"Tôi nấu không ngon? Thằng nhóc Thạch Đầu này, từ khi nào kén ăn thế?"
"Thôi được, cô làm xong thì mang một ít về, ăn cùng lão Lương."
"Hồ Lệ Tinh mua thịt rồi, Lương Khoan bị cô ấy gọi sang làm rồi."
Tôi nói với giọng bình thản, không có cảm xúc gì, nhưng rõ ràng tôi thấy ánh mắt lão Vương ánh lên vẻ xót xa.
*
Tôi nấu món thịt kho tàu, cha con lão Vương ăn rất vui vẻ.
"Dì, dì cũng ăn đi. Dì nấu thịt kho tàu ngon hơn ba cháu nhiều, đây mới gọi là thịt."
"Tôi nấu tệ vậy mà chưa thấy cậu bỏ bữa lần nào. Nếu không thích thì từ nay đừng ăn cơm tôi nấu nữa."
"Không cho ăn thì thôi! Con sẽ mang gạo sang nhờ dì nấu cho!"
*
Tôi cười:
"Được, muốn ăn gì cứ nói dì. Nhưng dì không có thịt đâu, phiếu thịt đều bị chú cháu đưa cho Hồ Lệ Tinh rồi."
Thạch Đầu ngơ ngác:
"Thịt ngon thế, sao chú Lương lại đưa cho người khác?"
"Đủ rồi, ăn thịt mà không ngậm miệng lại à!" Lão Vương gắp một miếng thịt nhét vào miệng con trai.
Thạch Đầu vừa nhai vừa nói lúng búng:
"Nhà cháu có thịt, sau này ba mua thịt dì cứ đến làm, rồi chúng ta cùng ăn!"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi cười, gắp cho cậu bé thêm một miếng.
"Ăn nhiều một chút, cho lớn nhanh nào."
"Đừng chỉ nhìn chúng tôi ăn, cô cũng ăn đi." Lão Vương tiện tay gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu.
Tôi vui vẻ ăn.
*
Khi tôi về đến nhà, Lương Khoan đã ở đó.
"Đi đâu mà về muộn thế?"
"Sang nhà anh Vương ăn thịt."
Anh ta ngạc nhiên:
"Cô... Cô lớn từng này còn đi ăn thịt nhà người ta, không thấy xấu hổ à?"
"Còn anh, anh lớn từng này, sang nhà Hồ Lệ Tinh ăn thịt thì không xấu hổ chắc?"
"Tôi làm xong việc, cô ấy mời ăn để cảm ơn, tôi không tiện từ chối."
"Tôi giúp cha con anh Vương nấu cơm, họ mời, tôi cũng không tiện từ chối."
*
Anh ta tức giận:
"Cô là phụ nữ đã có chồng, sao lại sang nhà đàn ông khác nấu cơm? Cô còn biết liêm sỉ không?"
"Anh là một người đàn ông đã có vợ mà cứ chạy đến nhà phụ nữ khác làm việc, anh không thấy xấu hổ à?"
Chồng tôi nổi giận: "Đó là vợ của chiến hữu đã khuất của tôi!"
Tôi phản bác: "Còn Thạch Đầu là con trai của liệt sĩ!"
Anh ta phẫn nộ: "Nguyệt Nga, sao cô càng ngày càng vô lý và hay tranh cãi như vậy?"
"Anh nói được cả thành ngữ cơ đấy. Vậy chắc anh đã nghe câu 'Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng' rồi chứ? Tôi không muốn diệt vong, nên chỉ có thể bùng nổ thôi."
Lão Vương đã bắt đầu quan tâm tôi, coi như bước đầu thành công, tôi cũng không nhẫn nhịn nữa.
Đêm đó, cửa nhà tôi bị gõ vang dội.
Chồng tôi bật dậy như cá chép, chạy ra mở cửa.
"Anh Lương, tôi đau bụng quá, phải làm sao đây?"
"Đợi chút, tôi mặc quần áo rồi đưa cô đi bệnh viện."
Khi chồng vừa rời khỏi, tôi liền uống một bát đầy ớt cay và húp thêm nước lạnh. Không lâu sau, dạ dày tôi như có lửa đốt. Tôi rửa mặt, làm ướt tóc, rồi gõ cửa nhà lão Vương.
*
"Anh Vương, tôi đau bụng quá, Lương Khoan đưa Hồ Lệ Tinh đi bệnh viện rồi. Tôi không biết tìm ai, có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện được không?"
Tôi ôm bụng, ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra.
"Chờ một chút, tôi mặc quần áo rồi đưa cô đi."
Lão Vương mặc xong, định đỡ tôi nhưng tôi đau đến nỗi không đứng dậy nổi. Anh ta đành cõng tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ nhanh chóng truyền dịch cho tôi.
"Anh Vương, tôi đỡ nhiều rồi. Truyền xong tôi tự về, anh về trước đi. Tôi lo cho Thạch Đầu ở nhà một mình."
"Cô đừng lo. Cứ chăm sóc tốt bản thân trước. Thạch Đầu độc lập quen rồi, trước đây tôi đi nhiệm vụ, thằng bé cũng ở nhà một mình."
"Nhưng tôi thấy không yên tâm. Anh đã đưa tôi đến đây giữa đêm, tôi đã ngại lắm rồi. Lương Khoan cũng ở bệnh viện, anh giúp tôi tìm anh ấy, để anh ấy đưa tôi về."
"Được, cô đợi, tôi đi tìm."
Mười mấy phút sau, Lương Khoan và lão Vương cùng đến phòng bệnh của tôi.
Lương Khoan nhìn tôi nằm trên giường truyền dịch, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại truyền nước thế này?"
"Chỉ là đau dạ dày một chút thôi, bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng. Truyền xong là về được."
"Không sao là tốt rồi. Em về trước đi, anh phải qua xem Hồ Lệ Tinh. Cô ấy đau nặng lắm."
Nói xong, anh ta quay người đi. Tôi thấy rõ sự giận dữ trong mắt lão Vương.
*
"Anh Vương, anh về trước đi. Tôi tự về được mà."
"Còn không nhiều nữa, đợi xong tôi đưa cô về."
Lần đầu tiên tôi bật khóc trước mặt lão Vương, nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Anh ấy nhìn thấy, lúng túng hỏi: "Cô… cô sao vậy? Đừng khóc nữa."
*
Anh ấy cuống quýt lục lọi trong túi áo, rút ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi. Tôi nhận lấy, lau nước mắt nhưng càng khóc dữ hơn.
"Anh Vương, anh nói xem, tôi có chỗ nào không bằng Hồ Lệ Tinh? Sao chồng tôi vì cô ta mà chẳng thèm quan tâm đến tôi?"
Lão Vương nhìn tôi khóc, vẻ mặt cũng lộ rõ sự khó chịu: "Để tôi gọi Lương Khoan quay lại!"
Tôi vội lắc đầu từ chối: "Thôi, Hồ Lệ Tinh cũng đáng thương mà. Mẹ góa con côi, cứ để chồng tôi lo cho cô ta đi."
Truyền xong, tôi đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn yếu, đi đứng không vững. Nếu không có lão Vương dìu, tôi đã ngã lăn xuống cầu thang.
Anh ấy đành đỡ tôi, còn tôi thì dựa người vào anh ấy.