Chuyển ngữ: Cỏ dạiBức tường lại được đưa xuống, ngăn cách tầm mắt hai người. Dần dần không nhìn thấy bóng dáng Nhuận Ngọc đâu nữa, tim Đồng Dao đau đớn co thắt từng cơn.
Đồng Dao vẫn bị trói trên cột, chịu mọi ức hiếp làm nhục, vẻ mặt của cô không hề tuyệt vọng, ngược lại tràn đầy sức sống, khiến cho Ngô Nhân càng thêm tức tối.
Ngô Nhân cầm roi da trong tay, nở cụ cười lạnh lùng: “Xem ra ta phải đi chăm sóc hoàng đế nước Chư Lương đẹp trai tuấn tú kia.”
Trong lòng Đồng Dao chua xót, nhưng không cách nào ngăn cản… Trơ mắt nhìn Ngô Nhân kích động rời đi, tim như bị dao cắt.
Đồng Dao chăm chú nhìn bức tường phía đối diện, bức tường đá rất dày, cách âm tốt. Nhuận Ngọc chàng vẫn khỏe chứ? Đồng Dao hận không thể nhận roi da quất hết lên người mình.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, mơ mơ màng màng, không biết là bao lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng hòn đá dịch chuyển. Đồng Dao dùng tất cả khí lực, nhìn lên mặt đất. Chỉ thấy một khối đá xanh ở trên mặt đất được xếp ngày càng cao, sau đó từ từ, di chuyển về phía bên trái.
Một người từ trong lòng đất bò lên, rung chuyển.
“Đồng dao ――――”
“Đây… Chẳng phải là Vũ Quân sao…”
Vũ Quân nhìn Đồng Dao, sợ tới mức ngây ngốc không cả phản ứng. Cho đến khi Mặc tướng quân và những người khác đi tới, lúc này mới lấy lại được tinh thần.
“Tất cả quay hết mặt đi cho ta.” Vũ Quân khẽ gầm, mọi người lập tức chuyển tầm mắt.
Vũ Quân nhìn cơ thể Đồng Dao trần trụi đầy máu, vô cùng kinh ngạc. Đôi tay run rẩy cởi áo choàng của mình khoác lên người Đồng Dao: “Chuyện gì đã xảy ra, tại sao nàng lại ra nông nỗi này?” Nước mắt không ngừng rơi, không thể nào kiềm nén nỗi đau trong lòng: “Ta đã tới chậm, là ta không tốt không bảo vệ dược nàng. Đều tại Vũ Quân vô dụng――― tại sao có thể như vậy?”
“Ta không sao.”
“Là ai? Ai đã làm?Nói cho ta biết là ai? Là ai đã khiến nàng ra nông nỗi này?”
Đồng Dao lắc đầu: “Ta không sao, ngươi đã đến là tốt rồi, ngươi vẫn khỏe mạnh là tốt rồi......”
Vũ Quân ôm chặt lấy cô: “Chúng ta đi, phải đi ngay lập tức, rời khỏi nơi này ―――”
Đồng Dao khẽ rên rỉ.
“Ta xin lỗi, thực có lỗi. Nàng chắc rất đau, … Ta giúp nàng tháo dây thừng.”
“Vũ Quân,Nhuận Ngọc…. Nhuận Ngọc ở đối diện.”
“Ta biết rồi. Mặc tướng quân đã tới đây trước. Thăm dò tất cả đường ra, chúng ta sẽ cứu hoàng đế nước Chư Lương, có chuyện gì ra ngoài nói.”
“Nhuận ngọc......”
“Người của ta sẽ tới cứu. Chúng ta đi trước――― đi.” Vũ Quân cõng Đồng Dao, đi vào đường hầm.
Không biết đã đi được bao lâu, xung quanh vẫn tối om, Vũ Quân ôm chặt Đồng Dao. Đi về phía trước nơi có ánh sáng. Đột nhiên, trước mắt có ánh sáng, Đồng Dao theo bản năng lấy tay che mắt.
