Cửa ải cuối năm dần đến, sau khi tan việc Lục Tử Tranh tắm rửa xong, liền nằm trên giường gọi điện thoại cho mẹ, chuẩn bị thương lượng về sự tình mua sắm đồ tết một tí.
Lục mẹ trầm ngâm chốc lát, song mới cho Lục Tử Tranh biết: “Tranh Tranh, năm nay mẹ muốn về Cư Châu ăn tết.”
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, hiển nhiên có chút bất ngờ. Từ khi mẹ chuyển đến Lâm Châu, mua nhà ở đây, từ năm thứ nhất trở đi, mẹ chưa từng dẫn cô về đó ăn tết.
Giọng nói của Lục mẹ hơi trầm xuống: “Nhiều năm rồi chưa ăn tết cùng cha con...”
Lục Tử Tranh biết mẹ đang nhớ cha, cô hơi áy náy, vì tiện để chăm sóc mình, nên mẹ mới bất đắc dĩ rời đi Cư Châu, đi tới nơi đây. Bây giờ, mẹ muốn quay về, mình lại có lý do gì để ngăn cản đây, thế là cô không chút do dự gì mà đáp ứng nói: “Vậy chúng ta quay về Cư Châu đi, ngày mai con sẽ đặt vé, con phải đi làm tới 27, vậy vé sẽ đặt vào sáng sớm ngày 28, mẹ muốn cùng đi với con, hay là quay về trước?”
Lục mẹ đáp: “Chờ con đi cùng.”
27 tan việc ngày đó, Lục Tử Tranh trở về nhà mang hành lý đến nhà mẹ, hành lý vào tối một ngày trước đó cô đã chuẩn bị xong.
Sau khi ăn xong cơm tối, cô một mình đứng ở ban công nhìn đèn đóm vạn nhà xa xa, đột nhiên sinh ra một chút tịch mịch. Cô và mẹ mua nhà, yên nhà ở thành phố này, nhưng cuối cùng, nơi đây vẫn không phải là chốn trở về của mẹ. Bất luận Cư Châu đã cho mẹ con cô hồi ức đau khổ thế nào, nhưng cũng không phải không thừa nhận, nơi đó vẫn có bận lòng sâu nhất của mẹ, đóng quân ở cội nguồn sâu nhất của mẹ, bởi vì, cha mà mẹ yêu nhất ở nơi đó. Nơi quay về của trái tim là quê hương, bất luận đã đi bao xa, cội nguồn của mẹ, trước sau vẫn ở nơi cha, mà bản thân mình, có phải đã định trước là sẽ phiêu bạt, sẽ làm người không có cội nguồn?
Buổi tối ngày hôm ấy, Lục Tử Tranh lại mất ngủ, bởi vì hôm sau phải dậy sớm bắt tàu, cô không do dự dư thừa gì nữa, liền kéo ngăn kéo uống vào hai viên thuốc ngủ, sau đó, ngủ say đi.
Cô cảm giác trong cơn mông lung buồn ngủ của mắt mình, nhìn thấy trời lờ mờ sáng lên, Giang Hoài Khê sáng sớm lại xuất hiện ở bên giường của cô, xốc chăn rồi cù nách cô bảo cô rời giường nhanh.
Cô hỏi Giang Hoài Khê: “Sao sớm thế này? Bộ không kịp bắt tàu sao? Tàu sắp chạy rồi?”
Giang Hoài Khê lại lôi kéo cô xuống giường rồi đẩy cô đi vào phòng vệ sinh, buồn cười nói: “Quả nhiên cậu vẫn chưa tỉnh ngủ...” Nàng bóp kem đánh răng trét lên bàn chải đưa cho cô, lại giúp cô rót đầy ly nước, mới lên tiếng: “Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Cậu đừng chơi xấu chứ.”
