Ngày mùng sáu, không biết tại sao, trời mới vừa tờ mờ sáng, Lục Tử Tranh đã tỉnh rồi. Cô đứng lên mở cửa sổ thông gió, mới phát hiện, sắc trời bên ngoài âm u, gió lạnh thét gào, bông tuyết tung bay, lại hạ tuyết nữa rồi.
Thời điểm ăn bữa sáng, Lục Tử Tranh liên tục suy nghĩ xuất thần, không biết Lâm Châu có rơi tuyết hay không, trước khi Giang Hoài Khê xuất phát có nghe lời của cô, mặc nhiều chút quần áo hay không.
Vô cùng không yên lòng, Lục Tử Tranh đặt xuống cái ly trong tay, trở về phòng lấy di động, gửi đi tin nhắn cho Giang Hoài Khê:
Cư Châu có tuyết rồi, mặc quần áo dày chút, có bị cảm thì tôi cũng không chi tiền thuốc thang đâu.Một lát sau Giang Hoài Khê trả lời cô:
Nếu không có câu nói đằng sau kia, có lẽ tôi còn hiền lành mà suy đoán là cậu đang quan tâm tôi. Quả nhiên, tôi nên dùng cách ác ý xấu xa để suy đoán cậu mới đúng, hừ.Lục Tử Tranh nhìn một chữ “hừ” cuối cùng trong di động, tâm tình bỗng trở nên tốt đẹp lạ kỳ, nở nụ cười.
Ăn bữa sáng xong, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy không yên lòng, liền vội vã trở về phòng, lục tung tủ tìm quần áo dày của mình, chuẩn bị những khi Giang Hoài Khê cần đến.
Lúc 10 giờ hơn buổi sáng, Lục Tử Tranh đang ôm quần áo ngồi ở phòng khách xem TV, chuông cửa bỗng vang lên.
Lục Tử Tranh thoáng cái giật bắn lên, Lục mẹ còn nhanh hơn một bước so với cô, bước như gió đến cửa mở cửa.
Lục Tử Tranh đứng trong phòng khách, quả nhiên nghe thấy được nơi trước cửa truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng đặc biệt êm tai của Giang Hoài Khê: “Dì ơi, chúc dì Tết mới, năm mới tốt lành...”
Lục mẹ cười ha hả sủng nịnh trách cứ nàng: “Tới thì tới, còn mang quà cáp gì, chúng ta cũng sắp về rồi, lát nữa cũng phải nhờ con chở về lại thôi.”
Lục Tử Tranh nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, cắn cắn môi, cảm thấy nong nóng trong lòng. Cô chẳng tin được chuyện Giang Hoài Khê bảo mùng năm sẽ tới Cư Châu làm việc, tiện đường đến đón mẹ con cô về đâu. Từ Lâm Châu đến Cư Châu tuy rằng mới xây đường cao tốc, nhưng cũng phải mất bốn tiếng đi xe, bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, Giang Hoài Khê đã đến rồi, e rằng sáng sớm trời chưa sáng, nàng đã xuất phát rồi.
Chỉ chốc lát sau, Giang Hoài Khê đi vào phòng khách.
Hiếm khi trên người nàng mặc quần áo lông dày, khăn quàng dài bao quanh cổ, loại trang phục vốn nên cồng kềnh, mặc ở trên thân người gầy gò của Giang Hoài Khê, lại lộ ra cao gầy mỹ lệ không ngờ.
Lục Tử Tranh hài lòng gật gật đầu trong lòng, vẫn tính là vâng lời.
Tầm mắt của cô lại hơi di chuyển về phía trên, vừa mới nhìn đến khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc của Giang Hoài Khê, vốn nên vui vẻ cảm xúc dâng trào, Lục Tử Tranh phút chốc lại nhíu mày ngoài ý muốn, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên mặt Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê cởi khăn quàng cổ ra, thấy Lục Tử Tranh trầm mặc nhìn mình chằm chằm, cong cong khóe môi cười bảo, “Lâu rồi cậu chưa thấy tôi, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy sắc đẹp của tôi có sức hấp dẫn đối với cậu sao?”
Lục Tử Tranh nhíu mày càng chặt, không để ý đến trêu đùa của nàng, hỏi: “Sắc mặt cô sao lại trắng như thế?”