Cách đó không xa là một bãi cỏ lớn, hoang tàn vắng vẻ. Mặc tướng quân đã chuẩn bị xe ngựa, Vũ Quân đỡ Đồng Dao lên xe ngựa.
Đồng Dao ngủ mê mệt.
Giấc ngủ rất sâu, xung quanh yên tĩnh. Cơ thể nặng như chì. lập đi lập lại trong đầu cô là khuôn mặt Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc đang khóc, cô muốn chạm vào nhưng lại không với tới.
Còn Vũ Quân, Vũ Quân giống như bị bệnh, sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia, tại sao lại thấy hắn mờ ảo lúc ẩn lúc hiện như vậy… Giống như một cơn gió có thể mang hắn đi bất cứ lúc nào…
Nước Hồng Ngọc, cơn thịnh nộ lửa giận trong lòng khiến cô suy sụp. Nước Hồng Ngọc sẽ rơi vào biển lửa, tất cả mọi người sẽ phải chết trong thống khổ―――
Mơ màng mở mắt ra, trước mắt là đôi mắt nâu của Vũ Quân. Đôi mắt Vũ Quân sáng ngời, siết chặt lấy tay cô
“Tỉnh rồi?”
Đồng Dao muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng lưỡi khô khốc, khó mà nói được. Vũ Quân vội vàng rót nước, Đồng Dao uống một ngụm, cả người đau rần như lửa đốt. Nhìn cơ thể mình, đã được băng bó, quần áo cũng đã được thay mới.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.”
“Hai ngày?” Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, “Nhuận Ngọc đâu?”
Vũ Quân nhíu mày: “Mặc tướng quân đang nghĩ cách, hắn…”
Trong đầu Đồng Dao nổ tung: “Không được, nước Chư Lương đã rơi vào tay giặc, Nhuận Ngọc lại rơi vào tay sát thủ nước Hồng Ngọc chẳng khác nào tìm đường chết, chàng chắc chắn sẽ bị giết chết, ta muốn đi cứu chàng, ta ―――”
“Đồng dao, nàng đừng vội.” Vũ Quân thấy cô xúc động, bị doạ cho sợ hãi, vội vàng chạy tới trấn tĩnh cô, “Mặc tướng quân đã điều tra được, Nhuận Ngọc vẫn ở trong tay sát thủ. Không biết tại sao, hắn không giao Nhuận Ngọc cho hoàng đế nước Hồng Ngọc, cũng không giết hắn, nhưng…”
Nhưng…. Trong lòng Đồng Dao đau đớn, nhưng…Thái độ của Ngô Nhân đối với Hoán Vân bất thường tới mức biến thái, Ngô Nhân không giao Nhuận Ngọc cho hoàng đế nước Hồng Ngọc, là do Ngô Nhân hận Nhuận Ngọc, nên muốn tra tấn dày vò chàng sao…. Quất sao? Dùng khổ hình sao? ―――tưởng tượng đến tình cảnh hiện tại của Nhuận Ngọc, trong lòng Đồng Dao đứng ngồi không yên. Nhưng hiện tại mà nói tin tức này cũng coi như là tốt rồi.
“Mặc tướng quân biết hiện hoàng đế nước Chư Lương bị giam giữ trong nhà lao, đang tìm biện pháp phá đường hầm vào nhà lao.”
“ Đào đường hầm?” Đồng Dao nhíu mày: “Vũ Quân, mấy ngày các ngươi có thể thông được đường hầm?”
“Mặc tướng quân nói, chiếu theo tình hình hiện tại, phải mất ba ngày mới có thể đào được khoảng trống vừa đủ cho người đi.”
“Cái gì? Ba ngày?” Đồng Dao nhíu mày, quay đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài gió lớn, nước Hồng Ngọc phải là một nước bị hạn hán mới phải. Đất đai chủ yếu là hoang mạc, đất đồng màu bị trôi đi rất nhiều.