Lục Tử Tranh mơ mơ màng màng không hiểu ra sao, lại cảm thấy, cảm giác vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy Giang Hoài Khê, thật là tốt đẹp tựa như đang nằm mơ. Trong giây lát, như thể một xô nước dội lên đầu, cô hơi ý thức được,
có lẽ, mình đang nằm mơ rồi.Cô như đăm chiêu máy móc mà chải răng xong, nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê cũng vừa vặn chải xong, phun ra một ngụm bọt cuối cùng trong miệng, tráng răng, bờ môi mềm mại sáng rõ, thấy Lục Tử Tranh đang nhìn nàng, nàng nghi hoặc nhíu mày, chu mỏ một cái, dáng vẻ đáng yêu khác thường.
Lục Tử Tranh cảm giác lòng cô ấm lên,
nếu là mơ, vậy làm chuyện gì, cũng có thể không cần kiêng dè phải không? Cô đặt xuống cốc đánh răng, ức chế không được khát vọng trong lòng mình, đưa tay ôm chầm Giang Hoài Khê, trong ánh mắt đang ngạc nhiên của Giang Hoài Khê, đặt lên môi nàng, in lên một nụ hôn nhiệt tình.
Giang Hoài Khê hơi kinh ngạc, song lại không từ chối, một tay vòng lấy eo cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc bên tai cô, dịu dàng mà đáp lại.
Kết thúc nụ hôn, Lục Tử Tranh đỏ mặt, ánh mắt óng ánh mà nhìn khuôn mặt mang theo ửng hồng và hơi thở hổn hển của Giang Hoài Khê, không nỡ nhúc nhích chút nào. Giang Hoài Khê hơi vểnh môi lên, nhìn cô, ngón tay trỏ xoa nhẹ trên môi, môi đỏ nhẹ nhàng mím mím, nói nhỏ: “Xem ra tối qua tôi bạc đãi Tử Tranh rồi...”
Lần đầu tiên Lục Tử Tranh nhìn thấy bộ dáng kiều mị rung động lòng người của Giang Hoài Khê như vậy, nhất thời bèn đỏ mặt không dám nhìn nàng, lại nghe thấy Giang Hoài Khê nhẹ nhàng cười ra tiếng, lôi tay cô đi ra ngoài, cười xấu xa trêu chọc nói: “Không phải vừa rồi rất có khí thế sao? Hóa ra là dám làm không dám nhận ư...”
Lục Tử Tranh cũng cười cong cong mặt mày, nghiêng mặt sang bên nhìn Giang Hoài Khê. Nếu như hàng đêm đều có thể mơ giấc mơ thế này, vậy cô sẵn lòng sống ở trong mộng từ đây.
Hóa ra chuyện mà Giang Hoài Khê nói cô đã đáp ứng, đấy là chuyện cùng nhau leo núi với nàng. Lục Tử Tranh đứng dưới chân núi, nhìn núi cao cao ngất trong mây, hơi chùn bước lại. Dường như Giang Hoài Khê nhìn ra được, vuốt ve mặt cô, hôn một cái vào trán cô, nhẹ giọng an ủi: “Không cần phải sợ, có tôi bên cạnh cậu.”
Nàng dắt tay Lục Tử Tranh, cùng Lục Tử Tranh mười ngón xiết chặt. Lục Tử Tranh dùng sức nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Giang Hoài Khê, chỉ cảm thấy, toàn bộ thế giới đang ở trong lòng bàn tay cô, khiến cô mọi việc đều không sợ nữa rồi. Theo bước tiến của Giang Hoài Khê, một đường cười cười nói nói, dũng cảm mà leo đến trên đỉnh ngọn núi.
Nhưng mà, khi các cô thật vất vả leo đến chỗ cao nhất, khi đang cùng nhau sánh vai thưởng thức mỹ cảnh, Lục Tử Tranh vừa quay đầu, vậy mà lại nhìn thấy Chu Phương Phàm và Lâm Úy.
