Chuyển ngữ: Cỏ dạiNếu đúng như lời hắn nói, đây là một âm mưu vô cùng thâm hiểm, giả dối. Ha ha, căn bản không phải là gả thất công chúa cho hoàng đế nước Chư Lương, mà là một sát thủ. Thất công chúa chỉ là một đứa trẻ… Vậy cửu công chúa đến nước Cúc Lương hòa thân cũng là.? Ha ha, xem chừng vẫn còn là một đứa trẻ. Hoặc căn bản không hề có cửu công chúa nào cả.
Theo như hoàng đế nước Hồng Ngọc nói cô là Hoán Vân. Hoán Vân chỉ là một sát thủ, được phái tới nước Chư Lương, chỉ thị cho nàng ấy đầu độc hoàng đế nước Chư Lương, sau khi hoàng đế qua đời, nhân lúc đất nước còn rối ren, bèn tận dụng cơ hội tấn công nước Chư Lương nhằm thâu tóm đất đai, của cải.
Nhưng lại có việc ngoài ý muốn xảy ra, sau khi sát thủ giết chết hoàng đế nước Chư Lương, vốn phải lập tức tự sát. Nhưng Hoán Vân lại không tự sát, mà vẫn còn sống.
Trong đầu Đồng Dao đột nhiên thông suốt. Lúc đó, hẳn là hoàng đế nước Chư Lương chết bên cạnh Hoán Vân, A Ứng đã từng nói với cô, Hoán Vân ngồi im bất động. Thời điểm đó Hoán Vân làm theo lệnh tự sát, nhưng cô vì bị lời nguyền rủa, linh hồn mới trú trên cơ thể người vừa mới chết là Hoán Vân. Chuyện lạ lùng không ai có thể tin được cứ thế mà xảy ra…
Nói như vậy, mọi suy đoán đều là thật. Hoán Vân không chết, nước Hồng Ngọc lập tức nghi ngờ. Bọn họ không rõ nguyên nhân vì sao Hoán Vân không tự sát, cũng không biết rốt cuộc ở nước Chư Lương đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nghĩ tân vương Thấm Ngọc yếu đuối vô năng, không hề nghĩ đến sau lưng lại có nhân vật Nhuận Ngọc lòng dạ nham hiểm thủ đoạn tàn nhẫn, giết chết anh trai, rồi tự lập mình lên làm vua, nên tạm thời mới không dám manh động. Bên cạnh đó nước Hồng Ngọc sợ Hoán Vân nói linh tinh, lại phái người tới bảo vệ tính mệnh Hoán Vân. Trước tiên muốn Hoán Vân an tâm, nếu Hoán Vân có chỗ dựa vững chắc là nước Hồng Ngọc, chắc chắn sẽ không tiết lộ sự thật. Nhưng có thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, trong cơ thể Hoán Vân là linh hồn Đồng Dao.
Người kia chắc cũng không phải cha ruột cô. Dựa theo tình hình trước mắt cũng chỉ là người phụ trách việc huấn luyện sát thủ mà thôi.
“Ngươi không tự sát thì thôi, bản vương khai ân phái ngươi làm sứ giả, muốn nâng đỡ ngươi trở thành hoàng hậu nước Chư Lương. Còn ngươi thì sao? Hoàng đế nước Chư Lương đã lớn tuổi cơ thể suy nhược, căn bản không thể làm chuyện vợ chồng, thế mà ngươi lại làm mất đi sự trong trắng của mình?”
Gương mặt Ngô Nhân co quắp.
Trong lòng Đồng Dao cười lạnh. Nói thật dễ nghe, nói là tới trợ giúp cô thực ra trong lòng họ bất an, sợ Hoán Vân không chết, sẽ nói những lời ảnh hưởng đến nước Hồng Ngọc. Họ không dám hành động bừa bãi, lại cho rằng Hoán Vân không chết là muốn trèo cao lên vị trí hoàng hậu. Nên chỉ cần giúp Hoán Vân lên ngôi hoàng hậu, tạm thời Hoán Vân sẽ không dám nói thêm gì cả.
