Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao đi tới phòng của Mai Phi.
Dọc đường đi nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều máu, trong lòng cô sợ hãi. Nhưng dựa vào lượng máu để lại, không đến mức chết vì mất máu. Nhưng cũng rất khó nói, sức của A Mễ Na lớn như vậy, nếu dùng trâm ngọc đâm vào những điểm yếu, cũng rất có thể dẫn đến chết người.
Từ xa nhìn lại, có vài người đứng ngoài phòng Mai Phi, là mấy người hầu, còn có cả thị vệ, vẻ mặt căng thẳng.
Đồng Dao vội vàng dừng bước, trốn vào trong góc hành lang.
Chờ một hôi lâu, một nữ y cao niên từ trong phòng đi ra.
“Thế nào rồi?” Một người hầu đi về phía trước hỏi.
“Tính mạng không có gì đáng ngại. Nhưng khuôn mặt đã bị huỷ…”
Người kia gật đầu, chắp tay: “Nô tài phải đi về bẩm báo với hoàng đế, xin cáo lui trước!”
“Đi bình an…”
Khuôn mặt bị huỷ.
Trong lòng Đồng Dao lo lắng không yên.
Tại nơi này, nói khó nghe thì, một phụ nữ muốn sống yên ổn phải dựa vào vẻ bề ngoài. Số phận của người phụ nữ mất đi dung nhan cũng đã có thể nghĩ đến.
Nghĩ lại bộ dáng Mai Phi yếu ớt như vậy, lại mất đi dung nhan, mất đi Nhuận Ngọc, khó mà xua đuổi ý nghĩ nàng đã đi tới ngõ cụt.
A Mễ Na, lúc này người gặp hoạ lớn rồi…
Chuyện này quả thật A Mễ Na làm hơi quá đáng, lúc đầu Đồng Dao định mắng nàng, nhưng khi trở lại phòng, chứng kiến bộ dạng hồn bay phác lạc của A Mễ Na, trong tay nắm chặt nửa cây trâm ngọc khóc lớn đầy nước mắt, cũng không nhẫn tâm nói gì nữa.
“A Mễ Na, chuyện này để lại hậu quả rất nghiệm trọng. E rằng sẽ lập tức bẩm báo với hoàng đế.” Ở thời cổ đại, trong cung có máu là chuyện vô cùng xấu, chỉ sợ A Mễ Na không thoát được tội.
Đây là thời đại rất dã man đẫm máu, có trời mới biết bọn họ sẽ xử trí A Mễ Na thế nào, có thể giết nàng không? Trong lòng Đồng Dao càng lo lắng.
“Bệ hạ…”
A Mễ Na bổ nhào lên giường, đau khổ mà vặn vẹo chiếc chăn.
Đồng Dao không biết nên nói cái gì mới tốt.
Làm sao bây giờ? Cô nghĩ tới việc để A Mễ Na bỏ trốn, nhưng chỉ dựa vào khả năng một người phụ nữ như cô căn bản không có biện pháp chạy thoát. Hơn nữa, A Mễ Na yêu Nhuận Ngọc còn hơn mạng sống của bản thân mình, nàng chưa chắc đã chịu đi. Nhưng nếu không đi, không biết sẽ để lại hậu quả thế nào…
Thời gian tàn nhẫn trôi qua trong sự yên lặng tới nghẹt thở…
Không lâu sau, kết cục đáng sợ cũng đến.
Có tiếng người hầu vọng tới, Mai Phi được ban tiền và trợ cấp, ở trong cung tĩnh dưỡng. Công chúa A Mễ Na hai mươi ngày sau bị trục xuất về nước…
Trục xuất......
Đồng Dao nghe xong thở dài nhẹ nhõm. So với dự đoán của cô thì vẫn còn tốt chán. Nhưng đối với A Mễ Na mà nói, chuyện này quả thực như sét đánh ngang tai.
“Bệ hạ…Không… Không được…A Mễ Na không đi! Không được… A Mễ Na biết sai rồi, ta rất ân hận. Ta sẽ nhận lỗi với Mai Phi, việc gì ta cũng sẽ làm! Bệ hạ…Đừng đuổi A Mễ Na, A Mễ Na không muốn xa chàng…” A Mễ Na gần như không khống chế được bản thân, nhưng Nhuận Ngọc không tới, hắn cũng không nghe A Mễ Na khóc lóc.
