Chuyển ngữ: Cỏ dạiTrải qua đêm bão táp kia, Đồng Dao mệt mỏi tới mức không đứng dậy nổi, toàn thân đau nhức. Tới khi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Nhuận Ngọc.
Mở mắt ra, bên ngoài ánh nắng mặt trời đang chiếu sáng, ánh sáng chói khiến người ta phấn chấn.
“Công chúa, người đã tỉnh rồi, nô tỳ đã chuẩn bị nước, người rửa mặt đi!” Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên giường Đồng Dao.
“A Ứng?” Đồng Dao mở to hai mắt nhìn: “Làm sao ngươi lại ở đây?”
A Ứng cười hồn nhiên: “Sáng sớm hôm nay, người hầu bên cạnh bệ hạ tới truyền chỉ, lệnh nô tỳ về đây hầu hạ người.”
Đồng Dao kinh ngạc.
“Công chúa, giờ đây nô tỳ lại có thể hầu hạ người! Đã lâu A Ứng không được nhìn thấy người, nô tỳ rất nhớ người!” A Ứng vô cùng kích động, khuôn mặt nhỏ tái nhợt sáng bừng lên.
“A Ứng, ngươi gầy đi. Dạo này có khỏe không?”
“Sau khi rời khỏi công chúa, nô tỳ bị phân tới phòng thêu, giúp đỡ cung nữ, giặt quần áo, cũng không vất vả.” A Ứng cúi đầu: “Chỉ là, nô tỳ là dân nước Hồng Ngọc, dân Chư Lương đều nói… nói là chúng ta hại tiên đế, cho nên…Cho nên…”
Đồng Dao khẽ thở dài, việc này trong lòng cô rõ hơn ai hết. Chính cô cũng có thời gian dài làm cung nữ, số phận của A Ứng hiển nhiên so với cô cũng không tốt hơn. Kéo tay nàng để nhìn, cũng đã thành màu tím đỏ, làn da khô ráp bị tróc ra rất nhiều, đột nhiên trong lòng có chút khó chịu.
“Gìơ thì tốt rồi công chúa”, A Ứng cười lau giọt nước mắt: “Công chúa từng nói, cho dù có thế nào cũng phải nỗ lực làm việc! A Ứng luôn làm như vậy! Hiện tại nô tỳ có thể trở lại bên công chúa, lại có thể hầu hạ người!”
Đồng Dao cười với nàng, ánh mắt nhìn về xa xăm. Nhuận Ngọc… Cảm ơn ngươi đã đem A Ứng trả lại cho ta.
Nhưng…Không phải ngươi hận ta sao? Vì sao phải làm như vậy chứ? Nếu như mọi chuyện cũng để trả thù nước Hồng Ngọc, thì có hơi tốt quá….
Trong phòng có A Ứng, Đồng Dao cảm thấy ấm áp hơn,có người ở bên nói chuyện, cũng không còn cô đơn.
Thời tiết tốt, trời nắng, dường như mọi thời khắc đều phát sinh chuyện vui giống như không hiểu niềm vui từ đâu đến mãi không thôi…
A Ứng đem quần áo cùng đồ dùng ra đánh rửa, Đồng Dao ngồi bên ở ngoài cửa sổ nhìn những chú chim nhỏ trên cành, nở nụ cười chúm chím.
Từ xa nhìn thấy A Ứng nghiêng ngả lảo đảo chạy về, bước lên thềm còn tí nữa bị ngã, Đồng Dao nhíu mày.
Mở cửa ra, nhìn A Ứng hai tay vỗ ngực, mặt đầy mồ hôi.
“Làm sao vậy?”
“Có người chết!”
Đồng Dao sửng sốt, “Ai?”
“Công chúa A Mễ Na.”
Trong phút chốc Đồng Dao cảm thấy bầu không khí xung quanh ứ đọng, rùng mình từ lòng bàn chân lan đi khắp nơi. Mở to hai mắt nhìn, nửa câu cũng không nói được. Vài giây sau, đột nhiên giống như lò xo nhảy dựng lên khỏi ghế, đẩy A Ứng ra chạy tới phòng A Mễ Na….
Có rất nhiều người vây quanh phòng A Mễ Na, đều là thị vệ, vài người hầu. Rất nhiều phi tần đứng nhìn từ xa, thì thầm thảo luận.