“Hoán Vân. Gìơ ngươi đã rơi vào tay chúng ta, bản vương cũng sẽ không khách khí với ngươi. Ngô Nhân, Hoán Vân là người của ngươi, chuyện này giao cho ngươi xử lý!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Đồng Dao hoảng sợ nhìn khuôn mặt cười như không cười của Ngô Nhân.
Cho dù cô không muốn, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra.
Ví dụ như roi, đòn đau!
Tay chân Đồng Dao đều bị trói vào cột gỗ, cảm giác đau đớn này khiến cô phát điên. Cô sợ hãi nhìn roi da trong tay Ngô Nhân, sợ đến nỗi cả người cũng run rẩy.
Chiến đấu đến cùng, cô nhất định phải kiên trì, còn phải gặp Nhuận Ngọc, Vũ Quân nữa…
Tuy Ngô Nhân đang cười, nhưng Đồng Dao cảm nhận, thần kinh hắn dường như không bình thường. Tay cầm roi da đầy hưng phấn. Bề ngoài nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại tóe lửa lộ vẻ hung ác. Ngô Nhân là một kẻ rất khác thường ——
“Nhóc con, ngươi có tiết tại sao ta lại thu nhận ngươi không? Đó là bởi vì vẻ ngoài của ngươi, cha mẹ của ngươi chỉ là nhưng kẻ làm ruộng, ngươi ở trong tay bọn họ tối đa cũng chỉ là một thôn nữ mà thôi. Ngươi phải cảm tạ cha đã giết chết cha mẹ đẻ của ngươi.”
Đồng Dao nghe xong, da dầu run lên, hắn thật kinh dị, giết chết cha mẹ đẻ của Hoán Vân, rồi cướp con của họ. Còn nói đến công nuôi dưỡng.
“Ta nhận nuôi ngươi, chưa từng để ngươi phải vất vả? Người khác đánh nhau luyện công, nhưng cha chỉ cần ngươi sống cùng loài vật độc nhất thế gian, cha dạy ngươi cách dùng độc, chống lại kẻ địch, phải mê hoặc đàn ông ra sao. Ngươi có còn nhớ cha đã từng nói gì với ngươi không? Làm một sát thủ, sẽ luôn đơn độc, ngươi chỉ là một loại công cụ. Không có tình cảm, không có dục vọng, phải phục tùng nghe theo mệnh lệnh của cha một cách vô điều kiện.”
“Nhưng lần này ngươi lại phá vỡ kế hoạch. Ngươi làm như vậy về sau làm sao cha ngẩng đầu lên được?”
Đồng Dao quay đầu, run rẩy không nhìn.
“Ha ha, nhưng đây cũng không phải việc cha tức giận nhất. Hoán Vân luôn là một đứa bé ngoan, cha nói gì nghe đấy! Ngươi có biết cha quý ngươi nhất, cha luôn muốn giữ Hoán Vân bên cạnh để yêu thương. Nhưng nước Hồng Ngọc lại đem Hoán Vân đi hòa thân, đầu độc chết lão già kia. Ngươi có biết trong lòng cha khổ sở thế nào không? Bộ dáng Ngô Nhân đau khổ, so với cười càng khó coi hơn.
“Ha ha, được thôi, cha nguyện ý mất đi người con mình yêu qúy nhất, một tay bồi dưỡng để Hoán Vân lớn lên đi vào con đường chết.”
Ngô Nhân mỉm cười đi từng bước tiến về phía Đồng Dao, dùng sức nắm lấy cằm của cô: “Khuôn mặt rất đẹp đúng không.. Ha ha, nếu không phải vì nước Hồng Ngọc, cha sẽ cố gắng khống chế bản thân không đánh ngươi, nếu không, Hoán Vân cũng sớm thành người của cha… Nhưng… Nếu đã không phải người của ta, ngươi chỉ có một con đường chết, nhưng ngươi chẳng những không chết, còn phá hủy sự trong sạch của mình. Ai cho phép ngươi nhớ tên của người dàn ông khác, đây là sự sỉ nhục lớn nhất với ta..!”
