GTNV phụ:
Gia Hân: Chị quản lý đã cho Bảo Nhi tới làm việc.
Minh Khôi, Ngọc Hà, Anh Duy: Nhân viên phục vụ của quán.
Sáng hôm sau…
6h35’
Con sâu ngủ Bảo Nhi vẫn yên giấc trên giường, khuôn mặt con bé qua ánh mặt trời chiếu từ cửa số sáng bừng lên trông như thiên thần nhỏ. Đôi môi nó mấp máy điều gì đó, có vẻ là nói mơ nhưng mà đã giờ này rồi…
- A thôi chết rồi!
Bỗng dưng Bảo Nhi hét lên, giật mình tỉnh dậy, va đầu cái “cốp” vào thành giường rồi vội vã chạy vào buồng tắm làm vệ sinh cá nhân. Coi cái bộ dạng kìa! Tóc tai rối bời, đôi mắt còn chưa kịp thích nghi với ánh mặt trời nheo lại, miệng lẩm bẩm như đang đọc kinh thánh. Xem ra, ngày đầu đi làm sẽ không mấy suôn sẻ!
Sau khi tất bật “tút tát” lại nhan sắc, Bảo Nhi bỏ cả bữa sáng yêu thích mà chạy như bay đến quán ăn vặt Thiên Đường. Nó đứng trước cửa quán, thở hồng hộc, vuốt lại quần áo, cố trấn tĩnh bản thân mình “Sẽ không sao đâu Bảo Nhi! Mày phải cố gắng hết mình để không xảy ra bất cứ điều gì không hay. Xin ông trời hãy phù hộ vì đây là ngày đầu tiên đi làm của con. Phù! Cố lên nào! Bảo Nhi thông minh xinh đẹp ơi! ”
1… 2… 3… từng bước chân chậm rãi tiến thẳng vào quán tâm trạng con bé như thay đổi nó hớn hở, nở nụ cười tươi với mọi người và không quên làm quen các nhân viên trong quán.
- Ngày đầu tiên đi làm đến đúng giờ đấy!
Tiếng Gia Hân cất lên đầy vui mừng khi thấy Bảo Nhi đến đúng giờ, Nhi quay người theo giọng nói cùng nụ cười:
- Dạ em chào chị! Chào mọi người ạ!
- Giới thiệu với mọi người, đây chính là nhân viên mới của quán mình đấy! Em ấy nhỏ tuổi nhất, tên Bảo Nhi. Sau giờ làm mọi người tranh thủ ở lại làm quen với nhau nhé!
- Chào em!
- Chào Bảo Nhi!
- Cùng làm việc tốt em nhé!
- Rất vui được làm quen với em!
Các nhân viên trong quán ăn đều rất thân thiện và cởi mở, ai cũng dành tặng cho cô nhân viên mới cái nhìn đầy thiện cảm và nụ cười thật tươi khiến cho Bảo Nhi ngay từ đầu đã có cảm giác thân thiết như là tất cả quen nhau từ lâu rồi vậy!
- Bảo Nhi, em lấy đồng phục thay ra và bắt đầu công việc sớm nhất có thể! Ừm, em sẽ lau bàn và quét lại quán một lượt nữa cho sạch! Khi quán mở cửa, em sẽ phụ trách bưng bê nhé!
- Vâng ạ!
Bảo Nhi cảm thấy thật lạ lẫm khi khoác lên mình bộ đồng phục trắng – xanh của quán, phía ngực bên trái còn có cả logo riêng của quán trông giản dị mà lại lịch sự. Ngay sau khi thay quần áo, nó bắt tay ngay vào công việc. Bảo Nhi cẩn thận tới từng bước đi, ấy vậy mà không hiểu làm sao mà con bé lại vướng chân vào chân bàn, ngã uỵch một cái và làm đổ cả xô nước lau sàn. “Thôi chết rồi! Biết ngay là không có gì suôn sẻ mà! Sao vị thần may mắn lại ghẻ lạnh con thế này!”
Nghe tiếng động lạ, Gia Hân đang kiểm tra lại thực phẩm giật mình, Minh Khôi, Ngọc Hà cùng Anh Duy chạy lại chỗ Bảo Nhi, rối rít hỏi. Con bé cúi gằm mặt, lí nhí trả lời:
- Em xin lỗi ạ! Là do em vụng về quá! Em sẽ lau dọn lại ngay ạ!
