Chuyển ngữ: Cỏ dạiChỉnh sửa: nhoclubu***Trở lại doanh trại, Đồng Dao lập tức bắt tay vào vẽ dụng cụ ngắm cho cung tên. Cô cầm que trúc vẽ phác thảo trên miếng đất sét, mỗi một đường nét đều là run rẩy.
Lòng Đồng Dao không yên, đầu ngón tay run run gần như không thể vẽ được.
Nhớ lại một màn khi nãy, không biết vì sao Đồng Dao liền cảm thấy hoảng loạn.
Lần đó cung nữ bị giết, bản thân chạy trốn khỏi Nhuận Ngọc nhưng cô cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Chuyện này giống như đã được lên kế hoạch từ trước.
Nếu suy đoán này được thành lập, vậy chứng minh có người cố ý để cho cô trốn thoát, sau đó sẽ đuổi giết trên đường. Mà người có khả năng làm được như vậy chỉ có thể là Nhuận Ngọc!
Trên đường bỏ trốn, người thôn phụ kia vô tình làm kẻ chết thay cho cô, mà mũi tên đưa người đó vào chỗ chết giống hệt như mũi tên bắn vào chân cô. Sau đó, xác người đó rơi xuống sông, có thể kẻ truy sát tưởng rằng cô đã chết. Nhưng hiện tại cô đang ở trong tay Nhuận Ngọc, nếu bị hắn phát hiện ra thân phận, ngay cả đường sống cũng không có.
Nghĩ như vậy, Đồng Dao lại hoảng sợ.
Đồng Dao không kiềm được lấy tay sờ mặt mình.
Lần trước ở bờ sông có nhìn bóng mình, độc tính của dương địa hoàng đã bắt đầu từ từ giảm đi, khuôn mặt cũng sẽ không sưng lên như vậy nữa…
Bản phác thảo dụng cụ ngắm khá nguệch ngoạc, cô chán nản vứt que trúc sang một bên.
Đầu que trúc rất sắc bén, cứa vào ngón tay Đồng Dao, dòng máu đỏ sẫm nhỏ giọt xuống miếng đất sét, ngấm vào trong. Cô cứ thế mà nhìn, trong lòng sợ hãi.
Đột nhiên, có người nắm lấy cổ tay Đồng Dao, cô sợ đến mức suýt nữa kêu lên. Ngẩng đầu chạm trán với khuôn mặt Nhuận Ngọc, không biết vì sao Đồng Dao lại sợ hãi.
“Bàn tay ngọc ngà trắng trẻo, làn da nõn nà, rất mịn màng!” Nhuận Ngọc nheo mắt lại, chậm rãi kéo tay cô về phía hắn. Đôi mắt đen tinh tế, sâu không thấy đáy.
Lòng cô bồn chồn như trống đập liên hồi, trong đầu nổ vang một tiếng.
Nhuận Ngọc dừng ở ngón tay cô, máu không ngừng chảy ra: “Ngươi là con gái thợ rèn binh khí, nhưng tay ngươi lại nhỏ nhắn trắng nõn, không giống đã từng làm việc.” Nhuận Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt rõ ràng là đang nghi ngờ.
Đồng Dao rút mạnh tay về: “Từ nhỏ tiểu nữ đã nhiều bệnh ốm yếu, may mắn được phụ thân yêu thương, chưa từng bắt tiểu nữ làm gì.”
Cả người Đồng Dao đổ mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc.
Ánh mắt Nhuận Ngọc vẫn như cũ khiến cho da đầu cô tê dại.
“Tiểu nữ đang vẽ dụng cụ ngắm lắp trên cung tên, định giải thích với thủ lĩnh nguyên lý của dụng cụ này.” Nhuận Ngọc không nói lời nào, bầu không khí gượng gạo khiến Đồng Dao ngạt thở. Cô cố gắng xoay người cầm lấy bản đất sét muốn nói sang chuyện khác.
“Ngắm chia làm ngắm bằng trực giác và ngắm bằng dụng cụ ngắm. Khi dùng trực giác để ngắm, cung thủ mở to hai mắt, mắt nhìn kỹ mục tiêu. Khi sử dụng dụng cụ ngắm, chỉ phải nhắm đúng mục tiêu sau đó bắn tên, cái này gọi là đầu ngắm…”
Chưa dứt lời, tay Nhuận Ngọc đã nắm lấy thắt lưng Đồng Dao, kéo cô lại. Mùi hương hoa quế nồng đậm bao trùm bầu không khí xung quanh. Nhuận Ngọc lại đưa tay muốn vén khăn che mặt của cô lên.