Biến thái —— đúng là một kẻ biến thái, Đồng Dao cắn môi, trong lòng không ngừng mắng hắn.
“Cha sẽ tiễn ngươi lên đường, Hoán Vân. Chẳng qua trước khi chết phải để Hoán Vân chịu khổ rồi. Phải nhớ ai đối với ngươi tốt nhất, phải nhớ cho kỹ, kiếp sau đầu thai lại làm con gái ngoan của ta, nhớ chưa?”
Ngô Nhân quất roi, Đồng Dao cắn chặt răng…
Những vết thương chồng chéo lên nhau hết roi này đến roi khác, đánh đến da bong thịt tróc!
————————————————————————————————
Cả người khóac áo choàng xám, chỉ lộ ra đôi mắt đen như bảo thạch. Tầm mắt nhanh chóng quét qua ngã tư đường, giống như ra đa liếc nhìn xung quanh.
“Bệ hạ, đã hai ngày rồi, nơi này lắm rắc rối, chúng ta phải đi thôi.”
“Chưa tìm được người, ta không đi!”
“Bệ hạ xin ngài đừng tiếp tục mê muội, nơi này toàn người nước Hồng Ngọc. Nàng cũng là kẻ thù của nước Chư Lương. Bệ hạ tìm nàng làm gì.”
“Nàng đã cứu ta!”
“Chính nàng đã giết chết tiên đế!”
“Nàng nói nàng không làm!”
“Bệ hạ!”
“Nếu cha ta là do nàng giết, ta sẽ tìm nàng, sau đó giết nàng!”
“Sau đó ta sẽ tự sát!” Ánh mắt Nhuận Ngọc run rẩy. Nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở lại bình thường.
————————————————————————————————
Có mấy kẻ thò thụt trong ngõ nhỏ, bên cạnh một chiếc xe ngựa lẳng lặng đi theo.
Nhuận Ngọc dừng bước: “Theo ta lâu như vậy cũng nên lộ diện đi.”
Mấy tên tùy tùng lập tức xông tới. Cảnh giác rút kiếm ra.
“Không cần, ” Nhuận Ngọc phất tay: “ Nếu là người nước Hồng Ngọc, đã sớm ra tay. Ngươi là ai, có mục đích gì, nói đi.”
“Hoàng đế nước Chư Lương, mời lên xe”, từ trên xe truyền tới giọng nói nhã nhặn điềm đạm.
Nhuận Ngọc cười lạnh: “Các ngươi ở đây chờ ta.” Dứt lời liền xoay người lên xe.
Nhuận Ngọc vào xe, ngồi đối diện với người trong xe, vẻ mặt không hề ngạc nhiên.
“Xem ra ngài đã biết ta là ai.” Vũ Quân nhìn hắn, lay động những sợi tóc trên trán.
“Hoàng tử tìm ta có việc gì? Muốn giúp nước Hồng Ngọc đến bắt ta?” Nhuận Ngọc nhíu mày châm chọc.
“Ta không những không bắt ngài, ta còn muốn cứu ngài.”
“Sao?”
————————————————————————————————
“Nói thẳng, ta không phủ nhận, ta rất ghét ngài, cũng hy vọng ngài chết sớm một chút.”
“Ha ha, hoàng tử rất thẳng thẳn. Thái độ của bản vương đối với ngươi cũng thế.”
“Nhưng không được, ta còn phải cứu ngài.”
“Vậy sao” Nhuận Ngọc nhíu mày: “Vì sao?”
“Nàng sẽ không để ngươi chết. Nàng muốn làm gì, ta sẽ làm vì nàng. Ta không giống ngài, nàng muốn gì, ngài liền cướp đoạt thứ đó. Ngài không xứng được nàng yêu!”
Nghe đến Đồng Dao, sắc mặt Nhuận Ngọc liền sầm xuống. Ngậm chặt miệng, không phản bác lại, từ trước đến nay Nhuận Ngọc không phải người như vậy, nhưng mấy câu này hắn không nói gì bác bỏ. Ngược lại trong lòng nghĩ về mình, đúng lắm, mắng hay lắm!
