Sinh nhật năm 21 tuổi của Cố Tử bị bao phủ bởi một màu xám xịt.
Lúc cô nhận ra được tình cảm của chính mình, người kia đã vĩnh viễn ra đi ngay trước mắt cô.
Câu nói "Anh thích em" ngọt ngào đến như vậy nhưng người kia lại thốt ra một cách nhẹ nhõm cùng tiếc nuối.
Có lẽ, cuối cùng anh cũng đã nói ra tấm chân tình của mình. Có lẽ, anh lại không thể cùng em vẽ ra một tình yêu đẹp đẽ như trong giấc mơ của anh.
Ngày hôm ấy trời mưa tầm tã, từng giọt từng giọt nặng nề như đánh thẳng vào lòng cô. Ôm chặt lấy thân thể bất động của Phong Dạ, bàn tay thon dài vẫn bịt kín miệng vết thương trên ngực anh.
Người này là vì cô mà chết. Nếu không phải đỡ đạn cho cô có lẽ anh vẫn sẽ là Phong Dạ của trước đây, vừa ấu trĩ, vừa lưu manh, vừa là– người yêu của cô. Thế nhưng hiện tại anh chỉ còn một cái xác lạnh lẽo, ngay cả câu nói "Tôi cũng thích anh" của Cố Tử anh cũng không có cơ hội nghe thấy.
Cố Tử không thể khóc, có thứ gì đó nghẹn lại trong lòng khiến cô không thể rơi nổi một giọt nước mắt. Cô chỉ có thể ngây người nhìn Phong Dạ chậm rãi nhắm mắt, mang theo sự mãn nguyện rời xa trần thế.
Khi ấy trái tim cô thắt lại, nó quặn đau như thể bị thứ gì bóp chặt, đau đớn đến mức khiến cô không thở nổi.
Đó có thể là sự luyến tiếc.
Hoặc cũng có thể là nỗi ân hận.
Nếu không phải cô chậm chạp nhận ra cảm xúc của mình thì có lẽ, cô và Phong Dạ đã có khoảng thời gian đẹp nhất.
Chỉ tiếc, nhân gian không có nếu như.
Trong mắt Kiều Phỉ dấy lên điên cuồng cùng hả hê, bà ta kích động cười to:"Đáng lắm, đáng lắm. Đụng tới con trai bảo bối của tao, chết là đáng lắm!!"
Phong Mạt không lộ ra một tia cảm xúc, lão lạnh nhạt nhìn hai thân ảnh chật vật trong màn mưa sau đó xoay người rời khỏi.
Trên cánh đồng hoa vốn dĩ đã được trang trí vô cùng lãng mạn, hiện tại chỉ xót lại một mảnh hoang tàn và dấu vết của một cuộc chiến khốc liệt.
Dịch Dã chứng kiến toàn bộ thay đổi trên gương mặt mỹ lệ kia, từ khoảnh khắc Phong Dạ xông tới đỡ đạn cho cô đến lúc người nọ xuôi tay cách thế. Hắn không rõ trong lòng có tư vị gì, không phải hả hê vì giết chết được kẻ thù, cũng không phải vui vẻ vì sắp nắm được Cố Tử trong tay.
Cảm giác khó chịu này chậm rãi từng chút từng chút lan ra khi hắn nhìn thấy cô run rẩy ôm cái xác đã sớm lạnh lẽo vào lòng, thành kính hôn lên đôi môi đó.
Ngay lập tức hắn đã nghĩ tới một điều: Người nọ đã yêu Phong Dạ rồi...
Chỗ dành cho hắn không còn nữa.
Dịch Dã khống chế cảm xúc, hắn siết chặt tay cố tỏ ra bình tĩnh:"Tôi sẽ quay lại tìm em, Cố Tử."
Cố Tử dường như không nghe thấy câu nói kia, cô chỉ một mực vuốt ve gương mặt yên tĩnh của Phong Dạ.