“Vậy tại sao còn chưa cứu Nhuận Ngọc ra?”
“Mặc tướng quân nói, nhà tù giam giữ hoàng đế nước Chư Lương nằm dưới một khối nham thạch rất lớn, hai ngày nay đều nghĩ biện pháp phá nó, rất nhanh thôi, rất nhanh có thể cứu người ra.”
“Còn cần bao nhiêu thời gian?”
“Đã đào liên tục hai ngày rồi, Mặc tướng quân nói, đã nứt một miệng lớn rồi, nhiều nhất hai canh giờ nữa có thể đập tan khối nham thạch.”
Đồng Dao thở một hơi nhẹ nhõm, nheo mắt lại, nhìn xung quanh. Đầu óc cô bắt đầu hoạt động. Cô cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, nước Hồng Ngọc là đất nước quanh năm khô cạn, nên mỗi gia đình đều đào giếng, gần như các gia đình đều có hai giếng, nước bên trong thành lại càng không cần phải nói.
Đào đường hầm ở trong thành mà nói căn bản không có khả năng. Nhưng lúc này mà nói, lại trở nên vô cùng đơn giản, chỉ có một nguyên nhân, nước Hồng Ngọc cách xa nguồn nước, diện tích trồng trọt lại rất ít, khiến cho đất đồng màu bị xói mòi, hơn nữa vào thời kỳ này mọi người căn bản không biết thế nào gọi là bảo vệ sinh thái tài nguyên, do ngày thường dùng nước theo nhu cầu, từ trong cung cho đến từng nhà có biết bao nhiêu giếng. Càng đào nhiều giếng, nước ngầm càng bị khai thác nhiều, nhân dân căn bản không biết hành vi của họ gây hư hại. Đất đai tơi xốp, dưới lòng đất rỗng rất nhanh. Cả thành trì giống như được xây dựng trên một tàn tích của một lâu đài trên không rất xốp, vì thế rất dễ để đào đường hầm.
Nếu suy luận của cô chính xác, vậy có cách rồi, có cách rồi.
Đồng Dao nắm tay Vũ Quân: “Vũ Quân, ngươi có biết lưu huỳnh?”
“Thứ nàng nói có phải là diêm sinh có trong các tiệm thuốc?”
“Đúng.”
“Nàng cần nó làm gì?”
“Cần rất nhiều, ta cần dùng gấp!”
“Ta sẽ cho người vào trong thành mua ngay…”
“Không, ta cần rất nhiều, rất nhiều ―――” Đồng Dao nhíu mày, kéo tay Vũ Quân, “Ngươi phải giúp ta!”
Vũ Quân nghiêng mặt nói: “Thứ này rất rẻ, được khai thác trong các khu hầm mỏ, đất đai nước Hồng Ngọc quanh năm khô hạn, khắp nơi đều có.”
Đồng Dao mở to hai mắt: “Tốt! Tốt quá! Hãy tập trung tất cả thủ hạ của ngươi, đi tìm kiếm lưu huỳnh, càng nhiều càng tốt.”
“Các vùng lân cận đâu đâu cũng là núi đá, ta thấy xung quanh đây còn có rất nhiều mỏ vàng, ta sẽ tìm diêm sinh cho nàng, nhưng nàng cần chúng làm gì?”
“Vũ Quân, đừng hỏi nhiều, ngươi giúp ta tìm chúng trước đã, ta cần dùng có việc gấp.”
Vũ Quân có chút do dự, song nhìn bộ dáng sốt ruột của Đồng Dao, cũng không hỏi nhiều, lập tức phân phó thuộc hạ.
Qua nửa ngày, vài tử sĩ đã truyền tin về, phát hiện có rất nhiều lưu huỳnh trong các ngọn núi gần đây.
“Tôt, tốt! Thật tốt quá!” Đồng Dao hưng phấn nói, “Vũ Quân, ngươi nói với Mặc tướng quân, tập trung tất cả chỗ lưu huỳnh này, sau đó đặt dọc theo lối đường hầm bên trong.”
