Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 16

Ít mặc vài bộ quần áo, ăn ít thịt đi một chút thì đã sao, có cần phải tính toán chi li vậy không?  

 

Chờ Hồ Lệ Tinh tái hôn xong, tất cả phiếu và tiền đó chẳng phải đều sẽ thuộc về cô ấy sao?  

 

Nhưng nếu để chính ủy thấy mớ câu hỏi kia, thì dù giải thích thế nào cũng không sạch được.  

 

Sáng nay, bị Lý Nguyệt Nga ép, anh đã phải nộp đơn ly hôn cho chính ủy.  

 

Cả ngày nay, anh cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm.  

 

*

 

"Không có gì, bàn đã dời xong rồi, tôi về đây!"  

 

Tôi thấy thái độ hôm nay của anh lạnh nhạt, chẳng lẽ anh thực sự muốn rút lui?  

 

Hôm sau, tôi tìm đến Lý Nguyệt Nga.  

 

Nhìn cô ấy trong bộ đồ cũ kỹ, tôi bỗng cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn.  

 

"Nếu cô đã nhìn thấu mọi chuyện, tại sao còn chịu uất ức như vậy? Ly hôn chẳng phải tốt hơn sao? Kiếm một người đàn ông tốt mà tái giá, chẳng phải tốt hơn à?"  

 

Lý Nguyệt Nga cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng cô ta chịu đựng lâu như vậy chẳng qua là vì chưa chắc chắn với Vương Thắng Lợi. Bây giờ mọi thứ đã chín muồi, ai còn muốn chơi trò này nữa.  

 

Cô ta tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở tôi:  

 

"Hồ Lệ Tinh, Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn rồi. Tôi và anh ta sắp ly hôn. Cô phải cố gắng lên, nếu không với điều kiện của Lương Khoan, không biết có bao nhiêu người đang nhắm tới đâu."  

 

*

 

Từ chỗ Lý Nguyệt Nga trở về, tôi vui mừng không tả xiết. Tôi không ngờ Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn.  

 

Nếu anh ấy ly hôn, ngày tháng tốt đẹp của tôi sắp đến rồi.  

 

Tôi chờ anh đến nói chuyện cưới xin với mình, nhưng đợi một tuần mà anh vẫn không nhắc đến.  

 

Anh không nói thì tôi sẽ nói, đàn ông tốt chẳng phải là thứ phải tranh giành sao?  

 

*

 

"Anh Lương, anh định khi nào thì nộp đơn xin kết hôn để cưới em?"  

 

Nghe câu hỏi của tôi, Lương Khoan sững người.  

 

Anh chưa từng nghĩ đến việc cưới Hồ Lệ Tinh.  

 

Vậy sao cô ta lại hỏi như thế?  

 

*

 

"Chị dâu, cô có hiểu nhầm gì không?"  

 

Tôi ngớ người, lời anh ấy nói có ý gì?  

 

"Anh đối tốt với em như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn cưới em sao?"  

 

Nghe vậy, Lương Khoan hơi kinh ngạc.  

 

"Chị dâu, cô nghĩ sai rồi. Tôi chăm sóc cô, thứ nhất là vì cô là vợ của liệt sĩ, thứ hai là vì anh Trịnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô."  

 

*

 

Tôi không thể tin được. Người đàn ông này bỏ mặc vợ mình, để cô ấy làm tất cả việc nhà, lại toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi.  

 

Điều đó khiến tôi từng chút một thích anh ấy.  

 

Rồi bây giờ anh lại nói rằng anh chăm sóc tôi vì tôi là vợ của liệt sĩ, là vợ của anh em anh.  

 

Sao anh có thể lừa dối tình cảm của tôi như vậy?  

 

*

 

Tôi không cam tâm.  

 

Vậy nên tôi chuẩn bị chút đồ, khiến anh ngoan ngoãn bước lên giường của tôi.  

 

*

 

Sau khi tỉnh lại, Lương Khoan mới nhận ra mình đã làm chuyện không thể tha thứ. Anh đã ngủ với vợ của anh em mình.  

 

Nhưng chuyện đã xảy ra, anh chỉ còn cách nộp đơn xin kết hôn.  

 

Coi như giải quyết xong những lời đàm tiếu trong khu gia đình, mọi chuyện cũng hợp pháp rồi.  

 

*

 

Tôi như ý nguyện gả cho Lương Khoan.  

 

Sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi vô cùng chu đáo, không khác gì chồng trước của tôi.  

 

Tôi cảm thấy những thứ cướp được quả nhiên rất tốt đẹp.  

 

*

 

Nhưng chưa đầy nửa năm, tôi phát hiện anh đã thay đổi. Anh không còn chăm sóc tôi chu đáo như trước nữa, thậm chí còn có chút oán trách tôi.  

 

Sau đó, tôi nghe ngóng được rằng, anh và Vương Thắng Lợi cùng được đề bạt, nhưng Vương Thắng Lợi đã thăng chức thuận lợi, còn đơn đề bạt của anh bị từ chối.  

 

Biết tâm trạng anh không tốt, tôi an ủi:  

 

"Không phải ai được đề bạt cũng thuận lợi đâu. Không được lần này cũng là chuyện bình thường.  

 

Đừng lo, lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn."  

 

*

 

Nhưng Lương Khoan biết lý do anh không được thăng chức, chẳng phải vì vụ ly hôn ồn ào với Lý Nguyệt Nga đó sao?  

 

Ngay cả chính ủy cũng cho rằng anh đã sai.  

 

Nhưng sao mọi chuyện lại trở nên thế này?  

 

*

 

Anh buồn bực, nhìn bếp núc lạnh lẽo, lần đầu tiên anh thấy bất mãn với tôi.  

 

"Cô ở nhà chẳng làm gì, không thể nấu nổi bữa cơm sao?"  

 

Nghe vậy, tôi sững người, rồi nổi giận:  

 

"Không phải anh từng nói tay tôi mềm mại, không thích hợp nấu cơm, từ nay cơm nước đều là việc của anh sao? Tôi không phải kiểu người mềm yếu như Lý Nguyệt Nga đâu, anh đừng lấy tiêu chuẩn đó ra áp đặt tôi."  

 

*

 

Lương Khoan không ngờ chỉ vì chuyện nấu cơm mà tôi lôi cả Lý Nguyệt Nga vào. Lý Nguyệt Nga mềm yếu ư? Làm sao có thể!  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô đang nói cái gì vậy? Cô thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, tôi đối với cô thế nào? Tôi chỉ muốn về nhà có bữa cơm nóng hổi, cô lôi Lý Nguyệt Nga ra làm gì?"  

 

"Người ta bây giờ đang mang thai, mà vẫn còn nấu cơm cho Vương Thắng Lợi đấy."  

 

*

 

Tôi giận dữ:  

 

"Bây giờ anh thấy Lý Nguyệt Nga tốt rồi, vậy anh quay lại với cô ta đi. Để xem cô ta có thèm để ý đến anh không."  

 

*

 

Lương Khoan tức đến phát điên:  

 

"Hồ Lệ Tinh, sao cô không thể nói lý lẽ?"  

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nói xong, anh quay lưng bước đi.

Bình Luận (0)
Comment