“Cho nên, ta giúp ngươi ra khỏi nước Chư Lương, tạm thời tới nước Cúc Lương tránh nạn.”
“Không!”
Vũ Quân nhíu mà: “Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng đau khổ của nàng, nếu không ta sẽ không tới cứu ngài, bệ hạ ngài tốt nhất đừng không biết tốt xấu.”
“Ta sẽ không đi đâu cả, nàng bị người nước Hồng Ngọc mang đi rồi. Ta phải tìm được nàng.” Nhuận Ngọc liếc mắt nhìn Vũ Quân: “Sắc mặt ngươi tái nhợt, khuôn mặt xanh xao, nơi này lại lắm thị phi. Ngươi vẫn nên sớm trở về nước Hồng Ngọc đi. Chuyện của nàng ta sẽ xử lý tốt, không cần ngươi lo lắng.”
“Hừ, vậy ngài định xử lý thế nào” Vũ Quân cười lạnh: “Ngài có biết hiện tại nàng ở đâu không? Nàng căn bản đã không còn ở nước Chư Lương!”
“Cái gì?” Nhuận Ngọc trợn mắt nhìn.
“Mấy ngày trước nàng đã bị mang về nước Hồng Ngọc rồi!”
Nhuận Ngọc nóng giận nói: “Vậy sao ngươi nhận được tin tức không tới nước Hồng Ngọc luôn, tới tìm ta làm gì? Ngươi phải đi cùng nàng chứ!”
“Ta đã sớm phái người đi theo.”
“Phái người? Ngươi phái ai? Sao ngươi không tự mình đi đi, ngươi còn ở nước Chư Lương làm gì!”
“Làm gì ư? Chính là để cứu ngươi, kẻ lòng lang dạ sói!” Vũ Quân nổi giận, khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập: “Ngươi nghĩ rằng ta bằng lòng tới cứu ngươi sao, ta hận không thể chạy ngay tới chỗ hắn cứu nàng, nhưng nàng chỉ một lòng một dạ lo lắng cho ngươi, ngay cả tính mạng cũng không cần. Ta phải bảo vệ người nàng yêu nhất, mỉa mai thay kẻ đó lại là ngươi, kẻ súc sinh lãnh khốc vô tình!”
Nhuận Ngọc bị mắng nhìn chằm chằm Vũ Quân không phản ứng lại.
Vũ Quân nói quá nhanh, ho khan, đẩy tay Nhuận Ngọc: “ Ngươi đi nước Cúc Lương, tự cứu mình đi..Ta đi cứu Đồng Dao.”
“Người của ta, ta tự đi cứu!”
Vũ Quân tức giận trừng mắt nhìn Nhuận Ngọc: “Chỉ bằng khả năng của ngươi?”
Nhuận Ngọc nheo mặt, hất cằm: “Không, ta có người của mình, không bằng hợp tác đi.”
Vũ Quân nheo mắt, nhìn chằm chằm Nhuận Ngọc: “Tốt! Chuyện này nói sau. Càng nhiều người càng tốt, nhưng cứu ngươi trước đã!”
————————————————————————————————
Vũ Quân và Nhuận Ngọc, hai người tài giỏi cùng bắt tay hợp tác, là một việc bất khả thi. Nhuận Ngọc âm u lạnh lẽo, Vũ Quân ấm áp dịu dàng, tính cách hai người hoàn toàn tương phản nhau, đều xụ mặt ngồi chung xe ngựa với nhau, không khí cứng ngắc có thể tóe ra lửa.
“Ta đã bố trí người ở nước Hồng Ngọc.”
“Đáng tin không?’Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Hừ, nếu không đáng tin, chẳng lẽ dựa vào ngươi sao?”
Nhuận Ngọc cười gian: “Tính bản vương hay hỏi, không có chuyện bất trắc là tốt rồi.”