“Đồng Dao, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
“Lượng lưu huỳnh ở đây khô rất dễ cháy, đốt cháy có thể tạo ra lửa, đủ để gây ra một vụ nổ!”
Ta phải, ta phải, Đồng Dao cố gắng hít thở, trong mắt toả ra một màu đỏ tươi, tiêu diệt nước Hồng Ngọc, ta phải tiêu diệt nước Hồng Ngọc, khiến cho các linh hồn chết trong thống khổ.
“Đồng Dao, nàng làm sao vậy?” Vũ Quân nhìn Đồng Dao hô hấp khó khăn mà hoảng sợ.
“Vũ Quân, nghe ta nói, lệnh cho tướng quân đặt lượng lưu huỳnh này ở giữa đường hầm dọc đường đi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Vũ quân mở to hai mắt nhìn.
Ánh mắt Đồng Dao run rẩy: “Nhất định phải làm, nhất định, ngay cả ông trời cũng giúp ta!”
“Nhất định phải làm gì, nàng muốn cho nổ tung đường hầm sao?”
Đồng Dao chớp mắt gật đầu, “Đúng, ta phải cho nổ tung đường hầm! Ngươi đừng hỏi nữa, coi như giúp ta đi. Đưa tất cả chỗ lưu huỳnh tới, đặt vào trong đường hầm.”
“Cho nổ đường hầm, mặt đất sẽ bị sụt lún!”
Đồng Dao nheo mắt, đúng, mặt đất sẽ bị lún, chính là điều cô muốn.
“Làm như vậy, kinh đô sẽ bị sụp đổ, tất cả sẽ bị nhấn chìm vào trong lòng đất, có nghĩa là cung điện cũng sẽ bị tàn phá?”
Đồng Dao cười lạnh, hoàng cung là cái thá gì, thứ cô muốn là cả nước Hồng Ngọc, toàn bộ thành trì.
“Vũ Quân, ngươi nhanh đi truyền lệnh đi, ta ở đây chờ ngươi.”
“Nhưng…”
Đồng Dao nắm tay áo Vũ Quân: “Vũ Quân, ngươi có biết bệnh ôn dịch khiến cho dân chúng nước Cúc Lương lâm vào khốn khổ là do nước Hồng Ngọc gây ra?”
Vũ Quân sửng sốt: “Hoàng huynh đã từng nói với ta.”
“Chẳng lẽ ngươi không hiểu tất cả những chuyện này đều do một tay nước Hồng Ngọc gây ra sao? Nước Hồng Ngọc biết nước Chư Lương và nước Cúc Lương ký kết hiệp ước đồng minh, nên mới khiến nước Cúc Lương bị bệnh ôn dịch, sau đó thừa cơ nước Cúc Lương gặp nạn, không thể trợ giúp, đầu tiên xuất binh chiếm nước Chư Lương. Giờ đây nước Chư Lương đã rơi vào tay giặc, ngươi cho là nước Cúc Lương sẽ có ngày thái bình sao?” Đồng Dao mở to hai mắt nói, “ Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, nếu không thừa dịp tiêu diệt nước Hồng Ngọc, kế tiếp sẽ đến lượt nước Cúc Lương!”
Vũ Quân biến sắc mặt trắng bệch: “Vũ Quân hiểu.”
“Kinh đô nước Hồng Ngọc không tốt đẹp gì, cho nổ tung kinh đô, cứu Nhuận Ngọc ra, chúng ta có cơ hội tốt thừa dịp loạn lạc quay về nước Cúc Lương.”
“Quay về nước Cúc Lương?”
“Đúng, quay về nước Cúc Lương.” Đồng dao hạ giọng.
“Được, ta giúp nàng, ta đi báo cho Mặc tướng quân biết, nàng ở đây chờ ta.”
Đồng dao gật đầu.