Hai người họ đứng cách đó không xa nhìn cô cùng Giang Hoài Khê, dùng giọng điệu khinh thường nói: “Ồ, Tử Tranh đấy ư, đã nhiều năm như vậy, mày vẫn còn là một đứa biến thái à, lại đi ra tai họa người khác nữa sao, sao năm đó mẹ mày không đưa mày vào bệnh viện tâm thần nhỉ.” Nói xong, bọn họ phun một bã nước bọt vào phương hướng của cô cùng Giang Hoài Khê, vênh vang đắc ý rời đi.
Cô nắm chặt tay Giang Hoài Khê, đứng che chở ở trước người Giang Hoài Khê, không cho Giang Hoài Khê nhìn thấy diện mạo đáng sợ của bọn họ.
Nhưng mà Chu Phương Phàm và Lâm Úy vừa mới đi, Kỷ Dao cùng Liên Huyên không biết từ đâu lại hiện ra. Kỷ Dao lắc đầu tiếc nuối nói với cô: “Năm đó tôi đã nói với cậu rồi, Liên Huyên cậu ấy đối với cậu chẳng qua là một lúc hiếu kỳ, cảm thấy thú vị mà thôi, toàn bộ quá khứ của cậu cậu ấy cũng biết, bảo cậu đừng rơi vào hố quá sâu, nhưng cậu lại không nghe, cậu xem, sau này đau khổ rồi đấy? Bây giờ nếu cậu thức thời rồi, thì sau này hãy cách xa Liên Huyên một chút, đừng dây dưa không dứt nữa.”
Lục Tử Tranh lớn tiếng biện giải: “Tôi chưa từng dây dưa với Liên Huyên...”
Nhưng Liên Huyên chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ như năm đó, nhìn cô một cái, cùng Kỷ Dao đồng thời biến mất.
Cô cảm thấy oan ức, muốn tìm kiếm an ủi, nhưng cảm giác được sự tồn tại trong tay thật như đã trống rỗng, xoay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Hoài Khê đã biến mất lúc nào. Quay đầu lại, lại nhìn thấy Giang Hoài Khê đã đứng đối diện cô rất xa, trước người nàng có một loạt người che chắn, Giang bà nội, Giang ba, Giang mẹ. Giang mẹ nói: “Tử Tranh, con đừng tìm Hoài Khê của nhà dì nữa, Hoài Khê nhà dì sao có thể làm đứa biến thái giống con được đây? Con buông tha cho con bé đi.”
Cô khóc, vọt tới trước mặt Giang mẹ, định chạm lấy Giang Hoài Khê qua tầng tầng ngăn cản của người nhà họ Giang, nhưng làm sao cũng không phá rào nỗi. Cô đành phải khóc lóc cầu xin Giang mẹ tác thành cô và Giang Hoài Khê, cô nói: “Dì ơi, con thật sự yêu Hoài Khê, con nhất định sẽ yêu cô ấy hơn bất luận kẻ nào khác.”
Nhưng mà Giang mẹ lại nói: “Nếu con thật sự yêu con bé, thì buông tha nó đi, hãy để nó có một cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời. Đừng giống như bây giờ, cả leo núi thôi cũng gặp liên tiếp nhục nhã như thế. Để Hoài Khê trải qua cuộc sống như thế, đấy là biểu hiện thật sự của con yêu nó sao?”
Trong lúc nhất thời cô không nói ra được bất kỳ lời phản bác nào, buộc lòng phải hai mắt đẫm lệ mang đầy ước ao cầu trợ nhìn Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê đứng ở phía sau Giang ba và Giang bà nội, chỉ thấp giọng nói một câu “xin lỗi” xong, rồi cùng họ đi mất.
Một mình cô tuyệt vọng đứng trên đỉnh núi, hai chân run lẩy bẩy, tim dồn dập mà nhảy lên ầm ầm, thân thể cơ hồ đứng không vững, bên cạnh lại không có bất kỳ vật gì có thể dựa vào. Một cơn gió núi lạnh lẽo thê lương thổi qua mạnh mẽ, cô liền mất thăng bằng, bị thổi rơi vào vách núi vạn trượng...