Người này từng khiến cô rất ghét bỏ, hận không thể đá anh ra xa một chút, từng giây từng phút quấn lấy cô gây phiền toái, tựa hồ không chọc cô sẽ ăn cơm không ngon. Bất cứ lúc nào cũng làm cô tức giận, sau đó lại nhẹ nhàng dỗ cô đợi đến khi cô nguôi giận lại chọc tiếp.
Người này từng bày ra một bộ mặt đầy thiếu đánh, khiêu khích giới hạn của cô, khiến cô điên cuồng luyện tập hằng mong một ngày sẽ đánh bại anh.
Đến khi cô đả thương được Phong Dạ, cô cứ tưởng bản thân đã có tiến bộ rất lớn, nhưng vào thời điểm Phong Dạ vì cô mà chết cô lại cảm thấy bản thân phi thường yếu đuối.
Chẳng những không thể tự bảo vệ mình còn làm liên lụy đến anh. Thật sự, quá vô dụng!
Giá như cô có thể mạnh mẽ hơn, giá như thực lực của cô có thể sánh ngang với anh, chắc chắn chuyện tồi tệ ngày hôm nay đã không xảy ra.
Đúng, là do cô quá yếu đuối, thân thủ tệ hại nên mới kéo chân sau của anh.
Đều do cô, tất cả đều do Cố Tử cô.
.
.
"Phong Dạ."
"Tôi còn chưa thay anh đứng top 1 mà–"
"...Sao anh lại bỏ rơi tôi như vậy chứ?"
...
Phong Dạ chết, hắc đạo liền nổ ra một trận nháo nhào, có người hả hê cũng có người tiếc nuối.
Nhưng bọn họ đều có chung một thắc mắc, đó chính là kẻ nào đã đoạt mạng Đại ôn thần của hắc đạo. Một người có thân thủ tuyệt thế, không tốn bao nhiêu sức lực đạp hai thủ hạ đắc lực của Dịch lão đại dưới chân, mang theo tiếng tăm lẫy lừng đứng trên đỉnh cao hắc đạo. Vậy thì ai có đủ khả năng để sát hại Phong Dạ?
Về phía Hắc Điêu cũng không có động tĩnh gì, tựa như chuyện này chẳng gây ra bao nhiêu sóng gió đối với tổ chức hàng đầu đó. Nhiều người cho rằng đó là sự yên bình trước cơn bão.
Sau khi an táng Phong Dạ, Cố Tử nhốt bản thân trong phòng suốt một tháng. Cố Hạ, Kiến Lâm cùng Đường Hạo thay nhau túc trực trước cửa phòng cô, không lúc nào là không nghe thấy âm thanh đập phá đồ vật.
Cứ mỗi lần âm thanh đó ngừng lại, họ liền biết mọi thứ đều đã vỡ nát hết, liền mở cửa phòng thay mới tất cả. Những lúc như vậy, họ đều nhìn thấy Cố Tử rúc lại một góc trong phòng. Thân ảnh gầy gò, đơn bạc không khỏi toát ra dáng vẻ cô đơn, tịch mịch.
Họ đều tự hiểu rõ trong lòng chuyện này đã đả kích Cố Tử lợi hại đến mức nào. Tốt nhất hiện tại là yên lặng canh chừng cô, đề phòng cô nghĩ quẩn.
Đến khi vật tư của tổ chức sắp bị đập hết, Cố Tử mới rời khỏi phòng. Đối mặt với mọi người cô không hề lộ ra chút khổ sở nào, chỉ nói một tiếng rồi đến chỗ của Cố Ly Khiêm.
Với Cố Ly Khiêm mà nói, Phong Dạ chẳng khác nào con trai bà. Khi nghe tin bà triệt để rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát, cố gắng kìm nén không để bản thân thất thố.
Trong khoảng thời gian này, Cố Ly Khiêm không khỏi hồi tưởng đến những năm tháng bà thu nhận Phong Dạ, mang anh đi chiến đấu khắp nơi. Có thể nói, Phong Dạ cũng góp một phần không nhỏ trong việc gầy dựng nên Hắc Điêu.
Mặc dù tính cách Phong Dạ có chút biếng nhác, ấu trĩ nhưng lại là một người vô cùng đáng tin cậy.
Chỉ có điều sau này bà sẽ không có cơ hội nhìn thấy người nọ nữa.