Có vài người đi theo bảo vệ Đồng Dao, vừa thấy Vũ Quân rời đi, Đồng Dao lập tức phân phó bọn họ.
“Các ngươi, phải nghe ta.” Đồng Dao phất tay, cẩn thận suy nghĩ lại. Mặc tướng quân nói để cứu Nhuận Ngọc ra nhiều nhất là hai canh giờ, khi đó thời gian cũng vừa kịp. “Các ngươi tản ra bốn phía, đồng thời tìm mua lưu huỳnh, sau đó cho vào bao, rồi chôn trong các giếng ở gần khu dân cư, tốt nhất là giếng cạn! Càng nhiều càng tốt, hiểu chưa? Ba canh giờ sau, bỏ đuốc vào trong giếng, rồi các ngươi nhanh chóng chạy đi. Không cần phải quay trở về tập hợp với chúng ta, trực tiếp trở về nước Cúc Lương, hiểu chưa?”
“Công chúa, có cần phải báo với hoàng tử?”
“Lát nữa hắn trở về ta sẽ nói với hoàng tử, bây giờ các ngươi cứ làm theo lệnh của ta!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng rời đi
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Có khả năng thực hiện, có lẽ đang ở ngay trước mắt. Cô muốn không chỉ dừng lại ở kinh đô, mà là cả nước Hồng Ngọc, dân chúng nước Hồng Ngọc đều phải chết trong thống khổ! Tất cả đều phải hứng chịu lời nguyền!
Đôi mắt Đồng Dao đỏ rực như máu.
Không lâu sau, Vũ Quân đã trở lại.
“Thế nào?”
“Mặc tướng quân nói việc này quá đơn giản, chỉ cần một canh giờ, tất cả đều được bố trí hợp lý.”
Ánh mắt Đồng Dao hưng phấn, gần như quên đi cảm giác đau đớn toàn thân.
Bỗng nhiên, chợt nhớ ra: “Vũ Quân, Nhuận Ngọc đâu, Nhuận Ngọc thế nào rồi? Không phải ngươi nói đã đào thông đường hầm sao?”
Vũ Quân buồn bã không nói, Đồng Dao lại càng căng thẳng.
“Nàng đừng sốt ruột, không có việc gì đâu. Chỉ là Mặc tướng quân nói, nơi giam giữ Nhuận Ngọc nằm dưới một khối nham thạch rất lớn, muốn phá nó, phải cần thêm thời gian.”
“Còn phải thêm bao lâu nữa?”
“Mặc tướng quân nói, rất nhanh.”
“Thật không?” Đồng Dao nhíu mày, “Báo cho Mặc tướng quân, ba canh giờ sau kích nổ!”
“Được”, Vũ Quân nghi ngờ, quay đầu nhìn lại, “ Sao chỉ có một mình nàng, những người khác đâu?”
“À, ta sốt ruột, bảo họ đi tìm ngươi.”
Vũ Quân nhíu mày: “Trên đường trở về ta không gặp ai cả.”
“Chắc cũng sắp thôi…”
Nhuận Ngọc cúi lưng, người đổ đầy mồ hôi, ánh mắt kiên định, mỗi dây thần kinh đều căng lên, máu cùng mồ hôi hòa lẫn vào nhau nhỏ tí tách từng giọt xuống chân.
Lại một roi nữa quất trên người, Nhuận Ngọc ngã lăn xuống đất, tránh roi đang đánh tới.
Ngô Nhân không trói Nhuận Ngọc, cũng không giết Nhuận Ngọc, ở trong căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, Ngô Nhân quất roi da, cười lạnh, điên cường đánh theo di chuyển của Nhuận Ngọc, suốt hai ngày…
Võ công hai người vốn ngang tài ngang sức, nhưng lúc này, Nhuận Ngọc không có vũ khí, trong tay Ngô Nhân có roi da, Nhuận Ngọc không thể tới gần hắn. Hai mắt Ngô Nhân đỏ rực, điên cuồng hưởng thụ cảm giác truy đuổi vồ mồi, nhìn Nhuận Ngọc tránh né trong tay mình, quằn quại, lăn lội, cảm giác chinh phục ngày càng lớn…
Cả người Ngô Nhân đầy mồ hơi, gân xanh nổi khắp người.