- Ừ thôi không sao! Ai chẳng có lúc sai lầm, em đi thay quần áo đi! Ở đây để bọn anh lo cho! – Anh Duy cười.
- Đi, chị dẫn em đi lấy bộ đồng phục khác!
Ngọc Hà nắm tay Bảo Nhi đi về phía tủ đồ, thấy mọi người không hề cáu gắt hay giận dữ về việc này, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm…
Cuối cùng thì giờ mở cửa cũng đến, Bảo Nhi chưa thả lỏng được bao lâu thì lại trở về với trạng thái lo lắng, hồi hộp. Nó rất sợ sẽ làm hỏng việc và để lại ấn tượng xấu với khách hàng. Tưởng tượng ra cảnh đó, con bé bất giác rùng mình.
- Uống đi này!
Gia Hân đưa cho Bảo Nhi một ly nước lọc, cười và vỗ vai con bé:
- Không sao đâu! Khi mới đi làm, ai cũng hồi hộp thế mà! Nếu em có lỡ làm vỡ một cái ly thì cửa hàng cũng không bị “phá sản” đâu, vì vậy em đừng lo lắng quá!
Bảo Nhi cười khổ, dẫu biết Gia Hân là có ý tốt, muốn động viên nhưng vô tình lại tạo cho con bé một áp lực lớn.
Lần lượt những vị khách đầu tiên bước vào, Bảo Nhi giật mình thon thót, nó đứng lên, theo Ngọc Hà đi vào phía trong theo chỉ dẫn của Gia Hân.
Lần này, con bé phụ giúp việc bưng bê. “Phải cẩn thận, phải cẩn thận, phải cẩn thận!” Nó cứ lẩm bẩm mãi ba từ đó cho tới khi hai đĩa bánh được chuyển tới cho mình. Bảo Nhi đưa hai bàn tay run run nhận khay đồ ăn, bước đi từng bước thật chậm ra bên ngoài, chỉ sợ rằng một sơ ý nhỏ sẽ làm nó lúng túng và đánh rơi cái khay. Minh Khôi nhìn thấy phì cười:
- Em cứ đứng thẳng lên, đi tự nhiên và cười một cái xem nào!
Bảo Nhi nở một nụ cười méo mó đi tới chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Lần đầu tiên xem như trót lọt!
Quán mỗi ngày một đông, Anh Duy và Ngọc Hà lúi húi trong bếp còn Minh Khôi và nó là hai người phụ trách “lượn lờ” Minh Khôi làm việc rất nhanh nên hầu hết là “tranh” bưng bê với Bảo Nhi. Sở dĩ anh làm vậy là vì biết Bảo Nhi còn run lắm. Nhưng mà cũng không thể che chắn cho con bé như thế mãi được, một mình Minh Khôi sao có thể cam hết. Thêm ba ly trà sữa được chuyển cho Bảo Nhi, nó run lên gấp bội. Tay nắm chặt cái khay, nó lò dò từng bước một đi ra ngoài… chẳng may lạ va vào Minh Khôi đang đi vào. Và lẽ đương nhiên theo cái gọi là “Định luật tự nhiên của Bảo Nhi” thì…
Choang….
Một âm thanh chói tai vang lên, cái khay trên tay Bảo Nhi rơi xuống làm tất cả mọi người giật mình. Bảo Nhi sợ lắm! Nó ngồi thụp xuống đất, vội vã nhặt từng mảnh vỡ đặt vào khay. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn đã vô tình cứa vào tay con bé làm vệt máu chảy dài. Khi Minh Khôi và những người khác còn chưa định thần lại thì từ cửa ra vào có một người chạy lại, nhanh chóng cùng Bảo Nhi nhặt hết số mảnh vỡ rồi đỡ con bé đứng lên, đi lại chỗ tủ đồ lấy ra một ít bông và miếng băng dán. Hành động của người đó rõ ràng là không hề bình tĩnh, ngược lại có chút vội vàng. Bảo Nhi rất ngạc nhiên, là Gia Bảo!