Cố Ly Khiêm mệt mỏi thở dài. Chấp nhận sự thật là quá đỗi khó khăn.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên. Cố Ly Khiêm không cần đoán cũng biết là ai đến tìm bà.
"Vào đi." Vừa dứt lời, cánh cửa bị đẩy ra. Cố Tử điềm tĩnh bước vào trong, dừng lại trước bàn làm việc của Cố Ly Khiêm.
Cố Ly Khiêm quan sát thần sắc của cô, trên gương mặt xinh đẹp kia hiển nhiên chẳng mang theo chút đau khổ nào, hoàn toàn khác với dáng vẻ mất hồn của một tháng trước.
Cái chết của Phong Dạ, nếu nói bà đau một thì Cố Tử đau đến mười. Đối với một cô gái khi vừa mới chậm chạp nhận ra tình cảm của chính mình thì người trong lòng đã ra đi ngay trước mặt, quả thực không còn gì thống khổ bằng.
Chẳng những vậy đối phương là vì cô mà chết. Cho dù có cứng rắn cách mấy cũng không thể nào chịu nổi giày vò, tự trách.
Bà không biết một tháng qua Cố Tử đã trải qua như thế nào mới có thể bình tĩnh đứng trước mặt bà như bây giờ. Nhưng có lẽ là vô cùng khó khăn.
"Đã ổn?" Cố Ly Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, chỉ thấy đối phương gật nhẹ đầu coi như đáp lời.
Bà cũng không để ý, hỏi tiếp:"Tìm tôi có việc gì?" Nhìn bộ dạng này không giống muốn tìm bà giúp Phong Dạ báo thù lắm.
Cố Tử nhấc mắt, mang theo sự kiên định nhìn Cố Ly Khiêm:"Tôi muốn đến căn cứ Nam Mĩ tiến hành huấn luyện cấp SSS"
Cố Ly Khiêm sững người, không tin nhìn người trước mặt. Căn cứ Nam Mĩ ngoài tồn tại chương trình huấn luyện cơ bản và huấn luyện cao cấp ra còn có chương trình huấn luyện cấp SSS. Chương trình huấn luyện này tàn bạo gấp 10 lần so với hai chương trình kia, nên chỉ dành cho người đã làm việc cho tổ chức năm năm. Thời gian huấn luyện cấp SSS không có giới hạn, đến khi nào người tham gia huấn luyện không thể chịu đựng được nữa sẽ kết thúc.
Đến nay, căn cứ Nam Mĩ chỉ tiếp nhận được mỗi Phong Dạ 'chơi' chương trình cấp SSS này tận ba năm. Sau khi trở ra liền trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.
Kiến Lâm và Đường Hạo cũng đã từng tham gia huấn luyện cấp SSS, nhưng chỉ chịu đựng vỏn vẹn 6 tháng đã không nhịn được tháo chạy về nước. Lúc trở về tổ chức còn đau khổ phun tào chương trình huấn luyện này đích xác là địa ngục trần gian.
Cố Tử xuất đạo còn chưa tới 2 năm, kinh nghiệm thực chiến tương đối ít ỏi. Tuy rằng trước kia cô đã có một khoảng thời gian luyện tập cùng Phong Dạ, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ để tiến hành huấn luyện cấp SSS.
Cố Ly Khiêm cau mày:"Nhưng cô–"
"Lão đại, tôi biết bà lo lắng điều gì. Đối với chuyện này không phải tôi nhất thời nông nỗi mới đưa ra quyết định, tôi tự hiểu rõ thực lực của bản thân tới đâu, tôi chắc chắn mình có khả năng chịu đựng được nên mới đến xin chỉ thị của bà. Tôi không phải là kẻ đem tính mạng của mình ra đùa vì thế tôi hi vọng lão đại có thể đồng ý!" Cố Tử lên tiếng ngắt lời, vẻ mặt thập phần bình tĩnh.
Ở trong phòng một tháng cô đã biết rằng bản thân cần phải làm gì. Hiện tại cô vẫn chưa đủ mạnh để báo thù cho Phong Dạ, chỉ còn cách không ngừng nâng cao thực lực mới có thể khiến đám người kia trả giá.