Nhuận Ngọc phản ứng mau lẹ, có thể tránh được công kích của hắn, nhưng thời gian quá dài, thể lực dần suy kiệt, hành động của chậm dần.
“Ba”, Một roi quất tới, Nhuận Ngọc lại xoay người tránh đi, nhưng roi da nhanh chóng quất trên ngực hắn, một vệt máu dài.
Ngô Nhân liếm khớ miệng, mỉm cười.
Nhuận Ngọc thở phì phò, mồ hôi thoát ra che kín cả tầm mắt hắn, cả người run rẩy. Tuy Ngô Nhân đang cười, nhưng mỗi roi quất tới, Nhuận Ngọc có thể cảm nhận được từ người hắn tỏa ra đầy hận ý hận tới khắc cốt ghi tâm.
“Chạy...... Chạy...... Thỏa sức mà chạy đi!”
Nhuận Ngọc cười lạnh.
“Ta thấy bệ hạ ở trong tay ta, giống như con chuột trốn chui trốn lủi.”
Ngô Nhân dồn toàn lực quất một roi, khác hẳn khi hắn đánh Đồng Dao, hắn muốn Đồng Dao bị thương, nhưng với Nhuận Ngọc, mỗi roi đều tàn nhẫn giống như muốn dồn hắn vào đường chết.
Nhuận Ngọc lắc người, quỳ trên mặt đất, Ngô Nhân cười lớn…
Mỗi một giây trôi qua, mặt trời lên tới đỉnh đầu, giờ đã dần xuống núi.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng một chút tin tức cũng không có, Đồng Dao sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Làm sao còn chưa về, không kịp nữa rồi.
“Tại sao Mặc tướng quân còn chưa trở về?”
Trên mặt Vũ Quân cũng đầy vẻ lo lắng: “Đúng vậy, tại sao những người khác cũng chưa trở về, có phải đã bị lộ? Không phải chứ, chúng ta đều đi trong đường hầm, làm sao…”
“Vũ Quân, ta muốn vào trong thành.”
“Cái gì?” Vũ quân mở to hai mắt nhìn, “Nàng điên rồi?”
Đồng Dao kéo tay Vũ Quân: “Không, không, đừng cản ta. Ta rất muốn đi. Vũ Quân, đừng ngăn cản ta.”
“Không được, ta không nói đùa! Nàng đi thì có ích gì, mọi chuyện cứ để Mặc tướng quân xử lý.”
“Ba canh giờ sau, sẽ châm lửa kích nổ.”
“Nếu còn chưa cứu được người ra, Mặc tướng quân sẽ không châm lửa. Mặc tướng quân làm việc có trước sau. Ngô Nhân ở trong hầm, không ai biết, nàng không cần lo lắng.”
Đồng Dao nhìn thật sâu vào mắt Vũ Quân, làm sao cô có thể nói cho hắn biết, cô đã sai người bố trí chôn lưu huỳnh chứ! Vũ Quân tâm địa thiện lương, nếu biết cô muốn hủy diệt cả nước Hồng Ngọc, bao gồm cả dân chúng nước Hồng Ngọc, làm sao hắn đồng ý chứ…
Nhưng cô phải hủy diệt nước Hồng Ngọc… Để cho bọn họ phải chết trong thống khổ, khiến cho nước Hồng Ngọc biến mất khỏi thế giới này! Trong mắt Đồng Dao chỉ còn một màu máu đỏ tươi, đôi mắt chưa bao giờ có vẻ tàn nhẫn.
Vũ Quân âm thầm quan sát, hoảng sợ, không nói lời nào.
