Chuyễn ngữ: Cỏ dạiThời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi. Không biết từ khi nào, Đồng Dao phát hiện ra,cả nước Chư Lương đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, dường như sắp diễn ra sự kiện trọng đại.
Chuyện đầu tiên Đồng Dao nghĩ ra trong đầu, là, có thể là ngày cưới của Nhuận Ngọc. Vừa nghĩ đến việc này, Đồng Dao cảm thấy khó thở. Cô muốn hỏi mọi người, nhưng, không ai để ý tới cô. Nhìn thấy mấy cung nữ đang túm năm tụm ba đứng nói chuyện, cô cũng đi gần tới nghe trộm, muốn nghe xem họ đang nói cái gì.
“Ai… Hai ngày hôm nay cũng thật mệt mỏi.”
“Đúng vậy, giờ còn tốt đấy, nếu như người thật sự tới rồi, còn bận rộn hơn.”
“Nhưng việc này đối với nước Chư Lương mà nói, cũng có thể coi như việc đáng mừng nhất.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng.
“Ngươi đã nhìn thấy hoàng tử của nước Cúc Lương chưa, nghe nói đẹp trai có tiếng, bảy ngày sau hắn sẽ có mặt ở nước Chư Lương ta tuyển vợ, là thật sao?”
“Ha ha, cả ngày ngươi chỉ nghĩ tới chuyện này.”
“Nước Cúc Lương? Đồng Dao khẽ nhíu mày. Mối quan hệ thông gia này là cách tốt nhất để thiết lập mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước…. Xem ra Nhuận Ngọc đã làm được!
“Ha ha, chẳng lẽ ngươi không muốn. nước Cúc Lương đã nói, chỉ lần là con gái nước Chư Lương, ai cũng đều có cơ hội, nghe nói ngay cả người hầu hay nô lệ cũng đều có thể giam gia.”
“Việc này mà ngươi cũng tin à? Người ta là hoàng tử của một nước lớn, tuyệt đối sẽ không tùy ý lấy một người dân thường đâu, huống chi là một nô lệ như ngươi với ta! Người con gái được lấy làm vợ, chắc chắn hoàng đế đã có sắp đặt rồi.”
“Nói cũng đúng, nhưng nếu lần này có thể liên minh với nước Cúc Lương, từ nay về sau nhất định chúng ta sẽ không phải chịu sự ức hiếp của nước Hồng Ngọc nữa.”
“Nô lệ không được phép thảo luận chuyện quốc gia, bị người ta nghe thấy không tốt đâu!”
“Đúng, không nói, không nói.”
Hai tiểu cung nữ vội vã rời đi…
Đồng Dao nhìn theo bóng dáng họ, trong lòng bắt đầu sục sôi. Hóa ra không phải Nhuận Ngọc lấy vợ, điều này khiến cho tâm Đồng Dao ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
Đồng Dao phải làm công việc nặng nhọc nhất hoàng cung, mỗi ngày một mình cô phải ở bên bờ hồ giặt hơn trăm bộ quần áo. Nước hồ lạnh buốt khiến cho ngón tay mịn màng của co cũng đều bị ngâm nước tróc hết da, bàn tay nứt nẻ sâu. Đồng Dao nhìn thấy từ phương xaở phía tây mặt trời dần dần buông xuống, hướng lòng bàn tay mình về khí nóng. Giữa bầu trời ánh ráng chiều màu tím hòa nhuộm cùng sắc đỏ tuyệt đẹp, vẻ đẹp khiến cho người ta ngây ngất…rất giống với Nhuận Ngọc. Trong lòng Đồng Dao lại đau đớn….
Không vượt qua được, so với thứ đã từng có được thì sẽ mất đi nhiều hạnh phúc hơn. Muốn quên một người, hóa ra lại khó khăn đến thế. Giống như khoét đi mất một miếng thịt, cảm giác tróc đi máu thịt trên người, khiến cho người ta đau đớn không muốn sống nữa.
“Ngươi......”
Đồng dao sửng sốt, xoay người. Nhin thấy tên yêu tinh xuất hiện sau lưng Đồng Dao. Hoàng hôn rực rỡ in dưới lòng hồ càng làm nổi bật thêm vẻ huyền ảo thoát tục của hắn, Đồng Dao ảo giác nhìn thấy dường như phía sau hắn là một đôi cánh trong suốt. Đôi mắt màu nâu nhạt, bị che phủ bởi một lớp sương mù, cả người đều trong suốt.
“Ngươi là nô lệ?” Giọng nói của yêu tinh đều kỳ ảo như vậy.
“Đúng”, Đồng Dao sắp xong việc nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi là ai?”
“Ta?” Yêu tinh khẽ nhíu mày.
“Ngươi là yêu tình, từ trên trời bay xuống hạ giới.”
