Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 35

Trên máy bay, Lục Tử Tranh ngồi song song với Liên Huyên, có vẻ tâm tình Liên Huyên rất tốt, khóe mắt chân mày đều chứa ý cười, nàng ta mỉm cười hỏi Lục Tử Tranh đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Ngại quá, hôm qua đi công tác nên không gặp cậu được. Tài liệu hơi nhiều, thời gian lại cấp bách, vất vả cậu rồi.”

Lục Tử Tranh quay đầu về, nhìn lưng ghế dựa phía trước, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao, là điều cần làm mà, Liên tổng khách khí rồi.”

Liên Huyên thấy Lục Tử Tranh từ khi lên máy bay đến giờ vẫn nhíu chặt lông mày, vẻ mặt lạnh lùng, không nhịn được quan tâm nói: “Tử Tranh, hình như cậu, tâm tình không tốt lắm?”

Lục Tử Tranh cau mày, giờ khắc này ở trên không trung cao mấy vạn foot, nhìn máy bay đi xuyên thấu qua mây, lòng vốn nên hoảng sợ vì độ cao, lúc này đây, lại bị tâm tư khác chiếm hết. Cô liên tục suy tư về chuyện, Giang Hoài Khê, có gọi điện thoại cho cô không?

Nghe thấy câu hỏi của Liên Huyên, Lục Tử Tranh hơi khép hai mắt, dáng điệu không muốn trò chuyện, đạm mạc trả lời: “Không có, Liên tổng cô nghĩ nhiều rồi.”

Ánh mắt Liên Huyên nặng nề mà nhìn cô nửa ngày, thở dài thườn thượt một hơi, cũng nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

Trong thời gian ba ngày sau đó, Lục Tử Tranh ở chung với Liên Huyên, dáng vẻ trang nghiêm giải quyết việc chung, ngoại trừ chuyện công tác, Lục Tử Tranh không cho nàng ta một chút cơ hội nào để trao đổi về chuyện khác. Liên Huyên cảm giác được Lục Tử Tranh lúc này so sánh với lần trước, dường như lạnh lùng hơn rất nhiều, cửa chính của thế giới tình cảm được xích chặt hơn, nhưng cũng không thể làm gì khác. Mấy lần mời cùng đi ăn tối, đều bị Lục Tử Tranh lạnh nhạt từ chối, Liên Huyên chỉ có thể yên lặng nhìn bóng người đúng mực của Lục Tử Tranh cười khổ.

Buổi chiều ngày thứ tư, trải qua cuộc đàm phán nghiêm túc của song phương mấy ngày trước, hợp đồng cuối cùng cũng ký xong. Liên Huyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình rất tốt, mấy lần bị từ chối cũng không giảm bớt nhiệt tình của nàng ta đối với Lục Tử Tranh, ra khách sạn, nàng ta liền kéo tay Lục Tử Tranh, cười cong mặt mày khẩn cầu Lục Tử Tranh nói: “Tử Tranh, buổi tối cùng nhau ăn cơm, chúc mừng một hồi được không? Xem như mình cám ơn vất vả của cậu mấy ngày nay.”

Trên gương mặt Liên Huyên tràn đầy chân thành, lúc nói chuyện, bất giác mang theo ý nũng nịu mà năm đó Lục Tử Tranh quen thuộc, nếu là trước đây, có lẽ Lục Tử Tranh sẽ mềm lòng đầu hàng. Nhưng hôm nay, lòng Lục Tử Tranh lại tràn đầy mỏi mệt, không còn tinh lực đối phó hay tiếc thương Liên Huyên gì nữa.

Mấy ngày nay, mỗi khi cô gặp chuyện vui vẻ mới lạ gì, cô đều không nhịn được muốn gửi tin nhắn để chia sẻ cho Giang Hoài Khê, ban đêm mệt mỏi, mất ngủ, cũng sẽ không nhịn được muốn mở nhật ký tin nhắn giữa Giang Hoài Khê và cô ra xem. Nhưng lấy di động ra rồi, lại buồn đau mà suy nghĩ, Giang Hoài Khê, đã không còn thuộc về trong thế giới của mình nữa.

Giang Hoài Khê dùng thời gian bảy năm, khiến bản thân cô thành thói quen ỷ lại nàng. Mà cô, lại nên dùng bao lâu, mới có thể từ bỏ thói quen này? Lục Tử Tranh tuyệt vọng mà không dám nghĩ. Quên không được Giang Hoài Khê, bởi không cách nào nắm giữ được, vì thế nên đau khổ; Mà quên được Giang Hoài Khê, lại bởi không cam tâm, vì thế, vẫn là đau đớn.