Hiện tại cho dù Mặc tướng quân không châm lửa, ở những nơi khác cũng sẽ bắt đầu nổ tung, bề mặt nước Hồng Ngọc- đất rỗng chính cô cũng không chắc lắm, nếu lan vào trong thành, vậy Nhuận Ngọc…
Thời gian không còn kịp rồi, đi báo tin cho họ dừng lại, là không có khả năng.
“Xin lỗi, Vũ Quân, ngươi hãy để ta đi một lần này thôi, nếu không đi ta sẽ lo lắng chết mất.”
“Làm sao đi được, hiện tại trong thành nơi nơi đều muốn bắt nàng, làm sao ta có thể cho nàng đi vào hang hùm được!”
“Ta tin lỗi, nhưng cầu xin ngươi, ta nhất định phải đi, ta rất muốn đi!” Viền mắt Đồng Dao đỏ lên, cổ họng run run.
Vũ Quân ngẩn ngươi, “Được, nàng cứ khăng khăng muốn đi, vậy ta đi cùng nàng.”
“Không được, ngươi phải ở lại đây, ngộ nhỡ những người khác quay lại, ngươi phải chi viện cho họ.”
“Lại thế nữa rồi, giống hệt lần trước”, Vũ Quân dùng sức cắn miệng, “Ta giúp họ cái gì chứ, rõ ràng là nàng muốn bỏ rơi ta. Lần trước nàng cũng nói hệt như vậy, kết quả nàng bị người ta bắt đi, kết quả… Kết quả nàng thành ra thế này.” Khuôn mặt Vũ Quân nhạt nhòa nước mắt, đau lòng cắn môi, tróc cả da.
“Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao? Để nàng ra ngoài kia, để hắn nhục mạ nàng một lần nữa, đánh nàng nữa sao? Nàng muốn cả đời ta phải hối hận sao?”
Đồng dao đau lòng......
“Vũ Quân”, Đồng Dao mỉm cười, vỗ đầu hắn, “Tin ta được không?”
“Không được, nàng bị thương nặng như vậy, đến đi lại còn khó khăn!”
“Vũ quân ――― ta muốn đi! Đừng cản ta! Cho dù là ngươi cũng không được!” Đồng Dao nghiêm mặt, lời nói kiên định.
Lâu sau…. Vũ Quân đấu tranh tư tưởng nói, “Được, ta sẽ bảo thêm vài người cùng đi với nàng.”
“Người đâu? Mấy ngươi đi đâu cả rồi?” Vũ Quân hét lên, “ Đều đi đâu hết rồi?”
“Vũ Quân…”
“Được, ta để nàng đi tìm người nàng yêu, dù sao sớm hay muộn ngày đó cũng đến.” Vũ Quân kìm nén những giọt nước mắt không cho chúng chảy xuống.
“Vũ Quân…”
“Ta ở đây chờ nàng.”
“Vũ Quân…”
“Nếu nàng không đi, chờ ta hối hận, nàng muốn đi cũng không xong.”
“......”
“Ta nói rồi, ta bằng lòng làm mọi việc vì nàng.”Vũ Quân quay đầu, hạ tầm mắt, mái tóc dài trên trán để lại một bóng dáng mịt mờ, “Cho dù nàng muốn đi vào đường chết, cho dù nàng yêu người khác, cho dù nàng muốn trở về bên người ấy! Chỉ cần nàng muốn, ta đều bằng lòng!”
“Vũ Quân, ta…”
“Đừng nói nữa, cái gì ta cũng biết cả, đừng nói nữa!” Vũ Quân đau đớn quay mặt đi.
Đồng Dao nén nước mắt, nở nụ cười hạnh phúc: “Ta biết Vũ Quân rất tốt với ta, ta sẽ trở về ngay, Vũ Quân nhất định phải chăm sóc mình cho tốt.” Cuối cùng nhìn Vũ Quân thật sâu, rồi mới rời đi.
Vũ Quân quay người đi, nghe theo tiếng bước chân dần đi xa của Đồng Dao, hai vai run rẩy.