Lục Tử Tranh là bị đau mà tỉnh, còn chưa mở mắt ra, trước đã có ý thức, nghe thấy mẹ đang nhẹ giọng gọi cô: “Tranh Tranh, đừng sợ, mẹ ở đây...”
Cô mở mắt ra, nhìn thấy mẹ đang ngồi quỳ chân ở bên cạnh cô, ôm cô, mà cô, lại đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Mẹ nói, bà ở bên cạnh nghe được một tiếng vang rất lớn, chạy vào đã thấy cô đang nằm trên đất mà khóc.
Một tay cô chống sàn nhà, ngồi dậy, xoa xoa sau gáy, lau khô nước mắt xong, vỗ về mẹ nói: “Mẹ, con không sao, mẹ mau về phòng đi, đêm lạnh.”
Lục mẹ vẫn không yên lòng: “Ngã sao? Hay là mơ thấy ác mộng?”
Lục Tử Tranh thấy mẹ tạm thời chưa có ý định trở về, liền kéo Lục mẹ tiến vào ổ chăn với cô, hồi đáp: “Không phải ngã, là mơ ác mộng.”
Lục mẹ thở dài, ôm Lục Tử Tranh ôn giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng sợ, mẹ ở đây với con.”
Lục Tử Tranh tựa vào trong lòng mẹ, thấp giọng cầu khẩn: “Mẹ, mẹ phải mãi mãi bên cạnh con, đừng rời xa con.”
Lục mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đứa nhỏ ngốc, sao mẹ có thể ở bên cạnh con mãi được, mẹ cũng sẽ có một ngày già đi.”
Lục Tử Tranh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nếu có một ngày mẹ rời đi, con cũng sẽ ở bên mẹ, mẹ đi đâu, con đi nấy.”
Lục mẹ ngưng lại động tác vỗ lưng cô, không nhẹ không nặng vỗ một cái vào đầu cô, lấy đó trừng phạt: “Nói nhảm gì đó.”
Lục Tử Tranh rầu rĩ không nói gì.
Lục mẹ nhẹ giọng an ủi: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, mau mau ngủ đi...”
Sau đó, Lục Tử Tranh ở trong lòng mẹ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm sau khi rời giường, Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ ai cũng không đề cập đến chuyện nửa đêm hôm qua, ăn điểm tâm xong liền đồng thời bắt xe tới nhà ga rồi ngồi tàu về Cư Châu.
Sau khi lên tàu, Lục Tử Tranh ngồi ở chỗ gần cửa sổ, một tay chống cằm, lặng im nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi ngoài cửa sổ, đăm chiêu.
Đoạn đường này phong trần đầy mặt, nhưng cũng phồn hoa như gấm, hành khách ngồi trên đoàn tàu đi về phương xa này, thì làm thế nào mà phân rõ nhận thức rằng, đoạn đường này, bạn là phong cảnh tạt qua của ai, ai lại là quy hồng [1] mà bạn chờ đợi đã lâu?
Di động đột nhiên vang lên bên trong trầm tịch, trên màn hình lóe là tên Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh nhìn chăm chú hồi lâu, rốt cuộc nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Giang Hoài Khê vẫn thanh lãnh trầm ổn như trước: “Trong nhà mua đồ tết hết chưa? Buổi chiều tôi định mua chút đồ đạc cho nhà cửa, nếu cậu rãnh rỗi, thì đi với tôi đi.”
Lục Tử Tranh biết nếu nhà họ Giang cần mua sắm đồ tết, cần gì đến phiên Giang Hoài Khê xuất động. Giang Hoài Khê chẳng qua chỉ thông cảm cho cô, lo cô không có xe mua đồ không tiện. Nhưng cô nhìn phong cảnh không ngừng thụt lùi ngoài cửa tàu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Không cần, năm nay tôi và mẹ về Cư Châu, đang ở trên tàu rồi.”