Thân mình cô còn lo chưa xong, thì làm sao mà đi chú ý đến Liên Huyên thành tâm hay giả dối đây?

Lục Tử Tranh chỉ nhàn nhạt lắc lắc đầu, cự tuyệt nói: “Liên tổng, tôi mệt rồi, muốn đi về nghỉ trước.”

Tay Liên Huyên kéo Lục Tử Tranh, dần dần vô lực buông ra, miễn cưỡng cười: “Vậy cũng được, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lục Tử Tranh về tới khách sạn, xử lý tài liệu trong tay một chốc, liền mỏi mệt nằm ngoài trên bàn híp mắt nửa mê nửa tỉnh.

Cũng không biết qua bao lâu, trong mơ hồ cô nghe thấy có người đang gõ cửa, liền giật mình tỉnh lại.

Lục Tử Tranh xoa đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, mở cửa ra, nhìn thấy Liên Huyên đã thay đổi váy ngắn nhàn nhã, thấp thỏm cười cười lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ôn giọng hỏi cô: “Tử Tranh, nghe nói ở trên núi cách nơi đây không xa đang nở hoa anh đào, mình muốn đến xem thử, cùng đi được không?”

Lục Tử Tranh mím môi, trầm mặc nhìn nàng ta, dáng vẻ từ chối hết sức rõ ràng.

Nụ cười trên mặt Liên Huyên dần dần cứng lại, lúng túng cắn cắn môi, xoay người lạnh nhạt nói: “Không việc gì, là mình làm phiền rồi...”

Lại không nghĩ, thanh âm nhàn nhạt của Lục Tử Tranh đột nhiên vang lên ở phía sau, nói: “Chờ tôi một lát, tôi đổi giày xong thì đi với cậu.”

Liên Huyên dừng bước, quay người sang, nhìn Lục Tử Tranh khom lưng đổi giày, trong nháy mắt mặt mày rạng rỡ, tràn đầy ý cười mà hài lòng đáp: “Được.”

Nhân viên phục vụ khách sạn nói với Liên Huyên rằng có thể lái xe đến giữa sườn núi, thế là Liên Huyên bèn lái xe tới đó.

Dọc đường, Lục Tử Tranh không nói một lời, vẫn trầm mặc nhìn phong cảnh qua đường bên ngoài cửa sổ.

Mấy năm trước, lúc cô còn đang trong thời kỳ thực tập, giám đốc của cơ quan phiên dịch rất xem trọng cô, còn dẫn cô cùng đến Nhật Bản đi công tác, cô một đường nơm nớp lo sợ, vì trước sau đều bận rộn công việc, nên không có thời gian rỗi để đi xem hoa anh đào cực kỳ nổi tiếng của Nhật Bản. Sau khi về nước xong, cô về nhà một chuyến để báo bình an với mẹ, rồi mang theo quà tặng mua ở Nhật Bản về trường, đến ký túc xá tìm Giang Hoài Khê.

Khi đó lúc Giang Hoài Khê mở cửa, trông thấy Lục Tử Tranh rõ ràng là sửng sốt, bởi vì, Lục Tử Tranh về sớm hơn một ngày so với thời gian cô nói với nàng.

Lục Tử Tranh nhìn thấy trong phòng khách đang bày một giá vẽ, Giang Hoài Khê đang vẽ tranh ư? Cô ló đầu nhìn vào, bèn trông thấy Giang Hoài Khê vẽ chính là hoa anh đào xán lạn tỏa ra khắp cây.

Giang Hoài Khê nhìn tranh hỏi Lục Tử Tranh: “Hoa anh đào của Nhật Bản đẹp không?”

Lục Tử Tranh sững sờ, mới lắp ba lắp bắp cười khổ nói: “Tôi không có xem được, bận rộn công tác làm gì có thời gian.”

Giang Hoài Khê không nhịn được cong khóe môi, nhìn Lục Tử Tranh chế giễu bảo: “Nhân viên mười tốt ư, rõ là ngốc chết...”

Nói cười vẫn ở đó, nhưng đã là cảnh còn người mất rồi...