Giang Hoài Khê hơi sửng sốt đôi chút, chà xát tay, hà hơi bảo: “Trời bên ngoài lạnh như vậy, cậu ra ngoài ngẩn ngơ thử mấy phút đi, xem mặt có trắng giống tôi hay không.” Nói xong, tựa như nàng nghĩ đến gì đó, lại bổ sung một câu: “Ồ, chắc là không đâu, mặt của cậu đen hơn tôi nhiều.”
Lục Tử Tranh im lặng không lên tiếng mà xoay người trở về phòng.
Ý cười của Giang Hoài Khê hơi ngưng lại, có hơi không rõ vì sao, dường như hôm nay Lục Tử Tranh có điểm không thích hợp lắm.
Còn chưa kịp suy tư hơn nữa, Lục Tử Tranh lại đi ra, trên tay còn ôm một cái túi ấm tay [1]. Cô đặt túi ấm tay trên ghế sofa, cắm điện, sau đó vòng đến trước mặt Giang Hoài Khê còn đang khó hiểu, đưa tay ra, kéo hai tay Giang Hoài Khê tới, nhẹ nhàng giúp Giang Hoài Khê xoa bóp.
Giang Hoài Khê kinh ngạc nửa ngày không có động tác, cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp từ tay truyền tới, ý cười bên môi, càng ngày càng rõ ràng. “Tử Tranh, sao vừa mới qua một năm, cậu lại đột nhiên đổi tính, vô cùng quan tâm đối với tôi vậy, chẳng lẽ là khí hậu Cư Châu tốt hơn, có thể khiến con gái người ta dịu dàng như nước ư.”
Động tác trên tay Lục Tử Tranh ngừng lại, ngẩng đầu lên, hung ác trừng Giang Hoài Khê đôi chút.
Giang Hoài Khê thấy ánh mắt của cô, cười càng ngày càng mặc ý, sáng tỏ bảo: “Tôi nói rồi, chỉ mới 5 phút đông hồ thôi, cậu lại lộ ra nguyên hình rồi kìa. Tử Tranh nè, công lực của cậu vẫn cần luyện thêm nữa.”
Túi ấm tay ùm ùm sục sôi, lạch cạch một tiếng biểu thị đã có thể dùng. Lục Tử Tranh thu tay lại, đến bên ghế sofa lấy túi ấm tay, nhét vào trong lòng Giang Hoài Khê, lạnh nhạt nói: “Tôi là sợ tay cô lạnh cóng, lát hồi không ai lái xe.”
Hai tay Giang Hoài Khê đút vào trong túi ấm tay, ôm vào trong lòng, ngồi ở trên ghế sofa, nhẹ ồ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tử Tranh nghiêm túc nói: “Tử Tranh, năm mới tốt lành.”
Lục Tử Tranh nhìn đôi mắt rạng ngời rực rỡ của Giang Hoài Khê, giãn lông mày ra nở nụ cười, cũng nhẹ giọng trả lời: “Ừ, năm mới vui vẻ.”
Giang Hoài Khê nháy mắt một cái, hỏi: “Cậu xem, tôi đây ngàn dặm xa xôi đến chúc tết cậu, cậu có phải nên bày tỏ gì đó hay không?”
Lục Tử Tranh nhíu mày, bên môi có ý cười, trầm giọng bảo: “Ừ, là nên có.” Nói xong, tay phải cô đút vào trong túi quần, như đang cầm vật gì đó, căn dặn bảo: “Cô nhắm mắt lại, đưa tay ra.”
Giang Hoài Khê nửa tin nửa ngờ mà nhìn cô: “Tôi không tin...”
Lục Tử Tranh nhíu nhíu mày: “Cô không muốn thì thôi.”
Giang Hoài Khê mở đôi mắt to xinh đẹp, nghiêm túc đưa mắt nhìn Lục Tử Tranh hồi lâu, nhìn mặt cô nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, mới do do dự dự mà rút ra một tay từ trong túi ấm tay, hai mắt chầm chậm nhắm lại, lông mi dài dài theo chuyển động của con mắt khẽ rung từng cái từng cái đáng yêu.
Nhưng nàng mới vừa nhắm mắt lại đưa tay ra, Lục Tử Tranh liền lấy tư thế nhanh như chớp không chút lưu tình mà đánh “bốp” một chưởng vào trên tay trái của Giang Hoài Khê đưa ra.
Giang Hoài Khê cả kinh lập tức mở mắt ra, mặt nhất thời có hơi đen lại, mất hứng căm tức nhìn Lục Tử Tranh.
Lục mẹ từ phòng ngủ của mình đi ra, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, đi tới bên cạnh Lục Tử Tranh, sẵng giọng: “Tranh Tranh, con lại bắt nạt Hoài Khê.”
Giang Hoài Khê thấy thế, oan oan ức ức mà hô một tiếng: “Dì ơi...”
Lục mẹ sờ sờ đầu Giang Hoài Khê, cười nói: “Tranh Tranh là quỷ hẹp hòi, không cho con thì dì cho con.” Nói xong, bà kéo tay Giang Hoài Khê ra, móc ra một bao đỏ thẫm từ trong túi, đặt vào trong lòng bàn tay Giang Hoài Khê.
Vẻ mặt Giang Hoài Khê cứng đờ, lập tức liền đứng lên, từ chối: “Dì, con đùa với Tử Tranh thôi, con không nhận được đâu ạ.” Nói xong, định trả lại bao lì xì vào trong tay Lục mẹ.
Lục mẹ sầm mặt lại, nghiêm túc nói: “Ở trong lòng ta, con và Tử Tranh đều là con gái ruột của ta, ta cho con gái mình tiền mừng tuổi sao con không thể nhận được, có phải là trong lòng con, ta không đủ thân với con đúng không?”
Dù Giang Hoài Khê có khua môi múa mép bao nhiêu, lúc này cũng chỉ biết cứng họng, vô lực giải thích: “Dì, đương nhiên không phải vậy...”
Thế là Lục mẹ liền dứt khoát bảo: “Vậy thì không cần nói nhiều, con nhận lấy đi. Ta đến nhà bếp chuẩn bị bữa trưa cho các con.” Nói xong, bà liền xoay người đến phòng bếp.
Lục mẹ vừa quay người lại, liền đổi mặt, thu hồi nghiêm túc vừa nãy lúc dọa dẫm Giang Hoài Khê, híp mắt cười từ ái. Bà tính rồi, chờ khi về Lâm Châu, nên đến cửa hàng trang sức vàng mua chút đồ nữ trang, chuẩn bị đồ cưới cho Tử Tranh và chuẩn bị quà gặp mặt cho mẹ Hoài Khê.
Giang Hoài Khê cầm tiền lì xì Lục mẹ cho, như cầm lấy một củ khoai lang bỏng tay, có hơi đứng ngồi không yên. Lục Tử Tranh cầm tiền lì xì trên tay nàng, giúp nàng bỏ vào trong túi áo lông, an ủi: “Mẹ cho cô rồi, thì cô nhận đi, đừng khách khí nữa. Cô không nhận, mẹ mới bất an đấy.”
Giang Hoài Khê thở dài, nhẹ giọng đáp một tiếng: “Ừ.” Nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ có phần mỏi mệt.
Lục Tử Tranh nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của nàng, nghĩ đến chuyện nàng liên tục xuất phát từ trời vừa sáng đến hiện tại, có hơi đau lòng. Cô cắn cắn môi, do dự một chốc liền đề nghị: “Nếu cô mệt, trước hết cứ đến trong phòng tôi, nằm nghỉ ngơi một lát đi.”
Giang Hoài Khê ngạc nhiên mà ngước mắt nhìn về phía Lục Tử Tranh, sửng sốt đầy mắt. Năm nhất đại học nàng từng đến nơi đây một lần, khi đó phòng của Lục Tử Tranh được canh phòng nghiêm ngặt cố thủ, như khu vực cấm vậy. Giang Hoài Khê cười khẽ một tiếng, trêu ghẹo bảo: “Tôi không dám vào đâu. Không phải trước đây cậu nói là sàn nhà trong ấy rải đầy mìn, nếu như tôi dám bước vào một bước, nhất định sẽ đem tôi nổ đến hài cốt cũng không còn.”
Lục Tử Tranh nhìn thấy ý cười nghịch ngợm trong mắt nàng, nghĩ đến đe dọa của năm đó, cũng có hơi ngài ngại. Cô cố ý sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Trước khác nay khác. Nếu cô không muốn nghỉ ngơi thì thôi.”
Giang Hoài Khê làm gì chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không nhanh không chậm mà đứng lên, bình tĩnh nói: “Cậu đã thịnh tình mời vả thế rồi, tôi nào lại không thức thời, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lục Tử Tranh dẫn theo Giang Hoài Khê từng bước một đi vào phòng ngủ, Giang Hoài Khê đi ở phía sau cô, không nhìn thấy ý cười càng ngày càng đậm trên khuôn mặt của cô. Lục Tử Tranh biết, mở phòng ngủ ra, đối với cô là mang hàm ý thế nào. Giang Hoài Khê đã đi vào trong lòng cô rồi, thì còn lại nơi nào mà nàng ấy không được bước vào đâu chứ.
Giang Hoài Khê đi vào phòng, ung dung thản nhiên mà đánh giá xung quanh một cái. Phòng ngủ của Lục Tử Tranh trang trí vô cùng đơn giản, một bàn học liền với tủ sách, một cái ghế, sau đó, không còn gì nữa.
Sự chú ý của Giang Hoài Khê, bị bức ảnh gia đình đặt trên tủ đầu giường của Lục Tử Tranh hấp dẫn. Lục Tử Tranh trong hình buộc bím tóc đuôi ngựa, nằm nhoài trên vai cha, nụ cười là dương quang xán lạn mà Giang Hoài Khê chưa từng gặp được. Giang Hoài Khê kinh ngạc nhìn chăm chú, không dời mắt nổi. Nàng quay đầu, nhẹ giọng hỏi Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, có album ảnh không?”
Lục Tử Tranh khó hiểu hỏi ngược lại: “Có, sao vậy?” Vừa nói, cơ thế đã đến bên bàn đọc sách ngồi xổm xuống.
Giang Hoài Khê mím môi cười cười, mang theo điểm xấu xa bảo: “Đột nhiên tôi có hơi tò mò, không biết khi bé cậu trông thế nào, có phải là xấu xí đến nỗi ngại gặp người khác hay không ta.”
Lục Tử Tranh mở cái tủ ở dưới bàn học, lấy ra một quyển album ảnh dày cộm, ném “bịch” vào trên giường phía trước Giang Hoài Khê, cả giận nói: “Vậy cô ngàn vạn đừng nhìn nhé, tôi sợ cô xem rồi mắt đau nữa, trong nhà không có thuốc nhỏ mắt đâu.”
Giang Hoài Khê khẽ hừ một tiếng, thân người ngồi xổm xuống, tự nhiên lật lên xem, lúc nhìn thấy bức ảnh đầu tiên là thân thể trần truồng đầy tháng của Lục Tử Tranh, nhất thời cười cong cả mặt mày: “Chà chà, vóc người rất khá nha...”
Lục Tử Tranh nhất thời quýnh lên, định đi lên cướp, Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nghiêng người một bên, chặn lại tập kích của Lục Tử Tranh.
Vừa vặn lúc này, Lục mẹ gọi vào: “Tranh Tranh, đi ra đem hoa quả vào cho Hoài Khê...”
Lục Tử Tranh cắn môi, giậm chân một cái, quên đi, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, xoay người ra khỏi phòng đến nhà bếp bưng hoa quả.
Cô mới vừa đi được một nửa, di động trong phòng khách liền vang lên. Thế là Lục Tử Tranh xoay chuyển phương hướng, đến phòng khách tiếp điện thoại.
Hiển thị trên điện báo là một số xa lạ từ Lâm Châu, Lục Tử Tranh hơi nghi hoặc đôi chút tiếp điện thoại, suy nghĩ có lẽ là bảo hiểm chào hàng điện thoại, vẫn chưa rõ ràng, đầu di động bên kia truyền đến một giọng nam sạch sẽ có hơi quen thuộc.
“Chị Tử Tranh, em là Hoài Xuyên.”
Lục Tử Tranh sững sờ, rõ ràng ngoài dự liệu của cô.
Giang Hoài Xuyên có hơi sốt ruột hỏi cô: “Chị Tử Tranh, chị em ở bên chị sao?”
Lục Tử Tranh liếc mắt nhìn về phương hướng phòng ngủ, trả lời: “Ừ, ở với chị.”
