Chuyển ngữ: Cỏ dại“Nàng ở trong phòng chờ ta, ta đi gặp hoàng huynh, để hỏi cho rõ.” Vẻ mặt Vũ Quân nghiêm túc.
“Chờ đã, ta đi cùng với ngươi.”
“Không!” Vũ Quân đưa tay giữ Đồng Dao lại, “Lúc nãy vẻ mặt hoàng huynh không bình thường, ta không đoán được trong lòng huynh ấy đang nghĩ gì. Ta vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, nàng không thể xuất hiện trước mặt huynh ấy nữa.”
“Nhưng.....”
“Đồng Dao!” Vũ Quân nâng mặt Đồng Dao: “Tuy rằng hoàng huynh mới là hoàng đế nước Cúc Lương, nhưng nước Cúc Lương cũng là quê hương của ta, ta không thể không quan tâm.”
“Ta không có ý này Vũ Quân…” Đồng Dao nhíu mày lắc đầu: “Ngươi nghĩ lại xem, ngươi tuỳ tiện đến hỏi như thế này, huynh ngươi sẽ nói cho ngươi biết sao? Bệ hạ đã muốn giấu ngươi, tất nhiên sẽ không cho ngươi biết. Hiện tại cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chỉ có một đầu mối, ngươi dự định nói gì với bệ hạ? Tính cách huynh trưởng của ngươi so với ta ngươi càng hiểu hơn, bệ hạ sẽ chẳng những không nói cho ngươi biết, ngược lại bởi vì ngươi rút dây động rừng, sẽ khiến cho bệ hạ càng thêm đề phòng ngươi.”
Vũ Quân từ từ nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vũ Quân, ngươi đã phát hiện ra đầu mối, không bằng nhịn một chút, trước tiên quan sát xem sao, như vậy trái lại được việc hơn.”
Lâu sau, Vũ Quân gật đầu, khẽ ngồi xuống, vây quanh vai Đồng Dao: “Có nàng thật tốt, xảy ra chuyện gì, cũng không phải một mình đối mặt.”
Đồng Dao cười gượng…
Thân hình Bắc Minh Quân đứng trước cửa, nhìn ra xa xăm có chút lơ đãng, lồng ngực bị ép tới khó chịu. Cơn gió nhẹ nhàng thổi tới người hắn, quay lưng về phía rừng trúc, đứng thẳng người, cây trúc mảnh khảnh êm dịu như Vũ Quân thanh lịch tao nhã, thoát tục không dính bụi trần. Ánh nắng mặt trời chiếu lên lá trúc, lá cây giống như những yêu tinh đang nhảy múa… Trước mắt Bắc Minh Quân hiện lên khuôn mặt tươi cười của Đồng Dao.
Bắc Minh Quân nhanh chóng lắc đầu, nhưng tâm tư không thể thoát ra… Đồng Dao chính là sự sống của Vũ Quân, Vũ Quân cần nàng.
Trong lòng Vũ Quân người phụ nữ này lại quan trọng hơn anh trai mình sao? Mới nghĩ đến đó, trong lòng Bắc Minh Quân tràn đầy căm hận. Nhớ đến cảnh Đồng Dao kéo tay Vũ Quân, Vũ Quân điềm đạm đứng bên cạnh, không hiểu sao lại thấy buồn bực, Bắc Minh Quân liền nhắm chặt hai mắt lại. Hô hấp nặng nề.
“Bệ hạ.”
Giọng nói già dặn phía sau gọi tâm tư hỗn độn của hắn trở về, quay đầu lại, thần quan đã đến rồi.
“Mọi chuyện thế nào?”
Nếp nhăn trên mặt lão thần quan dường như khắc sâu thêm, phủ kín khuôn mặt già nua, khuôn mặt lại càng thêm băn khoăn sầu não.
“Bệ hạ, sợ là không khống chế được.”
Bắc Minh Quân cố gắng đè nén cảm xúc sục sôi trong lòng, dùng sức cắn môi.
“Bệ hạ......”
“Phải chăng đã mạo phạm tới thần linh? Chẳng lẽ trời muốn tiêu diệt nước Cúc Lương ta?”
“Bệ hạ”, Giọng nói khàn khàn đứt đoạn như chặt cây, “Hôm qua lão thần lên thần điện, mây đen che phủ, không nhìn thấy sao… Bệ hạ…”
“Im miệng!”
“Bệ hạ......”
“Im miệng, ” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói từng chữ qua kẽ răng, lão thần quan sợ tới mức không dám nói thêm, “Nước Cúc Lương, tuyệt đối sẽ không bị huỷ trong tay ta, nghe rõ rồi chứ?”
“Dạ”
“Tất cả theo lời căn dặn của ta mà làm.”
“Thần tuân lệnh.”
Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại: “Đi thôi, việc này không cho phép lộ ra ngoài, càng không được lưu lại dấu vết.”
“Bệ hạ, thứ lỗi cho lão thần nói thật, việc này sẽ tạo nghiệp chướng, không thể làm nữa. Bệ hạ…”
“Ngươi cứ ở thần điện làm tốt nhiệm vụ của ngươi đi, còn lại chỉ cần nghe theo sự chỉ dẫn của bản vương là được.”
“Vậy có cần thông báo cho hoàng tử, tiên đế đã trao quyền nhiếp chính cho hoàng tử, việc này về lý hoàng tử cũng phải biết.”
Bắc Minh Quân quay đầu giận dữ nhìn thần quan, thần quan hoảng sợ, đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, không dám nói.
“Đi, xong xuôi, thu dọn sạch sẽ. Mọi phế tích chôn ở phía sau rừng trúc.”
“Thần tuân lệnh, lão thần cáo lui.” Lão thần quan sợ hãi rụt rè đi ra ngoài.
“Từ từ, phía hoàng tử, phái người tới nói.”
“Vậy… Bệ hạ không tự mình đi nói sao?”
“Không được, chuyện này cũng là vì hoàng tử. Bản vương mệt mỏi, ngươi phái một người thông minh nhạy bén một chút đi, không được để cho hoàng tử tức giận, nếu không thì đưa đầu tới gặp ta.”
“Thần tuân lệnh.”
“Vũ Quân, rốt cuộc ngươi đã thấy cái gì? Có thể nói với ta được không?”
Vũ Quân cau chặt mày, vừa định nói ra, có người ở ngoài cửa tiến vào.
“Hoàng tử, Thất công chúa.”
Vũ Quân xoay người sang chỗ được, nhíu mày: “Đây? Diêu thừa tướng?
Đồng Dao sửng sốt.
“Ha ha, hôm nay sắc mặt hoàng tử đã tốt lên rất nhiều.”
“Thừa tướng trăm công ngàn việc, như thế nào hôm nay lại có thời gian rãnh rỗi tới thăm người bệnh như ta?”
“A, hoàng tử trở về nước Cúc Lương, thần còn chưa tới bái kiến, thật sự có phần thất lễ, đáng chết. Ha ha, nghĩ là làm, thần liền đi tới đây, hoàng tử đừng có chê cười.”
Đồng Dao buông hàng mi, mặt không thay đổi.
Vũ Quân âm thầm liếc mặt nhìn Đồng Dao, trong lòng hai người chứa đầy sự nghi ngờ. Diêu thừa tướng, khuôn mặt cười hì hì hà hà, nhưng nghe thế nào cũng đều là những từ khôn khéo đầy chọn lọc, không lắt léo. Bỗng nhiên tới đây, tuyệt đối không có khả năng như hắn nói, chỉ là đơn thuần tới bái kiến.
Đồng Dao khẽ nắm tay Vũ Quân.
“Nghe nói hoàng tử yêu trúc, thần mới cho xây dựng một khu biệt viện có rừng trúc dài nghìn thước, hoàng tử có điều kiện tới nhà thần, thần chắc chắn sẽ cảm động đến rơi lệ.” Diêu thừa tướng quay đầu mỉm cười nhìn Đồng Dao, “Cũng hy vọng hân hạnh được tiếp đón Thất công chúa.”
Đồng Dao nhíu mày, có vẻ câu chuyện đã đi vào quỹ đạo.
“Đa tạ nhã ý của thừa tướng, chẳng qua hoàng tử gần đây cơ thể khó ở, không chịu nổi đường dài xóc nảy. Ta nghĩ, chờ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, rồi sẽ đi.”
“Ha ha, hoàng tử cứ yên tâm, lão thần đã sai người chuẩn bị xe ngựa có tám con ngựa tốt nhất khoẻ nhất nước Cúc Lương đánh xe, đảm bảo tuyệt đối.”
Đôi mắt Vũ Quân lạnh lùng, xem ra Diêu thừa tướng đã có chuẩn bị mà đến, mục đích là đưa hắn xuất cung. Diêu thừa tướng vốn là một người giỏi ăn nói, khả năng biện luận linh hoạt hơn người. Nếu không phải có chuyện lớn xảy ra, làm sao có thể để một nhân vật lớn thế này, đến nói chỉ vì muốn hắn chuyển chỗ. Tâm tình Vũ Quân không khỏi u ám.
“Ha ha”. Diêu thừa tướng tươi cười nói, “Vừa nãy lão thần đã khoe trên triều, nói chắc chắn hoàng tử sẽ tới phủ thần ngắm trúc. Lão thần đã vì nước Cúc Lương mà nỗ lực hơn nửa cuộc đời, hoàng tử cũng ngàn vạn lần không thể không nể mặt lão thần, nếu không thì sẽ thật mất mặt, chỉ có thể cáo lão hồi hương.”
Vũ Quân khẽ nhíu mày, Diêu thừa tướng khá lắm, không như vẻ bề ngoài bình thường của hắn. Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng dựa vào con người hắn ở nước Cúc Lương, đã dẫn dắt được Vũ Quân, mơ hồ mà không cho phép Vũ Quân từ chối.
Đồng Dao dùng sức nhéo tay Vũ Quân, dùng ánh mắt ra hiệu, trong mắt Vũ Quân hiện lên tia sáng, nháy mắt đầy toan tính.
Bỗng nhiên Vũ Quân gục đầu xuống, ngực nhấp nhô tỏ vẻ đau đớn, lảo đảo, nhưng không nhìn hắn: “Được, vậy theo ý thừa tướng, đi thôi.”
“Vũ Quân, sắc mặt ngươi không tốt, có nghiêm trọng không?” Đồng Dao vội vàng chạy tới hỏi.
Vũ Quân cố gắng duy trì hô hấp, khuôn mặt yếu ớt nhìn Đồng Dao cười: “Thừa tướng đã mời, đương nhiên phải đi, nàng cũng đi cùng ta.”
Diêu thừa tướng thu hồi nét cười trên mặt, bình tĩnh nhìn hai người.
“Thừa tướng, dẫn đường.” Vũ Quân bước từng bước, nhưng bước chân vẫn lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, Đồng Dao vội vàng đỡ lấy hắn.
“Không được, ngươi nhanh đi lên giường nằm đi, bây giờ tuyệt đối không thể đi lại nhiều.”
“Thất công chúa, trong phủ lão thần có lương y tốt nhất, cần khẩn trương đưa hoàng tử tới nhà lão thần.” Diêu thừa tướng nhíu đôi mày muối tiêu nói.
“Tuyệt đối không thể, hiện tại thể trạng của hoàng tử không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.” Trong lòng Đồng Dao lo lắng, Diêu thừa tướng này, chứng kiến Vũ Quân đổ bệnh, lại cố ý muốn hắn đi, xem ra sự việc chắc chắn không đơn giản. Xuyên qua mái tóc đang rủ xuống của Vũ Quân, Đồng Dao cũng thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
“Không có việc gì, một lúc nữa là tốt thôi, cứ làm như thừa tướng nói, nếu không nể mặt thừa tướng thì sẽ có chuyện lớn.” Sắc mặt Vũ Quân tái nhợt, bộ dạng tỏ vẻ thống khổ, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.
“Chuyện này…” Diêu thừa tướng có chút dao động.
“Hả? Hoàng tử…”
Người hầu vừa mới đưa nước vào từ cửa đi qua, nhìn bộ dáng lay động như sắp ngã của hắn, làm cho khiếp sợ, vội vã đi vào.
“Hoàng tử, ngài lại phát bệnh, để nô tài bẩm báo lên bệ hạ.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, ta còn muốn tới phủ thừa tướng.”
“Cái gì?” Người hầu kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Diêu thừa tướng, không biết lấy dũng khí ở đâu, ưỡn lưng thẳng người nói, “Thừa tướng, hoàng tử bị bệnh, thất công chúa căn dặn bệnh này tuyệt đối không được di chuyện, mời thừa tướng trở về đi.”
Diêu thưa tướng nhìn mặt hắn, sửng sốt nói: “Ngươi tên là gì?”
“Hoán Nhi.”
“Vậy sao?” Diêu thừa tướng giận dữ nói, “Ngươi một lòng trung thành với hoàng tử, nhưng cũng không nên làm việc quá sức? Sắc mặt ngươi cũng không tốt lắm.”
Trong lời nói của thừa tướng có phần khó hiểu, Hoán Nhi nghe xong không kịp phản ứng, nhưng vẫn kính cẩn quỳ xuống: “Tạ ơn thừa tướng quan tâm, Hoán Nhi rất khoẻ.”
Diêu thừa tưởng sửng sốt trong giây lát, thái độ hoàn toàn biến chuyển: “Hoàng tử nên nghỉ ngơi cho khoẻ, về chuyện ngắm trúc, ngày mai lão thần trở lại tiếp ngài, mong hoàng tử sớm bình phục, lão thần cáo lui.”
Ha ha, hành động cũng thật là nhanh, trong lòng Đồng Dao cười nhạt.
“Vậy đa tạ thừa tướng.” Đồng Dao thay Vũ Quân trả lời, bên cạnh Vũ Quân đã rất yếu không có đủ sức để nói chuyện.
Thừa tướng đã đi rất xa, nhưng Vũ Quân vẫn dựa vào người Đồng Dao, hai tay đặt ở bên hông cô, khuôn mặt tựa vào cổ cô, hơi thở phả vào người Đồng Dao khiến toàn thân cô ngứa ngáy.
“Được rồi, ngươi dự định giả bộ bao lâu nữa? Mọi người đã đi xa, không lo nữa, mau khỏe lại đi.” Đồng Dao dùng sức đẩy hắn.
“Bệnh của Vũ Quân lại tái phát, phải dựa vào.”
“Giả bộ, ta cũng phải trở mặt.” Mặt Đồng Dao đỏ bừng lên.
Lúc này Vũ Quân mới tự nguyện không cam lòng mà ngẩng đầu lên. Nhìn đôi mắt linh hoạt của hắn, đột nhiên Đồng Dao cảm thấy có chút buồn cười.
Hoán Nhi ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn hai người: “Hoàng tử, ngài…”
“Hoàng tử không có việc gì, bị ngứa người.” Đồng Dao uy hiếp nắm chặt tay thành đấm.
Hoán Nhi cười ngây ngốc: “Có thất công chúa bên cạnh, bệnh của hoàng tử đều có thể được chữa khỏi.”
Lần này đổi lại là vẻ mặt tràn đầy ý cười của Vũ Quân gật đầu, Đồng Dao xấu hổ.
“Ngươi tên là Hoán Nhi?” Đồng Dao chuyển đề tài.
“Dạ.”
Đồng Dao tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nhỏ bé của hắn, sắc mặt vàng vọt: “ Ta lệnh cho ngươi tới phòng bếp tự lấy thức ăn cho mình, da mặt ngươi nhìn rất xấu.” Đồng Dao quan tâm nói.
Khuôn mặt Hoán Nhi đỏ bừng, vội vàng quỳ gối khấu đầu lạy tạ.