Những người hầu lòng rắn như đá, không quan tâm tới nỗi đau của nàng. Đồng Dao lặng lẽ đứng ở đó, nhìn A Mễ Na đau khổ khóc lóc, bất lực.
Tuy Mai Phi được hưởng trợ cấp, nhưng để làm gì chứ?
Khi còn dung nhan Nhuận Ngọc đối với nàng cũng đã mất đi hứng thú, huống hồ bây giờ đã bị huỷ đi dung nhan chứ? Nhuận Ngọc thậm chí không tới nói vài câu an ủi.
Những lời trấn an động viên được truyền từ miệng kẻ khác, cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi. Hiện tại Mai Phi có thể danh chính ngôn thuận lấy lý do này mà có cơm ăn áo mặc tới già trong cung…
Nhưng là một người phụ nữ, cuộc đời của nàng coi như đã bị huỷ.
Đồng Dao ngẩng đầu lên nhìn bầu trời…
Chú chim nhỏ thật là tự do biết mấy. Nhưng cuộc sống của con người là một hiện thực đáng sợ. Nghĩ tới bản thân mình, không phải cũng như thế sao…
Nước Hồng Ngọc… Rốt cuộc ngươi ở nơi nào?
Tình yêu đã phá huỷ A Mễ Na, nhưng trong lòng nàng vẫn chưa chết, vẫn ôm một tia hy vọng mong manh. Nửa đêm ngọn đèn dầu lờ mờ, A Mễ Na nhìn thấy cửa mở, lại một lần nữa nghĩ tới Nhuận Ngọc đã tới rồi.
Đồng Dao biết nàng không điên, nàng biết rõ Nhuận Ngọc sẽ không tới nữa. Chỉ là làm vậy khiến nàng thoải mái hơn mà thôi…Chưa tới một tháng sau A Mễ Na phải đi. Trở lại quê hương của nàng, thảo nguyên của nàng. Đau trước sẽ tốt hơn, thời gian dài qua đi, sẽ chậm rãi quên đi mọi việc… Trở về cũng tốt, nơi này không hợp với nàng, nàng thuộc về thảo nguyên, thuộc về tự do.
Ngồi trên bờ ao, tuỳ ý nhặt mấy hòn đá ném xuống sông, nhìn bọt nước bắn ra tung toé, trong đầu trống rỗng. Trong tay cầm trâm ngọc của A Mễ Na, chỉ còn lại nửa trên, mặt trên còn có vết máu của Mai Phi. A Mễ Na cũng đã nằm ở trên giường ròng rã suốt ba ngày ba đêm…
Đồng Dao đem nó đi rửa sạch cầm ở trong tay vô thức mà vuốt ve. Bỗng nhiên thấy một phiến đá nhỏ màu đen, mặt trên có rất nhiều lỗ. Đồng Dao nhẹ nhàng nhặt lên tỉ mỉ xem xét.
Chắc đây là một mảnh vụn thiên thạch, ở thời đại này đi đâu cũng có, không có gì đặc biệt.Vừa mới chuẩn bị bỏ xuống đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu.
Mảnh thiên thạch này được tạo thành từ silicat, là mảnh vụn của vỏ trái đất. Nói cách khác, đây chính là thiên thạch siderite, vào thời đại đồ đồng loài người dùng nó làm một trong những loại nguyên liệu để rèn sắt….Hiện tại nước Chư Lương vẫn chưa phát hiện ra tác dụng của nó.
Đồng Dao nhìn nửa cây trâm, nở nụ cười tinh ranh. A Mễ Na phải đi, đối với người đàn ông mình yêu, không giữ được người, ít nhất cũng có thể giúp nàng lưu lại nguyên vẹn kỷ vật…
Đồng Dao biết ở trong cung có một phòng để đốt lò, chuyên môn chế tác đồ dùng cho cung nữ. Dòng nhiệt cao của bếp lò là thích hợp nhất. Chỉ cần đem mảnh thiên thạch nóng chảyở trong lớp than củi đang cháy ở nhiệt độ cao khiến cho lớp cacbon ở mặt ngoài, trải qua quá trình tôi luyện trở thành sắt, có thể dùng sắt đúc thành phần thân chiếc trâm của A Mễ Na, lại có thể dùng tốt được.Ít nhất trâm sắt cũng không vỡ được.