Giang Hoài Xuyên bên đầu kia di động tựa như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Quả nhiên. Em với mẹ vừa sáng sớm đã điện thoại cho chị ấy, nhưng vẫn luôn tắt máy, nên mới mạo muội mà gọi điện cho chị." Nói xong, cậu ngừng lại đôi chút, lại tiếp tục: "Chị Tử Tranh, mấy ngày trước chị em cảm mạo nóng sốt rất nặng, hai ngày nay vừa mới khá đôi chút, chị ấy lại không nghe khuyên bảo mà tự ý xuất viện về nhà. Sáng nay mẹ em lo chị ấy nên đến nhà tìm chị ấy, lại nghe vú Trương bảo sáng sớm trời chưa sáng chị ấy đã lái xe ra ngoài. Mẹ lo lắng cùng cực, biết ở với chị rồi thì bên em cũng yên lòng. Lại ngừng lại một chút, cậu mới nhỏ giọng, chân thành thỉnh cầu bảo: "Chị Tử Tranh, phiền phức chị quan tâm chị em nhiều hơn."
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, quả nhiên sắc mặt của nàng không tốt, thì ra là ngã bệnh. Cô nhíu nhíu mày, nghiêm túc trả lời Giang Hoài Xuyên: “Chị hiểu rồi.” Suy nghĩ một chút, cô lại có hơi nghi ngờ nói: “Có điều, hình như di động của Hoài Khê không tắt máy, sáng sớm chị vẫn gửi tin nhắn với cô ấy.”
Đầu bên kia điện thoại Giang Hoài Xuyên trầm mặc nửa ngày, mới giải thích: “Di động của chị em có hai sim, trong đó có một sim, chỉ có chị biết, cái số ấy, có lẽ, vẫn luôn khởi động 24h.”
Lòng Lục Tử Tranh bởi vì lời của Giang Hoài Xuyên, như mặt hồ yên ả bỗng nhiên có người khuấy động, trôi bồng bềnh một làn lại một làn sóng lăn tăn, lâu thật lâu, vẫn không cách nào yên ả lại...
Cô đến nhà bếp bưng hoa quả về phòng ngủ, từ trong khe cửa mở nghiêng ra, cô thấy Giang Hoài Khê đang nằm nhoài bên giường, cầm di động, một tấm một tấm mà chụp những bức ảnh trong album, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc tựa như đang kiểm tra biểu bảng báo cáo quan trọng.
Lòng Lục Tử Tranh, càng ngày càng có hơi ẩm ướt.
Cô gõ gõ cửa, nhắc nhở Giang Hoài Khê. Quả nhiên, động tác Giang Hoài Khê nhanh chóng bỏ di động vào trong túi quần, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu trêu ghẹo với cô: “Vừa nãy lúc tôi xem ảnh xong, phát hiện một bí mật trọng đại vô cùng luôn. Dì và chú rất đẹp nha, còn cậu thì như bị đột biến gene vậy.”
Lục Tử Tranh để xuống đĩa trái cây, chăm chú lắng nghe, phát hiện trong lời nói của Giang Hoài Khê mang theo chút giọng mũi mơ hồ. Cô không khỏi có chút tự trách, khi nãy tại sao không có chú ý tới. Cô thở dài, xiên miếng táo đến bên miệng Giang Hoài Khê, cố ý giả đò tức giận bảo: “Không biết ăn có chặn nổi miệng của cô hay không.”
Giang Hoài Khê nhíu mày, há mồm cắn xuống miếng táo, không lên tiếng.
Sau khi ăn mấy miếng hoa quả xong, Lục Tử Tranh đột nhiên đẩy Giang Hoài Khê ngồi lên giường, đưa tay đi kéo quần áo của nàng.
Hiếm khi Giang Hoài Khê lộ ra vẻ mặt hoang mang, theo phản xạ mà hai tay vòng ngực, song nháy mắt, lại lập tức bình tĩnh lại, nhíu mày khẽ cười nói: “Ban ngày ban mặt lại đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng hình như không hay cho lắm?”
Lông mày Lục Tử Tranh hung hãn nhíu lên một cái, lạnh lùng nói: “Phụ nữ đàng hoàng là ai? Cô không mệt ư? Nằm xuống chợp mắt một lát đi, ăn cơm tôi gọi cô.”