Đồng Dao cực kỳ sợ hãi, lập tức quỳ xuống: “Dân nữ tướng mạo xấu xí, thủ lĩnh đã từng thấy rồi, xin thủ lĩnh thứ tội!”
“Đứng lên.”
“Xin thủ lĩnh thứ tội!”
Đồng Dao cúi đầu hết mức, nhìn mũi chân của Nhuận Ngọc. Mỗi một giây gian nan giống như dầu chiên trên lửa, một lúc sau, rốt cuộc Nhuận Ngọc cũng đi ra khỏi lều…
Vừa thấy Nhuận Ngọc đi khỏi, Đồng Dao lập tức ngã xuống đất giống như bị tụt huyết áp, cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt ngất xỉu.
Ngày hôm sau, dường như Nhuận Ngọc cũng không để chuyện này ở trong lòng, cũng không trở lại tìm cô. Sủng thiếp tên Nghê Sắc kia lại xuất hiện ở doanh trại, mỗi tối đều ở lại qua đêm trong lều của Nhuận Ngọc.
Đồng Dao không dám nhìn, cũng không muốn nhìn. Từ trong lều của Nhuận Ngọc thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười của Nghê Sắc, Đồng Dao chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng.
Cả ngày cô giấu đầu trong mạng che mặt, lẩn mình trong đội cung tiễn.
Dụng cụ ngắm đã làm xong, Nhuận Ngọc giương cung thử, lộ ra vẻ vô cùng vui sướng. Lập tức ra lệnh toàn bộ đội cung tiễn sắp xếp cho xong.
Vẫn giống như mọi hôm, mỗi sáng sớm Nhuận Ngọc cùng đội cung tiễn đi sâu vào trong rừng, Đồng Dao cũng đi theo. Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay có người ngồi trước mặt Nhuận Ngọc— Nghê Sắc.
Trong khu rừng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót hầu như cũng không có. Nghĩ cũng đúng, đi săn theo kiểu giết hàng loạt trong mấy ngày, động vật ở quanh đây đã sớm bị giết hết. Cho dù còn sót lại, cũng rất cảnh giác, trông thấy đám người này từ xa, tất cả đều trốn hết.
Khuôn mặt Nhuận Ngọc lạnh lẽo lập tức xuống ngựa, buông dây cương, tự mình đi vào trong rừng sâu.
Con ngựa Nhuận Ngọc cưỡi tên là “Toại Phong”, cao lớn hơn những con ngựa khác. Nghê Sắc không dám tự mình nhảy xuống, lại càng không dám gọi Nhuận Ngọc đỡ xuống, đành ngồi lại trên ngựa, vẻ mặt có chút lo lắng.
Mười hai kỵ binh cũng lập tức xuống ngựa, đi theo hắn, Đồng Dao cũng vội vàng chuẩn bị bước xuống ngựa theo.
Đột nhiên Nhuận Ngọc quay đầu lại hét một tiếng lớn: “Bắn!”
Đồng Dao chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đây, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh, vô số mũi tên bay xẹt qua trước mặt. Sau đó là tiếng ngựa hí vang…
Con Toại Phong của Nhuận Ngọc giãy giụa vài cái, rồi ngã xuống vũng máu. Nghê Sắc hét lên ngã khỏi lưng ngựa, té xuống đất. Cô ấy nhìn con Tọai Phong đang nằm đó, sợ tới mức không nói nên lời.
Đồng Dao mở to mắt nhìn, không thể tin được. Con ngựa này là con ngựa Nhuận Ngọc yêu quý nhất, ngay cả tắm rửa cũng tự mình làm mà không nhờ người khác, nhưng hiện tại…
Đồng Dao ngoảnh đầu lại nhìn về phía Nhuận Ngọc, hắn lại có thể hạ lệnh giết nó…
“Ba người không bắn, bước ra khỏi hàng!”
Ba cung thủ bước lên trước một bước.
Nhuận Ngọc rút thanh đoản kiếm tùy thân ra, lia một nhát, ngay cả thời gian suy nghĩ và nói chuyện cũng không có, trong chớp mắt, ba người đã ngã xuống đất.