Sau một ngày bận rộn, Đồng Dao thoải mái trở về phòng, ngồi bên cạnh A Mễ Na. Tuy chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng A Mễ Na ngay lập tức tỉnh lại.
“Là bệ hạ, phu quân của ta?”
“Là ta, A Mễ Na là ta!”
Đầu A Mễ Na đổ đầy mồ hôi, hai mắt ảm đạm.
“Này, cho người......”
Đồng Dao mỉm cười từ trong ngực lấy ra cây trâm….
A Mễ Na cầm trâm trong tay nhìn Đồng Dao, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Phần đầu cây trâm mềm sáng long lanh, phía sau màu bạc trong chói sáng lấp lánh, cầm ở trong tay nặng trịch…
“Đây là? Đồng?”
“Không, là sắt! So với đồng cứng hơn, sẽ không bao giờ bị vỡ nữa......”
A Mễ Na ôm cổ Đồng Dao nước mắt không ngừng rơi.
Trong khi A Mễ Na đang khóc, Đồng Dao chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, trong lòng bắt đầu lo lắng.
“A Mễ Na, đừng khóc, đừng khóc nữa…Có người đến!”
“Cái gì?”
A Mễ Na trở nên hồ đồ.
“Hoàng đế tới, sẽ tới ngay thôi.” Đồng Dao vội vàng đứng lên, đi tới cạnh cửa.Trong người Nhuận Ngọc có một loại từ trường đặc biệt, mỗi lần tới Đồng Dao có thể cảm nhận được trước người khác, tuyệt đối không sai. Vấn đề là lần này không có ai tới thông báo trước mà hắn lại đột nhiên tới đây. Chuyện của A Mễ Na, không phải đã xử lý xong rồi sao?
Đồng Dao chưa kịp đứng vững, cánh cửa đã bị Nhuận Ngọc đẩy mạnh ra.
Một người hầu thở hồng hộc đằng sau vội vã chạy lên: “Bệ hạ, không phải ngài tới chỗ Thục Phi sao? Sao đột nhiên lại tới đây…”
Nhuận Ngọc không nói gì chỉ đá mạnh một phát vào cửa, bên ngoài còn có tiếng nói nhỏ, tất cả bị hắn nhốt ở bên ngoài.
Đồng Dao mơ hồ cảm thấy hôm nay hắn nổi cơn thịnh nộ rất lớn, ánh mắt sắc bén làm cho người ta phát sợ. Lẽ nào hắn thực sự tới để xử tội A Mễ Na?
“Bệ hạ, xin ngài tha thứ cho thiếp được không! Bệ hạ…” A Mễ Na khóc lóc, từ trên giường đi xuống quỳ trước mặt hắn, “Có thể không đem A Mễ Na về được không, về sau A Mễ Na không dám nữa, van xin ngài?”
Nhuận Ngọc không nói, Đồng Dao nhìn chằm chằm xuống chân mình không ngẩng đầu lên.
“Bệ hạ, chỉ cần ngài không bắt thiếp rời đi. Thiếp làm cái gì cũng được, biến A Mễ Na thành cung nữ, giống như Đồng Dao.Chỉ cần được ở bên cạnh ngài, để cho A Mễ Na mỗi ngày được nhìn thấy ngài, làm gì A Mễ Na cũng bằng lòng. Bệ hạ…”
Nghe tiếng nói thống khổ của A Mễ Na, trong lòng Đồng Dao cũng chua xót.
Không đành lòng nhìn nàng vứt bỏ hết tự trọng của mình, nhìn bộ dạng vứt bỏ đi danh dự của nàng. Không thể làm gì, Đồng Dao lặng yên không gây ra tiếng động lùi về phía cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đi đâu?!”
Nhuận ngọc quay lưng, khẽ gầm lên một câu.
Đồng Dao hoảng sợ, đứng yên tại chỗ.
“Một nô tỳ hạ đẳng, nhưng lại tránh ta như rắn rết vậy sao? Tiếng Nhuận Ngọc mang theo một tia trào phúng.
“Công chúa và bệ hạ nói chuyện, nô tỳ không nên tham dự.”
“Ta có cho phép ngươi rời đi sao?”
Đồng dao dùng sức cắn cắn môi.
“Bệ hạ, đều là lỗi của A Mễ Na. Xin người đừng trách Đồng Dao.”
