PHẦN 2
Tôi là Hồ Lệ Tinh!
Sau khi chồng hy sinh, tôi trở thành góa phụ.
Trước kia, khi anh ấy còn sống, tôi không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.
Chỉ khi anh ấy ra đi, tôi mới nhận ra rằng sống thật sự rất khó, làm việc nhà thật mệt mỏi.
Cho đến khi tôi gặp được Lương Khoan!
****
Chồng tôi là một doanh trưởng, anh ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, được truy tặng danh hiệu Anh hùng Hạng Nhất.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chính ủy hỏi tôi: "Đồng chí Hồ Lệ Tinh, xét đến hoàn cảnh đặc biệt của cô, chúng tôi đã bàn bạc và có hai lựa chọn. Nếu cô ở lại đây, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc thống kê trong bộ phận hậu cần.
Còn nếu cô muốn đưa con về quê, chúng tôi sẽ viết thư giới thiệu để cô làm việc trong nhà máy dệt."
Mặc dù đây là khu đại viện quân đội, nhưng điều kiện sống vẫn còn khá khắc khổ.
Nhà cửa tuy là gạch xanh, mái ngói, nhưng bếp lại là bếp củi.
Củi thì được phân phối, nhưng đều là các khúc gỗ tròn, muốn dùng phải tự chẻ.
Nước sinh hoạt cũng phải tự gánh từ giếng về.
Khi chồng tôi còn sống, anh ấy chưa bao giờ để tôi phải làm những công việc này.
Thậm chí, nếu anh ấy có nhiệm vụ phải ra ngoài, anh ấy cũng nhờ đồng đội đến giúp tôi trước.
So với điều kiện ở đây, thành phố tốt hơn nhiều. Ít nhất, ở đó không cần phải chẻ củi hay gánh nước.
Nhưng giờ chồng tôi không còn nữa, một người phụ nữ như tôi, chưa từng làm qua những việc nặng nhọc, lại quyết định ở lại đại viện.
Không phải tôi không muốn về thành phố, mà vì nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi.
*
Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi qua đời, và cha tôi nhanh chóng tái hôn.
Người phụ nữ đó khi về làm mẹ kế đã mang theo một cô con gái.
Cha tôi bảo tôi gọi bà ta là mẹ và gọi cô bé kia là chị.
Tất nhiên tôi không đồng ý.
Cha tôi mắng tôi là đứa trẻ không biết điều.
Người phụ nữ kia thì nhẹ nhàng nói: "Lão Hồ, trẻ con còn nhỏ, từ từ sẽ quen thôi."
Cô bé kia cũng nói: "Em gái chưa quen với con, dần dần sẽ tốt hơn mà."
Cha tôi cảm động nói: "Hai mẹ con em thật thiệt thòi."
Nhìn cảnh ba người họ vui vẻ bên nhau, tôi thấy tủi thân vô cùng.
Rõ ràng họ đã chiếm mất gia đình của tôi, sao họ lại là người thiệt thòi?
Người đáng thương phải là tôi chứ!
*
Tôi không biết người phụ nữ đó nghĩ gì, nhưng bà ta đối xử với tôi còn tốt hơn cả con gái ruột của mình.
Cô bé kia cũng luôn líu ríu nói chuyện với tôi không ngừng.
Qua một năm, tôi nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của hai người họ trong nhà.
Tôi không còn tỏ thái độ khó chịu nữa, bầu không khí trong gia đình cũng trở nên ấm áp hơn.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như vậy.
Nhưng tất cả thay đổi từ khi nào?
Có lẽ là từ lúc tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa cha và người phụ nữ đó.
*
Hôm đó, chị gái lấy đi con búp bê thủ công duy nhất mà mẹ ruột để lại cho tôi.
Tôi giật lại và đẩy chị ấy, khiến đầu chị va vào góc bàn, chảy rất nhiều máu.
Cha tôi đã giận dữ quát mắng tôi:
"Mẹ và chị con đối xử với con tốt như vậy, sao con có thể ra tay như thế?"
Tôi lo lắng, hối hận, nhưng khi bị cha quát, tôi lại sinh ra phản ứng ngược.
"Họ không phải mẹ con, cũng không phải chị con!"
Cha tôi tức giận tát tôi một cái:
"Con đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"
Đó là lần đầu tiên tôi bị cha đánh, tất cả vì mẹ con họ.
Lúc đó, tôi hận cha vô cùng.
Tôi hét lên: "Ông không phải cha tôi! Tôi ghét ông!"
Rồi đóng sầm cửa chạy ra ngoài.
*
Một cô bé chưa đến mười tuổi như tôi, lang thang bên ngoài cả ngày, không có nơi nào để đi, cuối cùng cũng phải quay về nhà.
Khi đứng ngoài cửa, do dự không biết có nên vào hay không, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và người phụ nữ kia.
"Miên Miên, bao năm qua mẹ con em chịu thiệt thòi rồi. Nếu không phải gia đình ép tôi cưới cô ta, chúng ta đã không phải lỡ dở nhiều năm như vậy."
"Không sao, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi. Tiểu Nhiễm cũng đổi họ theo anh. Cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ, có gì mà thiệt thòi chứ? Dù Tiểu Nhiễm chưa biết anh là cha ruột của nó, nhưng nó đã lén nói với em rằng nó thích anh."
"Tiểu Nhiễm thật ngoan ngoãn, giá mà Tiểu Tinh cũng ngoan như Tiểu Nhiễm thì tốt biết bao."
"Tiểu Nhiễm lần này chịu khổ quá, vừa nãy còn nói với em là đau. Lão Hồ, trời cũng tối rồi, Tiểu Tinh vẫn chưa về, hay anh đi tìm xem sao, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không về thì thôi, anh đâu chỉ có một đứa con gái. Nếu nó không về, tốt nhất cả đời cũng đừng quay lại."