Xe lái đến giữa sườn núi quả nhiên lên không nổi nữa, Lục Tử Tranh liền cùng Liên Huyên đồng thời xuống xe. Xuống xe xong, Lục Tử Tranh mới phát hiện, Liên Huyên vậy mà mang giày cao gót ít nhất 7 cm. Cô đi theo sau Liên Huyên, nhìn nàng ta run rẩy đi lên phía trên, bỗng cảm giác hơi hoảng sợ.

Quả nhiên, thời điểm sắp tới trên đỉnh ngọn núi, Liên Huyên đột nhiên “a” một tiếng, nghiêng người ngã xuống. Lục Tử Tranh tay mắt lanh lẹ mà chạy tới, đỡ lấy Liên Huyên.

Liên Huyên sợ hãi không thôi mà cầm lấy tay Lục Tử Tranh, hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến nỗi thân thể hơi đứng không vững.

Lục Tử Tranh nhíu nhíu mày nói: “Đau lắm sao? Đi về thôi.”

Liên Huyên lại cầm tay cô lắc lắc đầu, kiên trì: “Không sao, tới đây rồi, còn vài bước nữa thôi, không đi lên thì thật là đáng tiếc. Đi thôi...”

Lục Tử Tranh nhìn dáng vẻ cau mày lại kiên trì của Liên Huyên, không thể làm gì khác hơn là hai tay vịn nàng ta, từ từ tiếp tục bước về phía trên.

Đến trên đỉnh ngọn núi, đập vào mắt chính là đỏ tươi mãn nhãn, như biển hoa rơi rớt. Liên Huyên tìm một hòn đá lớn, như trút được gánh nặng mà ngồi xuống nghỉ ngơi, Lục Tử Tranh thì lại đi về phía trước vài bước, nhìn trắng nõn đầy núi đầy cây đầy đất, suy nghĩ xuất thần.

Cuối cùng cô cũng được xem hoa anh đào ở Nhật Bản một lần rồi, nhưng dường như lại càng bi thương hơn.

Cô lấy di động ra chụp mấy bức ảnh, tấm cuối cùng, như thường lệ mà đưa tay ra làm biểu tượng chữ V trước ống kính, đem bức ảnh ấy gửi đến mẹ. Đây là thói quen của cô nhiều năm qua, mỗi khi đi công tác ở địa phương nào, cô liền gửi một bức ảnh cùng với thủ thế V ở địa phương ấy đến cho mẹ, nói cho mẹ rằng cô rất ổn, không cần lo lắng.

Bức ảnh gửi đi rồi, nhưng Lục Tử Tranh vẫn nhìn giao diện gửi đi, không chịu rời khỏi. Rất muốn rất muốn nói với người năm đó cười cô ngu ngốc, nói cho nàng biết, cô lúc này đang mượn cơ hội nhìn hoa anh đào, còn là ở cùng với boss nữa, thông minh lắm đúng không? Nhưng mà... Còn chưa đưa ra nguyên do, di động lại hợp thời pin yếu mà tự động tắt máy.

Lục Tử Tranh nhìn màn hình đen kịt, cười khổ ra tiếng.

Không biết lúc nào Liên Huyên đã di chuyển đến phía sau Lục Tử Tranh, thấp giọng dịu dàng gọi cô: “Tử Tranh...”

Lục Tử Tranh quay đầu hờ hững nhìn nàng ta.

Hai mắt Liên Huyên nhìn chăm chăm Lục Tử Tranh, ánh mắt như nước, nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Tử Tranh, năm đó đều là lỗi của mình, xin lỗi, những câu nói ấy, không phải là lời thật lòng của mình.”

Lục Tử Tranh lại kinh ngạc mà ngơ ngác quan sát nàng ta nửa ngày, đôi mắt hơi khép lại, vẻ mặt lạnh nhạt. Cô bỏ di động vào, không đáp lại lời xin lỗi của Liên Huyên, mà là lạnh nhạt nói: “Trời sắp tối rồi, chân cậu đi đứng cũng không thuận tiện, chúng ta sớm chút xuống nút thôi.” Dứt lời, liền đưa tay đỡ Liên Huyên.

Liên Huyên thấy Lục Tử Tranh không đáp lại, vẻ mặt có chút bi thương, nhưng cũng chỉ gật gật đầu đồng ý.