“Phải không?”Nhuận Ngọc cười lạnh lùng,đôi mắt dài nhỏ hẹp nhìn Đồng Dao, “Công chúa rất quan tâm tới ngươi. Phải không?”
“Lấy tâm đối đãi, thật lòng chân thật!”
“Đúng vậy, tâm của ngươi, rất lớn.”
“Ngươi có tâm, so với người vô tâm thì tốt hơn!”
Nhuận Ngọc nheo mắt lại, trên người lạnh nhạt giống như có ngọn lửa bùng cháy có thể làm bỏng da.
A Mễ Na nghe không hiểu gì, chỉ thấy trong nháy mắt khuôn mặt Nhuận Ngọc trở nên hung tợn, sợ tới mức khiến người ta sợ hãi không biết phải làm gì.
Trong lòng Đồng Dao cũng rất giận dữ, không có cách nào kiềm nén được nói: “Nô tỳ xin cáo lui!”
Dù sao cùng lắm là chết, nói không chừng khi chết, linh hồn lại có thể quay ngược lại trở về hiện đại, ai mà biết chứ. Dù sao căn bản cũng không tới được nước Hồng Ngọc, tình hình đã vô cùng phức tạp, có chết cũng thoải mái.
Đồng Dao không có sự cho phép của Nhuận Ngọc vẫn kiên quyết rời đi, khiến Nhuận Ngọc tức giận tới cực điểm, ý tưởng duy nhất chính là lao ra bắt cô trở lại. Còn chưa quay người thì A Mễ Na đã ôm lấy cổ hắn.
“Bệ hạ… Không được! Đồng Dao không cố ý, xin ngài đừng làm tổn thương nàng, A Mễ Na cầu xin ngài!”
Nhuận Ngọc hơi sửng sốt, ngoảnh đầu lại nhìn A Mễ Na đang quỳ rạp xuống ở bên cạnh.
Cây trâm ở trên đầu phát sáng….
Nhuận Ngọc đưa tay rút trâm của nàng ra: “Ai đưa cho ngươi?”
“Bệ hạ, Đồng Dao đối xử với thiếp không khác gì người thân. Nàng biết mỗi ngày ta đều nhớ ngài, là nàng làm cho ta. Xin bệ hạ nhớ tới tình cũ, không nên trách tội!”
“Đồng?”
“Không, đồng dao nói là đây là sắt.”
“Sắt?”
“Thiếp cũng không biết, Đồng Dao nói so với đồng thì cứng hơn, sẽ không bao giờ bị vỡ, tựa như tình yêu của A Mễ Na với ngài. Đồng Dao muốn giữ kỷ vật này cho A Mễ Na, bệ hạ…”
Nhuận Ngọc từ từ rút ra từ thắt lưng một thanh kiếm bằng đồng.
“Bệ hạ…” A Mễ Na rơi đầy nước mắt, “Nếu có thể bỏ qua cho Đồng Dao, muốn A Mễ Na chết dưới kiếm của ngài, cũng là hạnh phúc của A Mễ Na.”
Hai tay Nhuận Ngọc cầm kiếm.
“Bệ hạ…A Mễ Na yêu ngài!” A Mễ Na nhắm chặt hai mắt lại.
“Đang” một tiếng vang, cả người A Mễ Na run lên. Qua vài giây, cảm thấy mọi thứ vẫn bình thường, nàng cũng chưa chết, nàng kinh ngạc mở mắt ra.
Chỉ thấy Nhuận Ngọc chém một nhát mạnh vào chiếc trâm. Ngọc đã bị vỡ tan, mà phần thân bằng sắt, lại không có một chút sứt mẻ nào.
Trong mắt Nhuận Ngọc hiện lên một tia lạnh lẽo, trên thanh kiếm lại có một vết mẻ lớn, bên cạnh còn nhiều vết rạn nhỏ.
Thứ này so với bảo kiếm của hắn lại cứng rắn gấp trăm lần.
A Mễ Na bị hù dọa tới ngây người.
Nhuận Ngọc nhanh chóng ném thanh kiếm xuống, bước ra cửa.
“Đứng ở đây, trông chừng công chúa, không cho phép ra ngoài!” Nhuận Ngọc lớn tiếng phân phó tên nô tài đứng ngoài cửa, nhưng bản thân mình lại đi tới phòng dành cho cung nữ.