Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 23

"Câu hỏi thứ tám: Nếu Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh đều muốn anh đi xem phim, anh sẽ đi cùng ai?"  

"Trả lời: Hồ Lệ Tinh."

 

"Câu hỏi thứ chín: Giữa Lý Nguyệt Nga và Hồ Lệ Tinh, ai là vợ của anh?"  

"Trả lời: Lý Nguyệt Nga."

 

"Câu hỏi thứ mười: Làm thế nào để trở thành một người chồng mẫu mực?"  

"Trả lời: Hãy chăm sóc tốt mẹ con Hồ Lệ Tinh, không để họ làm bất cứ việc nặng nhọc nào. Để vợ mình gánh nước, chẻ củi."  

"Để mẹ con Hồ Lệ Tinh ăn nhiều thịt, còn vợ mình thì ăn rau cỏ."  

"Để mẹ con Hồ Lệ Tinh mặc quần áo mới, còn vợ mình mặc đồ cũ."  

"Nếu Hồ Lệ Tinh bị bệnh, phải túc trực bên cạnh..."

 

*

 

Giọng của anh ta càng đọc càng nhỏ, cuối cùng tắt hẳn. 

 

"Nếu anh không viết đơn ly hôn, tôi sẽ mang tờ này đến gặp chính ủy yêu cầu ly hôn. Anh suy nghĩ đi."  

"Anh muốn giữ tôi không ly hôn, hay muốn cùng Hồ Lệ Tinh mất mặt, hai lựa chọn đó anh tự cân nhắc."

 

"Nguyệt Nga, tôi tưởng em đã quen làm những việc này rồi. Tôi không chú ý. Sau này, trước khi giúp cô ấy, tôi sẽ làm xong việc nhà trước."

 

Tôi nổi giận: "Đồ đàn ông khốn nạn này, đến lúc này mà anh vẫn chưa buông bỏ được Hồ Lệ Tinh."  

"Không có 'sau này' gì cả. Ngày mai tôi mà không thấy đơn ly hôn, tôi sẽ trực tiếp đến gặp chính ủy."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Anh ta tức giận đến phát run: "Lý Nguyệt Nga, em nói thật đi, em đòi ly hôn là vì đã để ý đến tên họ Vương kia đúng không?"

 

Tôi bật cười: "Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh? Sau khi ly hôn, tôi nhất định sẽ lấy một người đàn ông biết chẻ củi gánh nước, mua quần áo và thịt cho tôi."

 

Sáng hôm sau, tôi thật sự thấy đơn ly hôn trên bàn. Tôi ký ngay lập tức. Anh ta nói muốn tự mình mang lên cho chính ủy, nhưng tôi không đồng ý, sợ anh ta giở trò. 

 

Tôi theo anh ta đến gặp chính ủy. 

 

"Hai người làm gì thế này? Ly hôn là trò đùa à?" Chính ủy cau mày hỏi. 

 

"Chính ủy, đây là quyết định chung của chúng tôi. Anh hỏi Lương Khoan, hoặc tôi sẽ nói." 

 

Nghe thấy lời đe dọa trong giọng nói của tôi, Lương Khoan buộc phải nói: "Chính ủy, chúng tôi tình cảm rạn nứt, đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi. Xin anh đừng can thiệp."

 

Chính ủy tức giận đến mức muốn ngã ngửa: "Cậu nhóc này, cả khu gia đình ai cũng ghen tị vì cậu lấy được một người vợ đảm đang, hiền hậu. Thế mà cậu lại hồ đồ như thế."

 

Tôi nhanh chóng chen vào: "Chính ủy, chúng tôi thực sự không thể hàn gắn. Xin hãy giúp chúng tôi giải quyết nhanh chóng để tôi sớm được về quê, đi làm kiếm công điểm."

 

Chính ủy chỉ vào anh ta: "Lương Khoan, tôi hỏi lại lần cuối, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Thấy anh ta có vẻ lưỡng lự, tôi lập tức giục: "Lương Khoan, tôi không muốn dài dòng với chính ủy nữa đâu."

 

Anh ta nghiến răng: "Chính ủy, tôi đã nghĩ kỹ."

 

Chính ủy giận dữ lắc đầu: "Tốt thôi, cậu không biết trân trọng, nhưng người khác sẽ biết. Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi sẽ duyệt đơn ly hôn của hai người và nhanh chóng báo cáo lên trên."

 

Ra khỏi văn phòng chính ủy, tôi đi một đường, anh ta đi một đường. 

 

Lão Vương đứng ở cửa đã lâu, nghe tôi và Lương Khoan ly hôn, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất vui. 

 

Trên đường về, lão Vương bước theo tôi. Nhận ra có người đi sau, tôi hơi lo lắng, nhưng khi thấy đó là lão Vương, tôi thả lỏng ngay. 

 

"Vương đại ca, sao anh không đi huấn luyện?"

 

"Tôi có việc ra ngoài. Tôi vừa nghe ở văn phòng chính ủy rằng cô và Lương Khoan ly hôn rồi. Thật không?"

...  

 

Tôi cười, "Thật. Sau khi hoàn tất giấy tờ ly hôn, tôi sẽ về quê. Cảm ơn anh, Vương đại ca, đã giúp đỡ trong thời gian qua. Nếu không có anh, chắc tôi không trụ nổi đến bây giờ."

 

"Tôi thừa nhận, tôi là người hay để bụng. Tôi không muốn chồng mình cứ quẩn quanh bên người phụ nữ khác. Tôi muốn anh ấy chỉ quan tâm đến tôi. Anh nói xem, tôi có phải quá nhỏ nhen không?"

 

"Không hề. Cô là người rộng lượng và khéo léo. Vậy về quê rồi cô định làm gì?"  

 

"Tôi sẽ đi làm kiếm công điểm, tự nuôi sống bản thân. Nếu gặp được người đàn ông sẵn sàng giúp tôi chẻ củi, gánh nước, mua quần áo và thịt cho tôi, tôi sẽ tái hôn."  

 

Nghe vậy, anh ấy có vẻ bất ngờ, "Yêu cầu của cô với chồng thấp thế sao?"  

 

Tôi cũng ngạc nhiên, "Thấp ư? Nhưng Lương Khoan chưa bao giờ làm những việc đó cho tôi."  

 

Đang nói chuyện thì đến nhà.  

 

"Vương đại ca, anh đợi chút, tôi có thứ muốn tặng anh."  

 

Tôi vào nhà, lấy ra một đôi giày lớn và một đôi nhỏ từ túi đồ.  

 

Ra ngoài, tôi đưa đôi giày cho anh ấy.  

 

Nhìn đôi giày, Vương đại ca hơi sững sờ. Anh muốn nhận, nhưng lại cảm thấy không phù hợp. Thấy ánh mắt mong đợi của tôi, anh không cưỡng lại được mà đón lấy, "Vậy... tôi sẽ trả tiền."  

 

"Vương đại ca, đây là quà cảm ơn anh và bé Thạch Đầu đã cho tôi được ăn bữa thịt đầu tiên trong khu gia đình. Không cần trả tiền đâu. Nhưng sau này, nếu anh và Thạch Đầu làm hỏng giày, anh cứ viết thư cho tôi, tôi sẽ làm thêm cho. Lúc đó thì phải tính tiền nhé."

Bình Luận (0)
Comment