Đầu gối Đồng Dao run lên, trong lòng kinh hoàng….Giống như có tảng đá lớn nặng nề đè lên chân cô, cô đi từng bước một tới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô gần như không nghẹt thở, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
A Mễ Na, một A Mễ Na khỏe mạnh hoạt bát, giờ đây đang nằm lạnh lẽo trên mặt đất. Đôi mắt nâu mở to, mặt xanh xao, môi thâm, nửa thân trên của nàng ướt sũng nước. Bên cạnh là một cái bồn nước bằng ngọc lớn, nước tràn đầy ra sàn…
Đồng Dao gần như không kiềm chế được, muốn tới nâng nàng dậy, lau khô nước trên mặt nàng, sau đó đánh thức nàng dậy! Còn chưa tới gần, đã bị hai thị vệ ngăn lại.
“Không được tới gần!”
“Nói cho ta biết vì sao nàng chết?”
“Chết đuối.”
“Chết đuối? Chỉ bằng cái bồn nước này sao?”
“Đúng.”
Đồng Dao ngẩn cả người, chẳng lẽ A Mễ Na chết đuối trong lúc đang tắm? Nói không ai tin! Hơn nữa vẻ mặt của A Mễ Na, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, rõ ràng trước khi chết đã phải trải qua nhiều đau đớn, chắc chắn không phải là một vụ đột tử! Nếu là chết đột tử, cũng không thể chết đuối trong bồn tắm của mình!
Đồng Dao lùi từng bước về phía sau…A Mễ Na bị giết, nhất định là như vậy !
Trong lòng Đồng Dao run rẩy, vô thức từ từ quay đầu lại phía sau…
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng các phi tần thì thầm.
“Đã chết?”
“Đúng vậy, nghe nói nàng đã có thai với bệ hạ.....”
“Nói như vậy? Đứa bé cũng đã mất.”
“Đúng vậy.”
“Bệ hạ đâu?”
“Chưa từng đến đây, hẳn người đã biết tin rồi.”
“Nàng không giữ được đứa bẻ, khiến cho bệ hạ đau lòng rồi…”
Trong đầu Đồng Dao nổ vang, ánh mắt ngày càng mơ màng, đầu đau muốn nứt ra. Cô lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất…
Trước mắt dường như có khói liên tục bốc hơi, làm nóng cả người cô. Mồ hôi xung quanh trán, khắp nơi là mùi mốc meo.
Cố gắng mở mắt ra, xung quanh là màu đen đỏ, bầu không khí bị dồn nén.
Trước mặt vẫn là người lơ lửng trên không, người phụ nữ đeo mặt nạ, mái tóc dài tung bay trong không trung. Cả người Đồng Dao sợ hãi.
“Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc......” Tiếng vang lớn từ đỉnh đầu lan xuống dưới.
“Là ngươi, ngươi là công chúa Ôn Ngọc! Ngươi chính là chị gái của Nhuận Ngọc”, Đồng Dao cố gắng chống lại cơ thể mình.
“Hủy diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi cũng là vì ta, làm cho thù hận tràn ngập trong lòng ngươi… Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc!”
“Ta sẽ, ta hận nước Hồng Ngọc, ta nhất định sẽ hủy diệt nước Hồng Ngọc. Ngươi ở trong lòng ta, nguyện vọng của ngươi là mục đích của ta! Ngươi là chị gái của Nhuận Ngọc, hãy để ta nhìn mặt ngươi…”
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, vẻ giả dối trên khuôn mặt từ từ biến mất…
Đồng Dao kinh ngạc, khuôn mặt, mở ra khuôn mặt quen thuộc, là vị công chúa đáng thương trong giấc mộng kia. Khuôn mặt giống Nhuận Ngọc nhưng đã vặn vẹo méo mó, trên mặt đều là những vết lấm tấm đầy máu, tròng mắt lồi ra đục ngầu, hai má sưng phù, khóe miệng đầy tơ máu. Tất cả các dấu hiệu trúng độc đều biểu lộ hết trên mặt…
Nhưng Đồng Dao không hề sợ hãi, cô cảm thấy đau lòng, đau tới mức hận không thể cào xé cơ thể mình, bóng dáng Ôn Ngọc từ từ hòa vào chồng lên cơ thể cô: “ Ta hận nước Hồng Ngọc, ta muốn hủy diệt nước Hồng Ngọc, nguyền rủa nước Hồng Ngọc bị sụp đổ! Ta muốn mỗi người so với ta chết còn thảm hơn, ta muốn giết bọn họ ——!”
“Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc——!” Đồng Dao hét lên ngồi dậy, trợn mắt nhìn, đã thấy bản thân mình ngồi ở trên giường. Mà Nhuận Ngọc ngồi bên cạnh cô, hạ tầm mắt nhìn cô.