Cô không muốn nhờ Cố Ly Khiêm, Phong Dạ là vì cô mà chết nên phần trách nhiệm này cô nhất định phải gánh.
Hiển nhiên, đó cũng chỉ là một phần lý do.
Cô muốn báo thù cho người mình yêu.
Dẫu nhận ra quá trễ nhưng cô vẫn ý thức được tầm quan trọng của Phong Dạ trong lòng mình.
Nếu không có Phong Dạ, ngày hôm đó cô nhất định sẽ chết dưới tay Hàn Mãnh.
Nếu không Phong Dạ, cô sẽ không có khả năng bước lên sàn đấu của Đại hội Máu.
Nếu không có Phong Dạ, chắc chắc cô đã bị Dịch Dã mang đi.
Mạng cô là do Phong Dạ cứu về nên cho dù có khó khăn đến mấy cô cũng phải báo thù cho anh.
Nhìn thấy sự kiên định của Cố Tử, Cố Ly Khiêm thật sự chẳng biết nên nói cái gì. Bà thở dài, đưa tay xoa trán:"Định huấn luyện bao lâu?"
Cố Tử cụp mắt, hai hàng mi khẽ run rẩy:"Đến khi nào tôi cảm thấy bản thân có thể thay thế vị trí của Phong Dạ!"
.
.
.
Ba năm sau.
Hắc đạo nổi lên một trận sóng gió. Lão đại Vọng Hồn, Dịch Dã được phát hiện đã chết trong phòng ngủ tại dinh thự Dịch gia. Xung quanh hiện trường có dấu vết của một cuộc ẩu đả quyết liệt, tuy nhiên khi điều tra lại không phát hiện bất cứ manh mối nào.
Theo suy đoán việc này là do Hắc Điêu ra tay để báo thù cho cái chết của Đại ôn thần Phong Dạ.
Nhưng họ ngẫm lại, với tính cách của lão đại Cố chắc chắn bà đã hạ thủ từ ba năm trước, chứ không có cớ gì phải đợi đến bây giờ.
Không tới mấy ngày sau, khắp các phương tiện truyền thông liên tục đưa tin về sự việc toàn bộ Phong gia bị sát hại chỉ trong một đêm.
Cảnh sát gấp rút bắt tay vào điều tra nhưng vẫn mãi không có tiến triển. Hung thủ ra tay quá mức sạch sẽ, thủ pháp gây án cực kì đơn giản chỉ là một phát súng bắn vào ngực trái. Hung khí được tìm thấy ngay tại hiện trường nhưng là bị đánh cắp từ kho vũ khí của quân đội thành phố.
Một thương nhân nổi tiếng bị sát hại cả nhà, rất nhiều người đã bày tỏ sự tiếc nuối. Nhưng ngay sau đó, một tài khoản nặc danh đã tung lên mạng nhiều chứng cứ bóc trần những hành vi làm ăn phi pháp của tập đoàn Phong thị. Và cấu kết với một vài quan chức cấp cao của chính phủ mua bán trái phép chất cấm.
Sự việc này nhanh chóng gây nên một trận cuồng phong dư luận. Chính phủ lập tức nhúng tay, sau khi điều tra rõ ràng, các quan chức kia bị cách chức và chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cùng với Phong thị bọn họ đều bị tịch thu toàn bộ tài sản.
Làn sóng lớn này sôi nổi một thời gian cũng chậm chạp lắng xuống. Vụ án sát hại toàn bộ gia đình của Phong gia cũng khép lại do quá trình điều tra bị rơi vào ngõ cục.
Không có chứng cứ chứng minh Hắc Điêu giết chết Dịch Dã nên Vọng Hồn không có lý do gì để gây chiến với Hắc Điêu.
Nhưng tổ chức không thể một ngày không có người lãnh đạo, truyền thống của Vọng Hồn chỉ nhường lại vị trí lão đại cho người mang dòng máu Dịch gia, mà người duy nhất miễn cưỡng có thể đảm nhận vị trí này chỉ có Dịch Trừng, em trai của Dịch Dã.