Yêu tinh có chút sửng sốt, mỉm cười, xung quanh dường như cũng tản ra vầng sáng mờ nhạt. Những gợn sóng lăn tăn bập bềnh…
Yêu tinh vén áo, lẳng lặng ngồi bên cạnh Đồng Dao. Hai người trầm mặc không nói gì nhìn gợn sóng trên mặt hồ, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Đây là việc ngươi phải làm hàng ngày?” Yêu tinh quay đầu nhìn đống quần áo chất như núi bên cạnh Đồng Dao.
Đồng Dao gật đầu.
“Làm sao ngươi chịu được nước lạnh như vậy?”Trong mắt yêu tinh tỏ vẻ nghi ngờ: “Vất vả như vậy, tại sao không nghỉ đi?”
“Nghỉ thì không có cách nào sinh sống, ta còn có mục tiêu của ta, ta nhất định phải sống.”
Yêu tinh dường như đang suy nghĩ điều gì, mà cúi đầu, nhìn dòng nước. Những đường nét tuyệt đẹp khéo léo trên khuôn mặt khiến con người ta thán phục.
“Ngươi là yêu tinh phải không?”
Yêu tinh cười ảm đạm, có chút tang thương, “Thân xác người phàm, cơ thể điêu tàn mà thôi.”
Đồng Dao nghe xong trong lòng có chút khó chịu: “Chuyện lần trước, không có việc gì chứ?”
Lời Đồng Dao vừa mới nói ra tới miệng, bỗng nhiên thấy hai má yêu tinh đỏ ửng lên, ngay cả cổ cũng đều nhuộm màu son. Đồng Dao bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước khi cứu hắn, ngón tay dường như còn có cảm xúc khi tiếp xúc với làn da hắn, trong miệng vẫn còn nhớmùi hương lưu lan thoang thoảng. Không biếtlà do còn chút ngượng ngùng, yêu tinh không trả lời, Đồng Dao nhớ lại cũng vội vàng ngậm miệng lại.
“Lần đó...... Cám ơn ngươi.”
“À, không có gì.”
Hai người lại đồng thời im lặng.....
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai”, Đồng Dao sớm phá tan sự khó xử.
Bỗng nhiên ánh mắt yêu tinh đưa ra xa, tầm mắt dần dần lan ra. Hơi thở yếu ớt, nhặt bông hoa dại màu trắng trên mặt đắt, nở nụ cười mập mờ: “Ta đã chết.”
Đồng Dao đột nhiên phát hiện ra, có trong người yêu tinh khí chất thoát tục kỳ ảo, cũng đồng thời tồn tại sự tang thương cùng bi quan. Thực ra vào thời điểm lần đầu tiên khi gặp hắn Đồng Dao cũng đã phát hiện ra, dường như hắn đang ẩn náu trong khu rừng rậm cùng động vật bên trong, hơi thở của thiên nhiên. Mà đối diện với sự sống chết của mình, hắn cũng rất coi thường, có lẽ là một loại vứt bỏ. Trong lòng Đồng Dao khó chịu.
“Ngươi không chết, ngươi muốn chết?” Đồng Dao nhíu mày.
Yêu tinh sửng sốt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồng Dao.
“Nếu sắp phải chết, vậy phải cố gắng tìm biện pháp để mình không cần phải chết. Nếu ngươi muốn chết, vậy cũng không phải lo nghĩ nhiều, nhảy luôn xuống hồ này đi, kết thúc mọi chuyện!”
Yêu tinh vì lời nói thẳng của Đồng Dao có phần sợ hãi.
“Ngươi rất nhát gan? Không dám sống…Cho nên cả ngày ngươi trốn ở trong rừng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ngươi có thể hòa hợp hoàn toàn trong thế giới tự nhiên nhưng không phải trở thành cái cớ để ngươi bi quan.Ngươi coi việc trốn tránh là của một người có trách nhiệm, muốn biến mình thành một phần của cây cỏ động vật.Nói thẳng ra ngươi rõ ràng là một con người, ngươi lại không có can đảm để sống.”
Đồng Dao phủi đất trên người đứng lên: “Ta và ngươi không giống nhau, dù cuộc sống có vất vả ta cũng sẽ nhất định vượt qua. Ta không thích những người trốn tránh hiện thực.”
“Không thích sao......” Yêu tinh bị Đồng Dao khai mở trí óc nói, ánh mắt có chút lo âu. Đồng Dao không khỏi có chút ân hận…
“Xin lỗi, có lẽ ta nói hơi quá. Ta từng nói, ngươi rất đẹp, đẹp tới thoát tục, như không có trên thế giới này. Ngươi như vậy, nếu chết, thì rất đáng tiêc. Ta chỉ muốn ngươi hãy sống tích cực!”
“Sống sao?” Yêu tinh hạ hàng lông mi dài, ánh mắt mập mờ.
“Phải. Thực ra không có gì khó!”
“Có lẽ”, trong mắt yêu tinh hiện ra vẻ chờ mong: “Sống không có khó, có lẽ có ngươi, ta còn có thể tiếp tục sống.”
Đồng Dao sửng sốt, cười. Quay ngươi ôm lấy đống quần áo: “Ta phải đi.”
“Ngươi tên gì?”
Đồng dao quay đầu lại nhìn hắn: “Ta chỉ là một nô lệ.”