“Ngươi ngất xỉu.”
“Thật không......” Đồng dao nắm chặt cổ áo mình.
“Lại là hủy diệt nước Hồng Ngọc?” Nhuận Ngọc nhíu mày, “Vì sao?”
“Chỉ là giấc mơ thôi......”
“Thật sao?”
Đối với cái nhìn của Nhuận Ngọc, Đồng Dao đành cúi đầu, không dám nhìn vào hai mắt hắn. Nước Hồng Ngọc, cô nhất định phải rời khỏi nước Chư Lương đi tới nước Hồng Ngọc. Nhưng nếu nói cho Nhuận Ngọc hết mọi chuyện, hắn sẽ không tin. Đến lúc đó ngược lại khiến cho hắn cảnh giác, bản thân cô sẽ không thể đi được.
“A Mễ Na...... đã chết.”
“Ta biết.”
“Nàng không phải tự sát!”
“Ta biết.”
“Nàng đã có con với ngươi!”
“Ta biết.”
“Tại sao ngươi có thể trả lời ta dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ ngươi không có một chút khổ sở nào sao? Có lẽ ngươi không yêu A Mễ Na, nhưng còn đứa bé? Dù sao cũng là con ngươi.”
“Chết cũng tốt”, Nhuận Ngọc nhíu mày, hai tay ôm ngực: “ Phải sinh ra trong thế giới này, cuộc sống đau khổ, không bằng sớm chết đi.”
“......”
“Còn nữa, mẹ của con ta cũng không phải ai cũng làm được. Ta không biết vì sao xạ hương không có hiệu quả với A Mễ Na, nhưng nàng không phải người ta lựa chọn! Đứa bé từ trong bụng nàng ra, không phải sự lựa chọn của ta, vô tác dụng.”
Đồng Dao nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Nhuận Ngọc, trái tim không khỏi có chút băng giá… Người đàn ông như vậy, vẻ đẹp khiến cho người phụ nữ điên cuồng, cũng tàn nhẫn tới mức khiến cho người phụ nữ tuyệt vọng.
“Trên người ta, cũng dùng xạ hương”, Đồng Dao cúi đầu…
Nhuận Ngọc nheo mắt lại, không nói gì… Từ trong ngực Nhuận Ngọc lấy ra một miếng bạch ngọc, liếc mắt nhìn Đồng Dao, sau đó đeo lên cổ cô.
“Đây là......”
“Ngọc này là chấn hồn, ngươi liên tục gặp ác mộng, có thể là bị tà khí xâm nhập. Thứ này có khả năng trừ tà.”
Đồng Dao nhìn miếng bạch ngọc trên cổ, tim đập càng lúc càng nhanh. Khắc hình mặt nạ, tai rất nhọn, con người lồi ra ngoài, trong mồm đầy răng nanh nhô ra sắc nhọn, đối xứng hai bên là chạm trổ hoa văn hình mây. Giống với miếng bạch ngọc cô nhặt được dưới lòng sông, chỉ có duy nhất một điểm không giống, là lớp ngoài góc dưới bên trái có một mảnh ngọc bích. Đồng Dao vuốt ve miếng ngọc, miếng ngọc có hơi ấm. Đây là miếng ngọc kia sao… Lần này không phải ảo giác đi…
Ngoài cửa người hầu dè dặt cúi mình chắp tay với Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc liếc một cái, đứng lên: “Nghỉ ngơi cho tốt, để A Ứng chăm sóc cho ngươi. Ta đã gọi thái y, sẽ tới ngay thôi. Ta còn có việc, phải đi trước.”
Đồng Dao kéo tay áo hắn, “Ngươi đi gặp A Mễ Na sao, gặp nàng lần cuối!”
“Thi thể đã được chôn cất.” Nhuận Ngọc không quay đầu lại, sớm đã rời đi…
Đồng Dao cảm thấy trong phòng ngày cành lạnh… A Mễ Na đã chết, nàng bị người ta hại chết. Hậu cung nhìn như yên bình tốt lành này, quả thực đáng sợ giống như địa ngục. Mỗi người phụ nữ giống như con quỷ mang mặt nạ da người, đoán không ra tâm tư thật sự của họ. Hai tay Đồng Dao ôm chặt cơ thể mình, mỗi ngày Nhuận Ngọc đều tới đây, có trời mới biết khi nào thì vận mệnh của cô giống với A Mễ Na. Không thể chết được, không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được...... Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc ——!