“Quân đội không cần những binh lính không phục tùng mệnh lệnh.” Nhuận Ngọc chậm rãi tra thanh đoản kiếm đầy máu vào vỏ, “Quay về doanh trại.”
Đồng Dao chưa bao giờ thấy Nhuận Ngọc đáng sợ như vậy…
Cảm giác sợ hãi của cô đối với Nhuận Ngọc ngày càng tăng lên, tránh được nên tránh. Không tránh được, cũng luôn luôn cúi đầu, tuyệt đối không nhìn vào hắn.
Cũng may mà mấy ngày nay Nhuận Ngọc quấn lấy Nghê Sắc như hình với bóng, xem chừng cũng không còn tâm tư để quản cô.
Âm thầm cân nhắc làm sao tìm được thời cơ thích hợp bỏ trốn, đêm nào Đồng Dao cũng nằm mơ, trong mơ luôn luôn là khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ đeo mặt nạ kia, mỗi ngày oán hận càng mãnh liệt, thúc giục cô đi huỷ diệt nước Hồng Ngọc.
Hiện tại cô không biết gì về nước Hồng Ngọc cả, cô cũng không dám hỏi thăm người khác, sợ có người sẽ nghi ngờ thân phận của mình. Nhưng cô một lòng mong muốn: Trốn… Nhất định phải trốn…
Đội cung tiễn chỉ còn lại chín người.
Có một đêm, Nghê Sắc không xuất hiện ở doanh trại. Chín người còn lại, thì có bảy người vào lều của Nhuận Ngọc, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó. Hai cung thủ khác đeo kiếm canh gác ở bên ngoài.
Đồng Dao cúi đầu đi ra khỏi lều.
“Đi đâu?”
Mới đi được hai bước, lập tức đã bị gọi lại.
Đồng Dao chỉ vào nơi cách doanh trại không xa: “Đi rửa mặt.”
Hai người kia không hỏi thêm nữa, Đồng Dao lặng lẽ rời đi.
Binh khí cô chế tạo rất có ích với đội cung tiễn, mỗi lần Nhuận Ngọc ra ngoài đi săn luôn dẫn theo cô. Thời gian dài mọi người cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của Đồng Dao, không còn tư tưởng đề phòng với cô.
Đồng Dao bước chậm về hướng bờ sông.
Đây là một con sông nhỏ tĩnh mịch, nước sông không sâu lắm, ven bờ sông đều là cây lau sậy, hoa sen đầy mặt sông tỏa ra hương thơm mát dưới ánh trăng.
Đồng Dao cởi giày ngồi ở bờ sông, nhìn lên bầu trời đêm cùng ánh sáng nhàn nhạt của trăng. Tối nào cô cũng rửa mặt ở đây, chỉ có lúc này, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Thân phận hiện tại của cô là thợ rèn binh khí, không phải người phụ nữ bình thường hay
quân kỹ1, binh sĩ cũng phải kiêng dè, cho nên khi Đồng Dao rửa mặt ở đây cũng không có ai đến quấy rầy.
Cô nhìn sang bờ bên kia, chỉ cần có thể vượt qua đó là có cơ hội bỏ trốn.
Nhưng, còn có đội cung thủ của Nhuận Ngọc ở cách đó không xa. Nếu cô trốn ở sau bụi lau sậy, khoảng cách gần thì có thể che được người cô, nhưng chỉ cần bơi một đoạn về phía trước, lập tức hành tung sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó đoán chừng sẽ biến thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức…
Đồng Dao tháo mũ che mặt xuống, cảm thấy trước mắt rõ ràng hơn. Cô xõa mái tóc đen, cởi bỏ đai lưng, chậm rãi cởi y phục. Dưới ánh trăng yên tĩnh để lộ cơ thể của mình, từng bước đi vào giữa sông. Nhìn thấy bóng mình dưới nước, Đồng Dao khẽ thở dài.
Độc tính của dương địa hoàng đã hoàn toàn biến mất, cô lấy lại khuôn mặt trắng nõn như lúc đầu. Đồng Dao cau mày, đây hoàn toàn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Có sương mù bốc lên trên mặt sông, nuớc sông lấp lánh vô số chấm sáng, hương hoa sen lan toả, ánh trăng mờ nhạt đẹp đến nỗi khiến người ta mê mẩn. Đồng Dao vẩy dòng nước trong veo, hiếm khi tâm trạng vui vẻ như vậy…
Đột nhiên, Đồng Dao cảm thấy lạnh dọc sống lưng, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.