Vì vậy dù không hài lòng về vị nhị thiếu gia này, nhưng Alex chỉ còn cách cắn răng đứng bên cạnh Dịch Trừng hỗ trợ hắn ta quản lý tổ chức.
...
"Nhóc Cố đi rồi à?" Đường Hạo ôm cánh tay dựa vào quầy bar hỏi.
Cố Hạ gật đầu:"Vừa đi."
Sau khi Cố Tử từ căn cứ Nam Mĩ trở về đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù Dịch Dã và Phong gia. Khi đó chị ta, Kiến Lâm, Đường Hạo và Trịnh Tử Nhiên lên tiếng muốn giúp một tay nhưng tất cả đều bị cô kiên quyết từ chối.
Lúc ấy Cố Tử nói rằng:"Anh ấy chết là vì em nên việc trả thù này chỉ nên để em thực hiện. Cũng là với tư cách là người yêu của anh ấy!"
Vì vậy, bọn họ cũng không nhúng tay nữa, chỉ im lặng ở phía sau quan sát chờ đợi khi Cố Tử gặp nguy hiểm sẽ lập tức ra ứng cứu.
Nhưng Cố Tử so với tưởng tượng của họ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hoàn toàn không có cơ hội cho bọn họ giúp đỡ.
Đến khi hoàn tất việc trả thù, Cố Tử vẫn trở lại làm việc cho Hắc Điêu chỉ có điều cô không sống ở nhà chính nữa mà chuyển đến căn nhà gỗ của Phong Dạ.
Bọn họ hiểu tâm tình của cô nên không ngăn cản, chỉ nói thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô.
Kiến Lâm thở dài:"Như vậy cũng tốt, ít nhất nhóc Cố cũng không suy sụp như trong tưởng tượng."
Mộ của Phong Dạ nằm ở rìa của cánh đồng hoa, mùa hè tháng sáu cánh đồng hoa đã tràn ngập sắc tím, bay bổng trong không khí một mùi hương thoang thoảng, thơm ngát.
Cố Tử yên tĩnh ngồi trước ngôi mộ, cô ngẩn ngơ nhìn ngắm gương mặt trên tấm bia.
Mới đó đã ba năm trôi qua, Phong Dạ của cô đã mất được ba năm rồi.
"Giỗ đầu của anh tôi không thể có mặt, nên để tạ lỗi tôi quyết định sẽ sống ở đây cùng anh cả đời." Cô nói với tấm bia trước mặt, trên môi còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Nếu là trước đây, Phong Dạ sau khi nghe lời này khẳng định sẽ vui đến phát điên. Nhưng đáng tiếc, hiện tại anh lại không thể nghe được.
"Tôi tên là Phong Dạ!"
"Cô đúng là một sát thủ gà mờ có vận may rắm chó. Nhưng cũng không đến nổi xui xẻo, ít ra cô đã gặp được tôi!"
"Tốt, vậy tôi sẽ chịu thiệt thòi để huấn luyện thân thủ cho cô. Giúp thanh danh Hắc Điêu được bảo toàn, còn có...giúp cô thay tôi đứng đầu bảng!"
"Này, cô có phải suy nghĩ quá nông cạn không? Yêu có rất nhiều lợi ích đấy nhé!"
"- Thật muốn sống ở đây đến già!
- Tôi sống cùng cô!"
"Tuy không biết vì sao đêm qua cô lại đồng ý với Cố Hạ mặc loại đồ đó, nhưng sau này...đừng như thế nữa!"
"Vì tôi không nỡ xa em!"
"Tôi làm trái lời mẹ rồi—
Tôi thực sự rất khó chịu!"
"Em hôn tôi một cái đi!"
"Cố Tử, tôi thích em, thật sự rất thích...thích em đến phát điên lên được–"
"Cố Tử, xin lỗi, tôi rất muốn cùng em trải qua khoảnh khắc yêu đương như trong tưởng tượng của tôi, nhưng hiện tại tôi không thể–"
"Cố Tử, em thích tôi chứ?"
"...Tốt nhất em