Trải qua suốt hai ngày theo dõi thăm dò xung quanh, Đồng Dao ngày càng không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, âm thanh ma qủy không ngừng báo cho cô biết, đây là cơ hội ngàn vàng, tuyệt đối không được bỏ qua! Có lẽ đây là cơ hội duy nhất ông trời ban cho cô.
Nước Cúc Lương cùng nước nước Hồng Ngọc mạnh ngang nhau, tài lực hùng hậu. Không biết Nhuận Ngọc đã dùng cách thức gì, lại có được cơ hội tốt liên minh cùng với nước Cúc Lương. Nói như vậy, nước Chư Lương có sự ủng hộ của nước lớn như nước Cúc Lương, có thể thoát khỏi sự kiểm soát và áp bức của nước Hồng Ngọc.
Nhuận Ngọc từng nói, hoàng tử nước Cúc Lương, vì dùng nhân sâm, hàng năm đều phải tới nước Chư Lương. Lần này nước Cúc Lương vì muốn bày tỏ thành ý sẵn sàng muốn liên minh, để hoàng tử Vũ Quân tới ký kết hiệp ước hữu nghị với nước Chư Lương. Đồng thời cũng lựa chọn một người con gái nước Chư Lương để kết hôn làm thê tử của hắn, sau đó hai người cùng nhau về nước. Nước Cúc Lương đã tuyên bố, mỗi người con gái Chư Lương có cơ hội như nhau, nô lệ, người hầu đều có quyền tham gia tuyển chọn…
Trong lòng Đồng Dao càng lo lắng, chỉ cần tiếp cận với Vũ Quân, trở thành thê tử của Vũ Quân. Nói như vậy, cô có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi nước Chư Lương, đi tới nước Cúc Lương. nước Cúc Lương có lực lượng quân sự hùng mạnh, có khả năng là thứ vũ khí mạnh nhất để đánh bại nước Hồng Ngọc!
Hai tay Đồng Dao nắm chặt không ngừng run rẩy…Nghe kế hoạch này vào ban đêm càng thêm đáng sợ. Nhưng phá huỷ nước Hồng Ngọc… Ta muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc! Đây là thời cơ tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất. Có lẽ sẽ không thành công, nhưng chắc chắn phải thử một lần… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc! Ta muốn cho tất cả các ngươi chết trong thống khổ!
Thời gian chầm chậm trôi đi, Đồng Dao cảm thấy không có chút đầu mối nào, trong lòng càng lo lắng. Hoàng tử nước Cúc Lương? Nhưng bản thân cô chẳng qua chỉ là một nô lệ thấp hèn, ngay cả cơ hội được nhìn thấy hoàng tử có lẽ cũng không có, đừng nói tới việc tiếp cận hoàng tử.
Ba cung nữ đi qua, ai cũng cười vui hớn hở. Đồng Dao cũng không quan tâm…
Đi thêm hai người, cũng cùng hướng đó…
Lại có năm người đi qua, vừa đi vừa cười, cũng đi về hướng đó.
Mọi người đến và đi, khiến cho Đồng Dao phải chú ý và cảnh giác. Tình hình bây giờ, cô lại càng phải để ý đến tất cả không trừ một người… Cô đang làm việc, thực ra đang vểnh tai cố gắng nghe họ nói chuyện.
“Người tới.”
“Ngươi như thế nào cũng đến đây, ha ha.”
“Cơ hội của mỗi người là như nhau, chỉ cần tham gia buổi tuyển chọn, có thể gặp chàng trai đẹp nhất trần đời. Nói không chừng còn có thể trở thành vương phi của chàng!”
“Ha ha, coi ngươi đắc ý chưa kìa, nằm mơ giữa ban ngày. Dù có đẹp đến mấy cũng không thể bì với hoàng đế của chúng ta được!”
“Vậy cũng nói, không có người đàn ông nào có thể so sánh với hoàng đế nước Chư Lương của chúng ta. Nhưng, không phải ngươi cũng tới đây sao, cười ta làm gì. Ngươi cũng muốn nhìn thấy hoàng tử phải không?”
“Được rồi, ta không cười nữa.”
“Đúng rồi, nghe nói Hác Di hung ác kia cũng tham gia! Khi nàng còn trẻ rất xinh đẹp, nhảy múa rất giỏi. Đội ca vũ lần này cũng do nàng tuyển, ngươi đã chuẩn bị gì chưa?”
“Ta chuẩn bị điệu múa thuỷ tụ, còn ngươi?”
“Xong rồi xong rồi, ta chưa chuẩn bị gì cả.”
“Khuôn mặt ngươi cũng không tệ, nói không chừng cũng có cơ hội.”
“Đừng an ủi ta, ta hồi hộp muốn chết đây…”
“Vậy ngươi đừng đi.”
“Không thể được......”
“Ha ha......”
Mấy cung nữ vừa đi vừa cười…
Chiếc chổi trong tay Đồng Dao rơi xuống đất, không ngừng hít thở… Ca vũ… Một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống…