Chuyển ngữ: Cỏ dạiĐồng Dao há miệng ngạc nhiện, không biết phải trả trời thế nào. Suy nghĩ hỗn loạn….
“Nàng ở lại bên ta, sống cùng ta. Ta không có oán hận với nàng như Nhuận Ngọc, cũng không phụ tình như Vũ Quân. Ta sẽ không làm nàng tổn thương, cũng có đủ khả năng để bảo vệ chăm sóc cho nàng”.Vừa nói, Bắc Minh Quân vừa đi từng bước tới trước mặt Đồng Dao, quỳ xuống đất, nhìn thẳng vào cô.
Trong mắt Bắc Minh Quân bập bùng ánh lửa, lúc đầu cô chỉ muốn cười trừ cho xong. Nhưng nhìn thấy sự chân thành sâu trong mắt hắn, khiến cho Đồng Dao không biết nên mở miệng nói thế nào mới tốt. Trong lòng khổ sở cứ như lũ về tràn bờ đê, những lời ca quen thuộc cứ thế hiện ra, cũng tương tự như vậy “Vì yêu tôi mà anh phải trả giá, tôi đau khổ vật vã khóc cho người tôi yêu, yêu và được yêu đều đau khổ, vì sao cứ phải yêu”.
Bắc Minh Quân nhìn ánh mắt đau thương của Đồng Dao, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng. Trong lòng Đồng Dao cũng nóng lên, không nỡ… Ai có thể biết rõ suy nghĩ thực sự trong lòng cô chứ, những người đó cô chôn sâu trong lòng, nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ chạm vào nỗi đau đó.
Cửa sổ khẽ lay động, phát ra tiếng kêu nhỏ. Bắc Minh Quân phản ứng quay đầu lại, không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Hôm nay gió lớn…” Đồng Dao khẽ thở dài.
Bắc Minh Quân quay đầu lại, nhếch môi, tiếp tục nhìn Đồng Dao.
“Bệ hạ, xin cảm tạ tấm lòng của ngài. Nhưng xin lỗi ta không thể.”
Bắc Minh Quân không nói gì, chỉ thấy nỗi đau đớn trong mắt hắn.
“Cho dù bây giờ Vũ Quân đang nghĩ gì, chuyện của ta và Vũ Quân ngài không nắm rõ. Vũ Quân không hề làm thương tổn ta, ngược lại. Là ta đã làm hắn tổn thương, hắn mới trở thành như thế…”
Bắc Minh Quân vẫn nhìn Đồng Dao, chăm chú lắng nghe từng lời cô nói.
“Thái độ Vũ Quân như bây giờ. Đều do ta không tốt, Vũ Quân đã làm rất nhiều điều vì ta, mà ta… Ta đã làm hắn đau lòng. Ta lại càng không thể cùng một chỗ với ngài. Như vậy là sai lầm nối tiếp sai lầm. Ta không biết nếu Vũ Quân biết chuyện này, sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Nhưng ta biết rõ Vũ Quân sẽ rất đau lòng, ta lại làm tổn thương hắn. Ngài cũng làm tổn thương Vũ Quân. Không thể được… Thật sự không thể.” Đồng Dao từ chối lắc đầu.
Bắc Minh Quân vươn tay. Khẽ vuốt đôi lông mày của Đồng Dao: “Ta không thể chịu nổi bộ dáng khổ sở này của nàng.”
“Bệ hạ, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Vũ Quân đau khổ?”
Ngón tay Bắc Minh Quân run run, cúi đầu, không nói.
“Chuyện giữa ta và Vũ Quân là không thể. Nhưng ta làm hắn tổn thương thế cũng đủ rồi. Ta không muốn tiếp tục làm những việc khiến hắn thêm khổ sở. Bệ hạ… chuyện giữa ta và ngài cũng không có khả năng đâu, ta van xin ngài. Làm ơn hãy để ta trở về nước Hồng Ngọc”, Đồng Dao hít thật sâu, trở về nước Hồng Ngọc, còn có mối thâm thù kia đang đợi ta, ta không thể để liên luỵ tới bất cứ ai, không bao giờ… nữa có thể.
Bắc Minh Quân đứng lên, đi về phía cửa. Đồng Dao muốn mở miệng nói, nhưng không biết phải nói gì. Bắc Minh Quân dừng bước, quay đầu nhìn Đồng Dao, ánh mắt đượm buồn, lặng lẽ rời đi…
Cánh cửa đóng lại, Bắc Minh Quân cảm thấy lúc này mình là chú sư tử bại trận, cả người uể oải và mỏi mệt. Đứng ở ngoài cửa, đã thấy phòng Đồng Dao tối om. Trong lòng càng thất vọng… Nhìn ra xa xăm, ánh trăng sáng ngời, bầu trời xanh, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng trắng đang đi xa dần. Nheo mắt nhìn, cũng không thấy rõ người đó là ai, nhưng vẫn cảm thấy bóng người đó thật quen thuộc, gầy như vậy, phóng thoáng như vậy…
Trong lòng căng thẳng, có phải Vũ Quân không? Vũ Quân đã tới? Vũ Quân đã nghe thấy…
Nhuận Ngọc duỗi tay, nheo mắt chứa đầy lửa giận. Bốn cung nữ đứng xung quanh hắn, giúp hắn mặc áo giáp. Một bộ giáp đỏ, chói loá như vừa lấy từ lò luyện ra, không khí xung quanh ngột ngạt…
“Tướng quân, binh lính đã vào vị trí sẵn sàng?” Nhuận Ngọc thản nhiên nói, nhưng truyền ra khí thế bức người khiến cho mọi người đều cảm thấy khó thở.
“Đã sẵn sàng! Chờ lệnh của bệ hạ!”
Trọng thần của nước Chư Lương, bao gồm tuớng sĩ, thần quan đều đứng xung quanh hắn, cúi đầu không nói.
Bệ hạ dường như trời sinh đã có ma lực hút hết hồn phách của người khác khiến cho bọn họ kính sợ, khiến cho mọi người mê muội đi theo hắn, cho dù hắn lựa chọn làm gì, cho dù sai vẫn làm. Không ai nghi ngờ năng lực giải quyết của bệ hạ, nhưng lần này… Có phần vô lý..
“Bệ hạ —— thần vẫn xin bệ hạ hãy suy nghĩ lại!” Thừa tướng không có cách nào khác, quỳ xuống cầu xin: “Thần vẫn nói câu cũ, binh lực nước Cúc Lương lớn mạnh, nước Chư Lương chúng ta liều lĩnh ra trận phần thắng rất nhỏ.”
“Đúng vậy, bệ hạ…” Lão thần quan ở bên cạnh ủng hộ.
Nhuận Ngọc khẽ phất tay, mọi người lập tức im bặt: “Trận chiến này không thể tránh được.”
“Có thể cho lão thần biết nguyên nhân gây chiến?”
Nhuận Ngọc nhíu mắt, ánh mắt thâm hiểm.
“Bệ hạ, tạm thời không nói tới việc thắng thua. Nước Cúc Lương có quan hệ hoà hảo với nước ta, không có lý do gì để liều lĩnh ra trận, dù sao cũng phải có cái cớ. Bệ hạ, cho dù phải chiến đấu, cũng nên nói cho chúng thần biết, nguyên nhân gây chiến.”
Nhuận Ngọc lạnh lùng xoay người đi không nói.
“Bệ hạ, quân số nước Cúc Lương gấp đôi nước ta, làm sao ta có thể chống lại họ.”
“Nước Cúc Lương bị bệnh dịch tấn công, hiện tại thực lực rất yếu. Lúc này nên tấn công, tận dụng cơ hội.” Nhuận Ngọc chìa tay: “Lấy cung tới đây!” Người hầu vội vàng cầm cung màu đỏ thẫm đưa tới trước mặt Nhuận Ngọc.
“Bệ hạ, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn—— việc này!”
Nhuận Ngọc lắp cung, giương cung nhắm thẳng vào thái dương của thừa tường. Động tác của hắn giống như đang đùa, nhưng ánh mắt tàn nhẫn, khiến cho người khác phải sợ, bộ dạng giống như đang giả bộ nhưng làm cho mọi người sợ hãi, ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa.
“Không phải tiếp tục thêm nữa. Tiêu diệt nước Cúc Lương!” Nhuận Ngọc buông cung, mái tóc tung bay đầy yêu dị. Mọi người nhìn hoàng đế, chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy, có chút hoang mang.
“Bệ hạ—— Bệ hạ——!” Từ xa có binh sĩ chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn.
“Làm sao?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Chúng ta...... kho lương của chúng ta! ——”
“Làm sao?” Nhuận Ngọc trầm giọng, nắm chặt lấy cổ áo binh sĩ kéo lại: “Nói rõ ràng! Quốc khố và kho lương thực làm sao?”
“Quốc khố không sao, nhưng trong dân chúng thu mua lương thực, còn kho quân nhu, đều——”
“Đều làm sao vậy?”
“Bị thiêu rụi hết rồi.”
“Cái gì?” Nhuận Ngọc ngẩn người, đẩy binh sĩ ngã xuống đất.
“Chuyện này… Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì, nói rõ đi”, lão thần quan đứng ở bên cạnh đầu đổ đầy mồ hôi, có chuyện chẳng lành.
“ Tâu bệ hạ!” Binh lính dập đầu xuống đất: “ Nước Hồng Ngọc tấn công, giữa biên giới hai nước lửa cháy ngập trời.”
“Nước Hồng Ngọc?” Nhuận Ngọc trừng mắt nhìn.