“Là ai?”
“Là ta.”
Sau lưng truyền đến tiếng nói của Nhuận Ngọc.
Trời ạ, sao hắn lại ở chỗ này, không phải hắn đang thương nghị ở trong lều với binh sĩ sao! Hiện tại cô không mặc gì cả, hơn nữa so với việc không mặc đồ chính là, lúc này không có mạng che mặt, độc tính của dương địa hoàng cũng đã hết, một khi bị nhận ra, phải chết là điều không thể nghi ngờ!
“Tiểu nữ đang tắm, xin thủ lĩnh quay về.”
Đồng Dao cắn chặt môi, không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên mặt nước bị khuấy động, Nhuận Ngọc không những không đi, lại bước xuống sông, một đôi tay mãnh mẽ ôm lấy cơ thể cô từ phía sau.
Hai tay của cô bị Nhuận Ngọc nắm chặt, cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được.
Đồng Dao không dám la lên, cơ thể co quắp, kiên quyết đưa lưng về phía hắn.
Dòng nước trong veo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh cùng dung mạo xinh đẹp của cô. Theo chuyển động của dòng nước, lộ ra đôi chân thon dài trắng như ngọc.
Gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh trăng lại trắng bệch không còn chút máu.
Nhuận Ngọc mặc chiếc áo choàng màu trắng, giờ đã ướt hết. Ở trong nước sông lạnh lẽo, da hắn lại nóng hầm hập.
Giờ phút này, Đồng Dao cảm nhận sâu sắc nam nữ khác biệt rốt cuộc là có nghĩa gì. Đồng Dao biết thời kỳ này vẫn còn thuộc giai đoạn chế độ nô lệ, thân phận của người phụ nữ cũng giống như gia súc, một chút địa vị cũng không có. Mà Nhuận Ngọc bây giờ…
“Xin người buông ra!” Đồng Dao sợ hãi.
“Ngươi không thể cự tuyệt, chỉ cần ta muốn.”
“Thủ lĩnh, xin người hãy tỉnh táo lại. Tiểu nữ không phải là thê thiếp của người, xin người buông ra!”
“Cả vùng đất này đều là của nước Chư Lương ta, huống hồ chỉ là một nữ nhân.” Nhuận Ngọc ghé mặt sát lại, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Đồng Dao.
Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt, tránh đầu đi chỗ khác: “Cách đây không xa hẳn là còn có người thân thê thiếp của người đang chờ người, xin người buông ra, buông ra!” Đồng Dao bắt đầu ra sức giãy dụa.
Nhuận Ngọc im lặng.
“Dung mạo dân nữ xấu xí, thật sự không xứng với thủ lĩnh.”
Nhuận Ngọc vẫn ôm chặt lấy cơ thể cô từ phía sau: “Ngươi là một người con gái thông minh. Người đẹp như nước, thân như ngọc, da trắng nõn nà, nội tâm sâu sắc. Với cơ thể đẹp đẽ ấy, ta không cần nhìn mặt của ngươi.”
“Nhưng ta không muốn…”
Đồng Dao siết chặt tay thành nắm đấm: “Buông ra, xin người buông ra.”
Rõ ràng là người đàn ông ở sau lưng cứng người lại, cơ thể nóng rực bắt đầu từ từ lạnh lẽo.
“Ngươi quả thực không phải người con gái bình thường. Nhưng ngươi biết không, ta có thể sẽ giết ngươi, hoặc phế ngươi thành quân kỹ, cho đội cung tiễn tiêu khiển.”
Đồng Dao nghe xong, trong lòng sợ hãi, toàn thân bắt đầu run lên. Biết rõ mạng sống mới là thứ quý giá nhất, nhưng nếu như hiện tại thân phận bị bại lộ, chắc chắn sẽ phải chết!
Lâu sau, vẫn nhẹ nhàng nói: “Tướng mạo tiểu nữ xấu xí, sợ làm thủ lĩnh kinh hãi. Xin thủ lĩnh buông ra…”
Vòng tay bao quanh người cô lạnh lùng rời đi, sau lưng truyền đến tiếng bọt nước rất nhẹ.
Nhuận Ngọc đi rồi…
Hai tay Đồng Dao ôm ngực, run rẩy đứng giữa sông, càng lúc càng cảm thấy lạnh…
***
Chú thích:(1) Quân kỹ: Kỹ nữ phục vụ trong quân đội.