Lên núi dễ xuống núi khó, Liên Huyên đi khập khễnh, vẻ mặt càng ngày càng đau khổ, Lục Tử Tranh thấy dáng vẻ gian khổ của nàng ta, rốt cuộc cũng hơi không hợp mắt. Đến đoạn đường hơi hơi bằng phẳng đôi chút, Lục Tử Tranh nặng nề thở dài một hơi trong lòng, kéo lại Liên Huyên, thân thể ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Tới đi, tôi cõng cậu đi xuống.”

Liên Huyên ngơ ngác nhìn động tác của Lục Tử Tranh, dường như vô cùng kinh ngạc, mà phút tiếp theo, nụ cười liền tỏa ra trên khuôn mặt bởi vì đau đớn mà tái nhợt của nàng ta. “Tử Tranh, cám ơn cậu.”

Lục Tử Tranh đi không nhanh không chậm, Liên Huyên nằm nhoài trên lưng của cô, hai tay vòng lấy cổ Lục Tử Tranh, khống chế không được nụ cười vui vẻ ở khóe môi, sau hồi lâu an tĩnh, Liên Huyên không nhịn được mở miệng hỏi cô: “Tử Tranh, hồi cấp ba, cậu thích mình phải không?”

Bước chân Lục Tử Tranh hơi dừng lại một chút, khẽ hừ một tiếng trong lỗ mũi, mới lạnh nhạt đáp: “Cũng chỉ là trước kia thôi.”

Liên Huyên lại nhẹ nhàng thở dài một hơi ở bên tai cô, trầm thấp mà nghiêm túc lại dịu dàng hỏi cô: “Làm sao bây giờ đây, Tử Tranh, dường như mình vẫn còn rất thích cậu đó.”

Thân thể Lục Tử Tranh rõ ràng cứng đờ, cô dốc sức dùng răng cắn lấy đầu lưỡi, mới nhịn xuống được xung động quăng Liên Huyên từ trên lưng xuống.

Nhiều năm trước, cô cũng từng cho rằng, Liên Huyên cũng thích mình, là loại thích như cô thích nàng ta, là đem tình cảm chú trọng như sinh mệnh. Nhưng sau đó, đáp án Liên Huyên nói cho cô biết là cái gì?

Lớp 10 năm đó, có một hôm, bởi vì đêm hôm trước cô bị mất ngủ cả đêm, tiết thể dục ban ngày, lúc giáo viên thể dục cho thời gian hoạt động tự do, cô cùng Liên Huyên theo thường lệ đi tới sân cỏ nhỏ nghỉ ngơi. Lục Tử Tranh cùng Liên Huyên đồng thời ngồi xuống trên sân cỏ, nghe thấy mùi hương quen thuộc trên người Liên Huyên, Lục Tử Tranh cảm thấy an lòng, dần dần lại buồn ngủ.

Liên Huyên thấy cô buồn ngủ, liền nghịch ngợm dùng hai tay che mắt của cô, khiến cô nằm ngã vào trên hai chân của mình, dịu dàng cười nói: “Cậu ngủ một lát đi, mình sẽ làm kỵ sĩ cho mỹ nhân công chúa ngủ, cho cậu một giấc mộng đẹp không lo nhé.”

Lục Tử Tranh ngã người xuống trên hai chân Liên Huyên, hơi khép hai mắt nhìn miệng cười dịu dàng của Liên Huyên nhìn trước mắt, dần dần, thật sự đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ cạn, rất khó ngủ say, loáng thoáng, cảm giác được trên môi có xúc cảm âm ấm mềm mại. Lục Tử Tranh nghi hoặc mà mở mắt ra, đập vào mắt cô, chính là lông mi dài khẽ run của Liên Huyên đang nhắm mắt lại. Một khắc đó, Lục Tử Tranh hốt hoảng nhắm hai mắt lại, cảm thụ lấy nhiệt độ ấm áp trên môi, trong lúc nhất thời, tim đập như sấm, lòng tràn đầy vui mừng ngọt ngào.

Cô cho rằng, rốt cuộc Liên Huyên đã thấy được chân tâm của mình. Cô nghe thấy được, thanh âm hoa nở trong lòng của mình, cho rằng, Liên Huyên sẽ là mặt trời của cô, xua tan tất cả rậm rạp trong nhân sinh của cô, từ đó, xuân về hoa nở, hào quang vạn trượng.

Nhưng tự học buổi tối của ngày đó, Kỷ Dao tìm cô, nói với cô, “Lục Tử Tranh, cậu đừng nên ảo tưởng quá đáng. Những chuyện không vẻ vang trước kia của cậu, Liên Huyên cậu ấy đều rõ ràng, sở dĩ ban đầu cậu ấy chủ động đối tốt với cậu, là vì đấy là trừng phạt của đại mạo hiểm [1] do cậu ấy đánh cuộc thua với bạn bè. Tôi không rõ là bây giờ cậu đang ôm ấp ý nghĩ gì với Liên Huyên, tôi chỉ hy vọng cậu có thể hiểu rõ vị trí của bản thân, đừng có cái ý đồ không an phận gì, cách xa cậu ấy một chút, con đường đi giữa cậu ấy và cậu, không giống nhau.”

Lục Tử Tranh mới vừa nghe đến đoạn Kỷ Dao nói cho cô biết mục đích ban đầu khi Liên Huyên tiếp cận cô, cũng là sững sờ, trong lúc nhất thời cũng hơi hoảng hồn. Từ lâu cô đã nhìn ra không thích và địch ý mơ hồ của Kỷ Dao đối với cô, Lục Tử Tranh vốn không phải là người quen tin tưởng hay dũng cảm, cô quen trốn tránh cùng lùi bước, nhưng một khắc này, cô nghĩ tới nhu tình mật ý lúc buổi chiều Liên Huyên khắc trên môi cô, đột nhiên liền sinh ra vô hạn dũng khí cùng kiên định, cắn răng phản bác: “Tôi không rõ mục đích ban đầu Liên Huyên tiếp cận tôi là vì điều gì, nhưng tôi tin, tình cảm bây giờ mà Liên Huyên đối với tôi, là thật tâm. Cậu ấy nhất định sẽ tin tưởng tôi, sẽ hiểu những chuyện trước kia đều là giả dối bịa đặt.”

Nhưng mà Kỷ Dao dường như nghĩ đến điều gì, hơi đồng cảm mà nhìn cô một cái, giễu cợt nói: “Thật tâm? Tôi nói rồi, cậu và Liên Huyên không phải là người giống nhau, cậu làm sao hiểu được, ở trong thế giới Liên Huyên, thật tâm chả đáng bao nhiêu phân lượng.”

Khi đó, Lục Tử Tranh còn chưa tin lời của Kỷ Dao.

Nhưng hai ngày sau, Liên Huyên lại khiến cô triệt để tỉnh ngộ.

Và nhiều năm sau đó, ngày hôm nay, Liên Huyên lại nói với cô, nàng ta thật sự rất thích cô, dáng vẻ trang nghiêm như hoàn toàn thật lòng. A, bây giờ là mạo hiểm, là đánh cược gì nữa đây? Hay là, chưa có chơi đủ cô? Đột nhiên Lục Tử Tranh lại không cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, cô bỗng nhiên đặt Liên Huyên xuống, lạnh lùng quan sát nàng ta một chút, lạnh nhạt bảo: “Liên tổng, cái gọi là thích của cô, có bao nhiêu phân lượng chứ, tôi không tin cô nổi. Cô có thể lấy cái gì để chứng minh, thích trong miệng cô, là không phải lường gạt?”

Liên Huyên không thể tin nhìn Lục Tử Tranh lạnh giọng đối diện, trong lúc nhất thời bi thương cũng kéo đến trong lòng. Tình cảm, nên lấy cái gì để chứng minh đây? Biết rõ không thể thích, nhưng vẫn không nhịn được động tâm, đáy lòng bảo mình một ngàn một vạn lần rằng phải rời xa, nhưng vẫn muốn tiếp cận, đây không tính là thật sự thích ư?

Nàng ta nhớ đến năm ấy, khi nàng ta tràn lòng nhu tình mà dè dặt hôn trộm Lục Tử Tranh, lại sợ thức tỉnh cô, lòng lưu luyến không rời tách khỏi đôi môi của cô xong, còn chưa kịp vui mừng, ngẩng đầu bèn bỗng thấy Kỷ Dao đứng cách đó không xa lạnh lùng bễ nghễ nhìn nàng ta, trong chốc lát, như rơi vào hầm băng.

Kỷ Dao hỏi nàng ta: “Cậu không biết cụ Liên có bao lớn áp lực, đặt bao lớn kỳ vọng vào cậu ư?”

Liên Huyên trầm mặc định trốn tránh.

Kỷ Dao lại nói trúng tim đen: “Liên Huyên, cậu thật vất vả mới trở về từ nước Anh, cậu không biết sau lưng cậu có bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc vào cậu sao? Lời đồn liên quan với cậu và Lục Tử Tranh hiện tại trong nhà trường còn chưa đủ nhiều à? Nếu như để cụ biết rồi, cậu nói xem, vì chấn chỉnh tình cảm của cậu lại, cụ Liên ông ta có thà lựa chọn đưa cậu đi hay không nhỉ?”

Biểu cảm trên mặt Liên Huyên rốt cuộc cũng buông lỏng, đôi môi của nàng ta cơ hồ muốn cắn ra máu, nàng ta không còn gì để nói.

Buổi tối hôm đó, nàng ta nhìn bức ảnh chụp trộm Lục Tử Tranh trong di động, nghẹn ngào chưa chợp mắt cả một buổi tối. Tình cảm đối với nàng ta mà nói, quả nhiên là quá mức xa xỉ. Lúc bình minh, nàng ta mắt đỏ hoe xóa bỏ hết tất cả bức ảnh của Lục Tử Tranh. Đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn [2], đau dài chi bằng đau ít.

Nhưng nàng ta vẫn không mở miệng được, không tìm được cơ hội cắt đứt với Lục Tử Tranh, mãi đến tận ngày ấy, Lục Tử Tranh bởi vì chuyện của cậu, lại cầu xin nàng ta, đồng thời cho nàng ta cơ hội.

Ngày ấy, Lục Tử Tranh bất chấp mà cầu xin, siết chặt tay nàng ta, Liên Huyên tinh tường đã nhận ra sự mềm lòng và đau lòng của bản thân, sợ mình sẽ thỏa hiệp, mới bất chấp mà nói không lựa lời, chọn rời đi để tránh khỏi Lục Tử Tranh. Lục Tử Tranh đuổi sau xe bao lâu, nàng ta ở trong xe nhịn nhục nước mắt, ngắt véo bản thân mình bấy lâu. Cả tư cách gào khóc nàng ta cũng không có, bởi vì sợ tài xế nhìn ra khác thường báo cáo cho ông nội.

Trong những năm này, Liên Huyên vẫn đặt Lục Tử Tranh ở nơi sâu xa nhất trong lòng, cho rằng đó là một giấc mơ tốt đẹp xa xôi nhất mà đời này không thể chạm đến được. Nàng ta vẫn lừa mình dối người, chỉ cần thời gian đủ lâu, là nàng ta có thể quên hết sạch sẽ, nhưng lại không nghĩ được, Lục Tử Tranh lại xuất hiện ở trước mặt nàng ta, từ lần tương phùng thứ nhất, bắt đầu từ cái ánh nhìn đầu tiên ấy, đã kích động tiếng lòng của nàng ta.

Trong những năm này, nàng ta cũng gặp dịp thì chơi hôn qua môi người khác, nhưng lại chưa từng có tim đập nhanh không thôi và lòng vui mừng ngọt ngào của năm đó. Cả đời này, quyến luyến mà nàng ta muốn có, chỉ có ấm áp cảm thụ lướt qua tức dừng ở trên môi Lục Tử Tranh năm đó. Cái đấy, có thể chứng minh nàng ta thật sự thích cô hay không?

Liên Huyên một đường trầm mặc lái xe trở về khách sạn, thời điểm định muốn xuống xe, Liên Huyên tựa như đã rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng kiên định bảo, “Tử Tranh, cậu tin mình, mình sẽ chứng minh cho cậu.”

Lục Tử Tranh nhìn nàng ta một cái, im lặng không trả lời, mở cửa xuống xe. Vừa xuống xe, lại đầu tiên nhìn thấy một người con trai anh tuấn, ôm một bó hoa, đứng ở cửa khách sạn, nhìn thấy Liên Huyên, liền bước tiến lên đó ngay, thân thiết ôm lấy Liên Huyên gọi: “Tiểu Huyên.”

Lục Tử Tranh nhận ra được, là người con trai cùng đi ăn tối với Liên Huyên của hôm Giáng Sinh đó, là vị hôn phu sắp sửa đính hôn với Liên Huyên.

Phút chốc khi Liên Huyên nhìn thấy Chu Trọng An, mặt liền tái nhợt, theo bản năng mà liếc qua xem sắc mặt Lục Tử Tranh, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt Lục Tử Tranh nhàn nhạt nhìn bọn họ, cuối cùng, nở nụ cười mang theo nỗi trào phúng, hướng về bọn họ gật gật đầu, đi trước một bước vào khách sạn.

Một khắc đó, lòng Liên Huyên chìm đến đáy vực.

Trong thang máy, Lục Tử Tranh yên lặng bật cười. Cô không biết trong lòng Liên Huyên đến tột cùng là ai, nhưng lại biết, người nàng ta ôm ấp trong lòng là ai, không biết rằng, bản thân Liên Huyên có tự biết hay không.

Cô cúi đầu, nhớ tới khi đó Giang Hoài Khê ôm hoa hồng không chút do dự mà ném vào thùng rác, kiên định nói với cô rằng “So với tạm bợ, tôi thà sẵn lòng lãng phí”, khóe môi, dần dần lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhưng chưa kịp chốc lát, lại dần dần chuyển thành cay đắng.

Vì thế, Hoài Khê, đấy là lý do người không muốn tạm bợ tôi sao?

Cõi đời này, lại có ai có thể may mắn như vậy, được không tạm bợ của người đây?

Cô xưa nay đều răn mình rằng đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh, đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên [3], nhưng vào giờ phút này, cô lại rõ ràng cảm nhận được, một loại gọi là cảm xúc đố kị đang sinh sôi...

Lục Tử Tranh trở lại khách sạn, sạc pin di động khởi động máy, mới phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ đến từ một số lạ. Cô vốn là không thèm quan tâm những điện báo từ những số xa lạ này, nhưng bởi vì tần suất gọi điện của đối phương quá cao, Lục Tử Tranh không nhịn được âm thầm suy đoán, có phải là Giang Hoài Khê phát hiện nàng bị bỏ vào danh sách đen, gọi điện thoại không được, vì thế nên đổi số khác?

Cô do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được hơi thấp thỏm mà gọi lại. Cô tự nhủ, đây chỉ là muốn biết ai gọi mà thôi, nhất định đối phương có chuyện gấp gáp gì đó.

Điện thoại vang lên hồi lâu, rốt cuộc cũng được tiếp thông. Đầu kia di động, vang lên giọng nói lạnh nhạt mà Lục Tử Tranh quen thuộc, Giang Hoài Khê hỏi: “Tử Tranh à?”

Một khắc đó, Lục Tử Tranh không nhịn được nhếch miệng lên. Đây không phải là chứng minh, Giang Hoài Khê cũng giống như mình, đều lưu tâm lẫn nhau?

Nhưng sau một khắc, nụ cười của Lục Tử Tranh trong nháy mắt tan biết rồi.

Giang Hoài Khê lại dùng giọng nói khiến Lục Tử Tranh cực kỳ quyến luyến, giọng bình tĩnh khàn khàn mà cho hay tin dữ khiến Lục Tử Tranh cảm thấy trời đất quay cuồng trong phút chốc: “Tử Tranh, cậu còn ở Nhật Bản sao? Về trước đi, dì, dì ấy bệnh nặng, hiện tại đang cấp cứu, bác sĩ báo rằng bệnh tình nguy kịch...”

Chú thích:

[1] Bên TQ có trò “Nói thật” hay “Đại mạo hiểm”, tương tự như trò Truth or Dare.

[2] “Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn” xuất từ 《 Sử Ký - Tề Điệu Huệ Vương Thế Không 》, ý nói: Không do dự quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn.

[3] Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh, đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên: Có được là do ta may mắn, không được là do số phận của ta, vật có được phải chính đại quang minh, không thẹn với người khác, không thiệt người lợi mình, đừng vì vật mất đi mà canh cánh trong lòng.

Hai câu trước nguyên văn là “Đắc chi ngã hạnh, bất đắc ngã mệnh” xuất từ Từ Chí Ma: “Ngã tương tại mang mang nhân hải trung tầm phỏng ngã duy nhất chi linh hồn bạn lữ. Đắc chi, ngã hạnh; Bất đắc, ngã mệnh.” (Trong biển người mênh mông, tôi sẽ đi tìm kiếm người bạn tâm giao của riêng tôi. Chiếm được, là may mắn của tôi, không được, là số phận của tôi.)

Lời edtior: U woa woa, thế là năm mới sắp đến rồi, mình không quên lời hứa đâu, mỗi ngày một chương nhé

Chúc các cậu năm mới vui vẻ, an lành nhé
Bình Luận (0)
Comment