Nhuận Ngọc ở bên cạnh nhìn bộ dáng tức giận của Vũ Quân. Phải đi đường liên tục, rõ ràng Vũ Quân đã gầy đi rất nhiều, Nhuận Ngọc âm thầm quan sát, hơi thở của Vũ Quân rất nhanh, nói rủi không chừng tới được nước Hồng Ngọc, người còn chưa cứu được, hắn cũng sống không nổi nữa.
“Nước Chư Lương có gửi nhân sâm tới, ngươi có thể mang theo?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Đa tạ quan tâm, ta có mang theo, nhưng sau đó lại có tình huống đột ngột phát sinh, bị thất lạc xe mang nhân sâm.”
Nhuận Ngọc suy nghĩ nói: “Chờ ta đoạt lại nước Chư Lương, ngươi cần loại nào, bản vương sẽ cấp cho ngươi cả đời.”
Vũ Quân cười lạnh: “Ngươi có đoạt lại nước của mình hay không, ta không quan tâm. Nhân sâm cũng không cần…”
“Xin lỗi, tính ta ăn ngay nói thẳng, không có nó ngươi không sống lâu được.”
Vũ Quân mỉm cười lắc đầu: “Cứu nàng về, nếu nàng theo ta về nước Cúc Lương, ta sẽ sống, nếu nàng đi theo ngươi, ta cũng không muốn sống nữa.”
Nhuận Ngọc im lặng không nói.
“Ngươi có biết, tại sao lần này ta nhất định phải tự mình đi không?” Vũ Quân cười.
“......”
“Bởi ta có chuyện muốn hỏi ngươi, cũng có lời muốn nói với ngươi.”
Nhuận Ngọc nhìn Vũ Quân.
“ Ta muốn biết, ngươi hận nàng hay yêu nàng.”
Câu hỏi này, Nhuận Ngọc không có câu trả lời, “ Ta với nàng thế nào, cũng không cần phải nói với ngươi.” Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Ta biết ngươi sẽ nói như vậy”, Vũ Quân khẽ cười, nhưng ta cũng muốn nói với ngươi, “Ngươi yêu nàng hay không ta không quan tâm, nhưng nếu ngươi không yêu nàng, từ chối đi, đừng làm cho nàng thêm đau khổ. Nếu ngươi yêu nàng, ta nói cho ngươi biết, so với ngươi ta còn yêu nàng hơn, hơn nữa so với tình yêu của ngươi đơn thuần hơn nhiều, không nặng nề như ngươi, không có nhiều gánh nặng như ngươi.”
Khuôn mặt Nhuận Ngọc trắng bạch, quay đầu, không nói.
“Trước đây nàng đã làm những gì, ta không quan tâm. Tất cả chỉ là chuyện quá khứ. Tình yêu của ngươi tràn ngập mâu thuẫn, gánh nặng quá lớn, ngươi không nên liên lụy tới nàng để nàng phải chịu khổ cùng ngươi. Gìơ nàng là vương phi của ta, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Vương phi? Nàng là vương phi của ngươi lúc nào?”
“Sau khi cứu ngươi, Đồng Dao sẽ trở về nước Cúc Lương cùng ta.”
Nhuận Ngọc cười khinh thường nói:”Nàng yêu ngươi?”
“Ngươi không có tư cách để hỏi ta câu này.” Vũ Quân ưỡn ngực nói: “Ít nhất ta sẽ bảo vệ nàng, mà ngươi chỉ làm nàng đau khổ mà thôi!”
Nhuận Ngọc mím môi.
Xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước. Cổng thành nước Hồng Ngọc ở ngay trước mắt, trước cổng nhốn nháo toàn người là người, xếp hàng chờ vào thành.
“Xe ngựa đi vào, sẽ gây chú ý, chúng ta xuống xe phân thành các nhóm rải rác vào thành.” Nhuận Ngọc khoác áo choàng nói.
Vũ Quân gật đầu, xuống xe.
Các tử sĩ đi theo Nhuận Ngọc cũng xuống xe phân tán sự chú ý, phân thành nhiều nhóm cách nhau, tản ra đi vào trong thành.