh tài hiếm có. Nước Chư Lương có thể có một hoàng đế như nhị hoàng tử đây, nhất định là phúc của thiên hạ.”
Nhuận Ngọc cười khẽ: “Hiện giờ hoàng huynh đã qua đời, hôn sự của hoàng huynh và thất công chúa định sẽ xử lý thế nào?”
“Chuyện này đương nhiên không tính!” Phàn Ấn đột nhiên cao giọng, khiến các đại thần ở bên cạnh nghị luận một hồi. Hắn cũng phát hiện bản thân thất thố, vội vàng giải thích: “Ý của thần là, công chúa và thái tử vẫn chưa thành thân, không có danh phận phu thê, chi bằng chi bằng…”
“Chi bằng thế nào?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Chi bằng.” Trến trán Phàn Ấn toát mồ hôi hột, khuôn mặt đỏ bừng, nửa câu nói bị nghẹn trong miệng, nhìn thấy hai bên cũng không nói gì.
“Chi bằng nghe một lời của ta,” Nhuận Ngọc cắt ngang lời hắn.
Phàn Ấn sửng sốt, lại nắm chặt quả đấm không dám trả lời.
“Nếu hoàng huynh đã mất, chỉ có thể nói hoàng huynh và công chúa không có duyên phận. Thật ra, ta cũng ngưỡng mộ công chúa đã lâu, chi bằng giao thất công chúa cho ta, hôn sự vẫn không đổi, sau khi ta đăng cơ sẽ lập nàng làm hậu, ngươi thấy thế nào?”
Hai mắt Phàn Ấn càng mở càng to, có vẻ không thể nào tin được. Qua hồi lâu, đột nhiên bày ra vẻ mặt vui mừng, lớn tiếng nói: “Không thể tưởng tượng được nhị hoàng tử và thần lại tình cờ hợp ý nhau. Thần đã phát hiện từ lâu, nhị hoàng tử và thất công chúa mới là một đôi trời đất tạo nên. Thật sự là rất may mắn, rất may mắn!” Phàn Ấn quỳ phịch xuống đất: “Chúc mừng nhị hoàng tử, không không, phải là hoàng đế Chư Lương!”
“Ha ha ha ha ha ha…” Nhuận Ngọc ngửa mặt cười to. Dưới triều đông cứng trong nháy mắt, vẻ mặt ai nấy cũng cau có đổ dồn nhìn Nhuận Ngọc, vài vị cựu thần tức giận đến nỗi suýt không thể kiềm chế.
Nhuận Ngọc xoay người nhìn xuống đám quần thần, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén của loài dã thú: “Các khanh, có gì bất mãn sao?”
Dường như mọi người đều chấn động một chút, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, không ai dám có hành động gì.
Nhuận Ngọc hài lòng cười khẽ: “Phàn sứ giả, ta có ý lấy mẫu hậu, à, không, là thất công chúa.”
Trên mặt Phàn Ấn xẹt qua một tia xấu hổ.
“Bất quá cũng phải bận tâm đến ánh mắt phàm tục, ngươi nói phải không?”
“Nhị hoàng tử muốn nói là?”
“Ta cũng nói thẳng luôn. Tuy rằng ai ai cũng biết thất công chúa và phụ hoàng không phải phu thê thật sự. Nhưng con dân cả nước đâu có biết, hoàng nhi lấy mẫu hậu làm thê, chẳng phải khiến thiên hạ chê cười.”
“Nhị hoàng tử đừng ngại cứ nói thẳng.”
“Chỉ cần sai người kiểm tra rõ ràng là thất công chúa còn trong trắng, bố cáo thiên hạ, cũng tránh được dèm pha.”
“Đó là chuyện đương nhiên, đương nhiên mà.” Phàn Ấn lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nhị hoàng tử nghĩ thật chu đáo!”
“Được lắm, ngày mai trong triều, khi đủ mặt văn võ bá quan sẽ lập cáo thị, bố cáo thiên hạ.”
Bãi triều, một vị cựu thần râu tóc bạc phơ vốn rục rịch, vừa nghe thấy những lời này lại không nhịn được, từng bước đi ra, tức giận đến cả người phát run: “Chuyện này sao có thể bố cáo thiên hạ, nhị hoàng tử lại phải thành thân với mẫu hậu của chính mình, chẳng phải là bị người trong thiên hạ chê cười! Nước Chư Lương ta sẽ trở thành trò cười cho nước láng giềng!” Lão quay qua, chỉ thẳng vào Phàn Ấn: “Ngươi, trong lòng nước Hồng Ngọc các ngươi mang kế hoạch nham hiểm, bức bách nước Chư Lương ta làm cái chuyện đại nghịch bất đạo này. Chính thất công chúa của các người hạ độc tiên đế, bây giờ còn…”
Vị cựu thần chưa nói xong, chỉ thấy một mũi tên lao tới, cắm thẳng vào mi tâm của lão. Cuối cùng, lão ngửa mặt phịch một tiếng, máu từ sau não tràn ra, Phàn Ấn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Nhuận Ngọc vuốt ve cây cung lớn màu đỏ thẫm trong tay hắn, khóe miệng nhếch lên, cười đến xinh đẹp. Mũi tên nọ chuẩn xác không sai, trúng ngay đầu, vị cựu thần toi mạng ngay tại chỗ. Tất cả đại thần nhìn thấy mũi tên kia, lại nhìn Nhuận Ngọc, run rẩy lui về phía sau, trong lòng suy nghĩ. Cái chết thế này, sao lại tương tự đại hoàng tử Thấm Ngọc quá, còn Nhuận Ngọc lúc này đã biến thành con sư tử ngạo nghễ, mỉm cười liếm lông bờm của chính mình, không có bất cứ kẻ nào có thể làm lung lay địa vị của hắn.