Giang Hoài Khê vốn muốn cự tuyệt, nhưng đầu vừa dựa vào gối, nàng cảm giác mình thoải mái tới nỗi muốn nhắm mắt lại. Có lẽ, hình như mệt mỏi quá, không chịu đựng nổi nữa rồi. Thế là, nàng liền nghe theo Lục Tử Tranh, đáp một tiếng “ừ”, thật sự mà nằm xuống.
Có thể vì nàng thật sự vô cùng mệt mỏi, hoặc trên gối đầu tràn đầy mùi hương của Lục Tử Tranh, khiến Giang Hoài Khê vô cùng quen thuộc mà thả lỏng, chỉ trong chốc lát, nàng đã nặng trĩu ngủ đi.
Lục Tử Tranh giúp Giang Hoài Khê xê dịch góc chăn, nhìn vẻ mặt lúc ngủ yên tĩnh điềm đạm của Giang Hoài Khê, dịu dàng đầy mắt.
Không biết qua bao lâu, Giang Hoài Khê loáng thoáng nghe thấy có người gọi nàng, nàng nặng nề mà mở mắt ra, trong cơn mông lung lại nhìn thấy Lục Tử Tranh cúi người thấp đầu khẽ hôn trán của nàng. Nàng hơi cong khóe môi, chỉ cảm thấy như mộng, không định tỉnh lại, thế là lại mơ mơ hồ hồ mà mất đi ý thức...
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, nàng liền nhìn thấy Lục Tử Tranh ngồi ở trước bàn đọc sách, lẳng lặng nhìn mình.
Lục Tử Tranh thấy Giang Hoài Khê tỉnh rồi, bèn đứng lên, đi tới bên giường, chế giễu bảo: “Tôi còn tưởng rằng cô định ngủ tới lúc tối rồi ăn cơm tối luôn chứ.”
Giang Hoài Khê chán nản ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Lục Tử Tranh hồi đáp: “Hơn hai giờ, bữa trưa mẹ hâm cô giúp cô rồi, ăn xong có lẽ sẽ chuẩn bị xuất phát.”
Giang Hoài Khê mặc áo khoác vào liền chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Tử Tranh đột nhiên kéo nàng lại nói rằng: “Không phải khi nãy cô đòi tôi quà tết sao?”
Giang Hoài Khê dừng bước lại, nghi hoặc mà nhìn Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh đưa tay móc ra một bao đỏ thẫm từ trong túi, đưa cho Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê nhướn mày, bên môi cong ra ý cười bảo: “Bên trong chứa cái gì? Hình như rất dày, không phải là tiền không đó chứ?”
Lục Tử Tranh cười cười, nhẹ nhàng nói: “Cô mở ra nhìn thì biết thôi.”
Giang Hoài Khê mang theo một ít tò mò, cười mở bao lì xì, bên trong, thật sự toàn là tiền, một tờ lại một tờ đo đỏ.
Bên môi Giang Hoài Khê mang theo nụ cười, vậy mà lại có lẻ, nàng đếm thoáng qua, đột nhiên, ý cười đọng lại bên môi. 520, wu er ling [2]?
Nàng ngẩng đầu mang theo dò thám nhìn về phía Lục Tử Tranh, lại thấy Lục Tử Tranh dịu dàng chưa từng gặp chăm chú nhìn mình, mở miệng nói: “Hoài Khê, tôi thích...”
Lời còn chưa nói hết, trong lòng Giang Hoài Khê hoảng hốt, vội vàng mở miệng ngắt lời cô: “Hình như tôi có hơi đói bụng, đi ra ngoài ăn cơm trước đây.” Rồi trốn chạy rối rít.
Cả người Lục Tử Tranh đều cứng lại, nụ cười bên môi, từng chút từng chút biến mất không thấy...
Mãi đến khi Lục mẹ gọi Lục Tử Tranh chuẩn bị xuất phát, Lục Tử Tranh mới rời khỏi phòng.
Thời điểm về Lâm Châu, Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ đồng thời ngồi ở ghế sau, bầu không khí, nặng nề kỳ lạ.
Lục mẹ cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, muốn nói gì đó đánh vỡ trầm mặc lúng túng thế này, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Tử Tranh cùng vẻ mặt nhàn nhạt của Giang Hoài Khê, bà há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Thế là, cứ như vậy, trong lộ trình hơn 4 giờ, ba người thật sự chẳng nói một câu nào.