Hiển nhiên Giang Hoài Khê hơi kinh ngạc, hỏi rằng: “Sao trước đây chưa từng nghe cậu nhắc tới?”
Lục Tử Tranh hơi khép hai mắt, đạm nhạt hỏi ngược lại nàng: “Tại sao phải nhắc nó với cô?”
Giang Hoài Khê bên đầu kia điện thoại yên lặng chốc lát, mới bình tĩnh đáp lại: “Vậy không có chuyện gì nữa, cậu và dì lên đường bình an, gặp lại.”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút báo máy bận, Lục Tử Tranh giương điện thoại di động, vẫn nghe lấy, chưa từng cắt đứt.
Hoài Khê, xin lỗi, tôi yêu người, xin lỗi...Lục mẹ nghiêng đầu hỏi: “Là Hoài Khê gọi tới sao? Hai con cãi nhau à?”
Lục Tử Tranh mệt mỏi tựa đầu trên vai mẹ, thấp giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy con và Hoài Khê lạc đường rồi, vốn là lúc đầu con và cô ấy liên tục tản bộ trong rừng rậm, ai cũng không vội vã, mà khi hiện tại con muốn đi ra ngoài, lại phát hiện phía trước chỉ có một lối ra, bản chỉ đường viết độ nguy hiểm cao. Lòng con loạn như ma, không biết có nên cùng Hoài Khê mạo hiểm xông ra hay không, nhưng Hoài Khê vẫn ung dung thản nhiên, khiến con nhìn không hiểu cô ấy, càng ngày càng bàng hoàng không biết làm sao.”
Lục mẹ dùng tay vuốt ve đầu Lục Tử Tranh, nói: “Tại sao con không hỏi con bé có muốn cùng con mạo hiểm hay không đây?”
Lục Tử Tranh trả lời: “Con sợ...” Cô sợ tên đã bắn đi rồi không thể quay lại được nữa.
Lục mẹ động viên cô: “Tranh Tranh, nhớ lời mà mẹ đã luôn luôn nói với con từ khi bé không? Không cần phải sợ, bất luận gặp phải chuyện gì, đều phải nhớ tới dũng cảm.”
Lục Tử Tranh chỉ lại nằm nhoài trên bả vai của bà thấp giọng lẩm bẩm: “Mẹ, con cảm thấy thật khổ sở...”
Cô thật sợ hãi, nếu cô không đưa tay nắm lấy Giang Hoài Khê, cuối cùng sẽ có một ngày mất đi nàng. Nhưng mà cô lại càng sợ, nếu cô đưa tay nắm lấy nàng, cuối cùng sẽ có một ngày, vẫn không thể tránh khỏi kết quả mất đi nàng. Điều cô sợ nhất chính là, căn bản cô không có cách nào nắm lấy nàng, nước đổ khó hốt, đến lúc đó, các cô cả bạn bè cũng không làm được.
Biết rõ là không thể và không nên, nhưng vẫn không nhịn được muốn hi vọng càng nhiều. Rõ ràng càng chán ghét cái nhút nhát yếu ớt của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà đổ lỗi cho cái dung túng ẩn nhẫn của người.
Sợ người không yêu tôi, không kiên định như tôi vẫn nghĩ; Sợ người sẽ dở chừng rời đi, để một mình tôi ở lại; Sợ rằng có một ngày người sẽ chịu đựng chê trách, sẽ bắt đầu hối hận, trách tôi mang người đi vào con đường lạc lối; Sợ nhất là thật ra người định nghĩa quan hệ của chúng ta, chỉ muốn là bạn tốt, mà không phải là người yêu...
Chú thích:[1] quy hồng: Chim nhạn trở về, ý chỉ ký thác muốn về nhà.