Vẫn chịu đựng cho đến khi về Lâm Châu, Lâm Châu, quả nhiên cũng có tuyết rồi.
Vừa đến khu nhà, Lục mẹ liền vội vã trước tiêng xuống xe ôm một phần hành lý lên lầu, để không gian cho Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê trầm mặc giúp đỡ Lục Tử Tranh ôm một phần hành lý cùng nhau lên lầu, đến cửa nhà, mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên hơn năm giờ trầm mặc: “Tôi không vào đâu.” Nói xong, xoay người định rời đi.
Lục Tử Tranh đột ngột đưa tay giữ nàng lại, ánh mắt sáng rực nhìn Giang Hoài Khê, cắn cắn môi, mới khàn giọng bảo: “Hoài Khê, cô biết tôi muốn nói gì mà có đúng hay không? Tại sao cố ý không cho tôi nói hết?”
Giang Hoài Khê né tránh tầm mắt Lục Tử Tranh, cúi đầu không nhìn cô, nhẹ giọng hồi đáp: “Tôi không biết cậu muốn nói gì. Tử Tranh, vẫn thế này không tốt sao?”
Lục Tử Tranh cầm lấy tay nàng, dần dần mất sức lực, vô lực trượt xuống, cuối cùng, buông ra Giang Hoài Khê, xoay người vào cửa, không hề liếc nhìn nàng một cái.
Lục mẹ đứng trước cửa lo lắng nhìn Lục Tử Tranh. Dáng vẻ của Lục Tử Tranh tựa như hết sức tỉnh táo, gọn gàng ngăn nắp mà cởi giày, cởi tất, một cái, hai cái...
Đột nhiên, cô tựa như bị ấn bởi cơ quan gì, bỗng nhiên đứng thẳng người, để chân trần, tông cửa xông ra...
Cô ấn thang máy xuống thẳng tới lầu một, sau đó, bất chấp chạy vội ra cửa lầu, dùng hết sức lực toàn thân gọi lại Giang Hoài Khê cách không xa phía trước: “Giang Hoài Khê!”
Bước chân Giang Hoài Khê dừng lại, run lên chốc lát, rốt cuộc quay người sang, vẻ mặt phức tạp.
Lục Tử Tranh cứ như vậy, bàn chân trần đạp trong tuyết, từng bước từng bước đi đến trước mặt Giang Hoài Khê, đỏ cả mắt hỏi nàng: “Giang Hoài Khê, tôi thích cô. Chúng ta, thật sự không có khả năng tiến thêm bước nữa sao?”
Giang Hoài Khê lại ngồi xổm xuống, cởi giày mình, trầm mặc không trả lời cô.
Lục Tử Tranh cúi đầu nhìn bóng người trước mắt đã từng cực kỳ quen thuộc giờ khắc này lại đặc biệt xa lạ, dùng hết tất cả dũng khí sau cùng hỏi nàng: “Vậy tại sao cô đối tốt với tôi như vậy?”
Giang Hoài Khê nâng chân Lục Tử Tranh lên, nỗ lực đem giày mình trùm vào chân trần của Lục Tử Tranh. Nàng trầm mặc một hồi, rốt cuộc ngữ điệu không chút biểu cảm mà hỏi ngược lại: “Chúng ta không phải bạn tốt sao?”
Lục Tử Tranh tựa như mất hết hy vọng, sắc mặt trong nháy mắt chán nản trắng xám, tựa như vô cùng buồn cười mà lặp lại một lần: “Quả nhiên là bạn tốt ư, cô đối với mỗi người bạn tốt đều thế này sao...” Chân cô tránh thoát tay Giang Hoài Khê, quay người sang đi về, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm. Sau này, đừng đối tốt với tôi thế nữa, tôi, không chịu đựng nổi.”
Giang Hoài Khê ngồi xổm ở tại chỗ, nhìn Lục Tử Tranh đi xa, bàn chân trần lạnh đến đỏ bừng từng bước từng bước đạp vào trong tuyết, vẻ mặt thống khổ, cũng dần dần, đỏ cả vành mắt...
Chú thích:[1] túi ấm tay: Tên như công dụng, dùng để giữ ấm tay hoặc một số bộ phận khác trên cơ thể (hình minh họa)
[2] 520: Phát âm là wu er ling đọc gần giống wu ai ni (tôi yêu em).
Lời editor: Cứ tưởng